Chương 62: Đi Dạo Trên Núi
Thư Nam Trạch
09/05/2021
Những người hoàng cung tạm ở Thanh Hư Cung miễn cưỡng tiếp nhận cuộc sống bản thân làm hàng xóm với yêu thú.
Đang lo lắng có thể bị ăn một miếng hay không đồng thời cũng càng thêm kính nể phong chủ Vu Dung Thanh Hư nhất mạch, ngay cả yêu thú cũng có thể bắt đến canh cổng hộ viện thật sự rất lợi hại, thậm chí Lý Hương Lăng ước bản thân có một ngày cũng có thể bắt được yêu thú thủ vệ, còn có thể ngày ngày ra ngoài khoe khoang.
Bạch Vũ Quân không rảnh lãng phí thời gian, thu hồi hoành đao cùng trọng thước vác ở phía sau lưng, đầu tiên là đi thiện phòng hung hăn ăn bữa thịt cái đã.
Đại thúc béo rất vui, đặc biệt chuẩn bị rất nhiều thịt mỡ.
Nhìn Bạch Vũ Quân ăn mà trong lòng đại thúc béo cũng rất vui, tựa như là nhìn sủng vật mình nuôi ăn được càng nhiều càng vui vẻ, cảm thấy xem như tương lai mình đi gặp lão tổ tông cũng vô cùng có mặt mũi.
Nhìn đi, ta cũng là người từng cho yêu thú ăn đó.
Ăn uống no đủ thì mỉm cười một cái với đại thúc béo, sau đó vội vã thẳng đến Linh Hư Cung.
Quan hệ của Bạch Vũ Quân và các đệ tử Linh Hư Cung cũng không tệ lắm, thậm chí phong chủ Giang Ly của Linh Hư nhất mạch cũng cảm thấy rất có hứng thú với Bạch Vũ Quân có thể ăn phế đan cặn thuốc, vừa quan sát vừa ghi chép nghiên cứu tái sử dụng phế đan, người Linh Hư Cung rất muốn biết có thể dùng vô số phế đan cho yêu thú cấp cao ăn được hay không, nếu như phương pháp có thể thực hiện thì thử chăn nuôi yêu thú một chút để tăng thêm chiến lực.
Quản sự quản lý phế đan thấy được Bạch Vũ Quân từ xa đi tới, lập tức tiến lên đón.
"Ôi chao! chúc mừng Bạch sư muội xuất quan, tới tới tới, ngồi đi."
Quản sự mập mạp như trái banh giống như đang lăn đến nhiệt tình chào mời, thậm chí còn đặc biệt dùng tay áo lau sạch sẽ ghế tựa để Bạch Vũ Quân ngồi.
Người quen biết cũ này chắc không phải là có vấn đề gì trên đầu đó chứ. . .
Rõ ràng là bị đè ở dưới núi, ra từ trong miệng mập mạp này biến thành bế quan, trước kia tới cũng không có giao lưu gì hắn bận bịu của hắn ta ngồi góc chờ phế đan, lúc nào nhiệt tình như vậy?
Sự tình khác thường chính là yêu! Mặc dù mình chính là yêu!
Phát giác Bạch Vũ Quân dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bản thân, quản sự béo xấu hổ.
"Bạch sư muội, đây là tất cả phế đan gần đây, phẩm chất đều rất tốt." Quản sự niềm nở lấy ra hòm gỗ.
Lời nói này rất thú vị, là phế đan, hơn nữa phẩm chất rất tốt.
"Ngươi. . . Có chuyện?"
"Aiz, một lời khó nói hết." Béo quản sự thở dài mặt lộ vẻ khó xử.
Bạch Vũ Quân rất muốn nói đã một lời khó nói hết vậy cũng đừng nói, tới Linh Hư Cung ngồi một chút là được cũng không cần thiết luôn ngồi tại đây, trong cung mùi thơm đan dược nồng đậm thật sự là dụ rắn, nhịn không được phạm tội thì làm sao bây giờ.
"Trong nhà đại ca ta dưới núi có đứa trẻ, đó là con cháu dòng độc đinh duy nhất của cả nhà chúng ta, ai biết hai tháng trước bị một loại bệnh kỳ quái, mỗi ngày muốn sống không được muốn chết không xong rất là thê thảm, ta cầu rất nhiều sư huynh đệ mới lấy tới một đơn thuốc, tất cả dược liệu ta đều có, chỉ có thiếu một loại mà chỉ có sư muội mới có."
Nói xong, béo quản sự nhìn về phía Bạch Vũ Quân.
Bạch Vũ Quân sững sờ, ngay sau đó cảnh giác nhìn quản sự bên cạnh.
"Đừng nằm mơ! Ta chỉ có một cái mật rắn cầm lấy đi làm thuốc thì bảo ta sống thế nào?"
Mật rắn có thể làm thuốc, tính lạnh, mùi vị đắng, hơi ngọt, có thể trừ gió trừ ẩm, mát mẻ mắt sáng, công hiệu giải độc loại bỏ rôm sẩy, có thể điều trị bổ dưỡng thần kinh, nội tiết cùng hệ thống miễn dịch, còn có thể trì hoãn già yếu.
Sở dĩ số lượng yêu thú loài rắn thưa thớt chính là bởi vì những thư tịch y học kia ghi chép, công hiệu dùng vị thuốc loài rắn bình thường mạnh như vậy, yêu xà chẳng phải là càng tốt?
Nghe được muốn tìm mình cái gì, Bạch Vũ Quân nghĩ đầu tiên đến chính là mật rắn kia của mình.
"Khục. . ."
Béo quản sự suýt chút nữa bị một câu sặc đến, ngẩng đầu dùng ánh mắt u oán nhìn Bạch Vũ Quân, ánh mắt kia nhìn khiến rắn toàn thân khó chịu.
"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, ta làm sao có thể hại Bạch sư muội được, chỉ là muốn cần một ít vẩy của Bạch sư muội thôi, phương thuốc nói cần cựu xà y của Bạch xà lại có linh tính càng đủ càng tốt, Bạch xà khác linh tính chưa tới, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Bạch sư muội quanh năm được sư thúc dạy dỗ nên có mười phần linh tính, vì vậy mới đặc biệt đến cầu một chút."
"Như vậy à, nói sớm đi."
Thở phào nhẹ nhõm, vừa mới suýt chút nữa rút đao đánh nhau, chẳng qua mập mạp này cũng rất biết nói chuyện, da rắn cũ gọi là cựu xà y.
"Muốn bao nhiêu? Có cái này ta vừa mới lột ra."
"Không nhiều không nhiều, bảy cái vảy là đủ rồi."
Nghe được có vảy mới béo quản sự rất vui, vốn ý định chỉ cần da rắn lâu năm một chút, không ngờ còn có thể cầm được vừa mới thay, năm tháng nhiều dược hiệu tự nhiên càng tốt hơn.
"Ta không mang ở trên người, ta về Thanh Hư cung lấy cho ngươi, bảy mảnh đủ sao?"
"Đủ đủ, không cần phiền phức Bạch sư muội, ta đi chung với ngươi, sớm luyện chế dược liệu một chút để đứa cháu kia của ta sớm chút khôi phục."
"Cũng tốt, bớt qua lại lãng phí thời gian, đi thôi."
Một người một rắn bước nhanh đi đường, rất nhanh trở lại Thanh Hư Cung, Bạch Vũ Quân đi một mình vào gian phòng lấy ra bảy mảnh vảy rắn như ngọc đưa cho quản sự béo chờ ở phòng khách.
Vì biểu hiện cảm ơn, béo quản sự đưa cho Bạch Vũ Quân một viên đan dược.
Hắn biết rõ Bạch Vũ Quân ăn đan dược không phải là vì công năng lung ta lung tung mà là vì dinh dưỡng và năng lượng ẩn chứa bên trong, cho nên đan dược này không có công năng quá lớn, chỉ có bao gồm dinh dưỡng phong phú, hợp với khẩu vị Bạch Vũ Quân, dùng bảy mảnh vảy rắn đổi lấy thứ tốt như thế kiếm được lời, béo quản sự cần vảy bạch xà thượng hạng hai bên đều được cái mình muốn.
Một ngày mơ mơ hồ hồ lăn lộn đi qua. . .
Gần đây có việc lớn.
Lúc đi ngang qua quảng trường Thái Cực thấy được rất nhiều đệ tử tập hợp chung quanh bảng thông báo sư môn, Bạch Vũ Quân theo thói quen tới gần xem náo nhiệt.
Đệ tử phía trước lớn tiếng đọc nội dung bố cáo.
" Mùng một tháng sau thi đấu tông môn, ban thưởng phong phú, đệ tử Luyện Khí trung kỳ trở lên đều có thể dự thi, đấu trường chia làm Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Kim Đan kỳ, mỗi cái lấy ba hạng đầu, ừm, ta khẳng định là hạng nhất Luyện Khí kỳ."
Bạch Vũ Quân đem câu nói sau cùng tự động loại bỏ, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với thi đấu, trước đó hàng năm đều có chẳng qua bản thân không phải đang tu luyện thì chính là đang ngủ, năm nay đi xem một chút cũng không tệ.
Mấy đệ tử tuổi trẻ mới được thu nhận lân cận nhìn Bạch Vũ Quân xì xào bàn tán.
"Oa! Các ngươi mau nhìn áo trắng kia, thật sự xinh đẹp!"
"Đúng vậy, không biết là tiểu sư tỷ nhất mạch nào, thật hy vọng có thể làm đạo lữ của nàng." Thiếu niên nào đó nhiệt huyết lên đầu.
Bên cạnh một đệ tử lăn lộn mấy năm trên núi nghe vậy lắc đầu.
"Về sau các ngươi sẽ rõ ràng bản thân đang suy nghĩ gì, tin ta đi, ta rất bội phục ngươi, phải kiên cường đấy." Vị sư huynh này nói xong còn vỗ vỗ bả vai sư đệ trẻ tuổi.
Mặt sư đệ trẻ tuổi lộ vẻ cảm động mạnh mẽ gật đầu.
"Ta nhất định sẽ kiên cường cố gắng!"
"Không phải, đừng hiểu lầm, ta là bảo khi ngươi biết được tin tức thì phải kiên cường một chút, dù sao rất nhiều sư đệ đều trải qua rồi."
Nói xong, người sư huynh kia xoay người ẩn sâu công cùng danh rời khỏi.
"Người tốt đây này. . ."
Hai đệ tử trẻ tuổi cảm kích nhìn sư huynh rời khỏi, thầm than sư môn quả nhiên nhiều người tốt. . .
Bạch Vũ Quân trở lại Thanh Hư Cung, suy nghĩ một chút cảm thấy đi tham gia thi đấu cũng rất thú vị, thắng hay không thắng cũng không sao cả chủ yếu là đi học tập quan sát kỹ xảo chiến đấu, còn vấn đề báo danh có thể tìm Vu Dung, quy củ tranh tài còn không phải là chuyện các đại lão một câu nói sao.
Nhanh nhẹn thông suốt đến thư phòng Vu Dung, vốn định nói rõ lấy lý lấy tình lay động lăn lộn được cái danh ngạch, kết quả mới vừa mở miệng đã đồng ý. . .
Thẳng đến khi đi ra khỏi thư phòng vẫn còn ngơ ngác.
Ngay sau đó, khi các đệ tử còn lại các mạch nhìn thấy danh ngạch Thanh Hư nhất mạch cũng cảm thấy quái dị.
Các mạch đệ tử dự thi một hai ngàn, hết cách rồi, đệ tử cơ số lớn, kỳ quái nhất là đệ tử Thanh Hư nhất mạch chỉ có hai người, không ngờ năm nay lại có thêm một người, không, một con rắn mới đúng.
Đang lo lắng có thể bị ăn một miếng hay không đồng thời cũng càng thêm kính nể phong chủ Vu Dung Thanh Hư nhất mạch, ngay cả yêu thú cũng có thể bắt đến canh cổng hộ viện thật sự rất lợi hại, thậm chí Lý Hương Lăng ước bản thân có một ngày cũng có thể bắt được yêu thú thủ vệ, còn có thể ngày ngày ra ngoài khoe khoang.
Bạch Vũ Quân không rảnh lãng phí thời gian, thu hồi hoành đao cùng trọng thước vác ở phía sau lưng, đầu tiên là đi thiện phòng hung hăn ăn bữa thịt cái đã.
Đại thúc béo rất vui, đặc biệt chuẩn bị rất nhiều thịt mỡ.
Nhìn Bạch Vũ Quân ăn mà trong lòng đại thúc béo cũng rất vui, tựa như là nhìn sủng vật mình nuôi ăn được càng nhiều càng vui vẻ, cảm thấy xem như tương lai mình đi gặp lão tổ tông cũng vô cùng có mặt mũi.
Nhìn đi, ta cũng là người từng cho yêu thú ăn đó.
Ăn uống no đủ thì mỉm cười một cái với đại thúc béo, sau đó vội vã thẳng đến Linh Hư Cung.
Quan hệ của Bạch Vũ Quân và các đệ tử Linh Hư Cung cũng không tệ lắm, thậm chí phong chủ Giang Ly của Linh Hư nhất mạch cũng cảm thấy rất có hứng thú với Bạch Vũ Quân có thể ăn phế đan cặn thuốc, vừa quan sát vừa ghi chép nghiên cứu tái sử dụng phế đan, người Linh Hư Cung rất muốn biết có thể dùng vô số phế đan cho yêu thú cấp cao ăn được hay không, nếu như phương pháp có thể thực hiện thì thử chăn nuôi yêu thú một chút để tăng thêm chiến lực.
Quản sự quản lý phế đan thấy được Bạch Vũ Quân từ xa đi tới, lập tức tiến lên đón.
"Ôi chao! chúc mừng Bạch sư muội xuất quan, tới tới tới, ngồi đi."
Quản sự mập mạp như trái banh giống như đang lăn đến nhiệt tình chào mời, thậm chí còn đặc biệt dùng tay áo lau sạch sẽ ghế tựa để Bạch Vũ Quân ngồi.
Người quen biết cũ này chắc không phải là có vấn đề gì trên đầu đó chứ. . .
Rõ ràng là bị đè ở dưới núi, ra từ trong miệng mập mạp này biến thành bế quan, trước kia tới cũng không có giao lưu gì hắn bận bịu của hắn ta ngồi góc chờ phế đan, lúc nào nhiệt tình như vậy?
Sự tình khác thường chính là yêu! Mặc dù mình chính là yêu!
Phát giác Bạch Vũ Quân dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bản thân, quản sự béo xấu hổ.
"Bạch sư muội, đây là tất cả phế đan gần đây, phẩm chất đều rất tốt." Quản sự niềm nở lấy ra hòm gỗ.
Lời nói này rất thú vị, là phế đan, hơn nữa phẩm chất rất tốt.
"Ngươi. . . Có chuyện?"
"Aiz, một lời khó nói hết." Béo quản sự thở dài mặt lộ vẻ khó xử.
Bạch Vũ Quân rất muốn nói đã một lời khó nói hết vậy cũng đừng nói, tới Linh Hư Cung ngồi một chút là được cũng không cần thiết luôn ngồi tại đây, trong cung mùi thơm đan dược nồng đậm thật sự là dụ rắn, nhịn không được phạm tội thì làm sao bây giờ.
"Trong nhà đại ca ta dưới núi có đứa trẻ, đó là con cháu dòng độc đinh duy nhất của cả nhà chúng ta, ai biết hai tháng trước bị một loại bệnh kỳ quái, mỗi ngày muốn sống không được muốn chết không xong rất là thê thảm, ta cầu rất nhiều sư huynh đệ mới lấy tới một đơn thuốc, tất cả dược liệu ta đều có, chỉ có thiếu một loại mà chỉ có sư muội mới có."
Nói xong, béo quản sự nhìn về phía Bạch Vũ Quân.
Bạch Vũ Quân sững sờ, ngay sau đó cảnh giác nhìn quản sự bên cạnh.
"Đừng nằm mơ! Ta chỉ có một cái mật rắn cầm lấy đi làm thuốc thì bảo ta sống thế nào?"
Mật rắn có thể làm thuốc, tính lạnh, mùi vị đắng, hơi ngọt, có thể trừ gió trừ ẩm, mát mẻ mắt sáng, công hiệu giải độc loại bỏ rôm sẩy, có thể điều trị bổ dưỡng thần kinh, nội tiết cùng hệ thống miễn dịch, còn có thể trì hoãn già yếu.
Sở dĩ số lượng yêu thú loài rắn thưa thớt chính là bởi vì những thư tịch y học kia ghi chép, công hiệu dùng vị thuốc loài rắn bình thường mạnh như vậy, yêu xà chẳng phải là càng tốt?
Nghe được muốn tìm mình cái gì, Bạch Vũ Quân nghĩ đầu tiên đến chính là mật rắn kia của mình.
"Khục. . ."
Béo quản sự suýt chút nữa bị một câu sặc đến, ngẩng đầu dùng ánh mắt u oán nhìn Bạch Vũ Quân, ánh mắt kia nhìn khiến rắn toàn thân khó chịu.
"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, ta làm sao có thể hại Bạch sư muội được, chỉ là muốn cần một ít vẩy của Bạch sư muội thôi, phương thuốc nói cần cựu xà y của Bạch xà lại có linh tính càng đủ càng tốt, Bạch xà khác linh tính chưa tới, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Bạch sư muội quanh năm được sư thúc dạy dỗ nên có mười phần linh tính, vì vậy mới đặc biệt đến cầu một chút."
"Như vậy à, nói sớm đi."
Thở phào nhẹ nhõm, vừa mới suýt chút nữa rút đao đánh nhau, chẳng qua mập mạp này cũng rất biết nói chuyện, da rắn cũ gọi là cựu xà y.
"Muốn bao nhiêu? Có cái này ta vừa mới lột ra."
"Không nhiều không nhiều, bảy cái vảy là đủ rồi."
Nghe được có vảy mới béo quản sự rất vui, vốn ý định chỉ cần da rắn lâu năm một chút, không ngờ còn có thể cầm được vừa mới thay, năm tháng nhiều dược hiệu tự nhiên càng tốt hơn.
"Ta không mang ở trên người, ta về Thanh Hư cung lấy cho ngươi, bảy mảnh đủ sao?"
"Đủ đủ, không cần phiền phức Bạch sư muội, ta đi chung với ngươi, sớm luyện chế dược liệu một chút để đứa cháu kia của ta sớm chút khôi phục."
"Cũng tốt, bớt qua lại lãng phí thời gian, đi thôi."
Một người một rắn bước nhanh đi đường, rất nhanh trở lại Thanh Hư Cung, Bạch Vũ Quân đi một mình vào gian phòng lấy ra bảy mảnh vảy rắn như ngọc đưa cho quản sự béo chờ ở phòng khách.
Vì biểu hiện cảm ơn, béo quản sự đưa cho Bạch Vũ Quân một viên đan dược.
Hắn biết rõ Bạch Vũ Quân ăn đan dược không phải là vì công năng lung ta lung tung mà là vì dinh dưỡng và năng lượng ẩn chứa bên trong, cho nên đan dược này không có công năng quá lớn, chỉ có bao gồm dinh dưỡng phong phú, hợp với khẩu vị Bạch Vũ Quân, dùng bảy mảnh vảy rắn đổi lấy thứ tốt như thế kiếm được lời, béo quản sự cần vảy bạch xà thượng hạng hai bên đều được cái mình muốn.
Một ngày mơ mơ hồ hồ lăn lộn đi qua. . .
Gần đây có việc lớn.
Lúc đi ngang qua quảng trường Thái Cực thấy được rất nhiều đệ tử tập hợp chung quanh bảng thông báo sư môn, Bạch Vũ Quân theo thói quen tới gần xem náo nhiệt.
Đệ tử phía trước lớn tiếng đọc nội dung bố cáo.
" Mùng một tháng sau thi đấu tông môn, ban thưởng phong phú, đệ tử Luyện Khí trung kỳ trở lên đều có thể dự thi, đấu trường chia làm Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Kim Đan kỳ, mỗi cái lấy ba hạng đầu, ừm, ta khẳng định là hạng nhất Luyện Khí kỳ."
Bạch Vũ Quân đem câu nói sau cùng tự động loại bỏ, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với thi đấu, trước đó hàng năm đều có chẳng qua bản thân không phải đang tu luyện thì chính là đang ngủ, năm nay đi xem một chút cũng không tệ.
Mấy đệ tử tuổi trẻ mới được thu nhận lân cận nhìn Bạch Vũ Quân xì xào bàn tán.
"Oa! Các ngươi mau nhìn áo trắng kia, thật sự xinh đẹp!"
"Đúng vậy, không biết là tiểu sư tỷ nhất mạch nào, thật hy vọng có thể làm đạo lữ của nàng." Thiếu niên nào đó nhiệt huyết lên đầu.
Bên cạnh một đệ tử lăn lộn mấy năm trên núi nghe vậy lắc đầu.
"Về sau các ngươi sẽ rõ ràng bản thân đang suy nghĩ gì, tin ta đi, ta rất bội phục ngươi, phải kiên cường đấy." Vị sư huynh này nói xong còn vỗ vỗ bả vai sư đệ trẻ tuổi.
Mặt sư đệ trẻ tuổi lộ vẻ cảm động mạnh mẽ gật đầu.
"Ta nhất định sẽ kiên cường cố gắng!"
"Không phải, đừng hiểu lầm, ta là bảo khi ngươi biết được tin tức thì phải kiên cường một chút, dù sao rất nhiều sư đệ đều trải qua rồi."
Nói xong, người sư huynh kia xoay người ẩn sâu công cùng danh rời khỏi.
"Người tốt đây này. . ."
Hai đệ tử trẻ tuổi cảm kích nhìn sư huynh rời khỏi, thầm than sư môn quả nhiên nhiều người tốt. . .
Bạch Vũ Quân trở lại Thanh Hư Cung, suy nghĩ một chút cảm thấy đi tham gia thi đấu cũng rất thú vị, thắng hay không thắng cũng không sao cả chủ yếu là đi học tập quan sát kỹ xảo chiến đấu, còn vấn đề báo danh có thể tìm Vu Dung, quy củ tranh tài còn không phải là chuyện các đại lão một câu nói sao.
Nhanh nhẹn thông suốt đến thư phòng Vu Dung, vốn định nói rõ lấy lý lấy tình lay động lăn lộn được cái danh ngạch, kết quả mới vừa mở miệng đã đồng ý. . .
Thẳng đến khi đi ra khỏi thư phòng vẫn còn ngơ ngác.
Ngay sau đó, khi các đệ tử còn lại các mạch nhìn thấy danh ngạch Thanh Hư nhất mạch cũng cảm thấy quái dị.
Các mạch đệ tử dự thi một hai ngàn, hết cách rồi, đệ tử cơ số lớn, kỳ quái nhất là đệ tử Thanh Hư nhất mạch chỉ có hai người, không ngờ năm nay lại có thêm một người, không, một con rắn mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.