Chương 61: Thăng Cấp
Thư Nam Trạch
09/05/2021
Buổi trưa vừa qua khỏi.
Sau khi tỉnh dậy Bạch Vũ Quân nâng đầu rắn lên hướng về phía sau nhìn thân rắn của mình, sau khi lột xác chiều dài từ mười hai mét biến thành mười lăm mét, tăng thêm ba mét cũng tăng tu vi một cấp, hiện nay tương đương với Trúc cơ sơ kỳ nhân loại.
Lăn lộn rất lâu mới biết cấp bậc tu luyện được phân nhiều loại, theo thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan và đủ loại đằng sau.
Tinh quái mới vừa biến hình tương đương với Luyện Khí Kỳ nhân loại, đằng sau đại khái tương đồng, chỉ có điều mỗi một cấp chia làm sơ kỳ trung kỳ hậu kỳ cùng viên mãn.
Nhân loại rất được lợi thế, tỷ như Từ Linh và Dương Mộc, mới mười sáu mười bảy tuổi cũng đã Trúc Cơ hậu kỳ, quả thực gian lận.
Bạch Vũ Quân lăn lộn sáu mươi bảy mươi sáu tám mươi năm cũng mới tốn công leo đến Trúc Cơ Kỳ, càng về sau càng khó, không phải ngươi có thể hóa thành nhân loại cải biến thân thể liền có thể trở nên giống với người, dù sao bản thể mới thật sự là mình.
Rơi xuống đất hóa thành hình người, nhặt lên da rắn cũ mới lột ra của mình chạy tới Thanh Hư Cung.
Rời khỏi một năm Thanh Hư Cung vẫn như cũ, phảng phất dù cho đi qua ngàn năm vạn năm cũng sẽ không có cái gì khác nhau, trước tượng thần thơm mát mờ ảo thẳng tới trời xanh, tiếng chuông đồng êm tai tỉnh não.
Kỳ quái là không nhìn thấy Vu Dung cũng không nhìn thấy Từ Linh và Dương Mộc, trong không khí. . .
Chăm chú hít hà, làm sao nhiều rất nhiều mùi vị lạ lẫm? Mùi vị từ hậu viện bay tới, không biết xảy ra chuyện gì Bạch Vũ Quân đi đến cửa hậu viện im mồm tay dán vào ở trên tường rào nghe lén.
"Dương Mộc sư huynh tại sao không chịu ở bên ta chứ. . . huu. . ."
Nghe được câu này đầu gối Bạch Vũ Quân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống đất, trong tường có nữ hài đang ai oán! Có tin động trời! Hình như là Dương Mộc đã làm gì chuyện thất đức trở mặt không nhận nợ nên dẫn đến tiểu thư nhà ai sinh oán hận, nhìn không ra băng sơn mặt còn có thể dính dáng đến mấy chuyện này.
Tiếp tục nghe lén.
"Tu sĩ thì làm sao? Tu sĩ cũng không cần kết hôn sinh con ư? Hừ! Chờ ta cũng tu hành xem ngươi còn thế nào cự tuyệt ta không?!"
"Thật là, tu tiên có cái gì tốt, tháng ngày buồn khổ nhàm chán cũng không thành được thần tiên, vui vui sướng sướng không phải rất tốt sao, ít nhất cũng đã từng sống hạnh phúc."
Bạch Vũ Quân khóe miệng co giật, nếu không phải cô nàng này vừa nghe xong chính là người cổ đại nói, không thì còn tưởng rằng là khách xuyên qua chứ.
Nghe đi, nghe đi người ta tân tiến vào giác ngộ cùng với danh ngôn còn vượt qua thời kì, ít nhất đã từng sống hạnh phúc, câu nói này nói Bạch Vũ Quân cũng xấu hổ, tuổi trẻ phải thỏa đáng văn học nghệ thuật, hoặc cái loại không có chuyện gì cứnmở miệng ngậm miệng nói lý tưởng nói nhân sinh.
"Chờ ta về Trường An, nhất định phải khiến cho phụ hoàng đồng ý ta lên Hoa sơn tu luyện!"
Bành một cái, Bạch Vũ Quân trán đâm vào trên tường, vừa mới bị hai chữ kia làm cho giật cái mình, cái gì? Phụ hoàng? Trong này chẳng lẽ lại là công chúa?
Lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu thấy được Dương Mộc khóe miệng co giật đứng ở phía sau.
Nhìn nhìn Bạch Vũ Quân đè bàn tay lên tường, biết rõ nàng nên Dương Mộc lập tức đoán ra đây là đang nghe lén, chỉ sợ vị bên trong kia đem tất cả mọi chuyện đều đổ ra còn đặt ở phía dưới ánh mặt trời phơi thêm một chút.
"Ha ha, ta về rồi đây." Bạch Vũ Quân xấu hổ cười cười.
Mặt băng sơn Dương Mộc yên tĩnh năm giây.
"Tự mình trở về?"
"Đúng vậy, ta còn chạy tới đỉnh Liên Hoa lột da cũ xong mới trở về, Từ Linh và phong chủ đi đâu, thật là kỳ quái."
"Ta phụng lệnh của sư phụ đi đón ngươi, chỉ thấy xích sắt."
"Không nhìn thấy ngươi, thời gian đến ta liền kéo đứt xích sắt leo lên trên vách núi, vách núi rất cao, may mà khinh công ta có thể leo lên, suýt nữa bắt không được rơi xuống ngã chết rồi."
"Leo lên?" Dương Mộc kinh ngạc.
"Đúng vậy đó."
Đương nhiên là leo lên, không leo lên chẳng lẽ còn ở phía dưới sao.
"Nhưng. . . Đáy cốc có một con đường nhỏ có thể lên núi?"
". . . Sao. . .Sao không nói sớm?"
Bạch Vũ Quân trợn tròn mắt, sớm biết từ từ đi thì thật tốt biết bao không phải bò lên mệt gần chết, trước kia đi xuống là được phi kiếm dẫn đi, đưa đồ cũng là chân đạp phi kiếm bay lên bay xuống, ra là bọn họ lười chẳng muốn đi bậc thang.
Dương Mộc dùng một loại ánh mắt nhìn Bạch Vũ Quân, ý kia rõ ràng chỉ có ba chữ, ngươi rất ngu.
Kẹt kẹt ~
Cửa tiểu viện đẩy ra từ bên trong, có một bé trai chín tuổi đi ra, nó mặc thân trường bào màu vàng kim xa hoa bọc thân thể nho nhỏ tự nhiện thêm một cỗ quý khí, chẳng biết tại sao Bạch Vũ Quân luôn cảm thấy thân phận đứa bé kia không tầm thường, là một loại trực giác đến từ bản năng, cái loại cảm giác này không phải là tùy tiện nhìn thấy đứa bé mặc trường bào xa hoa màu vàng kim có thể có.
Đây là một loại đến từ trực giác yêu thú, dù sao đứa bé đối diện kia dù sao cũng là chi tử vua nhân loại.
Lý Sùng Càn thấy được Bạch Vũ Quân trong nháy mắt nhất thời kinh động như gặp thiên nhân, khuôn mặt nhỏ vù một cái liền đỏ lên, mỹ mạo yêu nghiệt không chỉ có riêng là hai chữ xinh đẹp có thể miêu tả, tục ngữ nói bị hồ ly tinh câu hồn cũng không phải là hồ ly tinh làm cái gì, mà là một loại khí chất trời sinh yêu nghiệt làm người ta trầm luân.
Yêu nghiệt hình người đều có khác biệt, mỹ nữ hồ ly tinh khí chất thuộc về quyến rũ, mà Bạch Vũ Quân mắt phượng và mũi nhỏ nhắn hơi vểnh thuộc về cái loại thanh thuần không giống nhân gian, bằng không thì cũng sẽ không làm cho Sở Triết say mê trở thành tương tư đơn phương.
Loại khí chất đặc thù này không những hữu hiệu đối với người lớn, đối một nam hài chín tuổi cũng dễ sử dụng như vậy.
"A? Em bé nhà ai thế, thật đáng yêu nha."
Bạch Vũ Quân đi đến cúi đầu trước mặt Lý Sùng Càn xấu hổ đưa tay ở trên mặt sờ loạn một hồi, khuôn mặt nhỏ mập phì rất đáng yêu.
Đáng thương Lý Sùng Càn đã xấu hổ lại cảm thấy bản thân thân là đại nam tử lại bị người ta sờ vuốt rất khó chịu, sau khi trị liệu thịt mỡ mới mọc ra trên mặt đáng thương bị người ta chà xát một hồi.
"Chậc chậc, cái xúc cảm này."
Dương Mộc trợn mắt hốc mồm, hắn xem như biết trong đầu con rắn này tám phần không chứa thứ gì.
"To gan! Thả hoàng tử điện hạ ra!"
Một tiếng sắc nhọn dọa Bạch Vũ Quân giật mình, sau đó đã nhìn thấy được công công đại nội hung dữ trong truyền thuyết đang nhìn mình lom lom, bên cạnh còn có thị vệ mặc hoa phục không biết nên không nên rút kiếm.
Đã từng có Kim Ngô Vệ con em thế gia quý tộc rút kiếm quát tháo đệ tử nào đó chỉ vì ngẫu nhiên đi ngang qua bên cạnh hoàng tử, kết quả rất thảm, đệ tử kia khó chịu thuận tay đánh tơi bời Kim Ngô Vệ một hồi đến ngay cả thái giám nói năng lỗ mãng cũng không tha, từ đó về sau những người hoàng cung ở lại trên núi khiêm tốn lại rất nhiều.
"Hoàng tử?"
Bạch Vũ Quân âm thầm hưng phấn kích động, thế mà nắm mặt hoàng tử, quá kích thích!
"Dương sư huynh!"
Trong sân Lý Hương Lăng nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên đi ra liếc mắt liền thấy Dương Mộc, ngay sau đó nhìn lần thứ hai đã nhìn thấy Bạch Vũ Quân đứng bên cạnh Dương Mộ, nhất thời, một cỗ tia lửa bạo phát trong mắt Hương Lăng công chúa. . .
"Ngươi là ai? Tại sao tới nơi này?"
Trên người Bạch Vũ Quân không có mặc đạo bào Thuần Dương Cung phát cũng không mang bất tín vật kỳ đệ tử, chỉ có ngọc bội Vu Dung cho, Hương Lăng công chúa tưởng rằng người ngoài.
Đứng ở một bên Dương Mộc mở miệng.
"Các ngươi không phải tò mò yêu quái sư tôn trấn áp kia sao, ừm, vị này chính là xà yêu bị sư tôn đè ở dưới núi một năm mới được thả ra."
Trong nháy mắt, tình cảnh yên tĩnh. . .
Sau đó.
"A. . . Yêu quái. . . !"
Sắc mặt Kim Ngô Vệ, Thái giám cùng cung nữ biến đổi nhanh chóng thét lên, Hương Lăng công chúa bối rối, Lý Sùng Càn nhìn nhìn người hầu lại nhìn Bạch Vũ Quân một chút, không hiểu bọn họ vì sao sợ hãi.
Tình cảnh nổ tung, thế đơn lực cô Kim Ngô Vệ rút kiếm, lại là một hồi lựa chọn không biết nên lên hay là nên trốn, thực sự không có lòng tin chống lại một con yêu thú bị một trong ngũ tử đại năng Thuần Dương trấn áp.
Bạch Vũ Quân nhún nhún vai.
Sau khi tỉnh dậy Bạch Vũ Quân nâng đầu rắn lên hướng về phía sau nhìn thân rắn của mình, sau khi lột xác chiều dài từ mười hai mét biến thành mười lăm mét, tăng thêm ba mét cũng tăng tu vi một cấp, hiện nay tương đương với Trúc cơ sơ kỳ nhân loại.
Lăn lộn rất lâu mới biết cấp bậc tu luyện được phân nhiều loại, theo thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan và đủ loại đằng sau.
Tinh quái mới vừa biến hình tương đương với Luyện Khí Kỳ nhân loại, đằng sau đại khái tương đồng, chỉ có điều mỗi một cấp chia làm sơ kỳ trung kỳ hậu kỳ cùng viên mãn.
Nhân loại rất được lợi thế, tỷ như Từ Linh và Dương Mộc, mới mười sáu mười bảy tuổi cũng đã Trúc Cơ hậu kỳ, quả thực gian lận.
Bạch Vũ Quân lăn lộn sáu mươi bảy mươi sáu tám mươi năm cũng mới tốn công leo đến Trúc Cơ Kỳ, càng về sau càng khó, không phải ngươi có thể hóa thành nhân loại cải biến thân thể liền có thể trở nên giống với người, dù sao bản thể mới thật sự là mình.
Rơi xuống đất hóa thành hình người, nhặt lên da rắn cũ mới lột ra của mình chạy tới Thanh Hư Cung.
Rời khỏi một năm Thanh Hư Cung vẫn như cũ, phảng phất dù cho đi qua ngàn năm vạn năm cũng sẽ không có cái gì khác nhau, trước tượng thần thơm mát mờ ảo thẳng tới trời xanh, tiếng chuông đồng êm tai tỉnh não.
Kỳ quái là không nhìn thấy Vu Dung cũng không nhìn thấy Từ Linh và Dương Mộc, trong không khí. . .
Chăm chú hít hà, làm sao nhiều rất nhiều mùi vị lạ lẫm? Mùi vị từ hậu viện bay tới, không biết xảy ra chuyện gì Bạch Vũ Quân đi đến cửa hậu viện im mồm tay dán vào ở trên tường rào nghe lén.
"Dương Mộc sư huynh tại sao không chịu ở bên ta chứ. . . huu. . ."
Nghe được câu này đầu gối Bạch Vũ Quân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống đất, trong tường có nữ hài đang ai oán! Có tin động trời! Hình như là Dương Mộc đã làm gì chuyện thất đức trở mặt không nhận nợ nên dẫn đến tiểu thư nhà ai sinh oán hận, nhìn không ra băng sơn mặt còn có thể dính dáng đến mấy chuyện này.
Tiếp tục nghe lén.
"Tu sĩ thì làm sao? Tu sĩ cũng không cần kết hôn sinh con ư? Hừ! Chờ ta cũng tu hành xem ngươi còn thế nào cự tuyệt ta không?!"
"Thật là, tu tiên có cái gì tốt, tháng ngày buồn khổ nhàm chán cũng không thành được thần tiên, vui vui sướng sướng không phải rất tốt sao, ít nhất cũng đã từng sống hạnh phúc."
Bạch Vũ Quân khóe miệng co giật, nếu không phải cô nàng này vừa nghe xong chính là người cổ đại nói, không thì còn tưởng rằng là khách xuyên qua chứ.
Nghe đi, nghe đi người ta tân tiến vào giác ngộ cùng với danh ngôn còn vượt qua thời kì, ít nhất đã từng sống hạnh phúc, câu nói này nói Bạch Vũ Quân cũng xấu hổ, tuổi trẻ phải thỏa đáng văn học nghệ thuật, hoặc cái loại không có chuyện gì cứnmở miệng ngậm miệng nói lý tưởng nói nhân sinh.
"Chờ ta về Trường An, nhất định phải khiến cho phụ hoàng đồng ý ta lên Hoa sơn tu luyện!"
Bành một cái, Bạch Vũ Quân trán đâm vào trên tường, vừa mới bị hai chữ kia làm cho giật cái mình, cái gì? Phụ hoàng? Trong này chẳng lẽ lại là công chúa?
Lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu thấy được Dương Mộc khóe miệng co giật đứng ở phía sau.
Nhìn nhìn Bạch Vũ Quân đè bàn tay lên tường, biết rõ nàng nên Dương Mộc lập tức đoán ra đây là đang nghe lén, chỉ sợ vị bên trong kia đem tất cả mọi chuyện đều đổ ra còn đặt ở phía dưới ánh mặt trời phơi thêm một chút.
"Ha ha, ta về rồi đây." Bạch Vũ Quân xấu hổ cười cười.
Mặt băng sơn Dương Mộc yên tĩnh năm giây.
"Tự mình trở về?"
"Đúng vậy, ta còn chạy tới đỉnh Liên Hoa lột da cũ xong mới trở về, Từ Linh và phong chủ đi đâu, thật là kỳ quái."
"Ta phụng lệnh của sư phụ đi đón ngươi, chỉ thấy xích sắt."
"Không nhìn thấy ngươi, thời gian đến ta liền kéo đứt xích sắt leo lên trên vách núi, vách núi rất cao, may mà khinh công ta có thể leo lên, suýt nữa bắt không được rơi xuống ngã chết rồi."
"Leo lên?" Dương Mộc kinh ngạc.
"Đúng vậy đó."
Đương nhiên là leo lên, không leo lên chẳng lẽ còn ở phía dưới sao.
"Nhưng. . . Đáy cốc có một con đường nhỏ có thể lên núi?"
". . . Sao. . .Sao không nói sớm?"
Bạch Vũ Quân trợn tròn mắt, sớm biết từ từ đi thì thật tốt biết bao không phải bò lên mệt gần chết, trước kia đi xuống là được phi kiếm dẫn đi, đưa đồ cũng là chân đạp phi kiếm bay lên bay xuống, ra là bọn họ lười chẳng muốn đi bậc thang.
Dương Mộc dùng một loại ánh mắt nhìn Bạch Vũ Quân, ý kia rõ ràng chỉ có ba chữ, ngươi rất ngu.
Kẹt kẹt ~
Cửa tiểu viện đẩy ra từ bên trong, có một bé trai chín tuổi đi ra, nó mặc thân trường bào màu vàng kim xa hoa bọc thân thể nho nhỏ tự nhiện thêm một cỗ quý khí, chẳng biết tại sao Bạch Vũ Quân luôn cảm thấy thân phận đứa bé kia không tầm thường, là một loại trực giác đến từ bản năng, cái loại cảm giác này không phải là tùy tiện nhìn thấy đứa bé mặc trường bào xa hoa màu vàng kim có thể có.
Đây là một loại đến từ trực giác yêu thú, dù sao đứa bé đối diện kia dù sao cũng là chi tử vua nhân loại.
Lý Sùng Càn thấy được Bạch Vũ Quân trong nháy mắt nhất thời kinh động như gặp thiên nhân, khuôn mặt nhỏ vù một cái liền đỏ lên, mỹ mạo yêu nghiệt không chỉ có riêng là hai chữ xinh đẹp có thể miêu tả, tục ngữ nói bị hồ ly tinh câu hồn cũng không phải là hồ ly tinh làm cái gì, mà là một loại khí chất trời sinh yêu nghiệt làm người ta trầm luân.
Yêu nghiệt hình người đều có khác biệt, mỹ nữ hồ ly tinh khí chất thuộc về quyến rũ, mà Bạch Vũ Quân mắt phượng và mũi nhỏ nhắn hơi vểnh thuộc về cái loại thanh thuần không giống nhân gian, bằng không thì cũng sẽ không làm cho Sở Triết say mê trở thành tương tư đơn phương.
Loại khí chất đặc thù này không những hữu hiệu đối với người lớn, đối một nam hài chín tuổi cũng dễ sử dụng như vậy.
"A? Em bé nhà ai thế, thật đáng yêu nha."
Bạch Vũ Quân đi đến cúi đầu trước mặt Lý Sùng Càn xấu hổ đưa tay ở trên mặt sờ loạn một hồi, khuôn mặt nhỏ mập phì rất đáng yêu.
Đáng thương Lý Sùng Càn đã xấu hổ lại cảm thấy bản thân thân là đại nam tử lại bị người ta sờ vuốt rất khó chịu, sau khi trị liệu thịt mỡ mới mọc ra trên mặt đáng thương bị người ta chà xát một hồi.
"Chậc chậc, cái xúc cảm này."
Dương Mộc trợn mắt hốc mồm, hắn xem như biết trong đầu con rắn này tám phần không chứa thứ gì.
"To gan! Thả hoàng tử điện hạ ra!"
Một tiếng sắc nhọn dọa Bạch Vũ Quân giật mình, sau đó đã nhìn thấy được công công đại nội hung dữ trong truyền thuyết đang nhìn mình lom lom, bên cạnh còn có thị vệ mặc hoa phục không biết nên không nên rút kiếm.
Đã từng có Kim Ngô Vệ con em thế gia quý tộc rút kiếm quát tháo đệ tử nào đó chỉ vì ngẫu nhiên đi ngang qua bên cạnh hoàng tử, kết quả rất thảm, đệ tử kia khó chịu thuận tay đánh tơi bời Kim Ngô Vệ một hồi đến ngay cả thái giám nói năng lỗ mãng cũng không tha, từ đó về sau những người hoàng cung ở lại trên núi khiêm tốn lại rất nhiều.
"Hoàng tử?"
Bạch Vũ Quân âm thầm hưng phấn kích động, thế mà nắm mặt hoàng tử, quá kích thích!
"Dương sư huynh!"
Trong sân Lý Hương Lăng nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên đi ra liếc mắt liền thấy Dương Mộc, ngay sau đó nhìn lần thứ hai đã nhìn thấy Bạch Vũ Quân đứng bên cạnh Dương Mộ, nhất thời, một cỗ tia lửa bạo phát trong mắt Hương Lăng công chúa. . .
"Ngươi là ai? Tại sao tới nơi này?"
Trên người Bạch Vũ Quân không có mặc đạo bào Thuần Dương Cung phát cũng không mang bất tín vật kỳ đệ tử, chỉ có ngọc bội Vu Dung cho, Hương Lăng công chúa tưởng rằng người ngoài.
Đứng ở một bên Dương Mộc mở miệng.
"Các ngươi không phải tò mò yêu quái sư tôn trấn áp kia sao, ừm, vị này chính là xà yêu bị sư tôn đè ở dưới núi một năm mới được thả ra."
Trong nháy mắt, tình cảnh yên tĩnh. . .
Sau đó.
"A. . . Yêu quái. . . !"
Sắc mặt Kim Ngô Vệ, Thái giám cùng cung nữ biến đổi nhanh chóng thét lên, Hương Lăng công chúa bối rối, Lý Sùng Càn nhìn nhìn người hầu lại nhìn Bạch Vũ Quân một chút, không hiểu bọn họ vì sao sợ hãi.
Tình cảnh nổ tung, thế đơn lực cô Kim Ngô Vệ rút kiếm, lại là một hồi lựa chọn không biết nên lên hay là nên trốn, thực sự không có lòng tin chống lại một con yêu thú bị một trong ngũ tử đại năng Thuần Dương trấn áp.
Bạch Vũ Quân nhún nhún vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.