Chương 82: Dưới Núi
Thư Nam Trạch
17/05/2021
Bạch Vũ Quân không phản bác được.
Bị tình cảm chân thành tự tay bóp chết vứt xác nơi hoang dã, vì tương lai có thể vứt bỏ tất cả thậm chí vứt bỏ tính người của chính mình, mà Hạ Lam cũng không vì vậy mà sinh ra oán hận hóa thành lệ quỷ, mà chỉ là ngày qua ngày ở hoang sơn dã lĩnh chờ người phụ tình dẫn mình về nhà, giống như lúc trước lừa nàng đưa nàng đến núi hoang vậy.
"Ngươi chết bao nhiêu năm rồi?" Bạch Vũ Quân hỏi.
"Chừng bảy năm."
Bảy năm, chỉ sợ kẻ phụ tình kia đã sớm cưới thiên kim nhà đại thần thẳng tới mây xanh cả ngày lầu son rượu thịt thối, sao sẽ còn nhớ đến bộ xương khô năm xưa nơi núi hoang này.
"Nhân quỷ khác đường, đã chết rồi thì nên đi nên đến nơi bản thân nên đi, ta siêu độ cho ngươi."
"Không! Ta muốn chờ Lý lang đón ta về nhà!"
Thái độ nữ quỷ Hạ Lam kiên quyết, đây là chấp niệm lớn nhất của nàng khi chết đi nên khó mà dao động, đối với cái này Bạch Vũ Quân cũng rất bất đắc dĩ, bỏ đi không thèm để ý có lẽ không bao lâu sẽ bị tu sĩ đi ngang qua thuận tay đánh hồn phi phách tán, cũng có khả năng bị lệ quỷ hút lại không có cơ hội chuyển thế, nếu như là ác quỷ thì cũng thôi đi, nàng lại thiện tâm không chịu biến lệ quỷ là người tốt, nói cho đúng là một con quỷ tốt.
"Hắn ta sẽ không trở về, vĩnh viễn cũng sẽ không, dù là ngươi đợi thêm một trăm năm một ngàn năm hắn ta cũng sẽ không trở lại đón ngươi." Bạch Vũ Quân không thể không nói ra hiện thực tàn khốc này.
"Không! Chàng ấy sẽ đến! Nhất định sẽ tới đón ta!"
Hạ Lam ngoan cố hô to, dù cho cảm xúc kích động như thế vẫn không có sinh ra oán hận hóa thành lệ quỷ, nàng là cô gái tốt.
"Tỉnh lại đi! Hắn ta ở kinh thành! Sẽ không trở về!"
"Không. . . Sẽ không. . ." Hạ Lam lắc đầu khóc lớn.
"Nhân tâm sẽ thay đổi, trong chuyện này dễ dàng nhất thay đổi nhất chính là tâm, nhưng nhất thiên hoang địa lão (1)cũng là nhân tâm, ngươi là cô nương tốt, chỉ có điều sai ở chỗ chính là đã yêu lầm một người, từ bỏ đi, đi đường ngươi nên đi thôi."
(1) thiên hoang địa lão :thời gian dài đăng đẳng; lâu như trời đất
" Chàng ấy sẽ không! Ta đem những thứ tốt nhất của ta cho chàng ấy, chàng ấy sẽ không làm vậy đâu. . ."
"Thế nhưng mà cuối cùng là hắn ta tự tay bóp chết ngươi, bóp chết ngươi nữ hài mà có khả năng ngăn cản tiền đồ hắn ta, chẳng lẽ ngươi quên sao?" Bạch Vũ Quân chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
"Ta biết chàng ấy nhất định có hắn nỗi khổ tâm. . ."
"Ngu xuẩn!"
"Chàng ấy sẽ trở về. . . Qua mấy ngày là đến ngày hàng năm về nhà tế tổ, nhất định sẽ tới đón ta. . ."
Bạch Vũ Quân tính thời gian một chút, quyết định giúp nàng giải quyết xong tâm nguyện rồi đưa nàng vào luân hồi.
"Được, ta đưa ngươi đi tìm hắn, nếu như hắn ta không chịu đón ngươi trở về thì ngươi sẽ đi luân hồi chuyển thế?"
"Ta. . . Ta sẽ rời khỏi."
"Một lời đã định."
Đêm đó Bạch Vũ Quân ở qua đêm trên đường núi.
Vốn ý định an táng hài cốt Hạ Lam trước, thế nhưng nàng khăng khăng chờ Lý lang đưa hài cốt nàng mang về nhà, đành phải từ bỏ.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi nuốt mây nhả khói thì xuống núi tìm nhà Hạ Lam, nhà nàng cách núi hoang cũng không xa, thôn không lớn, đeo rương sách Bạch Vũ Quân hỏi thăm thôn dân rất dễ dàng tìm được. . . Tìm tới nơi đã từng nhà của Hạ Lam.
Lúc trước vì dành đủ lộ phí lên kinh thành đi thi mà Hạ gia đã bán nhà bán ruộng đồng, nơi này giờ đã là của người khác.
Bên cạnh mới xây một căn biệt viện, cổng treo bảng viết hai chữ Lý phủ, cổng sư tử đá thủ vệ uy vũ, đại môn sơn đỏ tường rào gạch xanh, trong phủ nhà rường cột chạm trổ còn có hoa viên giả sơn, thôn dân cho biết chính là Lý gia lúc trước thi đậu trạng nguyên, sau khi cưới thiên kim đại quan kinh thành mới xây trang viên ở quê quán dưỡng cha mẹ, thôn dân lân cận chỉ là cực kỳ hâm mộ gã phảng phất quên lãng đi Hạ gia kia.
Cuối cùng, Bạch Vũ Quân tìm được cha mẹ Hạ Lam ở ngoài thôn. . .
Hàng rào tre làm tường rào vây quanh một căn nhà tranh bình thường, trong nội viện nuôi mấy con gà vịt còn có một con chó vàng, hai lão nhân đang bận rộn bên trong vườn rau sau nhà.
Lắc đầu xoay người rời khỏi.
Chờ mấy ngày.
Lý phủ bắt đầu bận rộn, lão phu thê nhiệt tình chào mời khách nhân ở cửa chính, người nối liền tặng lễ không dứt, huyện lệnh địa phương thậm chí còn tự thân đến nhà đưa lên quà tặng, giúp Lý gia bận rộn tế tổ là giả, nhân cơ hội kết bạn đại thần kinh thành mới là mục đích chủ yếu.
Khách đông tiếng cười cười nói nói, liên tục đều lộ ra không khí ấm áp, xa xa đều có thể ngửi được mùi rượu thịt đồ ăn bên trong tường viện.
Đoán chừng họ Lý sắp trở về, Bạch Vũ Quân trở về núi hoang.
Lấy ra cây dù bản thân, lại từ bên trong rương sách lật ra tới mấy tấm phù lục bảo vệ âm hồn đem cây dù cải tạo một phen, chút thủ đoạn nhỏ này trong Tàng Thư Các có rất nhiều, phương pháp mấy trăm loại.
Đi đến vị trí xương khô căng ra cây dù.
"Hắn ta sắp trở về, ta dẫn ngươi đi xem."
Thấy hoa mắt, Hạ Lam từ dưới đất chui ra đứng dưới dù, có cây dù che chở có thể hiện hình ban ngày.
"Cám ơn ngươi, còn không biết họ tên ân nhân."
"Bạch Vũ Quân."
Không nói nhảm, Bạch Vũ Quân giơ cao dù dẫn Hạ Lam đi xuống núi hoang, bảy năm qua lần đầu tiên xuống núi Hạ Lam kích động nhìn quê hương càng ngày càng quen thuộc, đi đến gần, thấy được trong nhà nàng đã từng ở là người khác, thương cảm thổn thức.
"Chúng ta đến cửa thôn."
Giơ cao dù dẫn Hạ Lam đi tới cửa thôn, đứng ở đằng xa bên trên bờ ruộng nhìn cửa thôn xa xa chiêng trống vang trời.
Trong thôn ra được quan trạng nguyên còn làm đại quan tại kinh thành, trạng nguyên Lý gia là kiêu ngạo toàn thôn, từng nhà dạy bảo hài tử đều sẽ nói xem Lý gia người ta một chút để khích lệ con cái, mọi người đều quên lãng, không có người nào sẽ nghĩ đến là ai để cho tiểu tử Lý gia đi học khoa cử, giờ phút này người cả thôn tập hợp tại cửa thôn mong mỏi cùng trông mong, chờ trạng nguyên về thôn.
Trên bờ ruộng, Bạch Vũ Quân cùng Hạ Lam phảng phất người ngoài cuộc.
Gió nhẹ thổi qua mạ non đong đưa, cây lúa nồng đậm hương hoa khiến Hạ Lam nhớ tới tuổi thơ nhớ tới cha mẹ, quỷ không có nước mắt, nàng rốt cục nhớ tới ai mới là người đau khổ nhất.
"Nữ hiệp, cha mẹ ta. . . Vẫn khỏe chứ."
"Có nhà có thể ở có ruộng có thể cày, chỉ là không còn hậu bối hơi có vẻ cô độc."
"Aiz. . ."
Tại nông thôn đặc biệt là thời kì phong kiến, tuyệt hậu sẽ khiến cho người ta xem thường, nhà ai nếu là sinh hài tử làm đầy tháng cũng sẽ không đi mời sợ sẽ mang tới đen đủi, ngày bình thường tin đồn giễu cợt, nếu không lão phu thê cũng sẽ không chuyển tới ngoài thôn cư trú.
Trong đội ngũ nghênh đón trạng nguyên đại quan không thấy lão phu thê Hạ gia, chỉ sợ hai vị lão nhân bây giờ còn đang nghĩ đến như thế nào tìm được nữ nhi mình, bọn họ thà rằng tin tưởng nữ nhi là bị người lừa gạt đi cũng không hy vọng đã chết đi.
"Tới rồi."
Bạch Vũ Quân nói ra hai chữ khiến Hạ Lam cảm xúc kích động, đứng bên dưới dù xa xa nhìn về phía đường cuối thôn.
Một nhánh đội ngũ thật lớn.
Sai dịch phía trước né tránh yên lặng giơ nghi trượng, còn có một số thị vệ, mấy chục người hộ tống trùng trùng điệp điệp đi đến thôn xóm vắng vẻ, đội cổ nhạc cửa thôn bắt đầu gõ gõ đập đập đốt pháo, lão phu tử lúc trước dạy dỗ Lý lang đọc sách tay vuốt râu mặt mỉm cười, tất cả đồng môn càng là sửa sang lại dung nhan chuẩn bị bái kiến.
Đội ngũ đi tới gần.
Mấy chục người hộ tống một người mặc quan bào cưỡi ngựa cùng một cỗ xe ngựa xa hoa, xe ngựa còn đi theo mấy nha hoàn.
Hạ Lam nhìn bóng dáng cưỡi ngựa thì kích động không thôi, muốn chạy tới cũng không dám rời khỏi cây dù, cảm xúc kích động y hệt một khắc năm đó Lý lang cao trung trạng nguyên về thôn.
Đất vàng trải đường toàn thôn nghênh đón, huyện lệnh cùng một đám hương thân kẻ sĩ vô cùng cao hứng làm đủ tình cảnh.
Đại quan Lý gia xuống ngựa, sau khi khách sáo trong sự vây quanh mọi người thì đi đến Lý phủ, trước cửa Lý phủ hai vị Lý gia lão nhân hồng quang đầy mặt vui mừng hớn hở, hài đồng tranh nhau chen lấn tranh nhìn quan trạng nguyên hi vọng dính dính thư hương khí về sau cũng có thể thi đậu đại quan.
Bị tình cảm chân thành tự tay bóp chết vứt xác nơi hoang dã, vì tương lai có thể vứt bỏ tất cả thậm chí vứt bỏ tính người của chính mình, mà Hạ Lam cũng không vì vậy mà sinh ra oán hận hóa thành lệ quỷ, mà chỉ là ngày qua ngày ở hoang sơn dã lĩnh chờ người phụ tình dẫn mình về nhà, giống như lúc trước lừa nàng đưa nàng đến núi hoang vậy.
"Ngươi chết bao nhiêu năm rồi?" Bạch Vũ Quân hỏi.
"Chừng bảy năm."
Bảy năm, chỉ sợ kẻ phụ tình kia đã sớm cưới thiên kim nhà đại thần thẳng tới mây xanh cả ngày lầu son rượu thịt thối, sao sẽ còn nhớ đến bộ xương khô năm xưa nơi núi hoang này.
"Nhân quỷ khác đường, đã chết rồi thì nên đi nên đến nơi bản thân nên đi, ta siêu độ cho ngươi."
"Không! Ta muốn chờ Lý lang đón ta về nhà!"
Thái độ nữ quỷ Hạ Lam kiên quyết, đây là chấp niệm lớn nhất của nàng khi chết đi nên khó mà dao động, đối với cái này Bạch Vũ Quân cũng rất bất đắc dĩ, bỏ đi không thèm để ý có lẽ không bao lâu sẽ bị tu sĩ đi ngang qua thuận tay đánh hồn phi phách tán, cũng có khả năng bị lệ quỷ hút lại không có cơ hội chuyển thế, nếu như là ác quỷ thì cũng thôi đi, nàng lại thiện tâm không chịu biến lệ quỷ là người tốt, nói cho đúng là một con quỷ tốt.
"Hắn ta sẽ không trở về, vĩnh viễn cũng sẽ không, dù là ngươi đợi thêm một trăm năm một ngàn năm hắn ta cũng sẽ không trở lại đón ngươi." Bạch Vũ Quân không thể không nói ra hiện thực tàn khốc này.
"Không! Chàng ấy sẽ đến! Nhất định sẽ tới đón ta!"
Hạ Lam ngoan cố hô to, dù cho cảm xúc kích động như thế vẫn không có sinh ra oán hận hóa thành lệ quỷ, nàng là cô gái tốt.
"Tỉnh lại đi! Hắn ta ở kinh thành! Sẽ không trở về!"
"Không. . . Sẽ không. . ." Hạ Lam lắc đầu khóc lớn.
"Nhân tâm sẽ thay đổi, trong chuyện này dễ dàng nhất thay đổi nhất chính là tâm, nhưng nhất thiên hoang địa lão (1)cũng là nhân tâm, ngươi là cô nương tốt, chỉ có điều sai ở chỗ chính là đã yêu lầm một người, từ bỏ đi, đi đường ngươi nên đi thôi."
(1) thiên hoang địa lão :thời gian dài đăng đẳng; lâu như trời đất
" Chàng ấy sẽ không! Ta đem những thứ tốt nhất của ta cho chàng ấy, chàng ấy sẽ không làm vậy đâu. . ."
"Thế nhưng mà cuối cùng là hắn ta tự tay bóp chết ngươi, bóp chết ngươi nữ hài mà có khả năng ngăn cản tiền đồ hắn ta, chẳng lẽ ngươi quên sao?" Bạch Vũ Quân chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
"Ta biết chàng ấy nhất định có hắn nỗi khổ tâm. . ."
"Ngu xuẩn!"
"Chàng ấy sẽ trở về. . . Qua mấy ngày là đến ngày hàng năm về nhà tế tổ, nhất định sẽ tới đón ta. . ."
Bạch Vũ Quân tính thời gian một chút, quyết định giúp nàng giải quyết xong tâm nguyện rồi đưa nàng vào luân hồi.
"Được, ta đưa ngươi đi tìm hắn, nếu như hắn ta không chịu đón ngươi trở về thì ngươi sẽ đi luân hồi chuyển thế?"
"Ta. . . Ta sẽ rời khỏi."
"Một lời đã định."
Đêm đó Bạch Vũ Quân ở qua đêm trên đường núi.
Vốn ý định an táng hài cốt Hạ Lam trước, thế nhưng nàng khăng khăng chờ Lý lang đưa hài cốt nàng mang về nhà, đành phải từ bỏ.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi nuốt mây nhả khói thì xuống núi tìm nhà Hạ Lam, nhà nàng cách núi hoang cũng không xa, thôn không lớn, đeo rương sách Bạch Vũ Quân hỏi thăm thôn dân rất dễ dàng tìm được. . . Tìm tới nơi đã từng nhà của Hạ Lam.
Lúc trước vì dành đủ lộ phí lên kinh thành đi thi mà Hạ gia đã bán nhà bán ruộng đồng, nơi này giờ đã là của người khác.
Bên cạnh mới xây một căn biệt viện, cổng treo bảng viết hai chữ Lý phủ, cổng sư tử đá thủ vệ uy vũ, đại môn sơn đỏ tường rào gạch xanh, trong phủ nhà rường cột chạm trổ còn có hoa viên giả sơn, thôn dân cho biết chính là Lý gia lúc trước thi đậu trạng nguyên, sau khi cưới thiên kim đại quan kinh thành mới xây trang viên ở quê quán dưỡng cha mẹ, thôn dân lân cận chỉ là cực kỳ hâm mộ gã phảng phất quên lãng đi Hạ gia kia.
Cuối cùng, Bạch Vũ Quân tìm được cha mẹ Hạ Lam ở ngoài thôn. . .
Hàng rào tre làm tường rào vây quanh một căn nhà tranh bình thường, trong nội viện nuôi mấy con gà vịt còn có một con chó vàng, hai lão nhân đang bận rộn bên trong vườn rau sau nhà.
Lắc đầu xoay người rời khỏi.
Chờ mấy ngày.
Lý phủ bắt đầu bận rộn, lão phu thê nhiệt tình chào mời khách nhân ở cửa chính, người nối liền tặng lễ không dứt, huyện lệnh địa phương thậm chí còn tự thân đến nhà đưa lên quà tặng, giúp Lý gia bận rộn tế tổ là giả, nhân cơ hội kết bạn đại thần kinh thành mới là mục đích chủ yếu.
Khách đông tiếng cười cười nói nói, liên tục đều lộ ra không khí ấm áp, xa xa đều có thể ngửi được mùi rượu thịt đồ ăn bên trong tường viện.
Đoán chừng họ Lý sắp trở về, Bạch Vũ Quân trở về núi hoang.
Lấy ra cây dù bản thân, lại từ bên trong rương sách lật ra tới mấy tấm phù lục bảo vệ âm hồn đem cây dù cải tạo một phen, chút thủ đoạn nhỏ này trong Tàng Thư Các có rất nhiều, phương pháp mấy trăm loại.
Đi đến vị trí xương khô căng ra cây dù.
"Hắn ta sắp trở về, ta dẫn ngươi đi xem."
Thấy hoa mắt, Hạ Lam từ dưới đất chui ra đứng dưới dù, có cây dù che chở có thể hiện hình ban ngày.
"Cám ơn ngươi, còn không biết họ tên ân nhân."
"Bạch Vũ Quân."
Không nói nhảm, Bạch Vũ Quân giơ cao dù dẫn Hạ Lam đi xuống núi hoang, bảy năm qua lần đầu tiên xuống núi Hạ Lam kích động nhìn quê hương càng ngày càng quen thuộc, đi đến gần, thấy được trong nhà nàng đã từng ở là người khác, thương cảm thổn thức.
"Chúng ta đến cửa thôn."
Giơ cao dù dẫn Hạ Lam đi tới cửa thôn, đứng ở đằng xa bên trên bờ ruộng nhìn cửa thôn xa xa chiêng trống vang trời.
Trong thôn ra được quan trạng nguyên còn làm đại quan tại kinh thành, trạng nguyên Lý gia là kiêu ngạo toàn thôn, từng nhà dạy bảo hài tử đều sẽ nói xem Lý gia người ta một chút để khích lệ con cái, mọi người đều quên lãng, không có người nào sẽ nghĩ đến là ai để cho tiểu tử Lý gia đi học khoa cử, giờ phút này người cả thôn tập hợp tại cửa thôn mong mỏi cùng trông mong, chờ trạng nguyên về thôn.
Trên bờ ruộng, Bạch Vũ Quân cùng Hạ Lam phảng phất người ngoài cuộc.
Gió nhẹ thổi qua mạ non đong đưa, cây lúa nồng đậm hương hoa khiến Hạ Lam nhớ tới tuổi thơ nhớ tới cha mẹ, quỷ không có nước mắt, nàng rốt cục nhớ tới ai mới là người đau khổ nhất.
"Nữ hiệp, cha mẹ ta. . . Vẫn khỏe chứ."
"Có nhà có thể ở có ruộng có thể cày, chỉ là không còn hậu bối hơi có vẻ cô độc."
"Aiz. . ."
Tại nông thôn đặc biệt là thời kì phong kiến, tuyệt hậu sẽ khiến cho người ta xem thường, nhà ai nếu là sinh hài tử làm đầy tháng cũng sẽ không đi mời sợ sẽ mang tới đen đủi, ngày bình thường tin đồn giễu cợt, nếu không lão phu thê cũng sẽ không chuyển tới ngoài thôn cư trú.
Trong đội ngũ nghênh đón trạng nguyên đại quan không thấy lão phu thê Hạ gia, chỉ sợ hai vị lão nhân bây giờ còn đang nghĩ đến như thế nào tìm được nữ nhi mình, bọn họ thà rằng tin tưởng nữ nhi là bị người lừa gạt đi cũng không hy vọng đã chết đi.
"Tới rồi."
Bạch Vũ Quân nói ra hai chữ khiến Hạ Lam cảm xúc kích động, đứng bên dưới dù xa xa nhìn về phía đường cuối thôn.
Một nhánh đội ngũ thật lớn.
Sai dịch phía trước né tránh yên lặng giơ nghi trượng, còn có một số thị vệ, mấy chục người hộ tống trùng trùng điệp điệp đi đến thôn xóm vắng vẻ, đội cổ nhạc cửa thôn bắt đầu gõ gõ đập đập đốt pháo, lão phu tử lúc trước dạy dỗ Lý lang đọc sách tay vuốt râu mặt mỉm cười, tất cả đồng môn càng là sửa sang lại dung nhan chuẩn bị bái kiến.
Đội ngũ đi tới gần.
Mấy chục người hộ tống một người mặc quan bào cưỡi ngựa cùng một cỗ xe ngựa xa hoa, xe ngựa còn đi theo mấy nha hoàn.
Hạ Lam nhìn bóng dáng cưỡi ngựa thì kích động không thôi, muốn chạy tới cũng không dám rời khỏi cây dù, cảm xúc kích động y hệt một khắc năm đó Lý lang cao trung trạng nguyên về thôn.
Đất vàng trải đường toàn thôn nghênh đón, huyện lệnh cùng một đám hương thân kẻ sĩ vô cùng cao hứng làm đủ tình cảnh.
Đại quan Lý gia xuống ngựa, sau khi khách sáo trong sự vây quanh mọi người thì đi đến Lý phủ, trước cửa Lý phủ hai vị Lý gia lão nhân hồng quang đầy mặt vui mừng hớn hở, hài đồng tranh nhau chen lấn tranh nhìn quan trạng nguyên hi vọng dính dính thư hương khí về sau cũng có thể thi đậu đại quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.