Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 83: Gặp Nhau

Thư Nam Trạch

17/05/2021

"Ta dẫn ngươi đến phụ cận nhìn một chút."

Bạch Vũ Quân giơ cao dù mang theo Hạ Lam vào thôn, bởi vì nguyên nhân phù lục mà người bình thường cũng có thể thấy được Hạ Lam, chỉ có điều ngày hôm nay nhiều người hỗn tạp náo nhiệt quá mức nên không có ai chú ý tới, lại không ai có thể nhận ra cô nương đại môn không ra nhị môn không bước bảy năm trước kia.

Hạ Lam khẩn trương sửa sang lại vật trang sức loay hoay quần áo, tuy là nàng mặc nguyên quỷ y nhưng lại muốn duy trì một mặt đẹp nhất ở trước Lý lang.

"Ta đẹp không?" Hạ Lam hỏi.

"Rất đẹp."

Bạch Vũ Quân không có nói láo, Hạ Lam tuy không phải kiểu mỹ nữ đỉnh cấp nhưng cũng là trạch nữ con gái một trong nhà.

Vui vẻ Hạ Lam lộ ra nụ cười lâu không gặp, nhưng Bạch Vũ Quân lại bồi thêm một câu.

" Vẻ đẹp thuộc về chính ngươi, không phải người khác mà là của chính ngươi."

Câu nói này có chút thâm ảo Hạ Lam không hiểu lắm.

Bất luận thân sĩ đến đây bái kiến Lý đại quan hay là thôn dân đều hiếu kỳ nhìn hai cái cô gái trẻ tuổi cầm cây dù trong tay đi vào thôn, nhất là nữ hài bạch y càng làm người ta chú ý, thỉnh thoảng cũng có người cảm thấy nha đầu bên cạnh nữ tử áo trắng kia hình như có chút quen mắt. . .

Đứng tại Lý phủ lân cận, nhìn xa xa Lý đại quan bái kiến cha mẹ.

Sau đó, trong xe ngựa đầu tiên là một nam hài nhỏ mập mặc tơ lụa đi xuống, đại khái khoảng chừng năm sáu tuổi, tiếp đến lại đi ra nữ tử, nữ tử rất đẹp, ung dung hoa quý khí chất cao nhã vừa nhìn liền biết là xuất thân nhà giàu, Lý đại quan mang theo nữ tử cùng hài tử gặp cha mẹ, một nhà năm miệng ăn vui vẻ hòa thuận.

Bạch Vũ Quân quay đầu nhìn nhìn Hạ Lam, thấy được cảm xúc nàng bi thương.

"Người kia hẳn là thiên kim nhà đại thần, phong cách rất cao."

Hạ Lam lặng im không nói, bi thương nhìn lấy một nhà năm miệng ăn thì đi vào trong nội viện, tiếng cười cười nói nói phảng phất gai độc cắm vào trong lòng. . .

"Ta. . . Ta có thể vào tìm chàng."

"Không thể, quá nguy hiểm, ngày mai là ngày mưa dầm không có ánh nắng, ta dẫn hắn ta lên núi."

"Được. . ."

"Đi thôi."

Bạch Vũ Quân giơ cao dù mang theo Hạ Lam cẩn thận mỗi bước đi rời khỏi, rời khỏi thôn xóm nàng sống cả đời ngắn ngủi này, trở lại đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ kia, người quỷ khác đường, Bạch Vũ Quân có thể làm được chỉ có thể như vậy.

Trở lại núi hoang.

Cỏ hoang xương khô gió hiu quạnh, thê lương không chỗ lời để nói.

Bạch Vũ Quân đem rương sách đặt ở dưới một cây đại thụ, đặt vũ khí nặng nề xuống, xếp bằng ở trên đá lớn tu hành, tu chính là thân đồng thời càng là tu tâm, nơi xa, Hạ Lam tay nâng cây dù giống như thường ngày nhìn ở cuối đường núi.

Màn đêm buông xuống, quanh quẩn tiếng ca nghẹn ngào lần nữa. . .

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.



Sáng sớm, bầu trời mây đen dày đặc sắc trời u ám.

Nhìn nhìn đầy mắt trông đợi Hạ Lam, Bạch Vũ Quân cầm lấy hoành đao thi triển khinh công chạy như bay xuống núi.

Lý phủ đang chuẩn bị công việc tế tổ, một đám quan lại hương thân kẻ sĩ bận trước bận sau phảng phất như là bản thân tế tổ, trong thôn làng vô cùng náo nhiệt chỉ có nhà tuyệt hậu ngoài thôn vắng ngắt, không phải không người hoài nghi tới nữ nhi Hạ gia chết có liên quan đến đại quan Lý gia, dù sao lúc trước ra thôn lên núi cũng có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, chỉ có điều có đôi khi mọi người không cần chân tướng.

Đi tới trong thôn dưới núi.

Suy nghĩ một chút, Bạch Vũ Quân leo tường từ hậu viện Lý phủ đi vào, sau đó đứng trước viện nhà bếp ném một cái Hỏa Cầu thuật.

Thành công gây nên hỗn loạn, thừa dịp không có người chú ý một quyền đánh ngất xỉu tên Lý lang Lý đại quan ném ra ngoài tường để dễ dàng bắt đi, một đường nâng gã trong tay thi triển khinh công lên núi.

Người bị bắt tên Lý Khiêm Trình, chính là Lý lang trong miệng Hạ Lam.

Chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện mình bị ai xách chạy như điên, choáng váng trong dạ dày dời sông lấp biển muốn ói lại ói không ra, thỉnh thoảng đầu còn đụng phải gập ghềnh trên mặt đất, da đầu đau rát.

"Cứu. . . Cứu mạng. . ."

"Im miệng."

Lý Khiêm Trình chỉ cảm thấy phần eo căng thẳng bị kẹp lại phần bụng một không thở nổi một hơi suýt nữa ngạt chết.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đang lúc tốc độ giảm bớt mới phát hiện đã lên núi, đi tới trên dãy núi, khi nhìn mảnh núi kia Lý Khiêm Trình cảm thấy toàn thân không còn tồn tại nữa.

Bảy năm trôi qua cỏ cây thay đổi cực lớn, nhưng mà gã vẫn nhận ra nơi này chính là chỗ năm đó, mỗi lần trở lại quê hương gã đều cách nơi này xa xa hận không thể vĩnh viễn cũng không tới, quay đầu nhìn nhìn nữ hài bạch y kia, không biết cô bé này là ý định cướp tiền hay là phải bắt cóc tống tiền, bất luận loại kia chỉ cần đưa tiền thả người là được.

Lại đi một đoạn đường, rầm một tiếng Lý Khiêm Trình bị ném xuống đất khiến toàn thân đau đớn.

Bạch Vũ Quân đứng tại ven đường nhìn bụi cỏ.

"Họ Lý."

"A. . . A?"

"Đã từng có nữ hài trao hết tất cả những thứ của mình cho thư sinh, thế nhưng cuối cùng người phụ tình vì tương lai tự tay bóp chết cô bé kia, ngươi nói, phải nên làm sao trừng phạt tên phụ tình này đây?"

Bạch Vũ Quân xoay người mỉm cười nhìn Lý Khiêm Trình.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là người hay quỷ?" Lý Khiêm Trình kinh hoàng la hét.

"Ta? Ta đương nhiên không phải người."

Nói thật ra rất dễ dàng để cho người ta hiểu lầm, là rắn dĩ nhiên không phải người, nghe mỹ nữ phía trước nói không phải người khiến Lý Khiêm Trình lập tức sợ tới mức hai chân run rẩy đứng không vững, muốn gọi hộ vệ đến bảo vệ thì mới nhớ tới bốn phía không có người.

"Cách ta xa một chút. . . Đợi ta xuống núi tìm cao nhân đánh ngươi hồn phi phách tán!"

Bạch Vũ Quân chẳng muốn nói nhảm, căng cây dù, Hạ Lam xuất hiện. . .



"Quỷ. . ."

Quan trạng nguyên của năm đó dường như nhát như chuột, sau khi lên núi liền hở chút là sợ sệt, thật sự ứng với câu không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ đập cửa kia, người tự tay bóp chết năm đó đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, đổi lại ai cũng sẽ không dễ chịu.

"Lý lang. . . Ta là Lam Nhi. . . Chàng không nhận ra ta sao. . ."

"Đi ra! Ngươi cũng chết rồi còn làm gì quấn ta không thả! Cùng lắm thì ta ngày ngày sẽ đốt vàng mã cho ngươi. . . Ngươi lừa gạt ta lên núi là muốn giết ta sao? Ta không sợ ngươi! Ta là quan!"

Khi nhìn thấy hai chân Hạ Lam trôi nổi cách mặt đất thì bị dọa gần chết.

Đỉnh núi hoang rất ồn ào náo, Lý Khiêm Trình gào khóc thảm thiết căn bản không nghe Hạ Lam nói dù là một câu,

"Lý lang. . . Chàng dẫn ta về nhà có được hay không. . ." Hạ Lam khổ sở cầu khẩn.

"Ta mới sẽ không dẫn con ma quỷ như ngươi về nhà. . . Ta cầu xin ngươi buông tha cho ta có được hay không. . . Trong nhà của ta còn có vợ con già trẻ đang chờ, ta không thể chết được đâu. . ."

"Chẳng lẽ chàng quên thề non hẹn biển năm đó rồi sao. . . Chàng đã nói muốn đối tốt với ta mà. . ."

"Ta chưa từng nói! Một câu cũng chưa từng nói!"

Hạ Lam sắc mặt đau khổ.

"Nhưng. . . Dẫn ta về nhà được không, tựa như lúc trước chàng dẫn ta lên núi. . ."

"Không! Ngươi chớ tới gần ta!"

Trong lúc Hạ Lam khổ sở cầu khẩn Lý Khiêm Trình chỉ lo gào khóc thảm thiết, căn bản là không có nghiêm túc nghe Hạ Lam nói cái gì.

Bạch Vũ Quân không có thời gian lãng phí, đi đến trước mặt nắm lấy chùm tóc đen của Lý Khiêm Trình nhấc lên, khoan hãy nói, để tóc dài thật sự có thể bị người ta tóm gáy đấy.

"Quá dài dòng, bảo ngươi giúp đem hài cốt về làm sao lại tốn sức như vậy chứ?"

"Tha mạng đừng. . ."

Một bạt tai đập nửa câu còn lại trở về, vung vẩy vỏ đao tách ra bụi cỏ lộ ra bộ xương khô bên trong, sau đó áp mặt Lý Khiêm Trình tới gần xương khô nhìn cẩn thận.

"Thấy không, đây là hài cốt Hạ Lam, ngươi nhanh đem hài cốt về an táng, đại lão gia mà khóc sướt mướt cứ như lão thái thái."

Ai có thể nghĩ vừa mới buông tay Lý Khiêm Trình liền nổi điên.

Có lẽ là kinh hoàng tới cực điểm liền sẽ biến thành điên cuồng tức giận, chờ sau khi buông gã rra thì gã lập tức nhào đến đập mạnh đạp mạnh xương khô giống như nổi điên mà chà đạp xương khô Hạ Lam, bảy năm phơi gió phơi nắng xương khô yếu ớt kinh khủng, trong nháy mắt liền bị ném vỡ đạp thành từng mảnh vụn. . .

Bạch Vũ Quân sợ ngây người. . .

Hạ Lam cũng sợ ngây người. . .

Đang đập xương khô Lý Khiêm Trình đột nhiên cảm giác toàn thân căng thẳng, cực kỳ giống cảm giác khi còn bé gặp được dã thú tiếp cận, nhất thời tay chân lạnh ngắt toàn thân run rẩy, cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Quay đầu nhìn lại, một thanh đao gác ở trên cổ, mỹ nữ kia biểu lộ lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook