Chương 38: Hạn Hán
Thư Nam Trạch
06/05/2021
Phối hợp mức độ nặng nhẹ vũ khí càng thêm đáng tin cậy.
Vũ khí hạng nặng chính là thước thẳng bản phóng đại của đao mũi cong trước đó, cũng không phải là đao hoặc là kiếm, nó có khắc đường vân hoa văn, rộng một bàn tay, dày một ngón tay, toả ra ánh kim loại đen nhánh, có một luồng đậm mùi máy móc phong cách hiện đại, trọng thước dài một mét hai, tay cầm hai mươi centimet có thể cầm hai tay, không có đặc điểm khác chỉ là đặc biệt cứng rắn.
Bên trong quá trình rèn đúc Cố Thương Vũ giúp đỡ không ít, dưới sự trợ giúp của đại sư đỉnh cấp thì vũ khí bình thường cũng biến thành phẩm chất thượng thừa.
Lúc chế tạo hoành đao Cố Thương Vũ xem như mở rộng tầm mắt, thế mà có thể vừa rèn luyện vừa rút vảy từ trên người mình làm vật liệu, nếu không phải rèn sắt cùng với xà tinh thì thật sự đúng là nghĩ không ra có thể làm như vậy, vảy nối liền thịt, rèn sắt máu tươi chảy ròng không ngừng thì thật là liều, nếu như không phải yêu tinh, mà cho dù có là nam yêu tinh thì Cố Thương Vũ cũng muốn đoạt về làm đệ tử.
Một vị đệ tử Kim Hư nào đó nhàn rỗi không chuyện gì giúp Bạch Vũ Quân làm cơ quan vỏ đao.
Mức độ nặng nhẹ của hai vỏ kiếm và binh khí tổ hợp lại với nhau, có nhu cầu cũng có thể mở ra, đeo nghiêng ở phía sau lưng nâng tay phải lên là có thể rút đao, cấu tạo vỏ đao đặc thù dễ dàng rút vũ khí, toàn bộ chiến lực rắn lập tức tăng vọt.
Hai cái vũ khí chia ra đối phó với loại kẻ địch sức mạnh và loại kẻ địch linh hoạt hình, đao so kiếm càng thích hợp đánh nhau.
Đeo vũ khí đi ra núi lửa, quay đầu nhìn bóng dáng Cố Thương Vũ nơi xa bái một cái, học nghệ có thành tựu Bạch xà một đường đi chậm trở về Hoa Sơn.
Trước cửa Linh Hư Cung, Cố Thương Vũ mỉm cười gật gật đầu.
Dáng vẻ đeo binh khí rất thú vị, Bạch Vũ Quân liếc mắt tuổi tác mười lăm tuổi chiều cao khoảng 1m50, trọng thước dài một mét hai, có chút cảm giác tiểu hài đùa nghịch đại đao.
Một đường leo núi trở về Thanh Hư Cung.
Thân là một con rắn dài canh cổng, đến mấy tháng không trông cửa cũng không có người nào đến, Từ Linh và Dương Mộc đang tu luyện, Bạch Vũ Quân hoàn toàn như rảnh rỗi trước đây, không phải cá ướp muối mà là một con rắn ướp muối, là loại ướp đủ vị vừa miệng.
. . .
Thiên hạ đại hạn.
Trên núi vô sự, dưới núi lại có đại sự xảy ra. . .
Chim bay khổ nóng chết, cá trong chậu cạn thấy bùn.
Trời nắng chang chang như lửa đốt, ruộng lúa hoang cây lúa nửa khô héo.
Cỏ cây khô vàng ruộng lúa nứt ra, đường sông biến thành nước bùn có thể thấy được xương cá, mặt trời vô tình thiêu đốt mặt đất, trong ruộng khô nứt phảng phất như người sắp chết khô há to miệng muốn uống nước, trâu cày quỳ xuống đất nông dân bi thương.
Sau hạn hán nạn châu chấu theo sát mà tới, ùn ùn kéo mây đen bao phủ tất cả ăn tất cả màu xanh có thể ăn, dân chúng không chỗ sống, ăn rể cây vỏ cây cũng không kỳ lạ, nhiều ngày về sau, quan phủ tuyên bố bố cáo.
Nạn dân quần áo tả tơi tập hợp trước mặt sai dịch.
"Trời giáng đại tai kho không hạt gạo! Phàm gặp tai hoạ đều có thể rời quê quán! Tùy phong tứ xuất đến nơi dồi dào mà ăn! Tai qua trở lại quê hương ~!"
Ý quan phủ bố cáo rất đơn giản, chính là nói năm tháng thiên tai không có lương thực, các ngươi có thể chạy nạn kiếm miếng cơm ăn , chờ thiên tai qua sau đó còn sống trở về lại cuộc sống, không phát công văn nạn dân không dám đi, dân chúng nếu không có mẩu giấy nhắn tin quan phủ thì cũng không thể đi đâu được, nói đi lữ hành là đi thì tuyệt đối đi vào ăn cơm tù.
Dân chúng đều chuyển nhà đi, có thể mang đi cứ mang đi, không thể mang thì ném đi.
Nhà nông rưng rưng dùng vải che đầu trâu cày lại, dùng sức vung đại chùy lên đập trúng đầu trâu, trâu máu văng khắp nơi, lão nông quỳ gối trước mặt trâu cày mà nước mắt tuôn đầy mặt, không mang trâu đi được, dù cho mang đi trên nửa đường cũng sẽ bị người cướp giết ăn thịt, còn không bằng sớm giết chết ăn thịt bổ sung sức lực trốn tai ương.
Bụi bặm mênh mông, dân chúng chạy nạn dọc theo quan đạo lao tới đất lành, bàn chân mỗi lần hạ xuống đều sẽ mang theo bụi bặm thuộc về quê quán. . .
Quê cha đất tổ quen thuộc rơi vào trên người nạn dân, khiến mọi người đi xa đều nhớ mùi vị quên hương. . .
Sau đại tai thì tất có ôn dịch, yêu tà ngày thường ẩn núp cũng ngóc đầu trở lại!
Chưởng môn Thuần Dương Cung tuyên bố lệnh cứu tế.
Đệ tử Linh Hư Cung liều mạng chuẩn bị dược liệu luyện chế thuốc viên để chuẩn bị khống chế ôn dịch, ba mạch Ngọc Hư, Tử Hư, Kim Hư phần lớn phái đệ tử phái xuống dưới núi bảo vệ an bình, Linh Hư nhất mạch hầu như điều động toàn bộ mang theo lượng lớn dược liệu xuống núi, loại trừ đệ tử đóng giữ và mới nhập môn thì đệ tử bên ngoài đều bề bộn nhiều việc.
Tu Tiên giới ầm ầm vận chuyển đồ vật khổng lồ, từng đạo kiếm quang từ Hoa Sơn bay đến khu nạn tai, có ngự kiếm phi hành đi trước một bước, những người còn lại thi triển khinh công đi đường.
Tán tu các nơi và những tông môn khác nhìn kiếm liên miên không dứt quang cảm giác sâu sắc nội tình thâm hậu của Thuần Dương.
Thanh Hư Cung.
Vu Dung vung tay lên, một đạo bào Thuần Dương rơi vào trong tay Bạch Vũ Quân, chẳng qua thiếu đi biểu tượng sợi bạc đại diện thân phận đệ tử, lại nói lăn lộn trên núi nhiều năm, đây là lần đầu tiên được lĩnh quần áo lao động.
"Ngươi là yêu, môn quy Thuần Dương không thu yêu làm đệ tử, nhưng chung quy cũng là yêu của Thuần Dương ta nên cho phép mặc đạo bào môn phái lấy rắn làm ký hiệu chứng minh thân phận, phòng ngừa người ngoài làm hại ngươi."
Bạch Vũ Quân muốn cám ơn vị phiếu cơm đại nhân này, nhưng lại không biết xưng hô như thế nào, thân phận khó xử.
Cũng may Vu Dung còn có chuyện khác muốn tuyên bố.
" Tình hình thiên tai châu quận lân cận nghiêm trọng, chúng đệ tử Thuần Dương Cung đã bắt đầu xuống núi cứu tế, Thanh Hư Cung chúng ta tuy nhỏ nhưng cũng phải ra một phần lực, ngày mai ba người các ngươi xuống núi ổn định dân chúng chém giết tà ma, chú ý an toàn."
Nghe được hai chữ thiên tai Bạch Vũ Quân nhớ tới rất nhiều hình ảnh liên quan tới tai hoạ, mấy chục năm sống bò sát khiến cho mình không quá quan tâm cảm nhận nhân loại, cũng liên quan dòng máu động vật máu lạnh trong thân thể, phải biết nhịp tim bản thân có thể chậm hơn Dương Mộc và Từ Linh mấy nhịp.
Từ thư phòng đi ra, Bạch Vũ Quân chạy tới nơi được mệnh danh phố thương nghiệp Thuần Dương Cung dùng một chút kim loại tích lũy ngày thường đổi chút vật dụng hằng ngày, đặc biệt mua hai rương trúc có thể đeo trên vai che nắng, thư sinh bình thường dùng nhiều lắm, chứa sách đi xa nhà, che có một tầng giấy dầu chống nước, vác trên vai còn có thể che nắng, hai bên có thể treo bình nước cây dù, còn có thể đem chăn lông cuốn lại đặt ngang trên đó, tứ cần dùng khi đi du lịch trong nhà.
Cứu trợ thiên tai không phải là một ngày hai ngày là xong, Bạch Vũ Quân đoán chừng làm không cẩn thận phải đến mấy tháng.
Vốn muốn đi Linh Hư Cung làm chút đan dược dự phòng ôn dịch, chưa từng nghĩ không còn mấy người ở đây, ngược lại có phong chủ Giang Ly Linh Hư Cung ở đây, Bạch xà tự nhận không quan trọng để tìm hắn xin thuốc, càng nghĩ chỉ có thể cầu nguyện gen loài rắn của mình không sợ ôn dịch nhân loại, cũng không muốn làm con rắn đầu tiên bị bệnh chết vì ôn dịch nhân loại đâu.
Trước sập tối chạy đến thiện phòng, cứ vậy cầm tầm mười cân thịt hun khói, dưới núi gặp họa ôn dịch không có thịt có thể ăn nên đành phải mang một ít cho bản thân.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm.
Hiếm thấy không ngủ một giấc thẳng, Bạch Vũ Quân đem cơ quan vỏ đao chuyển dời đến bên trái, hai vũ khí treo ở trên eo còn phía sau lưng đeo rương sách, cùng Dương Mộc và Từ Linh cáo từ Vu Dung.
"Đi sớm về sớm, chú ý an toàn."
"Sư phụ (phong chủ) gặp lại."
Ba bóng người đi đến sơn môn, Dương Mộc và Từ Linh loại trừ hộp kiếm bên ngoài không mang bất kỳ đồ vật gì, chỉ có điều bên hông hai người đều mang theo túi trữ vật khiến Bạch Vũ Quân đỏ mắt, người ta là đệ tử thân truyền Thuần Dương đương nhiên đãi ngộ cao rồi.
Ra khỏi sơn môn, đi cùng rất nhiều đệ tử xuống núi đến nơi dưới núi.
Từ Linh lần đầu tiên nhìn thấy như thế cảnh tượng hoành tráng có chút khẩn trương.
"Đại Bạch."
"Ừm?"
"Trước kia ngươi từng gặp thiên tai chưa? Có phải rất đáng sợ hay không?" Từ Linh lên núi từ nhỏ chưa từng gặp thiên tai.
Bạch Vũ Quân suy nghĩ một chút.
"Chưa từng thấy, trên núi ăn rất nhiều, cần cù đi săn không sợ đói, nhưng mà tranh đoạt nguồn nước thì quá nguy hiểm."
". . ."
Trả lời vô cùng ngắn gọn xúc tích, chỉ cần sẵn lòng cần cù đi săn kiểu gì cũng sẽ bắt được đồ ăn, có điều thời tiết khô hạn nên cần tranh đoạt nguồn nước, cũng may loài rắn bình thường không cần nước uống lại ăn no một lần gánh mấy tháng, trốn đến lòng đất lạnh nhanh hơn.
Vũ khí hạng nặng chính là thước thẳng bản phóng đại của đao mũi cong trước đó, cũng không phải là đao hoặc là kiếm, nó có khắc đường vân hoa văn, rộng một bàn tay, dày một ngón tay, toả ra ánh kim loại đen nhánh, có một luồng đậm mùi máy móc phong cách hiện đại, trọng thước dài một mét hai, tay cầm hai mươi centimet có thể cầm hai tay, không có đặc điểm khác chỉ là đặc biệt cứng rắn.
Bên trong quá trình rèn đúc Cố Thương Vũ giúp đỡ không ít, dưới sự trợ giúp của đại sư đỉnh cấp thì vũ khí bình thường cũng biến thành phẩm chất thượng thừa.
Lúc chế tạo hoành đao Cố Thương Vũ xem như mở rộng tầm mắt, thế mà có thể vừa rèn luyện vừa rút vảy từ trên người mình làm vật liệu, nếu không phải rèn sắt cùng với xà tinh thì thật sự đúng là nghĩ không ra có thể làm như vậy, vảy nối liền thịt, rèn sắt máu tươi chảy ròng không ngừng thì thật là liều, nếu như không phải yêu tinh, mà cho dù có là nam yêu tinh thì Cố Thương Vũ cũng muốn đoạt về làm đệ tử.
Một vị đệ tử Kim Hư nào đó nhàn rỗi không chuyện gì giúp Bạch Vũ Quân làm cơ quan vỏ đao.
Mức độ nặng nhẹ của hai vỏ kiếm và binh khí tổ hợp lại với nhau, có nhu cầu cũng có thể mở ra, đeo nghiêng ở phía sau lưng nâng tay phải lên là có thể rút đao, cấu tạo vỏ đao đặc thù dễ dàng rút vũ khí, toàn bộ chiến lực rắn lập tức tăng vọt.
Hai cái vũ khí chia ra đối phó với loại kẻ địch sức mạnh và loại kẻ địch linh hoạt hình, đao so kiếm càng thích hợp đánh nhau.
Đeo vũ khí đi ra núi lửa, quay đầu nhìn bóng dáng Cố Thương Vũ nơi xa bái một cái, học nghệ có thành tựu Bạch xà một đường đi chậm trở về Hoa Sơn.
Trước cửa Linh Hư Cung, Cố Thương Vũ mỉm cười gật gật đầu.
Dáng vẻ đeo binh khí rất thú vị, Bạch Vũ Quân liếc mắt tuổi tác mười lăm tuổi chiều cao khoảng 1m50, trọng thước dài một mét hai, có chút cảm giác tiểu hài đùa nghịch đại đao.
Một đường leo núi trở về Thanh Hư Cung.
Thân là một con rắn dài canh cổng, đến mấy tháng không trông cửa cũng không có người nào đến, Từ Linh và Dương Mộc đang tu luyện, Bạch Vũ Quân hoàn toàn như rảnh rỗi trước đây, không phải cá ướp muối mà là một con rắn ướp muối, là loại ướp đủ vị vừa miệng.
. . .
Thiên hạ đại hạn.
Trên núi vô sự, dưới núi lại có đại sự xảy ra. . .
Chim bay khổ nóng chết, cá trong chậu cạn thấy bùn.
Trời nắng chang chang như lửa đốt, ruộng lúa hoang cây lúa nửa khô héo.
Cỏ cây khô vàng ruộng lúa nứt ra, đường sông biến thành nước bùn có thể thấy được xương cá, mặt trời vô tình thiêu đốt mặt đất, trong ruộng khô nứt phảng phất như người sắp chết khô há to miệng muốn uống nước, trâu cày quỳ xuống đất nông dân bi thương.
Sau hạn hán nạn châu chấu theo sát mà tới, ùn ùn kéo mây đen bao phủ tất cả ăn tất cả màu xanh có thể ăn, dân chúng không chỗ sống, ăn rể cây vỏ cây cũng không kỳ lạ, nhiều ngày về sau, quan phủ tuyên bố bố cáo.
Nạn dân quần áo tả tơi tập hợp trước mặt sai dịch.
"Trời giáng đại tai kho không hạt gạo! Phàm gặp tai hoạ đều có thể rời quê quán! Tùy phong tứ xuất đến nơi dồi dào mà ăn! Tai qua trở lại quê hương ~!"
Ý quan phủ bố cáo rất đơn giản, chính là nói năm tháng thiên tai không có lương thực, các ngươi có thể chạy nạn kiếm miếng cơm ăn , chờ thiên tai qua sau đó còn sống trở về lại cuộc sống, không phát công văn nạn dân không dám đi, dân chúng nếu không có mẩu giấy nhắn tin quan phủ thì cũng không thể đi đâu được, nói đi lữ hành là đi thì tuyệt đối đi vào ăn cơm tù.
Dân chúng đều chuyển nhà đi, có thể mang đi cứ mang đi, không thể mang thì ném đi.
Nhà nông rưng rưng dùng vải che đầu trâu cày lại, dùng sức vung đại chùy lên đập trúng đầu trâu, trâu máu văng khắp nơi, lão nông quỳ gối trước mặt trâu cày mà nước mắt tuôn đầy mặt, không mang trâu đi được, dù cho mang đi trên nửa đường cũng sẽ bị người cướp giết ăn thịt, còn không bằng sớm giết chết ăn thịt bổ sung sức lực trốn tai ương.
Bụi bặm mênh mông, dân chúng chạy nạn dọc theo quan đạo lao tới đất lành, bàn chân mỗi lần hạ xuống đều sẽ mang theo bụi bặm thuộc về quê quán. . .
Quê cha đất tổ quen thuộc rơi vào trên người nạn dân, khiến mọi người đi xa đều nhớ mùi vị quên hương. . .
Sau đại tai thì tất có ôn dịch, yêu tà ngày thường ẩn núp cũng ngóc đầu trở lại!
Chưởng môn Thuần Dương Cung tuyên bố lệnh cứu tế.
Đệ tử Linh Hư Cung liều mạng chuẩn bị dược liệu luyện chế thuốc viên để chuẩn bị khống chế ôn dịch, ba mạch Ngọc Hư, Tử Hư, Kim Hư phần lớn phái đệ tử phái xuống dưới núi bảo vệ an bình, Linh Hư nhất mạch hầu như điều động toàn bộ mang theo lượng lớn dược liệu xuống núi, loại trừ đệ tử đóng giữ và mới nhập môn thì đệ tử bên ngoài đều bề bộn nhiều việc.
Tu Tiên giới ầm ầm vận chuyển đồ vật khổng lồ, từng đạo kiếm quang từ Hoa Sơn bay đến khu nạn tai, có ngự kiếm phi hành đi trước một bước, những người còn lại thi triển khinh công đi đường.
Tán tu các nơi và những tông môn khác nhìn kiếm liên miên không dứt quang cảm giác sâu sắc nội tình thâm hậu của Thuần Dương.
Thanh Hư Cung.
Vu Dung vung tay lên, một đạo bào Thuần Dương rơi vào trong tay Bạch Vũ Quân, chẳng qua thiếu đi biểu tượng sợi bạc đại diện thân phận đệ tử, lại nói lăn lộn trên núi nhiều năm, đây là lần đầu tiên được lĩnh quần áo lao động.
"Ngươi là yêu, môn quy Thuần Dương không thu yêu làm đệ tử, nhưng chung quy cũng là yêu của Thuần Dương ta nên cho phép mặc đạo bào môn phái lấy rắn làm ký hiệu chứng minh thân phận, phòng ngừa người ngoài làm hại ngươi."
Bạch Vũ Quân muốn cám ơn vị phiếu cơm đại nhân này, nhưng lại không biết xưng hô như thế nào, thân phận khó xử.
Cũng may Vu Dung còn có chuyện khác muốn tuyên bố.
" Tình hình thiên tai châu quận lân cận nghiêm trọng, chúng đệ tử Thuần Dương Cung đã bắt đầu xuống núi cứu tế, Thanh Hư Cung chúng ta tuy nhỏ nhưng cũng phải ra một phần lực, ngày mai ba người các ngươi xuống núi ổn định dân chúng chém giết tà ma, chú ý an toàn."
Nghe được hai chữ thiên tai Bạch Vũ Quân nhớ tới rất nhiều hình ảnh liên quan tới tai hoạ, mấy chục năm sống bò sát khiến cho mình không quá quan tâm cảm nhận nhân loại, cũng liên quan dòng máu động vật máu lạnh trong thân thể, phải biết nhịp tim bản thân có thể chậm hơn Dương Mộc và Từ Linh mấy nhịp.
Từ thư phòng đi ra, Bạch Vũ Quân chạy tới nơi được mệnh danh phố thương nghiệp Thuần Dương Cung dùng một chút kim loại tích lũy ngày thường đổi chút vật dụng hằng ngày, đặc biệt mua hai rương trúc có thể đeo trên vai che nắng, thư sinh bình thường dùng nhiều lắm, chứa sách đi xa nhà, che có một tầng giấy dầu chống nước, vác trên vai còn có thể che nắng, hai bên có thể treo bình nước cây dù, còn có thể đem chăn lông cuốn lại đặt ngang trên đó, tứ cần dùng khi đi du lịch trong nhà.
Cứu trợ thiên tai không phải là một ngày hai ngày là xong, Bạch Vũ Quân đoán chừng làm không cẩn thận phải đến mấy tháng.
Vốn muốn đi Linh Hư Cung làm chút đan dược dự phòng ôn dịch, chưa từng nghĩ không còn mấy người ở đây, ngược lại có phong chủ Giang Ly Linh Hư Cung ở đây, Bạch xà tự nhận không quan trọng để tìm hắn xin thuốc, càng nghĩ chỉ có thể cầu nguyện gen loài rắn của mình không sợ ôn dịch nhân loại, cũng không muốn làm con rắn đầu tiên bị bệnh chết vì ôn dịch nhân loại đâu.
Trước sập tối chạy đến thiện phòng, cứ vậy cầm tầm mười cân thịt hun khói, dưới núi gặp họa ôn dịch không có thịt có thể ăn nên đành phải mang một ít cho bản thân.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm.
Hiếm thấy không ngủ một giấc thẳng, Bạch Vũ Quân đem cơ quan vỏ đao chuyển dời đến bên trái, hai vũ khí treo ở trên eo còn phía sau lưng đeo rương sách, cùng Dương Mộc và Từ Linh cáo từ Vu Dung.
"Đi sớm về sớm, chú ý an toàn."
"Sư phụ (phong chủ) gặp lại."
Ba bóng người đi đến sơn môn, Dương Mộc và Từ Linh loại trừ hộp kiếm bên ngoài không mang bất kỳ đồ vật gì, chỉ có điều bên hông hai người đều mang theo túi trữ vật khiến Bạch Vũ Quân đỏ mắt, người ta là đệ tử thân truyền Thuần Dương đương nhiên đãi ngộ cao rồi.
Ra khỏi sơn môn, đi cùng rất nhiều đệ tử xuống núi đến nơi dưới núi.
Từ Linh lần đầu tiên nhìn thấy như thế cảnh tượng hoành tráng có chút khẩn trương.
"Đại Bạch."
"Ừm?"
"Trước kia ngươi từng gặp thiên tai chưa? Có phải rất đáng sợ hay không?" Từ Linh lên núi từ nhỏ chưa từng gặp thiên tai.
Bạch Vũ Quân suy nghĩ một chút.
"Chưa từng thấy, trên núi ăn rất nhiều, cần cù đi săn không sợ đói, nhưng mà tranh đoạt nguồn nước thì quá nguy hiểm."
". . ."
Trả lời vô cùng ngắn gọn xúc tích, chỉ cần sẵn lòng cần cù đi săn kiểu gì cũng sẽ bắt được đồ ăn, có điều thời tiết khô hạn nên cần tranh đoạt nguồn nước, cũng may loài rắn bình thường không cần nước uống lại ăn no một lần gánh mấy tháng, trốn đến lòng đất lạnh nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.