Chương 39: Xuống Núi Cứu Tế
Thư Nam Trạch
06/05/2021
Đất vàng mênh mông cát bụi che trời.
Bóng người mơ hồ trên quan đạo càng ngày càng rõ ràng, đi đến gần mới nhìn rõ là nữ hài mặc đạo bào cõng rương sách, váy dài không nhiễm một hạt bụi, trên lưng còn mang theo hai vũ khí, đi trên đường giống như là một cái kệ hàng di động, vừa đi vừa lầm bầm.
"Sớm biết không mang theo thịt hun khói xuống núi rồi, khắp nơi đều có đồ ăn, dinh dưỡng phong phú mùi vị lại thơm."
Nói xong, Bạch Vũ Quân duỗi ra tay ngọc mảnh khảnh ra bắt một nắm châu chấu, trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai cũng không nhai nuốt vào bụng, nhớ năm đó khi còn nhỏ đã ăn không ít châu chấu, dinh dưỡng phong phú khiến Bạch Vũ Quân năm đó còn sống không bị chết đói, lúc vừa mới phá xác chẳng qua lớn chừng chiếc đũa cũng chỉ có thể ăn thứ đồ chơi kia, mùi vị châu chấu lưu lại một khoản nồng đậm trong tâm hồn thơ ấu.
Thời tiết khô hạn, một cơn gió lớn thổi qua chính là bão cát, còn có châu chấu bay đầy trời.
Ước lượng rương sách để bả vai thoải mái chút.
Phía trước dưới cây có bóng người, Bạch Vũ Quân đi thẳng đến chỗ những người kia. . .
Sau khi xuống núi tất cả đệ tử Thuần Dương thống nhất phân phối đến các nơi, Bạch Vũ Quân, Dương Mộc và Từ Linh đến một huyện, ngoài ra còn có mấy đệ tử Linh Hư chịu trách nhiệm điều trị chữa bệnh đi theo Từ Linh cùng hành động, Bạch Vũ Quân và Dương Mộc chịu trách nhiệm đối phó những tà ma thừa dịp thành loạn mà làm ác, toàn bộ khu vực đã được các trưởng lão cùng đệ tử cấp cao chải vuốt qua, chỉ có hai ba con tiểu quỷ quái lớn đều bị giết chết, quỷ quái tà vật sinh ra nhanh cỏ dại đốt không hết gió xuân thổi lại mọc chỉ có thể phân phối đệ tử trông giữ, mỗi người quản lý mấy cái thôn trấn ngược lại cũng không mệt.
Đi tới dưới cây, thấy được một nhà ba người đang nằm dưới tàng cây, đống lửa nướng chuột.
Kỳ quái là không đi diệt châu chấu cũng không ăn châu chấu, đến chuột rễ cỏ vỏ cây đều có thể ăn lại không ăn châu chấu, đối với mây đen đầy trời kia hoàn toàn làm như không thấy, trời hanh vật khô coi như sinh cây đuốc cũng có thể dùng khói hun châu chấu lại không nhúc nhích, Bạch Vũ Quân cảm thấy khó có thể hiểu được cái này, lãng phí đồ ăn là không đúng.
"Lão nhân gia, tại sao các ngươi không diệt châu chấu?"
Đề nghị này không có tâm bệnh, trái đất hiện đại đối với châu chấu vậy mà nhìn thấy là diệt ngay, Thập Vạn Đại Sơn càng dùng miệng giải quyết vấn đề, đến nơi này lại thờ ơ.
Vốn lão đầu kia nhìn thấy tiểu cô nương đạo sĩ đến còn rất vui, thậm chí chuẩn bị đứng lên định chào hỏi đạo cô, nhưng sau khi nghe lời nói Bạch Vũ Quân thì vẻ mặt lập tức thay đổi, trở nên rất tức giận, phảng phất như tiểu đạo cô trước mắt không hiểu chuyện nói ra tội ác tày trời gì đó vậy.
"Chớ có nói lung tung!"
Bạch Vũ Quân sững sờ, người này sẽ không phải vì ăn được chuột thịt mà trở nên vui sướng đó chứ?
"Châu chấu kia là Thiên Thần nương nương vung xuống! Tất cả đều là hoàng đế trong kinh thành hành vi không ngay thẳng lời nói bất kính với trời không nghe trung thần nên đã chọc giận trời xanh thả châu chấu ra! Làm sao xua đuổi?"
Hả? Châu chấu và khô hạn làm sao lại dính líu liên quan đến hoàng đế kia? Nếu hắn có bản lãnh này còn muốn làm hoàng đế làm gì mà trực tiếp thành Tiên chẳng phải là tốt hơn sao?
Lý do này làm cả rắn cũng không tốt.
Đầu rắn xoay một cái, hậu tri hậu giác rõ ràng có người cố ý để lời đồn đối phó hoàng đế, ung dung mượn miệng mồm thiên hạ để trước hết khiến hoàng đế mất đi uy tín với mọi người, sau đó từ từ mưu toan, cái này gọi là có âm mưu rõ ràng, quang minh chính đại mà đâm đao.
Nhìn lại lão đầu kia một chút, quần áo trên người mơ mơ hồ hồ nhìn ra được là trường bào thư sinh, được rồi, gặp phải lão học cứu, còn là cái loại lão học cứu(1) suốt ngày đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái sau đó lại tin tưởng trời giáng trừng phạt thế này.
(1) Cách thường gọi của người đọc sách, cũng chỉ người cổ hủ nông cạn.Học cứu ở đây chỉ chế độ hoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hữu nho.
Bạch Vũ Quân vậy mới không tin cái này là lão học cứu trà trộn dưới cây nói ra.
"Ai nói cho ngươi? Những người kể chuyện bên trong gánh hát?"
Lão đầu mở trừng hai mắt.
"Nói bậy! Trương cử nhân và Mã viên ngoại đều nói như vậy, chính là cử nhân đó!"
Nghe đến đó rõ ràng toàn bộ, đúng là có người muốn tạo phản, thật sự rất đau xót, lúc thiên tai nổi lên bốn phía dân chúng trôi dạt khắp nơi, mấy đại nhân vật đại anh hùng này không nghĩ pháp giải quyết thiên tai ngược lại ý định nhân dịp cầm vũ khí nổi dậy thuận theo cái gì thiên mệnh làm hoàng đế, thật sự xứng đáng anh hùng đi ra từ loạn thế.
Lắc đầu rời đi.
" Yêu ma chân chính không có ở nơi hoang dã, là lòng người này đây. . ."
Đeo rương sách từng bước một đi về phía thôn hoang vắng.
Sắc trời dần dần muộn đêm nay ở đây qua đêm, tìm tới một hộ nhà tranh không người thu dọn một phen, hơi toả ra khí tức hung xà dọa chuột cùng con rệp trong phòng nhà, để rương sách và vũ khí xuống, trải chăn lông xong, lấy ra một bản kinh thư nằm trên giường nghiên cứu.
Loài rắn thích âm lạnh nên đều tiết kiệm nhóm lửa, ngoài cửa sổ đen kịt một màu, tiếng kêu dế mèn phảng phất ngay tại bên tai.
Nơi xa truyền đến chó hoang sủa âm ĩ.
Trăng tròn bay lên, ánh trăng xuyên thấu qua chiếu vào cửa sổ tràn đầy lỗ thủng lên trên mặt Bạch Vũ Quân đang đọc sách, động vật có năng lực nhìn ban đêm, một đôi mắt rắn ở dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng xanh yêu dị. . .
Thôn xóm lân cận rất bình tĩnh, trước mắt còn không chưa cảm nhận được mùi vị yêu tà, hiếm thấy nhàn hạ.
Đêm khuya, Bạch Vũ Quân trong tay nắm lấy kinh thư không chịu được mệt mỏi đi vào mộng đẹp. . .
Một đoàn bóng đen sì trôi nổi bồng bềnh đi vào trong sân, chúng muốn vào nhà, sau khi đến gần thì khí đen kia kịch liệt chấn động xoay người chạy cái không thấy hình bóng.
Buổi sáng.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào nhà tranh cũng chậm rãi di chuyển đến gương mặt xinh đẹp, ánh sáng khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp, lông mi hơi rung nhẹ tỉnh lại, sau khi xuống núi ngược lại là có thể ngủ nướng.
Tùy ý dùng thuật pháp rửa mặt và chải tóc sạch sẽ, thu hồi chăn lông vác lên rương sách cầm vũ khí lên đi ra ngoài.
Trong thôn còn có người, lão nhân cùng không nhiều nữ nhân hài tử ở lại trong thôn vùng vẫy, thanh niên trai tráng hoặc là bị thổ phỉ bắt đi hoặc chính là bị quan phủ bắt tráng đinh, một đám người gầy trơ cả xương nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân, ánh mắt chết lặng không khí trầm lặng, nếu như còn không mưa từng người bọn họ cũng sẽ chết đi, tựa như là mấy cô hồn dã quỷ đêm qua.
Không sai, là quỷ hồn, tối hôm qua mấy cô hồn dã quỷ trong thôn dạo chơi đến bên ngoài căn nhà Bạch Vũ Quân ở nhờ.
Bình thường cô hồn dã quỷ không cần quan tâm đến, xà dài mười hai mét tinh khí huyết chi dồi dào vượt qua người bình thường gấp mấy chục lần, khí huyết mạnh mẽ khiến những quỷ vật kia không dám đến gần, trừ khi là những lệ quỷ ác quỷ.
Ngày hôm nay Bạch Vũ Quân có việc để hoạt động.
Ngoài thôn.
Không xa chính là bãi tha ma, ngôi mộ mới mộ phần cũ trùng trùng điệp điệp lít nha lít nhít, càng nhiều hơn chính là đơn giản dùng chiếu khẽ quấn ném không quan tâm, thi thể mục nát nuôi sống chó hoang con chuột lớn đếm không hết, xương cốt cây gậy đâu đâu cũng có.
Mấy con chó hoang xa xa nhìn Bạch Vũ Quân, ăn thịt người hai mắt đỏ tươi, khóe miệng chảy nước bọt xuống tràn đầy vi khuẩn virus.
Oa ~ oa ~!
Cây lớn khô héo đậu đầy quạ, bọn chúng ở chỗ này chờ giành ăn với chó hoang.
Nhìn mảnh bãi tha ma lớn trước mắt Bạch Vũ Quân thở dài, đây chính là việc lớn, không biết hai ngày có thể dọn dẹp sạch sẽ hay không, để rương sách xuống, đeo khẩu trang tự tạo giơ lên vũ khí lên đi vào bãi tha ma. . .
Dọn dẹp bãi tha ma tà vật cũng là nhiệm vụ.
Nhiều người chết dễ dàng sinh ra ác quỷ lệ quỷ, một oán hận nuối không trôi đi ra làm điều ác, còn có một ít thi thể nhân duyên trùng hợp biến thành cương thi, đây chính là thế giới tiên hiệp nên chuyện gì cũng có thể xảy ra, đệ tử Thuần Dương cần phải làm là xử lý xong những tà vật này, cấp thấp chuyện lặt vặt này coi như đệ tử mới nhập môn chưa tới một năm đều có thể đảm nhiệm, Bạch Vũ Quân tự nhiên không thành vấn đề.
Ban ngày phải loại bỏ oán hận của những ngôi mộ kia và nhìn một chút xem có thành hình cương thi hay không, Bạch Vũ Quân cầm trong tay một cái la bàn giản dị nhỏ nhắn tìm kiếm ở giữa nghĩa địa thối hoắc.
Năm tháng thiên tai người chết oan nhiều, dựa theo mức độ oán hận nặng nhẹ mà quyết định phương thức xử lý.
Bóng người mơ hồ trên quan đạo càng ngày càng rõ ràng, đi đến gần mới nhìn rõ là nữ hài mặc đạo bào cõng rương sách, váy dài không nhiễm một hạt bụi, trên lưng còn mang theo hai vũ khí, đi trên đường giống như là một cái kệ hàng di động, vừa đi vừa lầm bầm.
"Sớm biết không mang theo thịt hun khói xuống núi rồi, khắp nơi đều có đồ ăn, dinh dưỡng phong phú mùi vị lại thơm."
Nói xong, Bạch Vũ Quân duỗi ra tay ngọc mảnh khảnh ra bắt một nắm châu chấu, trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai cũng không nhai nuốt vào bụng, nhớ năm đó khi còn nhỏ đã ăn không ít châu chấu, dinh dưỡng phong phú khiến Bạch Vũ Quân năm đó còn sống không bị chết đói, lúc vừa mới phá xác chẳng qua lớn chừng chiếc đũa cũng chỉ có thể ăn thứ đồ chơi kia, mùi vị châu chấu lưu lại một khoản nồng đậm trong tâm hồn thơ ấu.
Thời tiết khô hạn, một cơn gió lớn thổi qua chính là bão cát, còn có châu chấu bay đầy trời.
Ước lượng rương sách để bả vai thoải mái chút.
Phía trước dưới cây có bóng người, Bạch Vũ Quân đi thẳng đến chỗ những người kia. . .
Sau khi xuống núi tất cả đệ tử Thuần Dương thống nhất phân phối đến các nơi, Bạch Vũ Quân, Dương Mộc và Từ Linh đến một huyện, ngoài ra còn có mấy đệ tử Linh Hư chịu trách nhiệm điều trị chữa bệnh đi theo Từ Linh cùng hành động, Bạch Vũ Quân và Dương Mộc chịu trách nhiệm đối phó những tà ma thừa dịp thành loạn mà làm ác, toàn bộ khu vực đã được các trưởng lão cùng đệ tử cấp cao chải vuốt qua, chỉ có hai ba con tiểu quỷ quái lớn đều bị giết chết, quỷ quái tà vật sinh ra nhanh cỏ dại đốt không hết gió xuân thổi lại mọc chỉ có thể phân phối đệ tử trông giữ, mỗi người quản lý mấy cái thôn trấn ngược lại cũng không mệt.
Đi tới dưới cây, thấy được một nhà ba người đang nằm dưới tàng cây, đống lửa nướng chuột.
Kỳ quái là không đi diệt châu chấu cũng không ăn châu chấu, đến chuột rễ cỏ vỏ cây đều có thể ăn lại không ăn châu chấu, đối với mây đen đầy trời kia hoàn toàn làm như không thấy, trời hanh vật khô coi như sinh cây đuốc cũng có thể dùng khói hun châu chấu lại không nhúc nhích, Bạch Vũ Quân cảm thấy khó có thể hiểu được cái này, lãng phí đồ ăn là không đúng.
"Lão nhân gia, tại sao các ngươi không diệt châu chấu?"
Đề nghị này không có tâm bệnh, trái đất hiện đại đối với châu chấu vậy mà nhìn thấy là diệt ngay, Thập Vạn Đại Sơn càng dùng miệng giải quyết vấn đề, đến nơi này lại thờ ơ.
Vốn lão đầu kia nhìn thấy tiểu cô nương đạo sĩ đến còn rất vui, thậm chí chuẩn bị đứng lên định chào hỏi đạo cô, nhưng sau khi nghe lời nói Bạch Vũ Quân thì vẻ mặt lập tức thay đổi, trở nên rất tức giận, phảng phất như tiểu đạo cô trước mắt không hiểu chuyện nói ra tội ác tày trời gì đó vậy.
"Chớ có nói lung tung!"
Bạch Vũ Quân sững sờ, người này sẽ không phải vì ăn được chuột thịt mà trở nên vui sướng đó chứ?
"Châu chấu kia là Thiên Thần nương nương vung xuống! Tất cả đều là hoàng đế trong kinh thành hành vi không ngay thẳng lời nói bất kính với trời không nghe trung thần nên đã chọc giận trời xanh thả châu chấu ra! Làm sao xua đuổi?"
Hả? Châu chấu và khô hạn làm sao lại dính líu liên quan đến hoàng đế kia? Nếu hắn có bản lãnh này còn muốn làm hoàng đế làm gì mà trực tiếp thành Tiên chẳng phải là tốt hơn sao?
Lý do này làm cả rắn cũng không tốt.
Đầu rắn xoay một cái, hậu tri hậu giác rõ ràng có người cố ý để lời đồn đối phó hoàng đế, ung dung mượn miệng mồm thiên hạ để trước hết khiến hoàng đế mất đi uy tín với mọi người, sau đó từ từ mưu toan, cái này gọi là có âm mưu rõ ràng, quang minh chính đại mà đâm đao.
Nhìn lại lão đầu kia một chút, quần áo trên người mơ mơ hồ hồ nhìn ra được là trường bào thư sinh, được rồi, gặp phải lão học cứu, còn là cái loại lão học cứu(1) suốt ngày đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái sau đó lại tin tưởng trời giáng trừng phạt thế này.
(1) Cách thường gọi của người đọc sách, cũng chỉ người cổ hủ nông cạn.Học cứu ở đây chỉ chế độ hoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hữu nho.
Bạch Vũ Quân vậy mới không tin cái này là lão học cứu trà trộn dưới cây nói ra.
"Ai nói cho ngươi? Những người kể chuyện bên trong gánh hát?"
Lão đầu mở trừng hai mắt.
"Nói bậy! Trương cử nhân và Mã viên ngoại đều nói như vậy, chính là cử nhân đó!"
Nghe đến đó rõ ràng toàn bộ, đúng là có người muốn tạo phản, thật sự rất đau xót, lúc thiên tai nổi lên bốn phía dân chúng trôi dạt khắp nơi, mấy đại nhân vật đại anh hùng này không nghĩ pháp giải quyết thiên tai ngược lại ý định nhân dịp cầm vũ khí nổi dậy thuận theo cái gì thiên mệnh làm hoàng đế, thật sự xứng đáng anh hùng đi ra từ loạn thế.
Lắc đầu rời đi.
" Yêu ma chân chính không có ở nơi hoang dã, là lòng người này đây. . ."
Đeo rương sách từng bước một đi về phía thôn hoang vắng.
Sắc trời dần dần muộn đêm nay ở đây qua đêm, tìm tới một hộ nhà tranh không người thu dọn một phen, hơi toả ra khí tức hung xà dọa chuột cùng con rệp trong phòng nhà, để rương sách và vũ khí xuống, trải chăn lông xong, lấy ra một bản kinh thư nằm trên giường nghiên cứu.
Loài rắn thích âm lạnh nên đều tiết kiệm nhóm lửa, ngoài cửa sổ đen kịt một màu, tiếng kêu dế mèn phảng phất ngay tại bên tai.
Nơi xa truyền đến chó hoang sủa âm ĩ.
Trăng tròn bay lên, ánh trăng xuyên thấu qua chiếu vào cửa sổ tràn đầy lỗ thủng lên trên mặt Bạch Vũ Quân đang đọc sách, động vật có năng lực nhìn ban đêm, một đôi mắt rắn ở dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng xanh yêu dị. . .
Thôn xóm lân cận rất bình tĩnh, trước mắt còn không chưa cảm nhận được mùi vị yêu tà, hiếm thấy nhàn hạ.
Đêm khuya, Bạch Vũ Quân trong tay nắm lấy kinh thư không chịu được mệt mỏi đi vào mộng đẹp. . .
Một đoàn bóng đen sì trôi nổi bồng bềnh đi vào trong sân, chúng muốn vào nhà, sau khi đến gần thì khí đen kia kịch liệt chấn động xoay người chạy cái không thấy hình bóng.
Buổi sáng.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào nhà tranh cũng chậm rãi di chuyển đến gương mặt xinh đẹp, ánh sáng khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp, lông mi hơi rung nhẹ tỉnh lại, sau khi xuống núi ngược lại là có thể ngủ nướng.
Tùy ý dùng thuật pháp rửa mặt và chải tóc sạch sẽ, thu hồi chăn lông vác lên rương sách cầm vũ khí lên đi ra ngoài.
Trong thôn còn có người, lão nhân cùng không nhiều nữ nhân hài tử ở lại trong thôn vùng vẫy, thanh niên trai tráng hoặc là bị thổ phỉ bắt đi hoặc chính là bị quan phủ bắt tráng đinh, một đám người gầy trơ cả xương nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân, ánh mắt chết lặng không khí trầm lặng, nếu như còn không mưa từng người bọn họ cũng sẽ chết đi, tựa như là mấy cô hồn dã quỷ đêm qua.
Không sai, là quỷ hồn, tối hôm qua mấy cô hồn dã quỷ trong thôn dạo chơi đến bên ngoài căn nhà Bạch Vũ Quân ở nhờ.
Bình thường cô hồn dã quỷ không cần quan tâm đến, xà dài mười hai mét tinh khí huyết chi dồi dào vượt qua người bình thường gấp mấy chục lần, khí huyết mạnh mẽ khiến những quỷ vật kia không dám đến gần, trừ khi là những lệ quỷ ác quỷ.
Ngày hôm nay Bạch Vũ Quân có việc để hoạt động.
Ngoài thôn.
Không xa chính là bãi tha ma, ngôi mộ mới mộ phần cũ trùng trùng điệp điệp lít nha lít nhít, càng nhiều hơn chính là đơn giản dùng chiếu khẽ quấn ném không quan tâm, thi thể mục nát nuôi sống chó hoang con chuột lớn đếm không hết, xương cốt cây gậy đâu đâu cũng có.
Mấy con chó hoang xa xa nhìn Bạch Vũ Quân, ăn thịt người hai mắt đỏ tươi, khóe miệng chảy nước bọt xuống tràn đầy vi khuẩn virus.
Oa ~ oa ~!
Cây lớn khô héo đậu đầy quạ, bọn chúng ở chỗ này chờ giành ăn với chó hoang.
Nhìn mảnh bãi tha ma lớn trước mắt Bạch Vũ Quân thở dài, đây chính là việc lớn, không biết hai ngày có thể dọn dẹp sạch sẽ hay không, để rương sách xuống, đeo khẩu trang tự tạo giơ lên vũ khí lên đi vào bãi tha ma. . .
Dọn dẹp bãi tha ma tà vật cũng là nhiệm vụ.
Nhiều người chết dễ dàng sinh ra ác quỷ lệ quỷ, một oán hận nuối không trôi đi ra làm điều ác, còn có một ít thi thể nhân duyên trùng hợp biến thành cương thi, đây chính là thế giới tiên hiệp nên chuyện gì cũng có thể xảy ra, đệ tử Thuần Dương cần phải làm là xử lý xong những tà vật này, cấp thấp chuyện lặt vặt này coi như đệ tử mới nhập môn chưa tới một năm đều có thể đảm nhiệm, Bạch Vũ Quân tự nhiên không thành vấn đề.
Ban ngày phải loại bỏ oán hận của những ngôi mộ kia và nhìn một chút xem có thành hình cương thi hay không, Bạch Vũ Quân cầm trong tay một cái la bàn giản dị nhỏ nhắn tìm kiếm ở giữa nghĩa địa thối hoắc.
Năm tháng thiên tai người chết oan nhiều, dựa theo mức độ oán hận nặng nhẹ mà quyết định phương thức xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.