Chương 72: Hung Thú Phát Uy
Thư Nam Trạch
15/05/2021
Đỉnh núi bụi cỏ lân cận, một con thỏ hoang trốn ở trong bụi cỏ lén lút quan sát những nhân loại đang làm chuyện điên rồ kia.
Đột nhiên!
Một cái bóng dáng màu trắng cuồn cuộn bay ngược lướt qua đỉnh đầu thỏ ngã vào rừng cây, cây cối bị cánh tay đụng gãy cành lá bay lượn, sau khi đụng năm sáu cái cây thì bành một tiếng lưng dừng lại dựa vào đại thụ, vô lực trượt xuống ngồi bên trên lá rụng thật dày, miệng anh đào nhỏ phun ra một ngụm máu.
Bạch Vũ Quân cầm hoành đao trong tay vịn đại thụ đứng lên, lang yêu lần nữa điên cuồng xông lại.
Hai yêu thú toàn thân vết máu, máu tươi nhuộm đỏ quần áo Bạch Vũ Quân, từng mảnh vảy rắn bị tróc ra, còn có vảy vỡ thành mấy miếng khảm nạm vào trong thịt, lông sói toàn thân lang yêu ướt sũng thậm chí kết túm, một vết đao trên ngực mơ hồ có thể thấy được xương sườn, Tả Hàng ở phía xa ha ha cầm trong tay ngự thú khuyên cùng phược yêu tác hưng phấn không thôi.
"Khục! Phi!"
Phun ra một ngụm máu, Bạch Vũ Quân hung tính đại phát.
Quy tắc sinh tồn điều thứ ba trong rừng rậm, bất luận kẻ địch mạnh yếu, lúc tấn công nhất định phải dốc hết toàn lực tàn nhẫn khát máu.
"Gào uu!"
Lang yêu mở miệng xông lại, Bạch Vũ Quân nâng cánh tay trái lên đón lấy miệng sói. . .
Miệng sói không chút do dự hàm dưới dùng sức cắn lấy cánh tay, răng sói sắc bén cắn nát vảy rắn trên cánh tay xâm nhập máu thịt, máu tanh khiến lang yêu hưng phấn, ngay lúc lang yêu cắn cánh tay Bạch Vũ Quân đồng thời lăn mình về phía sau dùng mũi cong hoành đao sắc bén đâm vào trong ngực lang yêu, da lông phía sau lưng lang yêu lộ ra một đoạn mũi đao. . .
Rơi vào lá rụng tràn đầy trên mặt đất cuồn cuộn tách ra, đầu lang yêu đâm vào trên một tảng đá run rẩy hai lần không nhúc nhích.
Nửa đoạn mũi đao phía sau lưng cái kia chói mắt, trái tim của nó bị đao xuyên qua.
Bạch Vũ Quân nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn về phía Tả Hàng, trong mắt hung ác khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi, không để ý tới yêu thú của mình chết thảm vội vàng lấy ra ngự thú khuyên ném tới Bạch Vũ Quân.
Nhịn đau nhảy lên đến trước mặt thi thể lang yêu nắm thi thể lên chặn ở phía trước, ngự thú khuyên bọc ở trên cổ lang yêu vừa mới tắt thở đồng thời siết chặt, Bạch Vũ Quân rút hoành đao phóng đến hướng Tả Hàng!
Vù ~ hoành đao xoáy bay thẳng đến Tả Hàng, không phải Ngự Kiếm thuật, thuần túy dựa vào sức lực quăng bay đi.
Cầm trong tay phược yêu tác Tả Hàng thấy hoa mắt tiếp đến tay phải đau nhức kịch liệt, cổ tay phải bị cắt qua, tay phải nắm phược yêu tác rơi xuống đất, máu me tung tóe. . .
"A. . ."
Đau đớn kích động đại não để rơi vào ma chướng Tả Hàng tỉnh táo lại, khi nhìn thấy xà yêu kia hung thần ác sát đang xông về phía của mình bản thân thì phản ứng đầu tiên lại là xoay người chạy trốn.
Tay trái che cổ tay phải vừa kêu thảm vừa chạy trốn.
Rất ít gặp phải trọng thương đáng sợ như thế nên tinh thần Tả Hàng hoàn toàn sụp đổ, trước kia không chỗ nào không phải hơn người một bậc muốn làm gì thì làm lúc nào từng bị đau đớn như vậy, ngày thường ở trong tông môn thân là đệ tử thân truyền vô số người nịnh bợ nịnh nọt, tu luyện dựa vào yêu thú không cần chịu khổ vât vả hay mệt mỏi, khi chính thức quyết đấu sinh tử hắn ta không gánh được.
"Sư phụ cứu con. . ."
Bình thường đi lại trong núi rừng mọi người đều biết một việc, bất cứ lúc nào cũng không được để phía sau lưng và lộ cái cổ ra trước dã thú.
Đây là vô số người bị dã thú đánh lén từ phía sau lưng cắn cái cổ bị thê thảm đau đớn dạy bảo.
Chạy bên trong Tả Hàng đột nhiên cảm giác trên người nhất trọng tâm không khống chế được quỳ xuống ngã quỵ, sau đó cái cổ đau nhức kịch liệt phảng phất bị thứ gì cắn, đối mặt uy hiếp tử vong dùng hết toàn lực phát động linh lực đánh bay đồ vật sau lưng. . .
Bạch Vũ Quân bay rớt ra ngoài ngã xuống đất mỏi mệt kinh khủng, trong miệng hai răng độc sắc nhọn còn mang theo từng tia máu tanh.
Vừa mới cắn con mồi trong nháy mắt rót vào độc dịch, nếu như không dùng đan dược giải độc trong thời gian ngắn hôm nay thì Tả Hàng hẳn phải chết.
" Giải độc đan của ta đâu. . . Nhanh. . . Giải độc đan. . ."
Phát giác mình bị rắn độc cắn Tả Hàng móc ra một đống lớn dược phẩm tìm kiếm giải độc đan, độc dịch dọc theo mạch máu tuôn hướng đại não toàn thân càng ngày càng không bị khống chế, hai tay run rẩy càng ngày càng kịch liệt.
Rốt cuộc tìm được bình ngọc giải độc đan.
Thế nhưng khi trong nháy mắt rút cái nắp bình ngọc ra thì tay run mấy lần, bình ngọc rơi xuống đất đan dược vẩy ra.
Vận mệnh là thần kỳ.
Vốn chỉ cần Tả Hàng nhặt dược hoàn dưới đất lên bỏ vào trong miệng thì đã có thể sống sót, đúng lúc không biết phải trùng hợp hay không chính là dưới cỏ xanh không cao có cái động thỏ được đào vô cùng khuất, bình ngọc và giải độc đan sau khi rơi xuống men theo cỏ xanh lăn vào động thỏ không thấy tăm hơi. . .
"Ta. . . Giải độc đan. . . Không. . ."
Tả Hàng xanh cả mặt không thể tin, hắn nhìn thấy động đất ở dưới bụi cỏ, cũng cảm nhận được con thỏ trong động đất.
Độc dịch dâng lên toàn thân vô lực căn bản không đào được đất.
Cuối cùng, bành một cái ngã xuống đất, mặt liền nằm bên cạnh ở động thỏ gắt gao nhìn chằm chằm cái động cũng không phải là quá sâu, có lẽ hắn ta thấy mình thân là thiên chi kiêu tử trung tâm thế giới hoàn toàn không nên chết uất ức ở trong tay một con thỏ như thế. . .
Trong động.
Một con thỏ to mập nhìn bình ngọc và hạt thuốc trước mắt cảm thấy không hiểu, nhưng vẫn là nhờ vào bản năng ăn giải độc đan mà đối với người nào đó là mang ý nghĩa sống sót.
Bạch Vũ Quân không rõ ràng vì sao hắn ta tìm được giải độc đan lại không ăn, chẳng lẽ rơi trên mặt đất thì sẽ không nhặt lên sao?
Bầu trời thung lũng.
Kỳ Vân cười ha ha nhờ vào kiếm trong tay sừng sững tại bầu trời.
Đôi mi thanh tú Vu Dung nhíu chặt bốn phía tìm kiếm người khống chế ma khí kia, nhưng người khống chế thoạt nhìn tu vi không thấp rất khó phát hiện, suy nghĩ một chút, Vu Dung lại ném ra mấy kiếm linh lực chế tạo khí tràng đồng thời áp chế ma khí, nếu đối phương không chịu hiện thân như vậy thì khống chế ma khí để tâm hắn ta đau một chút cũng là cực tốt.
Phía trước Kỳ Vân ngăn mọi người lại, Vu Dung vẻ mặt trang nghiêm không ngừng thi triển chiêu thức, hiện tại cần nhất chính là không bị quấy rầy cùng thời gian, tốc độ phóng thích đại chiêu đều tương đối chậm.
Thời gian một giây một giây trôi qua. . .
Sau lưng Vu Dung xuất hiện bảy chuôi kiếm linh lực to lớn.
Kết ra ấn ký chỉ xuống phía dưới, liên tiếp hạ xuống bảy chuôi cự kiếm, lấy trận hình Bắc Đẩu Thất Tinh vây khốn ma khí lại!
Người khống chế ma khí kia phát giác bất thường muốn thu pháp bảo về, không ngờ Bắc Đẩu Thất Tinh trận cực kỳ khủng bố áp chế gắt gao pháp bảo căn bản là không có cách thu về. . .
Ma khí bảo tháp không ngừng lay động chấn động giãy dụa kịch liệt.
Theo Vu Dung tăng lớn lực khống chế dẫn đến ma khí không cách nào tiếp tục phát ra ma âm, từng tu sĩ bị ma âm kích phát ma chướng trong lòng dần tỉnh táo lại, khi nhìn thấy bản thân máu me khắp người tình cảnh địa ngục xung quanh thì bị dọa gần chết, mà những tu sĩ có hảo hữu chết thoáng sửng sốt sau tiếp tục công kích là báo thù thân hữu.
"Trường Hà Phong Lôi Lạc Bắc Đẩu! Trầm Phong Tung Hoành Hạ Huyền Đô!"
Hiện Bắc Đẩu Thất Tinh bày trận bảy chuôi cự kiếm linh lực bỗng nhiên bạo phát ánh sáng.
Ma khí bảo tháp đang phát ra run rẩy kịch liệt sau coong một tiếng rơi xuống đất không nhúc nhích, Vu Dung và Kỳ Vân nhìn về phía bóng người màu xám nơi xa nhanh chóng biến mất một cái ở chân trời, vừa mới nghe thấy được một tiếng rên, có lẽ bị cưỡng ép chặt đứt thần hồn liên kết pháp bảo nên khiến chủ nhân ma khí bị thương không nhẹ.
"A, đây coi là không tính ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo." Kỳ Vân mặt lộ vẻ giễu cợt.
"Xem ra ma tộc lại không chịu yên ổn nữa rồi." Vu Dung lắc đầu.
Một bên khác, Quách Liên tỉnh táo lại thì nhìn thấy thi thể ái đồ của mình. . .
Thất vọng thì thất vọng, nhưng hắn thật sự rất để tâm đến đệ tử thân truyền của mình, thấy đệ tử chết đi hơn nữa bên cạnh còn có xà yêu bị trọng thương thoáng suy tư liền đoán được đại khái.
"Đồ nhi Tả Hàng của ta. . . Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!"
Thân là Kim Đan Kỳ một cao thủ Nguyên anh cấp cao, Quách Liên không chút do dự phát động công kích với Bạch Vũ Quân!
"Dừng tay!"
Vu Dung vội vàng khống chế Quách Liên lại nhưng đạo công kích kia đã bay thẳng đến Bạch Vũ Quân. . .
Trước mắt Bạch Vũ Quân trực giác chợt lóe sau đó toàn thân kịch liệt đau nhức, toàn bộ bay lên như con búp bê rách lăn ra thật xa, toàn thân bùn đất lá cây vô cùng bẩn, vảy rắn phần bụng rách nát thậm chí lộ ra nội tạng, thầm mắng một câu cmn sau đó duy trì không được hình người biến trở về bản thể rơi vào hôn mê.
Đột nhiên!
Một cái bóng dáng màu trắng cuồn cuộn bay ngược lướt qua đỉnh đầu thỏ ngã vào rừng cây, cây cối bị cánh tay đụng gãy cành lá bay lượn, sau khi đụng năm sáu cái cây thì bành một tiếng lưng dừng lại dựa vào đại thụ, vô lực trượt xuống ngồi bên trên lá rụng thật dày, miệng anh đào nhỏ phun ra một ngụm máu.
Bạch Vũ Quân cầm hoành đao trong tay vịn đại thụ đứng lên, lang yêu lần nữa điên cuồng xông lại.
Hai yêu thú toàn thân vết máu, máu tươi nhuộm đỏ quần áo Bạch Vũ Quân, từng mảnh vảy rắn bị tróc ra, còn có vảy vỡ thành mấy miếng khảm nạm vào trong thịt, lông sói toàn thân lang yêu ướt sũng thậm chí kết túm, một vết đao trên ngực mơ hồ có thể thấy được xương sườn, Tả Hàng ở phía xa ha ha cầm trong tay ngự thú khuyên cùng phược yêu tác hưng phấn không thôi.
"Khục! Phi!"
Phun ra một ngụm máu, Bạch Vũ Quân hung tính đại phát.
Quy tắc sinh tồn điều thứ ba trong rừng rậm, bất luận kẻ địch mạnh yếu, lúc tấn công nhất định phải dốc hết toàn lực tàn nhẫn khát máu.
"Gào uu!"
Lang yêu mở miệng xông lại, Bạch Vũ Quân nâng cánh tay trái lên đón lấy miệng sói. . .
Miệng sói không chút do dự hàm dưới dùng sức cắn lấy cánh tay, răng sói sắc bén cắn nát vảy rắn trên cánh tay xâm nhập máu thịt, máu tanh khiến lang yêu hưng phấn, ngay lúc lang yêu cắn cánh tay Bạch Vũ Quân đồng thời lăn mình về phía sau dùng mũi cong hoành đao sắc bén đâm vào trong ngực lang yêu, da lông phía sau lưng lang yêu lộ ra một đoạn mũi đao. . .
Rơi vào lá rụng tràn đầy trên mặt đất cuồn cuộn tách ra, đầu lang yêu đâm vào trên một tảng đá run rẩy hai lần không nhúc nhích.
Nửa đoạn mũi đao phía sau lưng cái kia chói mắt, trái tim của nó bị đao xuyên qua.
Bạch Vũ Quân nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn về phía Tả Hàng, trong mắt hung ác khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi, không để ý tới yêu thú của mình chết thảm vội vàng lấy ra ngự thú khuyên ném tới Bạch Vũ Quân.
Nhịn đau nhảy lên đến trước mặt thi thể lang yêu nắm thi thể lên chặn ở phía trước, ngự thú khuyên bọc ở trên cổ lang yêu vừa mới tắt thở đồng thời siết chặt, Bạch Vũ Quân rút hoành đao phóng đến hướng Tả Hàng!
Vù ~ hoành đao xoáy bay thẳng đến Tả Hàng, không phải Ngự Kiếm thuật, thuần túy dựa vào sức lực quăng bay đi.
Cầm trong tay phược yêu tác Tả Hàng thấy hoa mắt tiếp đến tay phải đau nhức kịch liệt, cổ tay phải bị cắt qua, tay phải nắm phược yêu tác rơi xuống đất, máu me tung tóe. . .
"A. . ."
Đau đớn kích động đại não để rơi vào ma chướng Tả Hàng tỉnh táo lại, khi nhìn thấy xà yêu kia hung thần ác sát đang xông về phía của mình bản thân thì phản ứng đầu tiên lại là xoay người chạy trốn.
Tay trái che cổ tay phải vừa kêu thảm vừa chạy trốn.
Rất ít gặp phải trọng thương đáng sợ như thế nên tinh thần Tả Hàng hoàn toàn sụp đổ, trước kia không chỗ nào không phải hơn người một bậc muốn làm gì thì làm lúc nào từng bị đau đớn như vậy, ngày thường ở trong tông môn thân là đệ tử thân truyền vô số người nịnh bợ nịnh nọt, tu luyện dựa vào yêu thú không cần chịu khổ vât vả hay mệt mỏi, khi chính thức quyết đấu sinh tử hắn ta không gánh được.
"Sư phụ cứu con. . ."
Bình thường đi lại trong núi rừng mọi người đều biết một việc, bất cứ lúc nào cũng không được để phía sau lưng và lộ cái cổ ra trước dã thú.
Đây là vô số người bị dã thú đánh lén từ phía sau lưng cắn cái cổ bị thê thảm đau đớn dạy bảo.
Chạy bên trong Tả Hàng đột nhiên cảm giác trên người nhất trọng tâm không khống chế được quỳ xuống ngã quỵ, sau đó cái cổ đau nhức kịch liệt phảng phất bị thứ gì cắn, đối mặt uy hiếp tử vong dùng hết toàn lực phát động linh lực đánh bay đồ vật sau lưng. . .
Bạch Vũ Quân bay rớt ra ngoài ngã xuống đất mỏi mệt kinh khủng, trong miệng hai răng độc sắc nhọn còn mang theo từng tia máu tanh.
Vừa mới cắn con mồi trong nháy mắt rót vào độc dịch, nếu như không dùng đan dược giải độc trong thời gian ngắn hôm nay thì Tả Hàng hẳn phải chết.
" Giải độc đan của ta đâu. . . Nhanh. . . Giải độc đan. . ."
Phát giác mình bị rắn độc cắn Tả Hàng móc ra một đống lớn dược phẩm tìm kiếm giải độc đan, độc dịch dọc theo mạch máu tuôn hướng đại não toàn thân càng ngày càng không bị khống chế, hai tay run rẩy càng ngày càng kịch liệt.
Rốt cuộc tìm được bình ngọc giải độc đan.
Thế nhưng khi trong nháy mắt rút cái nắp bình ngọc ra thì tay run mấy lần, bình ngọc rơi xuống đất đan dược vẩy ra.
Vận mệnh là thần kỳ.
Vốn chỉ cần Tả Hàng nhặt dược hoàn dưới đất lên bỏ vào trong miệng thì đã có thể sống sót, đúng lúc không biết phải trùng hợp hay không chính là dưới cỏ xanh không cao có cái động thỏ được đào vô cùng khuất, bình ngọc và giải độc đan sau khi rơi xuống men theo cỏ xanh lăn vào động thỏ không thấy tăm hơi. . .
"Ta. . . Giải độc đan. . . Không. . ."
Tả Hàng xanh cả mặt không thể tin, hắn nhìn thấy động đất ở dưới bụi cỏ, cũng cảm nhận được con thỏ trong động đất.
Độc dịch dâng lên toàn thân vô lực căn bản không đào được đất.
Cuối cùng, bành một cái ngã xuống đất, mặt liền nằm bên cạnh ở động thỏ gắt gao nhìn chằm chằm cái động cũng không phải là quá sâu, có lẽ hắn ta thấy mình thân là thiên chi kiêu tử trung tâm thế giới hoàn toàn không nên chết uất ức ở trong tay một con thỏ như thế. . .
Trong động.
Một con thỏ to mập nhìn bình ngọc và hạt thuốc trước mắt cảm thấy không hiểu, nhưng vẫn là nhờ vào bản năng ăn giải độc đan mà đối với người nào đó là mang ý nghĩa sống sót.
Bạch Vũ Quân không rõ ràng vì sao hắn ta tìm được giải độc đan lại không ăn, chẳng lẽ rơi trên mặt đất thì sẽ không nhặt lên sao?
Bầu trời thung lũng.
Kỳ Vân cười ha ha nhờ vào kiếm trong tay sừng sững tại bầu trời.
Đôi mi thanh tú Vu Dung nhíu chặt bốn phía tìm kiếm người khống chế ma khí kia, nhưng người khống chế thoạt nhìn tu vi không thấp rất khó phát hiện, suy nghĩ một chút, Vu Dung lại ném ra mấy kiếm linh lực chế tạo khí tràng đồng thời áp chế ma khí, nếu đối phương không chịu hiện thân như vậy thì khống chế ma khí để tâm hắn ta đau một chút cũng là cực tốt.
Phía trước Kỳ Vân ngăn mọi người lại, Vu Dung vẻ mặt trang nghiêm không ngừng thi triển chiêu thức, hiện tại cần nhất chính là không bị quấy rầy cùng thời gian, tốc độ phóng thích đại chiêu đều tương đối chậm.
Thời gian một giây một giây trôi qua. . .
Sau lưng Vu Dung xuất hiện bảy chuôi kiếm linh lực to lớn.
Kết ra ấn ký chỉ xuống phía dưới, liên tiếp hạ xuống bảy chuôi cự kiếm, lấy trận hình Bắc Đẩu Thất Tinh vây khốn ma khí lại!
Người khống chế ma khí kia phát giác bất thường muốn thu pháp bảo về, không ngờ Bắc Đẩu Thất Tinh trận cực kỳ khủng bố áp chế gắt gao pháp bảo căn bản là không có cách thu về. . .
Ma khí bảo tháp không ngừng lay động chấn động giãy dụa kịch liệt.
Theo Vu Dung tăng lớn lực khống chế dẫn đến ma khí không cách nào tiếp tục phát ra ma âm, từng tu sĩ bị ma âm kích phát ma chướng trong lòng dần tỉnh táo lại, khi nhìn thấy bản thân máu me khắp người tình cảnh địa ngục xung quanh thì bị dọa gần chết, mà những tu sĩ có hảo hữu chết thoáng sửng sốt sau tiếp tục công kích là báo thù thân hữu.
"Trường Hà Phong Lôi Lạc Bắc Đẩu! Trầm Phong Tung Hoành Hạ Huyền Đô!"
Hiện Bắc Đẩu Thất Tinh bày trận bảy chuôi cự kiếm linh lực bỗng nhiên bạo phát ánh sáng.
Ma khí bảo tháp đang phát ra run rẩy kịch liệt sau coong một tiếng rơi xuống đất không nhúc nhích, Vu Dung và Kỳ Vân nhìn về phía bóng người màu xám nơi xa nhanh chóng biến mất một cái ở chân trời, vừa mới nghe thấy được một tiếng rên, có lẽ bị cưỡng ép chặt đứt thần hồn liên kết pháp bảo nên khiến chủ nhân ma khí bị thương không nhẹ.
"A, đây coi là không tính ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo." Kỳ Vân mặt lộ vẻ giễu cợt.
"Xem ra ma tộc lại không chịu yên ổn nữa rồi." Vu Dung lắc đầu.
Một bên khác, Quách Liên tỉnh táo lại thì nhìn thấy thi thể ái đồ của mình. . .
Thất vọng thì thất vọng, nhưng hắn thật sự rất để tâm đến đệ tử thân truyền của mình, thấy đệ tử chết đi hơn nữa bên cạnh còn có xà yêu bị trọng thương thoáng suy tư liền đoán được đại khái.
"Đồ nhi Tả Hàng của ta. . . Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!"
Thân là Kim Đan Kỳ một cao thủ Nguyên anh cấp cao, Quách Liên không chút do dự phát động công kích với Bạch Vũ Quân!
"Dừng tay!"
Vu Dung vội vàng khống chế Quách Liên lại nhưng đạo công kích kia đã bay thẳng đến Bạch Vũ Quân. . .
Trước mắt Bạch Vũ Quân trực giác chợt lóe sau đó toàn thân kịch liệt đau nhức, toàn bộ bay lên như con búp bê rách lăn ra thật xa, toàn thân bùn đất lá cây vô cùng bẩn, vảy rắn phần bụng rách nát thậm chí lộ ra nội tạng, thầm mắng một câu cmn sau đó duy trì không được hình người biến trở về bản thể rơi vào hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.