Chương 73: Miếu Nhỏ
Thư Nam Trạch
15/05/2021
Chậm rãi tỉnh lại, biết là Vu Dung chữa trị cho mình.
Bản thân bị trọng thương Bạch Vũ Quân duy trì không được hình người biến trở về thân rắn, cuộn thành một cuộn không nhúc nhích, cũng may bắp đùi Thuần Dương đủ bền chắc dược vật cũng nhiều nên có thể chữa khỏi thương thế rất nhanh.
Ma khí bị Kỳ Vân mang đi, không ai dám tiến lên đòi hỏi.
Sau khi Quách Liên của Phục Yêu tông bị Vu Dung ngăn cản thì không có động thủ lần nữa, Vu Dung cũng không tiện trực tiếp giết hắn, trước khi đi lão đầu kia gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân phảng phất có mối thù giết con, Cam Vũ đối với việc này vô cùng khinh thường, hoặc là rút kiếm ra tiến lên đi, mang thù làm cái gì.
Vu Dung cũng không mang Bạch Vũ Quân theo Kỳ Vân cùng trở về Hoa sơn, bay vọt không biết mấy ngàn dặm đi tới Long Trạch huyện.
"Thương thế của ngươi đến rất nặng, ta dẫn ngươi đến nơi có thể khôi phục nhanh hơn."
Long Trạch huyện.
Vu Dung mang theo Bạch Vũ Quân vừa mới có thể khôi phục hình người ẩn giấu thân hình từ không trung nhìn về phía miếu Long Nữ.
Phía dưới, vốn là nơi ở tạm thời Thuần Dương Cung nay đã xây lại thành miếu Long Nữ hương hỏa cường thịnh, trong thành thiện nam tín nữ nối liền không dứt, khói xanh lượn lờ bồng bềnh trên bầu trời miếu Long Nữ, so sánh với những miếu thờ gần đây thì phồn vinh không biết bao nhiêu, càng đáng thương vẫn là miếu Thành Hoàng, những năm qua còn có người chịu đi dâng hương cung phụng trái cây, hiện tại thì đã thành ổ ăn mày.
Có rất nhiều người nhận ra ngày đó canh giữ ở cổng miếu Thành Hoàng chính là Long Nữ, cho nên cả tòa huyện thành không có bất kính Thần Long.
Triều đình phát chỉ thừa nhận miếu Long Nữ là miếu thờ chính quy, miếu tuy nhỏ, toàn bộ dân chúng Long Trạch huyện đều là tín đồ, có ai dám trên đường có lời nói nghi ngờ Long Nữ có thể sẽ bị đánh.
Mấy nữ tử đã từng được Bạch Vũ Quân cứu giúp tự nguyện ở lại trong miếu canh giữ miếu Long Nữ, các nàng là tín đồ thành tín nhất.
Khi lần đầu tiên Bạch Vũ Quân thấy được miếu thờ thì kinh ngạc vô cùng.
Kinh ngạc rất bình thường, thử nghĩ một cái, nếu như nơi nào đó đột nhiên xây dựng một miếu nhỏ cổ kính hơn nữa còn đem toàn bộ người ngươi làm ảnh treo ở bên trong bái, ngươi sẽ có cảm giác gì?
Chỉ là, chuyện phát sinh trong miếu khiến Bạch Vũ Quân rất tức giận.
Trong miếu.
Mấy nữ tử mặc quần áo trắng chặn lại ba nam nhân trang phục hoa lệ, sau lưng ba người còn có một đám gia đinh ác bộc đi theo.
"Các ngươi muốn làm gì? Nơi này là miếu, không phải là sản nghiệp của các ngươi!"
Nữ tử nào đó lớn tiếng cảnh cáo ba con cháu nhà giàu có tiếng Long Trạch huyện kia, đáng tiếc đám con cháu nhà giàu không quan tâm loại cảnh cáo này, đặc biệt là đối mặt với mấy nữ nhân trinh tiết khó giữ đáng bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước kia, gia đinh ngăn tín đồ ở bên ngoài ba người có thể ở trong miếu muốn làm gì thì làm, còn cái gì Long nữ, chỉ là đám dân quê bịa đặt thôi, trên đời nào có rồng.
"Khà khà, nơi này là miếu không giả, nhưng thương hội Long Trạch huyện chúng ta quyết định sửa đổi miếu Long nữ, nếu như mấy người các ngươi không muốn bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước vậy thì ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ chúng ta thoải mái, nếu không gần đây nhân thủ thanh lâu không đủ dùng đâu đấy."
"Các ngươi muốn làm gì?" Bị nhắc đến vết thương sắc mặt mấy nữ tử bi phẫn.
"Làm gì? Đương nhiên là xử lý miếu Long Nữ, người nào cũng có thể tùy tiện vào tới dâng hương thì sao mà được, ít nhất cũng phải hiến dâng tiền hương hỏa mới phải chứ."
Nghe nói những quyền quý phú hộ này thế mà muốn lợi dụng miếu Long Nữ vơ vét của cải, mấy nữ hài tức giận không thôi.
"Đây là miếu Long Nữ Long Trạch huyện! Không phải là nhà các ngươi!"
"Ôi chao, một đám quỷ nghèo dân quê cũng xứng? Nói thực nói với các ngươi, thương hội huyện thành còn có huyện nha cùng các vị tộc lão đã đồng ý do chúng ta tiếp quản miếu Long Nữ, nếu không phục đến quan phủ kiện chúng ta đi, ha ha ha ~ "
Ba nam nhân mặc hoa phục cười ha ha, tín đồ dân chúng bị ngăn ở ngoài cửa vào không được nhao nhao chửi ầm lên.
Những cái gọi là thương hội người giàu có còn có gọi là tộc lão đều là lúc trước thành bị phá chạy trốn chờ sau khi ổn định lại trở về, huyện lệnh mới tới là quan văn thất phẩm cũng không biết nơi nào điều tới, lúc trước thành bị phá thê thảm cướp sạch tàn sát không biết bọn họ ở đâu, về sau hồng thủy tràn lan càng không thấy bọn họ, ổn định, thái bình, chạy về tới diễu võ giương oai còn muốn chiếm lấy miếu Long Nữ kiếm tiền, vô sỉ cỡ nào.
Phía dưới còn cãi lộn giận mắng, ba nam nhân phú quý dẫn đầu gia đinh thuộc về mình diễu võ giương oai trong miếu nhỏ, phía trên Bạch Vũ Quân sắp tức nổ tung.
"Phong chủ, ta có thể giết người không?"
"Nhớ phải ẩn nhẫn, chớ phạm phải quá nhiều nhân quả."
"Vậy. . . Ta có thể mắng người chứ?."
". . ."
Vu Dung im lặng, thực tế nàng cũng muốn đánh bay ba tên khốn kiếp kia, nếu như nói như vậy còn làm sao yêu cầu Bạch xà tôi luyện tâm cảnh.
"Xà Nhi, nơi đây dính dáng rất sâu với ngươi, càng giúp ích cho khôi phục thương thế thế lợi cho tu luyện của ngươi, trước mắt ngươi ở lại Long Trạch huyện xử lý tốt tất cả đợi chữa khỏi vết thương rồi lại về núi."
"Vũ Quân xin nghe lệnh phong chủ."
Vu Dung gật gật đầu đặt Bạch Vũ Quân vào trong hẻm nhỏ, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang biến mất, trước khi đi ném cho Bạch Vũ Quân ngọc bàn to bằng lòng bàn tay khắc hình bát quái Thái Cực.
"Đem vật này đặt ở trong miếu, tu sĩ sẽ biết nơi đây thuộc Thuần Dương Cung không dám làm loạn."
"Đa tạ phong chủ."
Cúi đầu xoay người làm dáng vẻ ngoan ngoãn hồi lâu, lặng lẽ ngẩng đầu, xác nhận Vu Dung đã bay ra vài trăm dặm, không nói hai lời vén tay áo lên vừa muốn đi ra đánh nhau.
Bước chân dừng lại, tròng mắt đi lòng vòng.
Sau đó sột sột soạt soạt thay đổi đạo bào Thuần Dương, lấy mạng che mặt che kín miệng mũi, giơ lên trọng thước khí thế hùng hổ đánh ra. . .
Trong miếu, ba nam nhân kia còn đang diễu võ giương oai thậm chí định động thủ làm chuyện xấu với mấy nữ hài ngay trong miếu, đột nhiên, gia đinh ngăn ở cổng bịch bịch bay loạn, có tên bị treo ở trên cây có tên trực tiếp bị ném tới đường cái đối diện, trong nháy mắt bọn gia đinh không thấy tăm hơi.
Vùuu ~ trọng thước vút lên trời bay qua đám người hướng về trong nội viện.
Tạch tạch!
Trọng thước nghiêng chừng một nửa đâm vào gạch xanh mặt đất, đá vỡ văng vào trên người ba tên con cháu nhà giàu gây nên một hồi kêu thảm.
Sau đó, một nữ hài che mặt đi vào viện tử.
"Ai đó! Không muốn sống nữa à! Ta là. . ."
Một tên xui xẻo bị gạch vỡ văng trúng một mặt máu ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Vũ Quân, sau khi thấy rõ một thân trang phục thì toàn thân giật mình một cái cứ thế mà im luôn nửa câu nói sau.
Lúc đó trước khi trốn khỏi huyện thành bọn họ và người quan phủ cùng nhau tiếp đãi qua người mặc loại quần áo này, huyện lệnh và quan viên quận thành vô cùng tôn trọng họ, kết hợp với truyền thuyết trước kia nghe được liền biết những người kia chính là Tiên Nhân Thuần Dương lợi hại nhất trong truyền thuyết, tin đồn Long Nữ có liên quan đến Thuần Dương Cung còn tưởng rằng là nghe sai đồn bậy lại không nghĩ đó là thật.
Chẳng muốn nói nhảm, nắm cổ chân ba tên lưu manh liên tiếp hất ra, không chết được, xương cốt gãy mấy cây cũng không phải là Bạch Vũ Quân có thể khống chế.
Xa xa trôi ra ngoài một câu.
"Miếu là Thuần Dương Cung ta, thứ các ngươi gọi là thương hội và tộc lão không có tư cách tới đây, nếu không phục cứ việc đến quan phủ nâng kiện, tốt nhất nên cáo luôn ngự trạng lên trên kinh thành đi."
Trong sân, mấy nữ hài tố y nhìn Bạch Vũ Quân tâm tình kích động khó mà nói nên lời.
Lúc trước Bạch Vũ Quân đứng bên ngoài miếu Thành Hoàng bảo vệ những nữ hài kia, người ta không nhận ra, các nàng đã sớm luôn ghi tạc trong đáy lòng bóng dáng gầy yếu ấy, mỗi ngày đều tụng kinh cầu phúc, mong đợi có thể thông qua sự bé nhỏ không đáng kể của mình có thể cầu phúc để nữ hiệp cả đời bình an, tại đây trong miếu nhỏ vượt qua đến cuối đời, không ngờ còn có thể gặp lại lần nữa.
"Ân nhân. . ."
Mấy nữ hài quỳ xuống đất dập đầu khóc lớn, phảng phất như muốn thừa nhận tất cả đau đớn từ sau tai nạn đến bây giờ cùng nhau khóc lên.
Lễ giáo thời kì phong kiến quá mức nghiêm, không có ai quan tâm có phải bị kẻ xấu bắt nạt hoặc là bị người khác hại hay không, chỉ cần nữ tử không còn trinh tiết vậy cũng chỉ có bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước, thậm chí đến quan phủ cũng phái người bắt hoặc là nhốt vào nhà tù hoặc là đi đày biên ải, không biết mỗi ngày cần trải qua bao nhiêu chỉ trỏ lưu ngôn phỉ ngữ, những người tư tưởng cao cao tại thượng kia sẽ không nhớ tới là bản thân không bảo vệ được nữ nhân để nữ nhân chịu khổ, bọn họ nghĩ tới chỉ có bỏ đá xuống giếng chê mất mặt.
Bản thân bị trọng thương Bạch Vũ Quân duy trì không được hình người biến trở về thân rắn, cuộn thành một cuộn không nhúc nhích, cũng may bắp đùi Thuần Dương đủ bền chắc dược vật cũng nhiều nên có thể chữa khỏi thương thế rất nhanh.
Ma khí bị Kỳ Vân mang đi, không ai dám tiến lên đòi hỏi.
Sau khi Quách Liên của Phục Yêu tông bị Vu Dung ngăn cản thì không có động thủ lần nữa, Vu Dung cũng không tiện trực tiếp giết hắn, trước khi đi lão đầu kia gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân phảng phất có mối thù giết con, Cam Vũ đối với việc này vô cùng khinh thường, hoặc là rút kiếm ra tiến lên đi, mang thù làm cái gì.
Vu Dung cũng không mang Bạch Vũ Quân theo Kỳ Vân cùng trở về Hoa sơn, bay vọt không biết mấy ngàn dặm đi tới Long Trạch huyện.
"Thương thế của ngươi đến rất nặng, ta dẫn ngươi đến nơi có thể khôi phục nhanh hơn."
Long Trạch huyện.
Vu Dung mang theo Bạch Vũ Quân vừa mới có thể khôi phục hình người ẩn giấu thân hình từ không trung nhìn về phía miếu Long Nữ.
Phía dưới, vốn là nơi ở tạm thời Thuần Dương Cung nay đã xây lại thành miếu Long Nữ hương hỏa cường thịnh, trong thành thiện nam tín nữ nối liền không dứt, khói xanh lượn lờ bồng bềnh trên bầu trời miếu Long Nữ, so sánh với những miếu thờ gần đây thì phồn vinh không biết bao nhiêu, càng đáng thương vẫn là miếu Thành Hoàng, những năm qua còn có người chịu đi dâng hương cung phụng trái cây, hiện tại thì đã thành ổ ăn mày.
Có rất nhiều người nhận ra ngày đó canh giữ ở cổng miếu Thành Hoàng chính là Long Nữ, cho nên cả tòa huyện thành không có bất kính Thần Long.
Triều đình phát chỉ thừa nhận miếu Long Nữ là miếu thờ chính quy, miếu tuy nhỏ, toàn bộ dân chúng Long Trạch huyện đều là tín đồ, có ai dám trên đường có lời nói nghi ngờ Long Nữ có thể sẽ bị đánh.
Mấy nữ tử đã từng được Bạch Vũ Quân cứu giúp tự nguyện ở lại trong miếu canh giữ miếu Long Nữ, các nàng là tín đồ thành tín nhất.
Khi lần đầu tiên Bạch Vũ Quân thấy được miếu thờ thì kinh ngạc vô cùng.
Kinh ngạc rất bình thường, thử nghĩ một cái, nếu như nơi nào đó đột nhiên xây dựng một miếu nhỏ cổ kính hơn nữa còn đem toàn bộ người ngươi làm ảnh treo ở bên trong bái, ngươi sẽ có cảm giác gì?
Chỉ là, chuyện phát sinh trong miếu khiến Bạch Vũ Quân rất tức giận.
Trong miếu.
Mấy nữ tử mặc quần áo trắng chặn lại ba nam nhân trang phục hoa lệ, sau lưng ba người còn có một đám gia đinh ác bộc đi theo.
"Các ngươi muốn làm gì? Nơi này là miếu, không phải là sản nghiệp của các ngươi!"
Nữ tử nào đó lớn tiếng cảnh cáo ba con cháu nhà giàu có tiếng Long Trạch huyện kia, đáng tiếc đám con cháu nhà giàu không quan tâm loại cảnh cáo này, đặc biệt là đối mặt với mấy nữ nhân trinh tiết khó giữ đáng bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước kia, gia đinh ngăn tín đồ ở bên ngoài ba người có thể ở trong miếu muốn làm gì thì làm, còn cái gì Long nữ, chỉ là đám dân quê bịa đặt thôi, trên đời nào có rồng.
"Khà khà, nơi này là miếu không giả, nhưng thương hội Long Trạch huyện chúng ta quyết định sửa đổi miếu Long nữ, nếu như mấy người các ngươi không muốn bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước vậy thì ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ chúng ta thoải mái, nếu không gần đây nhân thủ thanh lâu không đủ dùng đâu đấy."
"Các ngươi muốn làm gì?" Bị nhắc đến vết thương sắc mặt mấy nữ tử bi phẫn.
"Làm gì? Đương nhiên là xử lý miếu Long Nữ, người nào cũng có thể tùy tiện vào tới dâng hương thì sao mà được, ít nhất cũng phải hiến dâng tiền hương hỏa mới phải chứ."
Nghe nói những quyền quý phú hộ này thế mà muốn lợi dụng miếu Long Nữ vơ vét của cải, mấy nữ hài tức giận không thôi.
"Đây là miếu Long Nữ Long Trạch huyện! Không phải là nhà các ngươi!"
"Ôi chao, một đám quỷ nghèo dân quê cũng xứng? Nói thực nói với các ngươi, thương hội huyện thành còn có huyện nha cùng các vị tộc lão đã đồng ý do chúng ta tiếp quản miếu Long Nữ, nếu không phục đến quan phủ kiện chúng ta đi, ha ha ha ~ "
Ba nam nhân mặc hoa phục cười ha ha, tín đồ dân chúng bị ngăn ở ngoài cửa vào không được nhao nhao chửi ầm lên.
Những cái gọi là thương hội người giàu có còn có gọi là tộc lão đều là lúc trước thành bị phá chạy trốn chờ sau khi ổn định lại trở về, huyện lệnh mới tới là quan văn thất phẩm cũng không biết nơi nào điều tới, lúc trước thành bị phá thê thảm cướp sạch tàn sát không biết bọn họ ở đâu, về sau hồng thủy tràn lan càng không thấy bọn họ, ổn định, thái bình, chạy về tới diễu võ giương oai còn muốn chiếm lấy miếu Long Nữ kiếm tiền, vô sỉ cỡ nào.
Phía dưới còn cãi lộn giận mắng, ba nam nhân phú quý dẫn đầu gia đinh thuộc về mình diễu võ giương oai trong miếu nhỏ, phía trên Bạch Vũ Quân sắp tức nổ tung.
"Phong chủ, ta có thể giết người không?"
"Nhớ phải ẩn nhẫn, chớ phạm phải quá nhiều nhân quả."
"Vậy. . . Ta có thể mắng người chứ?."
". . ."
Vu Dung im lặng, thực tế nàng cũng muốn đánh bay ba tên khốn kiếp kia, nếu như nói như vậy còn làm sao yêu cầu Bạch xà tôi luyện tâm cảnh.
"Xà Nhi, nơi đây dính dáng rất sâu với ngươi, càng giúp ích cho khôi phục thương thế thế lợi cho tu luyện của ngươi, trước mắt ngươi ở lại Long Trạch huyện xử lý tốt tất cả đợi chữa khỏi vết thương rồi lại về núi."
"Vũ Quân xin nghe lệnh phong chủ."
Vu Dung gật gật đầu đặt Bạch Vũ Quân vào trong hẻm nhỏ, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang biến mất, trước khi đi ném cho Bạch Vũ Quân ngọc bàn to bằng lòng bàn tay khắc hình bát quái Thái Cực.
"Đem vật này đặt ở trong miếu, tu sĩ sẽ biết nơi đây thuộc Thuần Dương Cung không dám làm loạn."
"Đa tạ phong chủ."
Cúi đầu xoay người làm dáng vẻ ngoan ngoãn hồi lâu, lặng lẽ ngẩng đầu, xác nhận Vu Dung đã bay ra vài trăm dặm, không nói hai lời vén tay áo lên vừa muốn đi ra đánh nhau.
Bước chân dừng lại, tròng mắt đi lòng vòng.
Sau đó sột sột soạt soạt thay đổi đạo bào Thuần Dương, lấy mạng che mặt che kín miệng mũi, giơ lên trọng thước khí thế hùng hổ đánh ra. . .
Trong miếu, ba nam nhân kia còn đang diễu võ giương oai thậm chí định động thủ làm chuyện xấu với mấy nữ hài ngay trong miếu, đột nhiên, gia đinh ngăn ở cổng bịch bịch bay loạn, có tên bị treo ở trên cây có tên trực tiếp bị ném tới đường cái đối diện, trong nháy mắt bọn gia đinh không thấy tăm hơi.
Vùuu ~ trọng thước vút lên trời bay qua đám người hướng về trong nội viện.
Tạch tạch!
Trọng thước nghiêng chừng một nửa đâm vào gạch xanh mặt đất, đá vỡ văng vào trên người ba tên con cháu nhà giàu gây nên một hồi kêu thảm.
Sau đó, một nữ hài che mặt đi vào viện tử.
"Ai đó! Không muốn sống nữa à! Ta là. . ."
Một tên xui xẻo bị gạch vỡ văng trúng một mặt máu ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Vũ Quân, sau khi thấy rõ một thân trang phục thì toàn thân giật mình một cái cứ thế mà im luôn nửa câu nói sau.
Lúc đó trước khi trốn khỏi huyện thành bọn họ và người quan phủ cùng nhau tiếp đãi qua người mặc loại quần áo này, huyện lệnh và quan viên quận thành vô cùng tôn trọng họ, kết hợp với truyền thuyết trước kia nghe được liền biết những người kia chính là Tiên Nhân Thuần Dương lợi hại nhất trong truyền thuyết, tin đồn Long Nữ có liên quan đến Thuần Dương Cung còn tưởng rằng là nghe sai đồn bậy lại không nghĩ đó là thật.
Chẳng muốn nói nhảm, nắm cổ chân ba tên lưu manh liên tiếp hất ra, không chết được, xương cốt gãy mấy cây cũng không phải là Bạch Vũ Quân có thể khống chế.
Xa xa trôi ra ngoài một câu.
"Miếu là Thuần Dương Cung ta, thứ các ngươi gọi là thương hội và tộc lão không có tư cách tới đây, nếu không phục cứ việc đến quan phủ nâng kiện, tốt nhất nên cáo luôn ngự trạng lên trên kinh thành đi."
Trong sân, mấy nữ hài tố y nhìn Bạch Vũ Quân tâm tình kích động khó mà nói nên lời.
Lúc trước Bạch Vũ Quân đứng bên ngoài miếu Thành Hoàng bảo vệ những nữ hài kia, người ta không nhận ra, các nàng đã sớm luôn ghi tạc trong đáy lòng bóng dáng gầy yếu ấy, mỗi ngày đều tụng kinh cầu phúc, mong đợi có thể thông qua sự bé nhỏ không đáng kể của mình có thể cầu phúc để nữ hiệp cả đời bình an, tại đây trong miếu nhỏ vượt qua đến cuối đời, không ngờ còn có thể gặp lại lần nữa.
"Ân nhân. . ."
Mấy nữ hài quỳ xuống đất dập đầu khóc lớn, phảng phất như muốn thừa nhận tất cả đau đớn từ sau tai nạn đến bây giờ cùng nhau khóc lên.
Lễ giáo thời kì phong kiến quá mức nghiêm, không có ai quan tâm có phải bị kẻ xấu bắt nạt hoặc là bị người khác hại hay không, chỉ cần nữ tử không còn trinh tiết vậy cũng chỉ có bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước, thậm chí đến quan phủ cũng phái người bắt hoặc là nhốt vào nhà tù hoặc là đi đày biên ải, không biết mỗi ngày cần trải qua bao nhiêu chỉ trỏ lưu ngôn phỉ ngữ, những người tư tưởng cao cao tại thượng kia sẽ không nhớ tới là bản thân không bảo vệ được nữ nhân để nữ nhân chịu khổ, bọn họ nghĩ tới chỉ có bỏ đá xuống giếng chê mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.