Chương 13: Lên núi thủ điện thờ
Thư Nam Trạch
05/05/2021
Chương 13:
Lên núi thủ điện
Sau khi Bạch xà tỉnh lại thì phát hiện đang đứng ở giữa sườn núi cao nguy nga nào đó, đầu tiên đã nhìn thấy được ba chữ lớn rồng bay phượng múa được khắc ở trên một tảng đá cao chừng bảy tầng lầu, Thần Hoa Sơn.
Hoa Sơn đột ngột tủng thương khung, tọa đoạn khôn duy thiên vạn phong.(1)
(1) Đại khái là: Hoa sơn cao vút đứng thẳng không trung, quyết tiếp nối ngồi ngàn vạn đỉnh.
Ngàn đỉnh uốn lượn thiên địa khoảng không, nhớ kiếp trước đã từng đi du lịch Hoa Sơn ở thế giới hiện đại nhưng ngọn núi này cao hơn lớn hơn hiểm trở hơn và đẹp hơn Hoa Sơn rất nhiều, Bạch xà biết mình gặp được cao nhân, vốn còn rất chống đối việc bị người ta bắt đến đây canh cổng, hiện tại xem ra vận may cũng không tệ lắm, cuộc sống có chỗ dựa thoải mái, dù là cao nhân tiện tay ném đồ vật không dùng cũng có thể làm cho bản thân con rắn này được ích lợi không nhỏ.
Nữ tử dẫn hai tiểu đồ đệ cười cười nói nói đi lên trên núi, Bạch xà theo sát phía sau.
Một đường đi tới dù mắt Bạch xà bị cận thị độ cao cũng biết phong cảnh đẹp đến thế nào.
Dọc theo thềm đá đi xuyên qua bên vách núi, có thể thấy được thác nước lớn nhỏ khắp nơi, có thể thấy được cá bơi trong đầm nước trong suốt, vách núi cheo leo chót vót kéo dài xuyên thẳng lên trời cao, những rặng đá kỳ lạ lởm chởm ở khe núi vạn trượng, đại điện trong núi trập trùng như là thiên cung, ở giữa sơn cốc còn có cầu đá dài liên kết hành lang, có cây tùng xanh biếc mọc ở phía trên đá tảng hoặc bên cạnh thác nước, mây mù lượn lờ như biển xanh sinh ra sóng, luồng gió mát thổi qua, biển mây như ẩn như hiện bên trong thạch đình, nếu như lúc này ngồi ngay ngắn trong đình phối thêm một bình rượu và thêm khúc nhạc gảy đàn tranh, thật là tiên cảnh nhân gian.
Nâng lên đầu rắn nhìn về phía bầu trời, trận đồ to lớn từ từ chuyển động, chẳng trách không bay lên núi mà là đi bộ trở về, bầu trời hẳn là khu vực cấm bay.
Thềm đá đường núi thỉnh thoảng có thể gặp được tu sĩ mặc đạo bào hoa văn nền trắng xanh hoặc già hoặc trẻ xuống núi, nhìn thấy nữ tử đều hành lễ nhường đường.
Mấy tu sĩ này thoạt nhìn rất có tiền, quần áo không phải sợi bạc thì chính là tơ vàng còn có bảo kiếm vượt ra ngoài vật trần tục, cho rắn cảm giác là nếu nắm đám người này lại rồi dùng lực vặn vặn một cái có thể sẽ vắt ra được hai can dầu béo cũng không chừng.
Một đường đi tới nghe được rất nhiều tin tức.
Nơi này là Thuần Dương cung, nữ tử tên Vu Dung, chính là sư muội chưởng môn trong cung, nam hài tên Dương Mộc, nữ hài nhỏ một chút tên Từ Linh, là đệ tử thân truyền Vu Dung, nghe nói cả Thuần Dương cung chỉ riêng Vu Dung là có hai tên đệ tử, vô số người chen bể đầu muốn nhập môn cũng không làm được.
Xem ra mình víu vào được nhà giàu rồi nha. . .
Không lâu sau, đi tới trước sơn môn đền thờ cổ xưa to lớn, mười người giữ cửa khiến Bạch xà cảm giác căng thẳng sâu sắc, trên đó đền thờ bằng đá viết ba chữ lớn tràn đầy linh khí 'Thuần Dương Cung', chẳng biết tại sao, sau khi đi vào sơn môn thì phát hiện không khí nơi này đặc biệt tươi mát.
Trườn đi theo sau lưng ba người, đi ngang qua quảng trường có rất nhiều đệ tử luyện công, đi ngang qua từng tòa đại điện tinh xảo, đi qua từng đạo cầu đá hành lang, rất lâu, đi đến trước một tòa cung điện tinh xảo vắng vẻ lại yên tĩnh, cung điện đứng ở bên vách núi, biển mây xanh biết trôi nổi quanh cây tùng cổ cao vút.
Nhìn đại điện trống rỗng chỉ có ba người, Bạch xà rốt cuộc đã hiểu mang mình trở về làm gì, tình cảm thật sự là muốn tìm mình đến giúp trông cửa thật.
Mặc kệ như thế nào không cần lo lắng biến thành ví tiền túi đeo vai hay món ngon canh rắn là rất tốt rồi.
Không cần đến dập đầu dâng trà, cũng không có nghi thức gì, bắt xà tinh trở về trông cửa cũng không phải là thu nhận đồ đệ nên cần nghi thức làm cái gì.
" Sau này tòa đại điện này chính là chỗ ở của ngươi, Thần miếu đỉnh núi lân cận cũng phải chú ý tuần tra, ta đã thông báo thiện phòng và nội vụ, ngươi có thể đi thiện phòng ăn uống, mặt khác nhớ không được tùy ý xông loạn, nếu không không có ai cứu được tính mệnh của ngươi đâu." Vu Dung nghiêm túc nói.
Bạch xà gật gật đầu, không gật đầu cũng không được.
Nhìn Bạch xà như vậy tràn ngập linh tính khiến Vu Dung cảm thấy rất hài lòng, sau đó, cũng mặc kệ Bạch xà có ở đó một bên hay không cũng trực tiếp bắt đầu dạy dỗ hai đệ tử tu hành.
Bạch xà dứt khoát giả bộ như không hiểu, tìm một chỗ cuộn thành một cuộn ở trong đại điện để nghe lén.
Hai đệ tử, Dương Mộc không mấy thân thiện với Bạch xà, hơi một tí trợn mắt đối mặt, tiểu nha đầu Từ Linh thì đặc biệt tinh nghịch, thỉnh thoảng đưa tay sờ vảy rắn Bạch xà một cái, đột nhiên không cần lo lắng đi săn không cần cảnh giác kẻ săn mồi có chút không quen, nơi này rất yên tĩnh cũng rất an toàn.
"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. . ."
Câu quen thuộc, Bạch xà chỉ nhớ hình như từng nghe qua trong kiếp trước, tuy là nhìn như đơn giản thực tế lại đặc biệt thâm ảo, bên ngoài đại điện hạc tiên đang giương cánh trong mây mù cuồn cuộn, phía trong đại điện, một con Bạch xà quang minh chính đại học trộm. . .
. . .
Từ đây, Bạch xà bắt đầu cuộc sống tu luyện.
Không có chuyện gì thì thăm thú chung quanh cung điện, dọa chuột xua đuổi muỗi, sau đó chạy đến chỗ trống trước điện xem hai đệ tử Vu Dung l uyện công, buổi sáng đến bên vách núi thổ nạp mây mù không có chuyện gì nhìn bình ngọc để trên bàn trà của Vu Dung, bên trong có đan dược mỹ vị, chẳng qua không phải một con rắn có tư cách ăn.
Liên tiếp qua ba ngày, Bạch xà rốt cục nhớ tới bản thân nên ăn chút gì, có thể không tu luyện, nhưng tuyệt đối không thể không ăn, đây là di chứng khi còn bé không ăn no để lại.
Rời khỏi cung điện thuộc quyền Vu Dung, trên cổ Bạch xà treo cái ngọc bội trườn đến hướng của thiện phòng.
Ngọc bội là Vu Dung làm cho, sợ có đệ tử trong cung không biết tình hình cụ thể rồi một kiếm giết chết Bạch xà, đối với điều này Bạch xà tỏ ý rất hài lòng, có thể còn sống dù sao cũng tốt hơn bị giết chết.
Một đường trườn qua cầu đá nhỏ cảnh sơn thủy, lưỡi rắn khẽ nhả, không lâu sau liền lần theo mùi vị đi tới thiện phòng.
Thiện phòng rất lớn, phải cung cấp thức ăn cho tất cả mọi người trên núi, người tu luyện không cần ăn cơm hằng ngày nhưng dù sao cũng phải chăm sóc thức ăn đệ tử cấp thấp bình thường và tạp dịch trên núi, rất náo nhiệt, có chút giống là nhà ăn lớn, căn cứ diện tích nhà ăn lớn tiểu bạch xà suy đoán trên núi chí ít có gần vạn người.
Dưới rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn xuống, Bạch xà uốn lượn trườn vào nhà ăn, thấy xa xa có một đại thúc béo đang vẫy tay.
"Bên này, con rắn kia đến bên này ~ "
Bạch xà nghe theo an bài, lảo đảo bò tới sau bếp, lại là một hồi vây xem, trải qua một lần như thế hẳn là đều biết trên núi có thêm con Bạch xà.
Đại thúc béo ở chuẩn bị một cái chậu gỗ lớn phía sau bếp, trong chậu chứa đầy thịt xương cốt thú vật không dễ xử lý, còn có thịt quá mỡ.
Rất không tồi, thịt mỡ đối rắn mà nói không sao cả lại có dinh dưỡng phong phú.
Cúi đầu, tuỳ tiện nuốt tất cả đồ ăn trong chậu rồi nhìn về phía đại thúc béo gật gật đầu, Bạch xà xoay người đi trở về, để lại đại thúc béo tấm tắc lấy làm kỳ lạ ở phía sau, đoán chừng là đời này ngoài việc cho người ăn cũng là lần đầu tiên cho rắn ăn no.
Lúc đi ngang qua một dòng suối nhỏ thì đầu rắn luồn vào trong nước rửa một chút, rửa sạch vết máu khóe miệng.
Nhìn thấy tiên hạc bị kinh sợ bay lên cây, Bạch xà cảm thấy vẫn là tạm thời không ăn vụng tiên hạc thì tốt hơn, có trời mới biết có phải ai nuôi hay không, cùng lắm thì về sau nửa đêm trộm rồi ăn.
Bò lại cung điện thuộc quyền Vu Dung, uốn quanh trên đá lớn ngủ bên vách núi, trông coi đại điện à? Nơi này căn bản không ai dám trộm cả, Bạch xà mới không tin chung quanh đại điện này không có trận pháp.
Hai môn đệ của Vu Dung, Dương Mộc cứng nhắc còn Từ Linh tinh nghịch, tiểu nha đầu dù sao cũng không chịu ngồi yên, từ khi Bạch xà đến tròng mắt càng sáng lên không có chuyện gì cũng tìm bạch xà chơi đùa, không phải sao, vừa mới ngủ bạch xà nghe thấy có người đi tới.
Mở ra mắt rắn, mắt cận thị thật vất vả thấy được là Vu Dung đi tới, có điều. . . Hình như không đúng.
"Bạch xà! Tại sao ngươi có thể lười biếng! Nhanh đi làm việc đi!"
'Vu Dung' trước mắt khiển trách Bạch xà.
Lưỡi rắn Bạch xà phun ra nuốt vào mấy lần, sau đó, lười biếng cúi đầu tiếp tục ngủ.
"Ơ kìa! Lại bị ngươi nhìn thấu, chơi không vui."
Thu huyễn thuật lại, hiện ra Từ Linh, đây chỉ là dáng vẻ Từ Linh hóa thành sư phụ chạy tới trêu chọc Bạch xà mà thôi, Bạch xà từ bắt đầu giật mình rất nhanh phát hiện sơ hở, huyễn thuật chỉ là mê hoặc tầm mắt, mùi của Từ Linh cùng Vu Dung không giống nhau, lưỡi rắn tuỳ tiện bắt được ước số mùi, mặt khác, từ tia hồng ngoại vóc dáng nhỏ của Từ Linh đặc biệt rõ ràng.
Sau khi Bạch xà tỉnh lại thì phát hiện đang đứng ở giữa sườn núi cao nguy nga nào đó, đầu tiên đã nhìn thấy được ba chữ lớn rồng bay phượng múa được khắc ở trên một tảng đá cao chừng bảy tầng lầu, Thần Hoa Sơn.
Hoa Sơn đột ngột tủng thương khung, tọa đoạn khôn duy thiên vạn phong.(1)
(1) Đại khái là: Hoa sơn cao vút đứng thẳng không trung, quyết tiếp nối ngồi ngàn vạn đỉnh.
Ngàn đỉnh uốn lượn thiên địa khoảng không, nhớ kiếp trước đã từng đi du lịch Hoa Sơn ở thế giới hiện đại nhưng ngọn núi này cao hơn lớn hơn hiểm trở hơn và đẹp hơn Hoa Sơn rất nhiều, Bạch xà biết mình gặp được cao nhân, vốn còn rất chống đối việc bị người ta bắt đến đây canh cổng, hiện tại xem ra vận may cũng không tệ lắm, cuộc sống có chỗ dựa thoải mái, dù là cao nhân tiện tay ném đồ vật không dùng cũng có thể làm cho bản thân con rắn này được ích lợi không nhỏ.
Nữ tử dẫn hai tiểu đồ đệ cười cười nói nói đi lên trên núi, Bạch xà theo sát phía sau.
Một đường đi tới dù mắt Bạch xà bị cận thị độ cao cũng biết phong cảnh đẹp đến thế nào.
Dọc theo thềm đá đi xuyên qua bên vách núi, có thể thấy được thác nước lớn nhỏ khắp nơi, có thể thấy được cá bơi trong đầm nước trong suốt, vách núi cheo leo chót vót kéo dài xuyên thẳng lên trời cao, những rặng đá kỳ lạ lởm chởm ở khe núi vạn trượng, đại điện trong núi trập trùng như là thiên cung, ở giữa sơn cốc còn có cầu đá dài liên kết hành lang, có cây tùng xanh biếc mọc ở phía trên đá tảng hoặc bên cạnh thác nước, mây mù lượn lờ như biển xanh sinh ra sóng, luồng gió mát thổi qua, biển mây như ẩn như hiện bên trong thạch đình, nếu như lúc này ngồi ngay ngắn trong đình phối thêm một bình rượu và thêm khúc nhạc gảy đàn tranh, thật là tiên cảnh nhân gian.
Nâng lên đầu rắn nhìn về phía bầu trời, trận đồ to lớn từ từ chuyển động, chẳng trách không bay lên núi mà là đi bộ trở về, bầu trời hẳn là khu vực cấm bay.
Thềm đá đường núi thỉnh thoảng có thể gặp được tu sĩ mặc đạo bào hoa văn nền trắng xanh hoặc già hoặc trẻ xuống núi, nhìn thấy nữ tử đều hành lễ nhường đường.
Mấy tu sĩ này thoạt nhìn rất có tiền, quần áo không phải sợi bạc thì chính là tơ vàng còn có bảo kiếm vượt ra ngoài vật trần tục, cho rắn cảm giác là nếu nắm đám người này lại rồi dùng lực vặn vặn một cái có thể sẽ vắt ra được hai can dầu béo cũng không chừng.
Một đường đi tới nghe được rất nhiều tin tức.
Nơi này là Thuần Dương cung, nữ tử tên Vu Dung, chính là sư muội chưởng môn trong cung, nam hài tên Dương Mộc, nữ hài nhỏ một chút tên Từ Linh, là đệ tử thân truyền Vu Dung, nghe nói cả Thuần Dương cung chỉ riêng Vu Dung là có hai tên đệ tử, vô số người chen bể đầu muốn nhập môn cũng không làm được.
Xem ra mình víu vào được nhà giàu rồi nha. . .
Không lâu sau, đi tới trước sơn môn đền thờ cổ xưa to lớn, mười người giữ cửa khiến Bạch xà cảm giác căng thẳng sâu sắc, trên đó đền thờ bằng đá viết ba chữ lớn tràn đầy linh khí 'Thuần Dương Cung', chẳng biết tại sao, sau khi đi vào sơn môn thì phát hiện không khí nơi này đặc biệt tươi mát.
Trườn đi theo sau lưng ba người, đi ngang qua quảng trường có rất nhiều đệ tử luyện công, đi ngang qua từng tòa đại điện tinh xảo, đi qua từng đạo cầu đá hành lang, rất lâu, đi đến trước một tòa cung điện tinh xảo vắng vẻ lại yên tĩnh, cung điện đứng ở bên vách núi, biển mây xanh biết trôi nổi quanh cây tùng cổ cao vút.
Nhìn đại điện trống rỗng chỉ có ba người, Bạch xà rốt cuộc đã hiểu mang mình trở về làm gì, tình cảm thật sự là muốn tìm mình đến giúp trông cửa thật.
Mặc kệ như thế nào không cần lo lắng biến thành ví tiền túi đeo vai hay món ngon canh rắn là rất tốt rồi.
Không cần đến dập đầu dâng trà, cũng không có nghi thức gì, bắt xà tinh trở về trông cửa cũng không phải là thu nhận đồ đệ nên cần nghi thức làm cái gì.
" Sau này tòa đại điện này chính là chỗ ở của ngươi, Thần miếu đỉnh núi lân cận cũng phải chú ý tuần tra, ta đã thông báo thiện phòng và nội vụ, ngươi có thể đi thiện phòng ăn uống, mặt khác nhớ không được tùy ý xông loạn, nếu không không có ai cứu được tính mệnh của ngươi đâu." Vu Dung nghiêm túc nói.
Bạch xà gật gật đầu, không gật đầu cũng không được.
Nhìn Bạch xà như vậy tràn ngập linh tính khiến Vu Dung cảm thấy rất hài lòng, sau đó, cũng mặc kệ Bạch xà có ở đó một bên hay không cũng trực tiếp bắt đầu dạy dỗ hai đệ tử tu hành.
Bạch xà dứt khoát giả bộ như không hiểu, tìm một chỗ cuộn thành một cuộn ở trong đại điện để nghe lén.
Hai đệ tử, Dương Mộc không mấy thân thiện với Bạch xà, hơi một tí trợn mắt đối mặt, tiểu nha đầu Từ Linh thì đặc biệt tinh nghịch, thỉnh thoảng đưa tay sờ vảy rắn Bạch xà một cái, đột nhiên không cần lo lắng đi săn không cần cảnh giác kẻ săn mồi có chút không quen, nơi này rất yên tĩnh cũng rất an toàn.
"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. . ."
Câu quen thuộc, Bạch xà chỉ nhớ hình như từng nghe qua trong kiếp trước, tuy là nhìn như đơn giản thực tế lại đặc biệt thâm ảo, bên ngoài đại điện hạc tiên đang giương cánh trong mây mù cuồn cuộn, phía trong đại điện, một con Bạch xà quang minh chính đại học trộm. . .
. . .
Từ đây, Bạch xà bắt đầu cuộc sống tu luyện.
Không có chuyện gì thì thăm thú chung quanh cung điện, dọa chuột xua đuổi muỗi, sau đó chạy đến chỗ trống trước điện xem hai đệ tử Vu Dung l uyện công, buổi sáng đến bên vách núi thổ nạp mây mù không có chuyện gì nhìn bình ngọc để trên bàn trà của Vu Dung, bên trong có đan dược mỹ vị, chẳng qua không phải một con rắn có tư cách ăn.
Liên tiếp qua ba ngày, Bạch xà rốt cục nhớ tới bản thân nên ăn chút gì, có thể không tu luyện, nhưng tuyệt đối không thể không ăn, đây là di chứng khi còn bé không ăn no để lại.
Rời khỏi cung điện thuộc quyền Vu Dung, trên cổ Bạch xà treo cái ngọc bội trườn đến hướng của thiện phòng.
Ngọc bội là Vu Dung làm cho, sợ có đệ tử trong cung không biết tình hình cụ thể rồi một kiếm giết chết Bạch xà, đối với điều này Bạch xà tỏ ý rất hài lòng, có thể còn sống dù sao cũng tốt hơn bị giết chết.
Một đường trườn qua cầu đá nhỏ cảnh sơn thủy, lưỡi rắn khẽ nhả, không lâu sau liền lần theo mùi vị đi tới thiện phòng.
Thiện phòng rất lớn, phải cung cấp thức ăn cho tất cả mọi người trên núi, người tu luyện không cần ăn cơm hằng ngày nhưng dù sao cũng phải chăm sóc thức ăn đệ tử cấp thấp bình thường và tạp dịch trên núi, rất náo nhiệt, có chút giống là nhà ăn lớn, căn cứ diện tích nhà ăn lớn tiểu bạch xà suy đoán trên núi chí ít có gần vạn người.
Dưới rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn xuống, Bạch xà uốn lượn trườn vào nhà ăn, thấy xa xa có một đại thúc béo đang vẫy tay.
"Bên này, con rắn kia đến bên này ~ "
Bạch xà nghe theo an bài, lảo đảo bò tới sau bếp, lại là một hồi vây xem, trải qua một lần như thế hẳn là đều biết trên núi có thêm con Bạch xà.
Đại thúc béo ở chuẩn bị một cái chậu gỗ lớn phía sau bếp, trong chậu chứa đầy thịt xương cốt thú vật không dễ xử lý, còn có thịt quá mỡ.
Rất không tồi, thịt mỡ đối rắn mà nói không sao cả lại có dinh dưỡng phong phú.
Cúi đầu, tuỳ tiện nuốt tất cả đồ ăn trong chậu rồi nhìn về phía đại thúc béo gật gật đầu, Bạch xà xoay người đi trở về, để lại đại thúc béo tấm tắc lấy làm kỳ lạ ở phía sau, đoán chừng là đời này ngoài việc cho người ăn cũng là lần đầu tiên cho rắn ăn no.
Lúc đi ngang qua một dòng suối nhỏ thì đầu rắn luồn vào trong nước rửa một chút, rửa sạch vết máu khóe miệng.
Nhìn thấy tiên hạc bị kinh sợ bay lên cây, Bạch xà cảm thấy vẫn là tạm thời không ăn vụng tiên hạc thì tốt hơn, có trời mới biết có phải ai nuôi hay không, cùng lắm thì về sau nửa đêm trộm rồi ăn.
Bò lại cung điện thuộc quyền Vu Dung, uốn quanh trên đá lớn ngủ bên vách núi, trông coi đại điện à? Nơi này căn bản không ai dám trộm cả, Bạch xà mới không tin chung quanh đại điện này không có trận pháp.
Hai môn đệ của Vu Dung, Dương Mộc cứng nhắc còn Từ Linh tinh nghịch, tiểu nha đầu dù sao cũng không chịu ngồi yên, từ khi Bạch xà đến tròng mắt càng sáng lên không có chuyện gì cũng tìm bạch xà chơi đùa, không phải sao, vừa mới ngủ bạch xà nghe thấy có người đi tới.
Mở ra mắt rắn, mắt cận thị thật vất vả thấy được là Vu Dung đi tới, có điều. . . Hình như không đúng.
"Bạch xà! Tại sao ngươi có thể lười biếng! Nhanh đi làm việc đi!"
'Vu Dung' trước mắt khiển trách Bạch xà.
Lưỡi rắn Bạch xà phun ra nuốt vào mấy lần, sau đó, lười biếng cúi đầu tiếp tục ngủ.
"Ơ kìa! Lại bị ngươi nhìn thấu, chơi không vui."
Thu huyễn thuật lại, hiện ra Từ Linh, đây chỉ là dáng vẻ Từ Linh hóa thành sư phụ chạy tới trêu chọc Bạch xà mà thôi, Bạch xà từ bắt đầu giật mình rất nhanh phát hiện sơ hở, huyễn thuật chỉ là mê hoặc tầm mắt, mùi của Từ Linh cùng Vu Dung không giống nhau, lưỡi rắn tuỳ tiện bắt được ước số mùi, mặt khác, từ tia hồng ngoại vóc dáng nhỏ của Từ Linh đặc biệt rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.