Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 14: Rắn thu phế phẩm

Thư Nam Trạch

05/05/2021

Chương 14: Rắn thu phế phẩm.

Sau khi dạo hết mấy ngày vô số cung điện lầu các ở Hoa Sơn, rốt cục biết rõ tình huống đại khái.

Thuần Dương Cung, nghe nói là một vị đại năng nào đó trên Tiên Giới sáng tạo, là thần tông trấn quốc của đế quốc Đại Đường, có vô số cao nhân nội tình thâm hậu đã thành Tiên, hoàn toàn xứng đáng thiên hạ đệ nhất tông môn.

Đại khái chia làm năm mạch, phân biệt là chưởng môn Lý Tướng Ngôn Ngọc Hư nhất mạch, cùng thế hệ với chưởng môn là bốn vị sư huynh muội, Cố Thương Vũ Kim Hư, Giang Ly Linh Hư, Kỳ Vân Tử Hư, cuối cùng là Vu Dung Thanh Hư nhất mạch kia, ngày thường đều thủ ở một đình, vị trí Bạch xà chính là Thanh Hư cung.

Trong thiên hạ hầu như mỗi người khi còn bé đều có nguyện vọng vào Thuần Dương tu tiên vấn đạo trường sinh bất lão, thế nhưng tư chất có hạn, người vào núi vạn người chưa chắc có được một, có thể đi vào sơn môn không có chỗ nào mà không phải là tài năng xuất chúng thế gian, thứ linh khí bốc lên thuộc về đỉnh đầu đó đến nắp quan tài cũng không đè ép lại được.

Thuần Dương cung là danh môn chính phái đứng đầu được người nhân thế kính trọng, hạo nhiên chính khí đức thiện ngay thẳng, mặc kệ tà tu hay là yêu ma làm hại nhân gian, đệ tử Thuần Dương xuống núi du lịch chắc chắn sẽ cầm kiếm trừ ác, quan trọng nhất, người Thuần Dương cung một lòng tu hành không có hứng thú gì với phàm thế, đây cũng là nguyên nhân tại sao đế vương nhân gian lại tôn sùng Thuần Dương là thần tông trấn quốc.

Toàn tâm toàn ý thoát tục thành Tiên hơn nữa nóng lòng trừ ác, giáo phái tốt như vậy quả là tin mừng cho người cầm quyền.

Bạch xà cảm thấy mình đã ôm được đùi, hơn nữa là cái loại bắp đùi mọc đầy lông chân đặc biệt bền chắc, đây chính là thần tông trấn quốc, ai dám đánh lên núi gây rối? Quả thực là đất lành ăn no chờ chết tốt nhất, ừm, còn phải nịnh nọt thật tốt để không bị một cước đá xuống núi.

Ngay sau đó, Dương Mộc và Từ Linh phát hiện con Bạch xà lười biếng gần đầy lại chịu khó rất nhiều. . .

Bên trong núi rừng bốn phía cung điện đừng nói chuột đến cả một con rệp cũng không có, Bạch xà chỉ cần bò qua từ nơi nào đó, lưu lại khí tức loài rắn thì sẽ dọa các loại chuột sợ tới mức chạy trốn ở nhà, chỉ cần Bạch xà canh giữ đại điện thôi thế mà lại phí tâm tốn công thay đổi luôn hoàn cảnh xung quanh.

Trong cung điện Thanh Hư thuộc về Vu Dung nhất mạch thêm vào Vu Dung chỉ có ba người, còn có một con rắn.

Nói là bắt về canh cổng nhưng thực tế chỉ là một con sủng vật để cho đẹp mắt, không cần ngày ngày giữ cửa, trong lúc rảnh rỗi Bạch xà bắt đầu cân nhắc làm sao tăng thêm tốc độ tu luyện.

Đất lành tiên sơn nhiều cơ hội, chẳng hạn như mùi linh đan diệu dược nồng đậm thuận gió bay tới từ Linh Hư cung.

Linh Hư nhất mạch chuyên tâm chế dược luyện đan vẽ bùa, y thuật cao tuyệt, là chuyên ti luyện đan y dược sơn phong Thuần Dương, đều cho rằng đệ tử Linh Hư nhất mạch chỉ biết luyện đan không biết đánh nhau là sai rồi, luyện đan cần cơ sở vững chắc, thêm vào ngày thường luyện đan chế dược y thuật cứu người còn có nhiều bằng hữu, kiếm pháp bảo bối gì cũng có thể làm cho, tiền muôn biển bạc.

Bạch xà chính là nhìn chằm chằm đệ tử Linh Hư tiền muôn biển bạc mà tới, những người này rất giàu có, chỉ cần tới chỗ này kiếm chút rác rưởi nhất đính sẽ có chỗ tốt, giống như là chơi game, đại danh cao thủ không quan tâm rác rưởi, những rác rưởi kia đối tiểu hào(1)mà nói chính là bảo bối.

(1) *Tiểu hào小号: Thuật ngữ mạng, trong game online, ngoài tài khoản chính người chơi sẽ tạo thêm một tài khoản phụ, tài khoản này thường là cấp thấp chỉ dùng để phụ trợ

Trước đại điện Linh Hư Cung có một tôn hồ lô to lớn hình lò luyện đan được đặt trên đài sen đá, lò luyện đan khắc đầy trận pháp bát giác có treo chuông đồng, cũng không biết chuông đồng treo bên trên lò luyện đan là ý gì, Bạch xà nhìn lò luyện đan hồi lâu cũng không nhìn ra được nguyên cớ gì, như quen thuộc xuyên qua đại điện đi về hướng hậu viện.



Hai đệ tử trông coi đại điện phảng phất làm như không thấy.

Tin tức sư thúc mang một con Bạch xà về rất nhanh đã truyền khắp Hoa Sơn, lúc ấy còn tưởng rằng là dị thú hiếm thấy gì kết quả lại là một con Bạch xà bình thường, mọi người liền không còn hứng thú nữa.

Đến nỗi cũng không cần thiết ngăn cản gì, một con rắn sủng vật mà thôi, nhiều lắm thì chỉ là nhặt một ít vụn thuốc trong Linh Hư cung để ăn.

Không sai, Bạch xà chính là tới kiếm cặn thuốc và phế đan luyện thất bại để ăn, nói đến đây thì phải cảm ơn năng lực nuốt mạnh mẽ và năng lực tiêu hóa đáng sợ của loài rắn, biết rõ loài rắn mà mọi người biết, rắn có thể nuốt vào con mồi lớn hơn cái miệng, hơn nữa bản thân Bạch xà thuộc về chủng loại da lông xương cốt vảy cũng đều có thể tiêu hóa, quá trình tiêu hóa có thể dài đến mấy ngày thậm chí hơn mười ngày, có thể thấy được năng lực tiêu hóa phân giải mạnh mẽ.

Bơi tới bên ngoài phòng luyện đan, nhìn cũng không nhìn những đệ tử Linh Hư bởi vì tò mò tới vây xem, đi tới chỗ ngồi dành riêng cuộn thân thể lại lẳng lặng chờ đợi.

Bất kể luyện đan hay là chế dược đều rất dễ dàng thất bại, phế thải sinh ra là không thể dùng, nhất là phế đan có độc dễ dàng gây nên phản ứng trúng độc, phương thức xử lý bình thường là thu gom ghi vào sổ rồi sau đó ném đi, bây giờ có công dụng mới, cho rắn ăn.

Đệ tử chịu trách nhiệm quản lý phế thải nhiều năm nhìn nhìn rồi mới đưa phế đan tới, dùng bút lông ghi vào sổ rồi sau đó đặt vào bên cạnh.

Bạch xà mở miệng rắn nhắm ngay mười mấy viên phế đan bên trong mâm sứ dùng sức khẽ hấp, phế đan bị hút vào miệng rắn, sau đó cuộn lại thân thể tiếp tục nhàn nhã chờ đợi.

Năng lực hấp thu của loài rắn được Bạch xà phát dương quang đại.

Tu sĩ kia thoả mãn cười cười, Bạch xà này cũng có một chút tác dụng, bớt đi phế đan mình phải xử lý, thứ đồ chơi này không có công dụng gì thật không hiểu ăn để làm gì nữa.

Cặn thuốc phế đan đối với con người mà nói vô dụng lại chứa độc tố, đối Bạch xà tới nói lại là đồ đại bổ, có độc là đối với nhân loại, với lại nhờ vào khứu giác cũng có thể phân biệt ra cái nào có thể ăn cái nào có độc.

Tới Linh Hư Cung lăn lộn phế đan cặn thuốc đã sắp một tháng, tu vi Bạch xà vụt vụt tăng lên.

Trong điện hai nữ tu đi tới, lấy ra hai viên đan dược bề ngoài không đẹp lắm trêu chọc rắn.

"Đại Bạch, cái này cho ngươi ~ "

Trong lòng âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa miệng ăn lên đan dược, bề ngoài không đẹp đại biểu hiệu quả thuốc không đủ, đối với mình mà nói đã thuộc về đồ đại bổ thượng đẳng, dù sao có đan dược ai còn ăn phế thải.

"Vảy rắn thật đẹp ~ "

Hai mắt hai nữ tu kia nhìn chằm chằm bình phẩm vảy rắn sáng lên từ đầu đến chân, Bạch xà nhìn như không thấy, bởi vì hai mỹ nữ đưa đan dược nên nể tình, dù sao người ta cũng sẽ không gây khó dễ dã thú.



Lại chờ đến hai nhóm phế đan và một rương cặn thuốc, sau khi ăn hết tất cả thì uốn éo người rời đi.

Khoảng thời gian gần đây tu vi tăng lên rất nhanh, cặn thuốc phế đan và đan dược bán thành phẩm của mấy nữ tu kia hiệu quả rất tốt, sau khi rắn hấp thu toàn bộ liền sảng khoái tinh thần.

Nếu như bây giờ gặp phải sói xám tinh thì hoàn toàn không cần độc rắn không cần xuống nước, Bạch xà dám cam đoan sẽ siết chết nó ngay tại chỗ.

Xoay về Thanh Hư Cung.

Nhìn cũng không nhìn hai tiểu hài còn đang vất vả luyện công liền trực tiếp cuộn bên bên trên cây tùng cổ vách núi, không nhúc nhích tiêu hóa thuốc bổ trong bụng, từng tia từng tia dược lực theo mạch máu thâm nhập toàn thân Bạch xà. . .

Không nghĩ tới lần này tiêu hóa dùng đến thời gian một ngày.

Ngày thứ hai.

Sau khi tỉnh lại Bạch xà cảm giác toàn thân có một cảm giác buộc chặt, phải lột xác.

Đang luyện kiếm khóe mắt Từ Linh quét qua thấy được đại xà quấn ở bên trên cây tùng cổ có chút quái dị nên dừng luyện kiếm lại tiến lên kiểm tra, vừa nhìn đã khiến Từ Linh giật mình.

"Sư phụ. . . Sư phụ xảy ra chuyện rồi. . ."

Nha đầu la to chạy đến hậu viện, Dương Mộc không rõ ràng cho lắm nhìn nhìn Bạch xà, cũng cảm thấy hình như là lạ ở chỗ nào.

Vu Dung đang ngồi thiền tu hành trên bồ đoàn, nghe được tiếng la không thể không mở mắt ra.

"Sư phụ xảy ra chuyện! Đại Bạch sắp chết rồi!"

"Sao?"

Từ Linh thấy hoa mắt, trong nháy mắt bị sư phụ đưa đến trước cây tùng cổ ở vách đá.

"Sư phụ người nhìn đi, toàn thân Đại Bạch ảm đạm không còn ánh sáng đến con mắt cũng trắng. . ." Ngón tay Từ Linh chỉ Bạch xà giọng mang nức nở.

Vu Dung giơ tay lên ra hiệu Từ Linh bình tĩnh, sau đó thả ra thần thức liếc nhìn, thần thức chính là tinh thần lực của người quan sát sự vật càng thêm kỹ càng, liếc nhìn một vòng phát hiện lực sinh mệnh bạch xà vẫn còn, kỳ quái là so với lúc mới vừa mang về núi thì lực sinh mệnh càng thêm dồi dào, chẳng lẽ mình tĩnh tâm tu luyện mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook