Chương 70: Ma Khí
Thư Nam Trạch
11/05/2021
Vĩnh viễn không nên tin trời giáng bảo vật.
Không hiểu sao Bạch Vũ Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãi bảo vật hình tháp kia. . .
Bị các tu sĩ sử dụng thủ đoạn vây ở chính giữa pháp bảo bảo tháp lẳng lặng toả ra ánh sáng bảy màu, bảo tháp rất tinh xảo, mỗi một tầng bát giác đều mang theo chuông nhỏ tinh xảo, chỉ thấy những cái chuông nhỏ như không thể nhỏ hơn nữa đang hơi rung nhẹ truyền ra từng tiếng mị âm, âm thanh yếu ớt có chút tương tự sóng âm các tu sĩ không cảm nhận được.
Đỉnh núi, khi sóng âm kia truyền tới Bạch Vũ Quân chấn động mạnh một cái nhìn về phía bảo tháp!
"Phong chủ. . . Ta nghe được một loại âm thanh đáng sợ. . ."
Vu Dung nhìn về phía Bạch Vũ Quân.
"Âm thanh gì?"
"Là bảo vật kia truyền tới, rất nhẹ rất nhẹ, sau khi nghe cảm giác rất khó chịu."
Bạch Vũ Quân có chút xao động bất an lộn xộn, phảng phất có âm thanh liên tục nói ở bên tai đừng kiềm chế bản thân, buông tay buông chân tùy tiện chém giết mở ra thịnh yến máu tanh, âm thanh kia càng ngày càng mạnh, Bạch Vũ Quân rất sợ hãi.
Vu Dung quay đầu, thấy được hai mắt Bạch Vũ Quân đã biến trở về đồng tử dọc loài rắn hơn nữa khóe miệng lộ hai răng độc ra. . .
"Ngưng thần tụ khí!"
"Cẩn thủ linh đài! Bão nguyên thủ khuyết!"
Liên tục có ánh sáng hiện lên, Vu Dung trợ giúp Bạch Vũ Quân loại trừ những nhân tố xấu xâm lấn trong đầu.
Kỳ Vân dẫn Cam Vũ trở lại đỉnh núi.
"Ma âm rót vào tai, đây không phải là pháp bảo mà là ma khí! Nguy rồi. .."
Quay đầu nhìn về phía quảng trường thung lũng, chỉ thấy đủ loại pháp bảo bị đánh bay tứ tung phi kiếm tán loạn máu tanh văng khắp nơi, từng tu sĩ phảng phất như bị điên công kích đã từng kẻ thù, càng đến gần cái pháp bảo sáng bảy màu thì càng điên cuồng, ngay cả trên núi những tán tu vây xem cũng cầm pháp bảo phi kiếm công kích lẫn nhau, dù cho có tu sĩ khác dựa vào thủ đoạn tránh khỏi điên cuồng cũng bởi vì nhận công kích không thể không gia nhập đánh nhau, toàn bộ thung lũng loạn thành một bầy.
Bạch Vũ Quân cảm giác toàn bộ thế giới trở nên mơ mơ hồ hồ, từng thiên địch ở Thập Vạn Đại Sơn đang lần lượt nhào tới, vươn móng mở miệng rộng muốn ăn bản thân, còn có những nhân loại kia, cầm cung tên đại đao trong tay lên núi đi săn, dưới sự phẫn nộ kinh hoàng Bạch Vũ Quân phấn khởi phản kháng!
"Kèeeee ~!"
Một tiếng rít lên, ba người Vu Dung chỉ thấy Bạch Vũ Quân vốn ngoan ngoãn đột nhiên vung đao chém tới.
"Tọa Vong Vô Ngã!"
Trong nháy mắt, vừa mới còn nóng nảy nhe răng nhếch miệng điên cuồng Bạch Vũ Quân trở nên mê man buồn ngủ, chỉ là răng độc và mắt rắn còn chưa thu hồi lại, mu bàn tay lộ bên ngoài cũng bắt đầu xuất hiện từng mảnh vảy rắn bạch ngọc.
"Xà Nhi bị ma âm quấy nhiễu, tuy có thể phát hiện trước thời hạn nhưng vẫn không chịu nổi ma âm, các ngươi thế nào?" Vu Dung nhìn về phía Kỳ Vân cùng Cam Vũ.
Thần kỳ là Kỳ Vân cùng Cam Vũ không bị ảnh hưởng chút nào.
Vu Dung nhất thời hiểu ra, thứ thầy trò hai người Tử Hư nhất mạch luyện là kiếm ý Thái Hư thuần túy, theo đuổi không ta không kiếm nhân kiếm hợp nhất, ý chí kiên định vượt qua tưởng tượng, đối với loại này trong lòng chỉ có kiếm người mà nói ma âm quấy nhiễu không có chút ý nghĩa nào, nhất là Kỳ Vân, đừng nói chỉ là một ma khí, coi như một tên ác ma ở phía trước điều khiển ma khí cũng không sử dụng được nhiều.
Kỳ Vân đối với những tu sĩ kia có thể đánh nhau thì cảm thấy rất vui.
"Ha ha, hiện tại thật sự khiến người ta vui vẻ, ta cảm thấy chờ bọn họ đánh xong chúng ta đi ra thì khá là phù hợp."
"Sư phụ quả nhiên lợi hại, chủ ý này tốt vô cùng."
Cam Vũ thỏa đáng đưa lên chỗ tốt vỗ mông ngựa, Kỳ Vân mười phần hưởng thụ mặt mày hớn hở, Tử Hư bọn họ từ trước tới nay nhìn không vừa mắt những tu sĩ này.
Lắc đầu, Vu Dung cảm thấy bất đắc dĩ đối với thầy trò hai người.
"Chỉ sợ thứ chủ nhân ma khí muốn chính là để các tu sĩ tự giết lẫn nhau, nhất định phải ngăn cản, Cam Vũ, ngươi ở lại chăm sóc Đại Bạch, nhớ lấy đừng để bị cuốn vào tranh đấu."
"Vâng, nhất định bảo vệ tốt Đại Bạch."
Vu Dung gật gật đầu, cùng Kỳ Vân sao cũng được bay về phía bầu trời thung lũng. . .
Bên trong thung lũng đánh túi bụi, ma âm chỉ là phóng đại điên cuồng trong lòng bọn họ cũng không hạn chế trí thông minh, cho nên đánh nhau còn có thể liên hợp lẫn nhau tiêu diệt đối thủ, đứng ở chính giữa sau khi các đại lão những tông môn đuồi tông môn nhỏ ra thì ngẩng đầu liền nhìn thấy hai vị đại năng Thuần Dương trên bầu trời.
Lập tức, trong tiềm thức mấy đại tông môn dựa theo ước định trước đó tạm thời kết thành đồng minh đối kháng Thuần Dương!
"Thuần Dương Cung? Khà khà, các ngươi cũng muốn lấy bảo vật à."
Đại lão tông môn nào đó khà khà cười quái dị, cầm pháp bảo bay thẳng lên trời đến hướng Vu Dung và Kỳ Vân.
Kỳ Vân đang run rẩy, đừng hiểu lầm, hắn không phải sợ hãi mà là hưng phấn, quanh năm không có trận nào đánh cũng không có đối thủ lợi hại nên đối với loại kiếm điên như Kỳ Vân mà nói nhân sinh không có chút ý nghĩa nào, hiện tại một đám các cao thủ tông môn xông lên khiến hắn rất vui, chí ít có thể vui vẻ một hồi.
Thấy Kỳ Vân hưng phấn như thế Vu Dung thậm chí bắt đầu nghi ngờ hắn có phải cũng bị ma âm quấy nhiễu hay không.
"Kỳ sư huynh chặn bọn họ một lát." Vu Dung thản nhiên nói.
"Không có vấn đề."
Sạt ~!
Bảo kiếm ra khỏi vỏ nơi tay, Kỳ Vân khóe miệng hơi vểnh một kiếm đâm về một tu sĩ cách gần nhất. . .
Tuy đại não của tu sĩ kia rơi vào trạng thái điên cuồng nhưng năng lực nhận biết vẫn còn, ngay trong nháy mắt đó đột nhiên toàn thân căng cứng như là đối mặt nguy cơ sống còn! Liều mạng ném ra pháp bảo phòng ngự đồng thời tính toán đổi hướng tránh né bên cạnh, ngay khi tránh né những pháp bảo phòng ngự như là bị xé thành giấy vụn rối rít rạn nứt!
Xoẹt xẹt ~
Áo bào tu sĩ kia phảng phất bị kiếm khí sắc bén vô hình cắt ra, làn da cũng bị cắt ra miệng máu thật nhỏ, cực kỳ hoảng sợ.
Một người, một kiếm, kiếm ý ngút trời hoành tảo thiên quân như vào chỗ không người .
Vu Dung đứng ở trên không hai tay kết ấn, ngắn ngủi hai hô hấp ngón tay hoa mắt làm ra mười mấy ấn ký, linh lực khuấy động, trước mặt xuất hiện một thanh bảo kiếm màu xanh nhạt do linh lực ngưng tụ, hoa văn cổ xưa kiếm ý nhu hòa trên đó làm người ta tai thanh mắt sáng, chỉ thấy Vu Dung nhẹ nhàng đụng một cái, linh lực kiếm bay lên không trung đồng thời cực tốc biến lớn dài chừng ba trượng. . .
Bờ môi khẽ nhúc nhích nói ra ba chữ.
"Hóa Tam Thanh."
Thanh cự kiếm kia quay ngược lại mũi kiếm thẳng đến quảng trường mặt đất.
Vù một tiếng mũi kiếm đâm vào mặt đất, thân kiếm nửa trong suốt toả ra hào quang màu xanh nhạt nhu hòa khuếch tán bốn phía, phàm là tu sĩ bị ánh sáng bao phủ ánh mắt nhoáng một cái tỉnh táo lại.
Nhưng ma khí kia lại không cam lòng thất bại, chấn động mạnh một cái tiếng chuông đại tăng, khí tức màu xám nhàn nhạt cùng hào quang màu xanh nhạt chạm vào tiêu hao lẫn nhau, chúng tu sĩ vừa mới thức tỉnh lại có phần lớn lần nữa rơi vào điên cuồng.
"Kỳ sư huynh! Người khống chế ma khí ở lân cận!"
"Để ta chặn những tên ngu xuẩn này, ngươi đi tìm hắn ta."
"Được!"
Kỳ Vân một người một kiếm thế mà đè đánh những tu sĩ kia, Vu Dung thì cảnh giác nhìn xung quanh không ngừng thi triển pháp thuật làm suy yếu ảnh hưởng ma khí của bảo tháp.
Tình cảnh rất hỗn loạn, bầu trời, thung lũng, trên núi, khắp nơi đều đang đánh nhau, bị thôi hóa ham muốn điều khiển thân thể ra sức chém giết.
Giết chết đối thủ nhặt được bảo vật cùng đan dược, sau đó đổi lại mục tiêu tiếp tục chém giết cướp giật.
Mấy tên tu sĩ đánh lấy đánh để phát hiện Cam Vũ và Bạch Vũ Quân không nhúc nhích trên đỉnh núi, dưới sự khống chế ma chướng ham muốn thẳng đến hướng Cam Vũ, trong lòng đã sớm ngứa ngáy khó chịu Cam Vũ không chút nào do dự rút bảo kiếm ra khỏi vỏ giết, mượn đánh nhau củng cố cảnh giới vừa mới tăng lên.
Nửa hóa thú Bạch Vũ Quân không nhúc nhích, theo thời gian trôi qua hơn nữa dưới ảnh hưởng kiếm ý Hóa Tam Thanh hiệu quả Tọa Vong Vô Ngã nên ma âm càng ngày càng yếu, nếu như không khống chế được, như vậy trong lúc đánh nhau liền có thêm một con rắn.
Ma âm cùng Hóa Tam Thanh va chạm càng ngày càng kịch liệt, Tọa Vong Vô Ngã mất đi hiệu lực. . .
Khép hờ hai mắt mở ra lộ ra đồng tử dọc!
Không hiểu sao Bạch Vũ Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãi bảo vật hình tháp kia. . .
Bị các tu sĩ sử dụng thủ đoạn vây ở chính giữa pháp bảo bảo tháp lẳng lặng toả ra ánh sáng bảy màu, bảo tháp rất tinh xảo, mỗi một tầng bát giác đều mang theo chuông nhỏ tinh xảo, chỉ thấy những cái chuông nhỏ như không thể nhỏ hơn nữa đang hơi rung nhẹ truyền ra từng tiếng mị âm, âm thanh yếu ớt có chút tương tự sóng âm các tu sĩ không cảm nhận được.
Đỉnh núi, khi sóng âm kia truyền tới Bạch Vũ Quân chấn động mạnh một cái nhìn về phía bảo tháp!
"Phong chủ. . . Ta nghe được một loại âm thanh đáng sợ. . ."
Vu Dung nhìn về phía Bạch Vũ Quân.
"Âm thanh gì?"
"Là bảo vật kia truyền tới, rất nhẹ rất nhẹ, sau khi nghe cảm giác rất khó chịu."
Bạch Vũ Quân có chút xao động bất an lộn xộn, phảng phất có âm thanh liên tục nói ở bên tai đừng kiềm chế bản thân, buông tay buông chân tùy tiện chém giết mở ra thịnh yến máu tanh, âm thanh kia càng ngày càng mạnh, Bạch Vũ Quân rất sợ hãi.
Vu Dung quay đầu, thấy được hai mắt Bạch Vũ Quân đã biến trở về đồng tử dọc loài rắn hơn nữa khóe miệng lộ hai răng độc ra. . .
"Ngưng thần tụ khí!"
"Cẩn thủ linh đài! Bão nguyên thủ khuyết!"
Liên tục có ánh sáng hiện lên, Vu Dung trợ giúp Bạch Vũ Quân loại trừ những nhân tố xấu xâm lấn trong đầu.
Kỳ Vân dẫn Cam Vũ trở lại đỉnh núi.
"Ma âm rót vào tai, đây không phải là pháp bảo mà là ma khí! Nguy rồi. .."
Quay đầu nhìn về phía quảng trường thung lũng, chỉ thấy đủ loại pháp bảo bị đánh bay tứ tung phi kiếm tán loạn máu tanh văng khắp nơi, từng tu sĩ phảng phất như bị điên công kích đã từng kẻ thù, càng đến gần cái pháp bảo sáng bảy màu thì càng điên cuồng, ngay cả trên núi những tán tu vây xem cũng cầm pháp bảo phi kiếm công kích lẫn nhau, dù cho có tu sĩ khác dựa vào thủ đoạn tránh khỏi điên cuồng cũng bởi vì nhận công kích không thể không gia nhập đánh nhau, toàn bộ thung lũng loạn thành một bầy.
Bạch Vũ Quân cảm giác toàn bộ thế giới trở nên mơ mơ hồ hồ, từng thiên địch ở Thập Vạn Đại Sơn đang lần lượt nhào tới, vươn móng mở miệng rộng muốn ăn bản thân, còn có những nhân loại kia, cầm cung tên đại đao trong tay lên núi đi săn, dưới sự phẫn nộ kinh hoàng Bạch Vũ Quân phấn khởi phản kháng!
"Kèeeee ~!"
Một tiếng rít lên, ba người Vu Dung chỉ thấy Bạch Vũ Quân vốn ngoan ngoãn đột nhiên vung đao chém tới.
"Tọa Vong Vô Ngã!"
Trong nháy mắt, vừa mới còn nóng nảy nhe răng nhếch miệng điên cuồng Bạch Vũ Quân trở nên mê man buồn ngủ, chỉ là răng độc và mắt rắn còn chưa thu hồi lại, mu bàn tay lộ bên ngoài cũng bắt đầu xuất hiện từng mảnh vảy rắn bạch ngọc.
"Xà Nhi bị ma âm quấy nhiễu, tuy có thể phát hiện trước thời hạn nhưng vẫn không chịu nổi ma âm, các ngươi thế nào?" Vu Dung nhìn về phía Kỳ Vân cùng Cam Vũ.
Thần kỳ là Kỳ Vân cùng Cam Vũ không bị ảnh hưởng chút nào.
Vu Dung nhất thời hiểu ra, thứ thầy trò hai người Tử Hư nhất mạch luyện là kiếm ý Thái Hư thuần túy, theo đuổi không ta không kiếm nhân kiếm hợp nhất, ý chí kiên định vượt qua tưởng tượng, đối với loại này trong lòng chỉ có kiếm người mà nói ma âm quấy nhiễu không có chút ý nghĩa nào, nhất là Kỳ Vân, đừng nói chỉ là một ma khí, coi như một tên ác ma ở phía trước điều khiển ma khí cũng không sử dụng được nhiều.
Kỳ Vân đối với những tu sĩ kia có thể đánh nhau thì cảm thấy rất vui.
"Ha ha, hiện tại thật sự khiến người ta vui vẻ, ta cảm thấy chờ bọn họ đánh xong chúng ta đi ra thì khá là phù hợp."
"Sư phụ quả nhiên lợi hại, chủ ý này tốt vô cùng."
Cam Vũ thỏa đáng đưa lên chỗ tốt vỗ mông ngựa, Kỳ Vân mười phần hưởng thụ mặt mày hớn hở, Tử Hư bọn họ từ trước tới nay nhìn không vừa mắt những tu sĩ này.
Lắc đầu, Vu Dung cảm thấy bất đắc dĩ đối với thầy trò hai người.
"Chỉ sợ thứ chủ nhân ma khí muốn chính là để các tu sĩ tự giết lẫn nhau, nhất định phải ngăn cản, Cam Vũ, ngươi ở lại chăm sóc Đại Bạch, nhớ lấy đừng để bị cuốn vào tranh đấu."
"Vâng, nhất định bảo vệ tốt Đại Bạch."
Vu Dung gật gật đầu, cùng Kỳ Vân sao cũng được bay về phía bầu trời thung lũng. . .
Bên trong thung lũng đánh túi bụi, ma âm chỉ là phóng đại điên cuồng trong lòng bọn họ cũng không hạn chế trí thông minh, cho nên đánh nhau còn có thể liên hợp lẫn nhau tiêu diệt đối thủ, đứng ở chính giữa sau khi các đại lão những tông môn đuồi tông môn nhỏ ra thì ngẩng đầu liền nhìn thấy hai vị đại năng Thuần Dương trên bầu trời.
Lập tức, trong tiềm thức mấy đại tông môn dựa theo ước định trước đó tạm thời kết thành đồng minh đối kháng Thuần Dương!
"Thuần Dương Cung? Khà khà, các ngươi cũng muốn lấy bảo vật à."
Đại lão tông môn nào đó khà khà cười quái dị, cầm pháp bảo bay thẳng lên trời đến hướng Vu Dung và Kỳ Vân.
Kỳ Vân đang run rẩy, đừng hiểu lầm, hắn không phải sợ hãi mà là hưng phấn, quanh năm không có trận nào đánh cũng không có đối thủ lợi hại nên đối với loại kiếm điên như Kỳ Vân mà nói nhân sinh không có chút ý nghĩa nào, hiện tại một đám các cao thủ tông môn xông lên khiến hắn rất vui, chí ít có thể vui vẻ một hồi.
Thấy Kỳ Vân hưng phấn như thế Vu Dung thậm chí bắt đầu nghi ngờ hắn có phải cũng bị ma âm quấy nhiễu hay không.
"Kỳ sư huynh chặn bọn họ một lát." Vu Dung thản nhiên nói.
"Không có vấn đề."
Sạt ~!
Bảo kiếm ra khỏi vỏ nơi tay, Kỳ Vân khóe miệng hơi vểnh một kiếm đâm về một tu sĩ cách gần nhất. . .
Tuy đại não của tu sĩ kia rơi vào trạng thái điên cuồng nhưng năng lực nhận biết vẫn còn, ngay trong nháy mắt đó đột nhiên toàn thân căng cứng như là đối mặt nguy cơ sống còn! Liều mạng ném ra pháp bảo phòng ngự đồng thời tính toán đổi hướng tránh né bên cạnh, ngay khi tránh né những pháp bảo phòng ngự như là bị xé thành giấy vụn rối rít rạn nứt!
Xoẹt xẹt ~
Áo bào tu sĩ kia phảng phất bị kiếm khí sắc bén vô hình cắt ra, làn da cũng bị cắt ra miệng máu thật nhỏ, cực kỳ hoảng sợ.
Một người, một kiếm, kiếm ý ngút trời hoành tảo thiên quân như vào chỗ không người .
Vu Dung đứng ở trên không hai tay kết ấn, ngắn ngủi hai hô hấp ngón tay hoa mắt làm ra mười mấy ấn ký, linh lực khuấy động, trước mặt xuất hiện một thanh bảo kiếm màu xanh nhạt do linh lực ngưng tụ, hoa văn cổ xưa kiếm ý nhu hòa trên đó làm người ta tai thanh mắt sáng, chỉ thấy Vu Dung nhẹ nhàng đụng một cái, linh lực kiếm bay lên không trung đồng thời cực tốc biến lớn dài chừng ba trượng. . .
Bờ môi khẽ nhúc nhích nói ra ba chữ.
"Hóa Tam Thanh."
Thanh cự kiếm kia quay ngược lại mũi kiếm thẳng đến quảng trường mặt đất.
Vù một tiếng mũi kiếm đâm vào mặt đất, thân kiếm nửa trong suốt toả ra hào quang màu xanh nhạt nhu hòa khuếch tán bốn phía, phàm là tu sĩ bị ánh sáng bao phủ ánh mắt nhoáng một cái tỉnh táo lại.
Nhưng ma khí kia lại không cam lòng thất bại, chấn động mạnh một cái tiếng chuông đại tăng, khí tức màu xám nhàn nhạt cùng hào quang màu xanh nhạt chạm vào tiêu hao lẫn nhau, chúng tu sĩ vừa mới thức tỉnh lại có phần lớn lần nữa rơi vào điên cuồng.
"Kỳ sư huynh! Người khống chế ma khí ở lân cận!"
"Để ta chặn những tên ngu xuẩn này, ngươi đi tìm hắn ta."
"Được!"
Kỳ Vân một người một kiếm thế mà đè đánh những tu sĩ kia, Vu Dung thì cảnh giác nhìn xung quanh không ngừng thi triển pháp thuật làm suy yếu ảnh hưởng ma khí của bảo tháp.
Tình cảnh rất hỗn loạn, bầu trời, thung lũng, trên núi, khắp nơi đều đang đánh nhau, bị thôi hóa ham muốn điều khiển thân thể ra sức chém giết.
Giết chết đối thủ nhặt được bảo vật cùng đan dược, sau đó đổi lại mục tiêu tiếp tục chém giết cướp giật.
Mấy tên tu sĩ đánh lấy đánh để phát hiện Cam Vũ và Bạch Vũ Quân không nhúc nhích trên đỉnh núi, dưới sự khống chế ma chướng ham muốn thẳng đến hướng Cam Vũ, trong lòng đã sớm ngứa ngáy khó chịu Cam Vũ không chút nào do dự rút bảo kiếm ra khỏi vỏ giết, mượn đánh nhau củng cố cảnh giới vừa mới tăng lên.
Nửa hóa thú Bạch Vũ Quân không nhúc nhích, theo thời gian trôi qua hơn nữa dưới ảnh hưởng kiếm ý Hóa Tam Thanh hiệu quả Tọa Vong Vô Ngã nên ma âm càng ngày càng yếu, nếu như không khống chế được, như vậy trong lúc đánh nhau liền có thêm một con rắn.
Ma âm cùng Hóa Tam Thanh va chạm càng ngày càng kịch liệt, Tọa Vong Vô Ngã mất đi hiệu lực. . .
Khép hờ hai mắt mở ra lộ ra đồng tử dọc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.