Chương 16: Phía sau núi
Thư Nam Trạch
05/05/2021
Chương 16:
Phía sau núi
Ngày thứ hai.
Hôm nay các đệ tử trẻ tuổi cấp thấp được nghỉ, sau khi đến nơi Bạch xà hay thổ nạp mây mù thì hiếm thấy nó đang ngủ nướng.
"Đừng ngủ nữa, đại sâu lười, cùng theo ta đi ra phía sau núi hái trái cây đi?" Đầu Từ Linh ghé vào gần sát đầu rắn rồi hỏi.
Rắn quay đầu, ngủ tiếp.
Từ Linh tức giận đưa tay kéo đuôi rắn, giật giật nửa ngày cũng không kéo được Bạch xà từ trên cột cửa kia xuống. Rắn là loài ăn thịt không ăn trái cây, trước kia lúc nhàm chán Bạch Xà đã thử nếm vài quả trái cây, nhưng do vị giác của giống loài khác biệt không giống nhau nên căn bản không nếm được nửa phần mỹ vị như của trái cây lúc trước, chỉ cảm thấy giống như nước lã.
"Nếu ngươi chơi với ta, ta sẽ lấy nguyên đan cho ngươi."
Từ Linh khoanh hai tay ở trước ngực cười tủm tỉm nói một câu khiến Bạch Xà động tâm.
"Xì~~ "
"Ngươi đồng ý? Quả nhiên là con rắn săn mồi, ăn nhiều phế đan như vậy cũng không khiến ngươi no chết, nào, ra sau núi thôi."
Từ Linh dẫn đầu, Bạch xà theo phía sau, một người một rắn lặn lội đi đến sau núi, còn Dương Mộc thì dứt khoát trở về đại điện nhắm mắt làm ngơ, thật ra thì. . . trong lòng của hắn cũng muốn đi chơi.
Uốn qua uốn lại bò theo sau lưng Từ Linh xuyên qua vài dãy cung điện, ra tới phía sau núi, đằng sau núi này giống như là nơi tự học của các đệ tử bên trên Thuần Dương Cung, rừng trúc xanh tươi đong đưa theo gió, bãi cỏ xanh biếc bên dòng suối, khắp nơi có thể thấy được các đệ tử yên tĩnh tu luyện, thỉnh thoảng cũng có mấy đôi tình lữ cùng ngồi chung với nhau bên thác nước, tóm lại nơi này đúng là chỗ tốt, chẳng khác gì mấy khu công viên bên cạnh trường đại học.
Thực vật ở nơi Thuần Dương Cung tràn đầy linh khí dạt dào sức sống, hoa tươi hay cây ăn quả cái gì cần có đều có, Từ Linh thuần thục chui vào rừng cây quay tới quay lui tìm đến một cây lê.
Cây lê rất già, nhìn ra chí ít cũng đã năm sáu trăm năm, quả lê hương to lớn treo đầy trên cành, nơi này cũng chỉ có những đệ tử thân truyền như Từ Linh, Dương Mộc mới có thể tới gần, các đệ tử lớn tuổi thì không có hứng thú ăn lê hương như mấy đứa nhóc con.
"Cây lê này kết quả ăn rất ngon đấy, ngươi không nếm thử sao?" Từ Linh vừa ăn vừa đưa một quả lê hương đến bên miệng Bạch xà.
Bạch xà lắc đầu rắn một cái.
"Được rồi, rắn các ngươi đều ăn thịt, vậy ta không khách khí nha."
Ăn xong trái lê trong tay, Từ Linh ngẩng đầu lên vừa vặn thấy được ở tán cây chỗ cao kia có một trái lê cực kì lớn, tròng mắt đảo lòng vòng, thấy được Bạch xà nhàm chán đang ngủ ở một bên.
"Đại sâu lười, ngươi trèo lên giúp ta hái quả lê xuống đi, ta với không tới được." Từ Linh da mặt dày nói.
Bạch xà trợn trừng mắt một cái, tin ngươi chắc gặp quỷ mất, chẳng phải ngươi biết khinh công hay sao, tuy nói không vừa lòng cho lắm nhưng rắn không thể không uốn quanh cây khô rồi hái lê, nó đang lăn lộn ở Thanh Hư Cung này, không thể đắc tội địa chủ được.
Rắn bò lên cây rất nhanh cũng rất đơn giản, đầu rắn rung nhẹ cành cây, nhoáng một cái đã ném được quả lê về phía Từ Linh, Từ Linh cười khanh khách tiếp lấy lê, không thèm lau đã đưa lên miệng ăn.
Đột nhiên, Bạch xà thấy được từ nơi xa có người quen đi tới, nếu sống ở kiếp trước chắc chắn là sẽ thuộc về phái thần tượng minh tinh rồi, ngũ quan thanh tú đẹp trai lại mang một chút dịu dàng, đặc biệt là cặp mắt hẹp dài dường như mang theo chút sầu lo, trên người mặc trường bào màu xanh trắng, đeo hai thanh bảo kiếm một dài một ngắn, không chỗ nào là không lộ ra vẻ cao quý và ưu nhã.
Đây chính là người có tiếng tăm ở Thuần Dương cung, đại sư huynh Sở Triết.
Từ Linh đang ăn lê dưới gốc cây, sau khi nhìn thấy nam tử kia, hai con mắt cứ nhìn đăm đăm, tim đập nhanh hơn, tiếng tim đập rộn ràng rõ đến nỗi Bạch xà ở trên cây cũng có thể cảm nhận được chấn động.
Thôi xong, Từ Linh trồng hoa si(1) rồi, Bạch Xà nghĩ như vậy.
(1) Mê trai
Nhanh chóng ném quả lê đi rồi lau miệng, Từ Linh luống cuống tay chân sửa sang lại trang phục kiểu tóc rồi bước nhanh chạy đến chỗ của soái ca kia, lúc sắp đến trước mặt người ta thì động tác lại trở nên thận trọng một trăm tám mươi độ, Bạch xà trừng mắt, cô gái nhỏ này hành động lợi hại như vậy lúc nào thế?
"Chào đại sư huynh~ "
Soái ca dừng bước lại, trên mặt lộ vẻ mỉm cười nhìn Từ Linh, Bạch xà quay đầu không dám nhìn, nhìn cái mặt xấu hổ như vậy, đồ đần cũng có thể thấy được cô nàng đang khẩn trương.
Sở Triết, tuổi còn trẻ, tư chất lại trác tuyệt, nghe nói tu vi cao thâm đứng đầu trong đông đảo các đệ tử, tương lai cũng là người được chọn tốt nhất cho chức chưởng môn Thuần Dương Cung đời kế tiếp, một người thiên phú tốt lại có tài hoa.
"Sư muội Linh nhi, lại lén chạy tới phía sau núi tới chơi sao, ngươi tinh nghịch như thế, sư thúc Vu sẽ không vui đâu." Sở Triết thân thiết sờ đầu Từ Linh rồi nói.
"Nào có ~ thật ra thì sư phụ cũng biết mà, đại sư huynh, huynh tới phía sau núi tu luyện sao?"
Bị sờ đầu, Từ Linh ngoan như một bé mèo Kitty, híp mắt hưởng thụ sự ấm áp trên đỉnh đầu.
"Biết sư thúc Vu thương ngươi nhất rồi, nhưng tuyệt đối đừng ham chơi mà chậm trễ tu luyện đó, ta vừa mới xuất quan có chút khó chịu nên tùy tiện đi lại một chút, con rắn lớn kia của sư thúc Vu cũng bị ngươi lừa gạt ra đây sao?" Sở Triết nhìn nhìn Bạch xà trên cây lê.
Vẻ mặt Từ Linh ngượng ngùng.
"Không phải, không phải, muội dẫn nó tới ăn đào đó, dù sao nó thường xuyên không ở tại Thanh Hư Cung, đừng thấy tu vi nó thấp nhưng thật ra thông minh lắm đó, đến đây, đại sâu lười vung cái đuôi cho ta xem một chút đi." Từ Linh gọi Bạch xà y như đang hiến vật quý.
Bạch xà lắc đầu một cái, còn không thèm nhìn Từ Linh.
"Ơ kìa ngươi ~ ngươi cái con đại sâu lười này muốn tạo phản ư! Chờ xem ta trở về sẽ nói với sư phụ ngươi ăn vụng hạc tiên cho coi!"
Nghe lời thoại như trong kịch của Từ Linh khiến rắn suýt chút nữa rơi từ trên cây xuống, tiểu nha đầu này làm sao mà biết tất cả mọi chuyện vậy trời!
Khóe miệng Sở Triết giật một cái.
"Đại sâu lười không nghe lời, đại sư huynh đừng để ý nha, chờ ngày nào đó muội nhất định sẽ dạy dỗ nó nghe lời." Từ Linh nắm chặt bàn tay nhỏ lại.
"Tiểu Linh Nhi cũng đừng bắt nạt con bạch xà này, loài thú khai được linh trí cực kỳ khó đó, được rồi, ngươi tự mình chơi đi, ta đi lên trên núi đi dạo giải sầu một chút."
"Tạm biệt đại sư huynh ~ "
"Về sớm một chút đó ~ "
Sở Triết vung vung tay rồi bước nhanh biến mất trong rừng trúc, Từ Linh thì giống như hoa si đứng tại chỗ cười ngây ngô, Bạch xà lắc đầu cảm thán nhóc tinh nghịch cũng sẽ có lúc nghiêm túc như vậy, nhìn người đại sư huynh kia rõ ràng coi Từ Linh là đứa trẻ, thật đáng thương, chỉ mong nha đầu này đừng bởi vì thất tình mà ảnh hưởng tu luyện là được rồi.
Một bên khác, Sở Triết đi trong rừng trúc, chậm rãi dừng lại, từ bên đối diện một đệ tử của Thuần Dương cung cũng rất anh tuấn đi ra, nhìn từ khí thế mà nói có vẻ hai người cũng không kém nhau nhiều.
"Chúc mừng đại sư huynh tu vi tinh tiến, không hổ là thiên tài đệ nhất Thuần Dương." Đệ tử Thuần Dương cung đối diện nói với giọng điệu quái dị.
"Ha ha, cám ơn nhị sư đệ, tu vi nhị sư đệ cũng tiến nhanh lắm mà."
"Nào có, ta chỉ hy vọng lúc thi đấu tông môn sẽ không thua đến quá khó coi mà thôi."
"Tỷ thí gặp."
"Tỷ thí gặp."
Hai người chỉ mới gặp thoáng qua, nhưng đã thấy bầu không khí rất không hòa hợp, ở đâu có người ở đó có giang hồ, tiên sơn tu luyện Thuần Dương cung cũng không ngoại lệ.
Từ Linh vẫn còn ngây ra dưới gốc cây, mặt mũi hoa si không biết đang suy nghĩ cái gì, Bạch xà dứt khoát cuộn thành một cuộn ngủ ngon bên cạnh Từ Linh, đang ngủ, bỗng nhiên nâng lên đầu rắn lên nhìn về phía rừng trúc, nơi đó có người đi tới.
Đuôi rắn đẩy đẩy Từ Linh còn đang ngẩn người.
"A? Làm gì mà đẩy ta?"
Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng kia.
"A...! Nhị sư huynh! Sư muội Từ Linh bái kiến nhị sư huynh." Từ Linh mau dậy hành lễ, thái độ cung kính thậm chí còn có chút ít sợ hãi, điều này khiến Bạch xà rất bất ngờ, nha đầu này cũng có lúc sợ hãi?
"Tiểu Linh Nhi sư muội, lại tới ăn lê hả? Con rắn này là từ đâu ra đây?" Nhị sư huynh chỉ chỉ Bạch xà bên người Từ Linh.
"Đây là yêu thú sư phụ ta tìm được để trông coi đại điện."
"Hừ! Bây giờ đến súc sinh cũng có thể tiến vào đại môn Thuần Dương cung chúng ta ư!"
Bạch xà gắt gao nhìn chằm chằm tên nhị sư huynh kia, tên kia thấy Bạch Xà nhìn mình chằm chằm thì lập tức nộ khí dâng lên.
"Nghiệt súc!"
Hai mắt mở trừng vừa muốn rút kiếm.
"Nhị sư huynh. . . Sư phụ ta rất thích con bạch xà này. . ." Từ Linh mau mau cản trước mặt Bạch xà.
"Về sau tốt nhất đừng đi lung tung, chẳng biết lúc nào sẽ biến thành vỏ kiếm da rắn của các sư đệ đâu, hừ!"
Vị nhị sư huynh này không biết tại sao lại lên cơn, hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi, trách không được Từ Linh đối xử không giống như với những khác người, Bạch xà thật muốn ăn cái tên mắc bệnh tâm thần này.
Thấy nhị sư huynh đã đi xa, Từ Linh dùng sức thở phào.
"Đó là nhị đệ tử của chưởng môn chúng ta, Liên Thiên Tinh, trong các sư huynh sư tỷ chỉ có tính tình hắn không tốt nhất, hơn nữa luôn còn thích đối nghịch với đại sư huynh, mấu chốt là tu vi của hắn cao lại còn là chấp sự chấp pháp điện, không ai dám tỏ vẻ không vừa lòng ở trước mặt hắn, nếu không nhất định hắn sẽ mượn cơ hội xử lý theo môn quy, theo như mọi người thuật lại rằng lúc gia đình mấy chục người nhà hắn còn ở dưới núi đã bị yêu quái hại chết, cho nên hắn vô cùng ghét yêu quái."
Hóa ra là như vậy, chỗ nào cũng yên ổn nổi, chạy đến chỗ người tu tiên rồi mà cũng không thoát nổi lục đục, nhưng người nhà ngươi bị giết thì liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ bị con người giết thì liền oán hận nhân loại trong thiên hạ chắc? Đúng là bệnh tâm thần.
Bạch Xà và Từ Linh đã mất vui nên nhanh chóng trở về Thanh Hư Cung.
Ngày thứ hai.
Hôm nay các đệ tử trẻ tuổi cấp thấp được nghỉ, sau khi đến nơi Bạch xà hay thổ nạp mây mù thì hiếm thấy nó đang ngủ nướng.
"Đừng ngủ nữa, đại sâu lười, cùng theo ta đi ra phía sau núi hái trái cây đi?" Đầu Từ Linh ghé vào gần sát đầu rắn rồi hỏi.
Rắn quay đầu, ngủ tiếp.
Từ Linh tức giận đưa tay kéo đuôi rắn, giật giật nửa ngày cũng không kéo được Bạch xà từ trên cột cửa kia xuống. Rắn là loài ăn thịt không ăn trái cây, trước kia lúc nhàm chán Bạch Xà đã thử nếm vài quả trái cây, nhưng do vị giác của giống loài khác biệt không giống nhau nên căn bản không nếm được nửa phần mỹ vị như của trái cây lúc trước, chỉ cảm thấy giống như nước lã.
"Nếu ngươi chơi với ta, ta sẽ lấy nguyên đan cho ngươi."
Từ Linh khoanh hai tay ở trước ngực cười tủm tỉm nói một câu khiến Bạch Xà động tâm.
"Xì~~ "
"Ngươi đồng ý? Quả nhiên là con rắn săn mồi, ăn nhiều phế đan như vậy cũng không khiến ngươi no chết, nào, ra sau núi thôi."
Từ Linh dẫn đầu, Bạch xà theo phía sau, một người một rắn lặn lội đi đến sau núi, còn Dương Mộc thì dứt khoát trở về đại điện nhắm mắt làm ngơ, thật ra thì. . . trong lòng của hắn cũng muốn đi chơi.
Uốn qua uốn lại bò theo sau lưng Từ Linh xuyên qua vài dãy cung điện, ra tới phía sau núi, đằng sau núi này giống như là nơi tự học của các đệ tử bên trên Thuần Dương Cung, rừng trúc xanh tươi đong đưa theo gió, bãi cỏ xanh biếc bên dòng suối, khắp nơi có thể thấy được các đệ tử yên tĩnh tu luyện, thỉnh thoảng cũng có mấy đôi tình lữ cùng ngồi chung với nhau bên thác nước, tóm lại nơi này đúng là chỗ tốt, chẳng khác gì mấy khu công viên bên cạnh trường đại học.
Thực vật ở nơi Thuần Dương Cung tràn đầy linh khí dạt dào sức sống, hoa tươi hay cây ăn quả cái gì cần có đều có, Từ Linh thuần thục chui vào rừng cây quay tới quay lui tìm đến một cây lê.
Cây lê rất già, nhìn ra chí ít cũng đã năm sáu trăm năm, quả lê hương to lớn treo đầy trên cành, nơi này cũng chỉ có những đệ tử thân truyền như Từ Linh, Dương Mộc mới có thể tới gần, các đệ tử lớn tuổi thì không có hứng thú ăn lê hương như mấy đứa nhóc con.
"Cây lê này kết quả ăn rất ngon đấy, ngươi không nếm thử sao?" Từ Linh vừa ăn vừa đưa một quả lê hương đến bên miệng Bạch xà.
Bạch xà lắc đầu rắn một cái.
"Được rồi, rắn các ngươi đều ăn thịt, vậy ta không khách khí nha."
Ăn xong trái lê trong tay, Từ Linh ngẩng đầu lên vừa vặn thấy được ở tán cây chỗ cao kia có một trái lê cực kì lớn, tròng mắt đảo lòng vòng, thấy được Bạch xà nhàm chán đang ngủ ở một bên.
"Đại sâu lười, ngươi trèo lên giúp ta hái quả lê xuống đi, ta với không tới được." Từ Linh da mặt dày nói.
Bạch xà trợn trừng mắt một cái, tin ngươi chắc gặp quỷ mất, chẳng phải ngươi biết khinh công hay sao, tuy nói không vừa lòng cho lắm nhưng rắn không thể không uốn quanh cây khô rồi hái lê, nó đang lăn lộn ở Thanh Hư Cung này, không thể đắc tội địa chủ được.
Rắn bò lên cây rất nhanh cũng rất đơn giản, đầu rắn rung nhẹ cành cây, nhoáng một cái đã ném được quả lê về phía Từ Linh, Từ Linh cười khanh khách tiếp lấy lê, không thèm lau đã đưa lên miệng ăn.
Đột nhiên, Bạch xà thấy được từ nơi xa có người quen đi tới, nếu sống ở kiếp trước chắc chắn là sẽ thuộc về phái thần tượng minh tinh rồi, ngũ quan thanh tú đẹp trai lại mang một chút dịu dàng, đặc biệt là cặp mắt hẹp dài dường như mang theo chút sầu lo, trên người mặc trường bào màu xanh trắng, đeo hai thanh bảo kiếm một dài một ngắn, không chỗ nào là không lộ ra vẻ cao quý và ưu nhã.
Đây chính là người có tiếng tăm ở Thuần Dương cung, đại sư huynh Sở Triết.
Từ Linh đang ăn lê dưới gốc cây, sau khi nhìn thấy nam tử kia, hai con mắt cứ nhìn đăm đăm, tim đập nhanh hơn, tiếng tim đập rộn ràng rõ đến nỗi Bạch xà ở trên cây cũng có thể cảm nhận được chấn động.
Thôi xong, Từ Linh trồng hoa si(1) rồi, Bạch Xà nghĩ như vậy.
(1) Mê trai
Nhanh chóng ném quả lê đi rồi lau miệng, Từ Linh luống cuống tay chân sửa sang lại trang phục kiểu tóc rồi bước nhanh chạy đến chỗ của soái ca kia, lúc sắp đến trước mặt người ta thì động tác lại trở nên thận trọng một trăm tám mươi độ, Bạch xà trừng mắt, cô gái nhỏ này hành động lợi hại như vậy lúc nào thế?
"Chào đại sư huynh~ "
Soái ca dừng bước lại, trên mặt lộ vẻ mỉm cười nhìn Từ Linh, Bạch xà quay đầu không dám nhìn, nhìn cái mặt xấu hổ như vậy, đồ đần cũng có thể thấy được cô nàng đang khẩn trương.
Sở Triết, tuổi còn trẻ, tư chất lại trác tuyệt, nghe nói tu vi cao thâm đứng đầu trong đông đảo các đệ tử, tương lai cũng là người được chọn tốt nhất cho chức chưởng môn Thuần Dương Cung đời kế tiếp, một người thiên phú tốt lại có tài hoa.
"Sư muội Linh nhi, lại lén chạy tới phía sau núi tới chơi sao, ngươi tinh nghịch như thế, sư thúc Vu sẽ không vui đâu." Sở Triết thân thiết sờ đầu Từ Linh rồi nói.
"Nào có ~ thật ra thì sư phụ cũng biết mà, đại sư huynh, huynh tới phía sau núi tu luyện sao?"
Bị sờ đầu, Từ Linh ngoan như một bé mèo Kitty, híp mắt hưởng thụ sự ấm áp trên đỉnh đầu.
"Biết sư thúc Vu thương ngươi nhất rồi, nhưng tuyệt đối đừng ham chơi mà chậm trễ tu luyện đó, ta vừa mới xuất quan có chút khó chịu nên tùy tiện đi lại một chút, con rắn lớn kia của sư thúc Vu cũng bị ngươi lừa gạt ra đây sao?" Sở Triết nhìn nhìn Bạch xà trên cây lê.
Vẻ mặt Từ Linh ngượng ngùng.
"Không phải, không phải, muội dẫn nó tới ăn đào đó, dù sao nó thường xuyên không ở tại Thanh Hư Cung, đừng thấy tu vi nó thấp nhưng thật ra thông minh lắm đó, đến đây, đại sâu lười vung cái đuôi cho ta xem một chút đi." Từ Linh gọi Bạch xà y như đang hiến vật quý.
Bạch xà lắc đầu một cái, còn không thèm nhìn Từ Linh.
"Ơ kìa ngươi ~ ngươi cái con đại sâu lười này muốn tạo phản ư! Chờ xem ta trở về sẽ nói với sư phụ ngươi ăn vụng hạc tiên cho coi!"
Nghe lời thoại như trong kịch của Từ Linh khiến rắn suýt chút nữa rơi từ trên cây xuống, tiểu nha đầu này làm sao mà biết tất cả mọi chuyện vậy trời!
Khóe miệng Sở Triết giật một cái.
"Đại sâu lười không nghe lời, đại sư huynh đừng để ý nha, chờ ngày nào đó muội nhất định sẽ dạy dỗ nó nghe lời." Từ Linh nắm chặt bàn tay nhỏ lại.
"Tiểu Linh Nhi cũng đừng bắt nạt con bạch xà này, loài thú khai được linh trí cực kỳ khó đó, được rồi, ngươi tự mình chơi đi, ta đi lên trên núi đi dạo giải sầu một chút."
"Tạm biệt đại sư huynh ~ "
"Về sớm một chút đó ~ "
Sở Triết vung vung tay rồi bước nhanh biến mất trong rừng trúc, Từ Linh thì giống như hoa si đứng tại chỗ cười ngây ngô, Bạch xà lắc đầu cảm thán nhóc tinh nghịch cũng sẽ có lúc nghiêm túc như vậy, nhìn người đại sư huynh kia rõ ràng coi Từ Linh là đứa trẻ, thật đáng thương, chỉ mong nha đầu này đừng bởi vì thất tình mà ảnh hưởng tu luyện là được rồi.
Một bên khác, Sở Triết đi trong rừng trúc, chậm rãi dừng lại, từ bên đối diện một đệ tử của Thuần Dương cung cũng rất anh tuấn đi ra, nhìn từ khí thế mà nói có vẻ hai người cũng không kém nhau nhiều.
"Chúc mừng đại sư huynh tu vi tinh tiến, không hổ là thiên tài đệ nhất Thuần Dương." Đệ tử Thuần Dương cung đối diện nói với giọng điệu quái dị.
"Ha ha, cám ơn nhị sư đệ, tu vi nhị sư đệ cũng tiến nhanh lắm mà."
"Nào có, ta chỉ hy vọng lúc thi đấu tông môn sẽ không thua đến quá khó coi mà thôi."
"Tỷ thí gặp."
"Tỷ thí gặp."
Hai người chỉ mới gặp thoáng qua, nhưng đã thấy bầu không khí rất không hòa hợp, ở đâu có người ở đó có giang hồ, tiên sơn tu luyện Thuần Dương cung cũng không ngoại lệ.
Từ Linh vẫn còn ngây ra dưới gốc cây, mặt mũi hoa si không biết đang suy nghĩ cái gì, Bạch xà dứt khoát cuộn thành một cuộn ngủ ngon bên cạnh Từ Linh, đang ngủ, bỗng nhiên nâng lên đầu rắn lên nhìn về phía rừng trúc, nơi đó có người đi tới.
Đuôi rắn đẩy đẩy Từ Linh còn đang ngẩn người.
"A? Làm gì mà đẩy ta?"
Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng kia.
"A...! Nhị sư huynh! Sư muội Từ Linh bái kiến nhị sư huynh." Từ Linh mau dậy hành lễ, thái độ cung kính thậm chí còn có chút ít sợ hãi, điều này khiến Bạch xà rất bất ngờ, nha đầu này cũng có lúc sợ hãi?
"Tiểu Linh Nhi sư muội, lại tới ăn lê hả? Con rắn này là từ đâu ra đây?" Nhị sư huynh chỉ chỉ Bạch xà bên người Từ Linh.
"Đây là yêu thú sư phụ ta tìm được để trông coi đại điện."
"Hừ! Bây giờ đến súc sinh cũng có thể tiến vào đại môn Thuần Dương cung chúng ta ư!"
Bạch xà gắt gao nhìn chằm chằm tên nhị sư huynh kia, tên kia thấy Bạch Xà nhìn mình chằm chằm thì lập tức nộ khí dâng lên.
"Nghiệt súc!"
Hai mắt mở trừng vừa muốn rút kiếm.
"Nhị sư huynh. . . Sư phụ ta rất thích con bạch xà này. . ." Từ Linh mau mau cản trước mặt Bạch xà.
"Về sau tốt nhất đừng đi lung tung, chẳng biết lúc nào sẽ biến thành vỏ kiếm da rắn của các sư đệ đâu, hừ!"
Vị nhị sư huynh này không biết tại sao lại lên cơn, hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi, trách không được Từ Linh đối xử không giống như với những khác người, Bạch xà thật muốn ăn cái tên mắc bệnh tâm thần này.
Thấy nhị sư huynh đã đi xa, Từ Linh dùng sức thở phào.
"Đó là nhị đệ tử của chưởng môn chúng ta, Liên Thiên Tinh, trong các sư huynh sư tỷ chỉ có tính tình hắn không tốt nhất, hơn nữa luôn còn thích đối nghịch với đại sư huynh, mấu chốt là tu vi của hắn cao lại còn là chấp sự chấp pháp điện, không ai dám tỏ vẻ không vừa lòng ở trước mặt hắn, nếu không nhất định hắn sẽ mượn cơ hội xử lý theo môn quy, theo như mọi người thuật lại rằng lúc gia đình mấy chục người nhà hắn còn ở dưới núi đã bị yêu quái hại chết, cho nên hắn vô cùng ghét yêu quái."
Hóa ra là như vậy, chỗ nào cũng yên ổn nổi, chạy đến chỗ người tu tiên rồi mà cũng không thoát nổi lục đục, nhưng người nhà ngươi bị giết thì liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ bị con người giết thì liền oán hận nhân loại trong thiên hạ chắc? Đúng là bệnh tâm thần.
Bạch Xà và Từ Linh đã mất vui nên nhanh chóng trở về Thanh Hư Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.