Chương 15: Bạch xà học trộm
Thư Nam Trạch
05/05/2021
Chương 15: Bạch
xà học trộm
"Đừng lo lắng, Đại Bạch toàn bộ đều khỏe mạnh, có lẽ nó đang đang phát sinh thay đổi." Vu Dung từ tốn nói.
Từ Linh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Dương Mộc vẫn lạnh lùng kiệm lời ít nói như cũ.
" Những ngày này Bạch xà đã ăn thứ gì?"
Vu Dung nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể nào tốc độ con rắn này tự mình tu luyện lại nhanh như thế, càng giống như đã ăn vật gì tốt dẫn đến lực sinh mệnh dồi dào tu vi tăng lên.
"A. . ."
Từ Linh cùng Dương Mộc xấu hổ nhìn nhau.
"Làm sao? Chẳng lẽ hai ngươi đem đan dược hàng tháng trong cung cho rắn ăn?"
Vẻ mặt Vu Dung không tốt.
"Tuyệt đối không có, gần đây Đại Bạch chỉ là đến Linh Hư Cung ăn rất nhiều phế đan cặn thuốc, Đỗ sư huynh quản lý phế đan cặn thuốc cũng nhẹ nhõm rất nhiều, ừm. . . Chắc ăn gần một chậu?"
Nghe vậy, khóe miệng Vu Dung giật một cái, kiến thức rộng rãi nàng rất nhanh biết rõ nội tình trong đó, năng lực hấp thu tiêu hóa của người không bằng rắn, phế đan cặn thuốc đối rắn mà nói quả thực chính là thuốc bổ, phải biết những dược liệu chế thuốc luyện đan kia đều là vật đại bổ, tất cả đều là đồ vật tu sĩ dùng để tăng cao tu vi trị liệu thương thế, ăn hết một chậu, đây là muốn tiến hóa rồi sao?
Thầy trò ba người nhìn chằm chằm Bạch xà bên trên cây tùng cổ.
Không bao lâu, Bạch xà bắt đầu ở kiên cố di động bên trên cây tùng cổ, thỉnh thoảng dùng đầu cọ xát chỗ góc cạnh, rất nhanh, vị trí vảy đầu rắn mở lộ ra da rắn mới bên trong. . .
"Đây là. . . Lột da."
Còn chậm rãi lê nhẹ trên cây, lợi dụng cành cây treo lớp da cũ cố gắng tránh thoát ra, đầu tiên là đầu rắn, tiếp theo là thân thể, rất kiên định rất chậm chạp, ngày bình thường không có việc gì thầy trò ba người liền đứng ở bên vách núi cẩn thận quan sát.
Mỗi lần lột da đối với rắn mà nói đều rất nguy hiểm, một khi không cách nào lột da thành công thì sẽ phải chết không nghi ngờ.
Trọn vẹn dùng hơn một giờ, sau khi đuôi rắn từ bên trong da cũ lột xác ra tới thì Từ Linh phấn khích vỗ tay, Vu Dung lộ ra mỉm cười như có điều suy nghĩ, chẳng biết tại sao, vừa mới quan sát toàn bộ quá trình rắn lột da giữa khung cảnh mơ hồ có chỗ tăng lên, rút đi da cũ giành lấy cuộc sống mới, vạn vật tự có duyên phận.
Sau khi lột xác Bạch xà leo lên bên trên cây tùng cổ rơi vào trạng thái ngủ say.
Tỉnh lại lần nữa đã dài đến chín mét.
Phía trong toà tông môn trứ danh Tu Tiên giới, Bạch xà tìm được cách sống thuộc về mình.
Sáng sớm thổ nạp mây mù tại vách đá, đói bụng đến thiện phòng ăn thịt, đến Linh Hư Cung nằm vùng ăn uống chùa tăng cao tu vi, sau đó trở lại Thanh Hư Cung trông cửa ngủ ngon, tháng ngày nhàn nhã không nói ra được.
. . .
Từ Linh phát hiện đây nhất Đại Bạch thường xuyên đến quảng trường Thái Cực.
Quảng trường Thái Cực là nơi đệ tử Thuần Dương cung tập võ diễn luyện, từ trên cao nhìn xuống quảng trường là một bộ trận đồ Bát Quái to lớn, ở giữa là âm dương ngư to lớn, quảng trường rất lớn, chí ít có mười cái sân bóng lớn nhỏ, Bạch xà phỏng đoán có thể là một vị đại năng nào đó vận dụng pháp lực trực tiếp san bằng đỉnh núi mà thành.
Hơn ngàn đệ tử luyện kiếm tại quảng trường, kiếm khí phát động lên như núi như biển như gió.
Có đệ tử đang diễn luyện kiếm trận càng nhiều hơn chính là tu tập kiếm pháp, luyện kiếm ở đây có thể cảm nhận kiếm khí kiếm thế còn có thể quan sát kiếm pháp của sư huynh lớn tuổi, ngứa tay đi tìm sư huynh đệ luận bàn một phen, mấu chốt nhất, đại đệ tử các mạch còn sẽ tới quảng trường Thái Cực truyền thụ võ công giảng giải vấn đề khó khăn khi tu luyện.
Ngày hôm nay truyền đạo chính là đại đệ tử Sở Triết của chưởng môn Lý Tướng Ngôn thuộc Ngọc Hư nhất mạch, đệ nhất mỹ nam tử anh tuấn của Thuần Dương cung liên tục sáu năm, còn là đạo lữ trong mơ phần lớn nữ tu Thuần Dương cung, người vô số thầm mến.
Sở Triết mặc đạo bào đầu đội ngọc quan cầm bảo kiếm trong tay, nghiêm túc dạy dỗ đệ tử trẻ tuổi tu tập.
"Nhớ kỹ kiếm pháp ứng hành như giao long nổi trên mặt nước, tĩnh như linh miêu bắt chuột, chuyển động bên trong, tay phân âm dương, thân giấu bát quái. . ."
Giảng giải kiếm pháp lúc thỉnh thoảng còn có thể quay đầu nhìn về phía Bạch xà bên cạnh, chưa từng nghe nói yêu thú còn có thể trộm nghệ, cho nên không có người ai quan tâm Bạch xà ở đây làm gì.
Bạch xà đúng là đang học trộm.
Quảng trường Thái Cực là nơi đệ tử cấp thấp tập võ, nơi mà đệ tử cấp cao luyện công Bạch xà đi tới cũng xem không hiểu nghe cũng không hiểu, quan trọng của việc tập võ đánh tốt là phải có cơ sở vững chắc, ngay sau đó thì nương nhờ Thái Cực quảng trường học công pháp.
Ở lại rất lâu, lại bò về phía Tọa Vong Phong.
Đệ tử mới sơ nhập sơn môn ngoại trừ phải đến quảng trường Thái Cực tu tập kiếm pháp thì còn phải tới Tọa Vong Phong trầm tư mặc tưởng(1) để tu luyện, luyện tập làm sao vận chuyển công pháp đi vào giới tu luyện chân chính.
Tọa Vong Phong rất lớn, trên núi trải rộng bình đài trống chỗ trống lớn lớn nhỏ nhỏ, thác nước dòng nước xuyên qua ở giữa tăng thêm mấy phần khí thế Tiên gia.
Sở dĩ gọi Tọa Vong Phong là có nguyên do, muốn tu luyện, đầu tiên phải biết đi vào trạng thái tĩnh tọa và trạng thái quên, dùng toàn thân tâm đi tìm kiếm trạng thái sinh mệnh thực sự đúng đắn, không nhất định là chuyện xấu, nhớ, cũng không nhất định là chuyện tốt, thích hợp bản thân mới là tốt nhất.
Phế trừ sự liên hệ thân mình và tứ chi, truất bỏ thông minh, lìa hình thể vật chất, bỏ tri thức, để đồng nhất với đại đạo. Đó gọi là phép tọa vong.(2)
Người tọa vong, bởi vì tồn tưởng mà được, bởi vì tồn tưởng mà quên vậy.
Làm được phương diện tinh thần phản phác quy chân(3), để cho mình tâm tính được giải phóng hoàn toàn, làm cho trong lòng được yên tĩnh, không màng danh lợi, tịch mịch, vô vi(4), phảng phất mình dung hợp cùng vũ trụ, thăng hoa đến cảnh giới 'Ngộ ngã'.
Đỉnh núi Tọa Vong Phong có một tảng đá lớn, đỉnh như đá có kích thước bằng một sân bóng rổ, thạch đình cổ xưa đứng ở biên giới, trước thạch đình có một cây đào già.
Tất cả đệ tử có thể tới đến trên đỉnh đá lớn này tu luyện đều là thiên tài tư chất cực kỳ xuất chúng, do trưởng lão trong cung hoặc là người có tu vi cực cao giải thích nghi hoặc dạy đạo, thậm chí thỉnh thoảng chưởng môn cũng tới dạy dỗ đệ tử tu luyện, đương nhiên, Vu Dung cũng tới giảng bài, hai tiểu gia hỏa Dương Mộc và Từ Linh cũng thuộc về khách quen của nơi này.
Ngày hôm nay giảng đạo chính là một vị trưởng lão, trưởng lão không nhất định là lão đầu, chỉ cần tu vi đạt tới độ cao nhất định thì có thể thăng chức làm trưởng lão.
Đệ tử trẻ tuổi nhất chỉ năm sáu năm tuổi, cứ nhịn không được tò mò quay đầu nhìn về phía cây đào, một con bạch xà to lớn quấn quanh bên trên cây đào buông đầu rắn xuống phảng phất như đang nghe đạo, nơi đệ tử thiên tài này tu luyện lại lần nữa thành mục tiêu học trộm Bạch xà.
‘’Tri kỳ hùng, thủ kỳ thư, vi thiên hạ..."
"Vi thiên hạ, thường đức bất ly, phục quy vu anh nhi..."
"Tri kỳ bạch, thủ kỳ hắc, vi thiên hạ thức..."
"Vi thiên hạ thức, thường đức bất thắc, phục quy vu vô cực...’’(5)
Trong miệng Bạch xà theo thói quen nhả lưỡi rắn, cố gắng nhớ những kinh văn đã từng quen tai nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc học tập, những đệ tử trẻ tuổi kia không biết một con rắn muốn tu luyện cần cơ duyên lớn cỡ nào, chỉ là khai linh trí đạo này gông xiềng đã phong kín tuyệt đại đa số con đường tu luyện của chim muông thú vật, không sư, không cách nào, không cửa, tu luyện khó lại càng thêm khó.
Bây giờ có cơ hội đương nhiên phải dốc hết toàn lực cố gắng nhớ tất cả, con đường tu tiên vô cùng gập ghềnh, có thể làm chỉ có dùng hết toàn lực leo về phía trước.
Không thể không nói, so với những nhân loại có cơ hội lại không biết quý trọng cho tốt, Bạch xà quả thực rất cố gắng.
Nhận ra và cảm nhận được ý nghĩa của nó, thật ra thì rất nhiều phương pháp tu luyện mà thú vật cũng có thể tu luyện, với thú vật tu luyện công pháp nhân loại, có thể nói là một đóa hoa dại nở rộ hiếm thấy trong lịch sử tu luyện...
Một ngày này Bạch xà học được rất nhiều, mặt trời đỏ ngả về tây, vặn vẹo thân thể khổng lồ trở về Linh Hư Cung, còn phải tiêu hóa hiểu thông hiểu sở học một ngày này trong đêm, rất nhiều thứ rắn làm không được cũng không sao, nhất pháp thông vạn pháp thông, suy một ra ba luôn có thể hiểu.
Trở lại Thanh Hư Cung, ngọn nến đèn lồng trong điện mượn nhờ trận pháp có thể tự động nhen lửa, ánh nến nhu hòa chiếu sáng đại điện.
Bạch xà leo lên một trên cây cột vừa to lại cao ở cửa điện, phảng phất trên cây cột có trang trí thêm bạch ngọc. . .
******
(1) ở trạng thái đang yên lặng, tập trung suy nghĩ một mình.
(2) Nguyên văn trích từ [Trang Tử, Đại Tông Sư]墮支体,黜聰明,離形去智,同于大通,此謂坐忘。《莊子 • 大宗師》Tọa vong, đọa chi thể, truất thông minh, ly hình khứ tri, đồng vu đại thông, thử vị tọa vong
(3) Ý chỉ xóa bỏ những tô vẽ hoa lệ bên ngoài, khôi phục lại trạng thái mộc mạc nguyên sơ
(4) Vô vi không có nghĩa không làm gì, nhưng để sự việc phát sinh một cách tự nhiên trong sự hòa hợp với Đạo, và vì vậy cần thực hiện những gì cần thiết, nhưng không vượt quá nhiệt tình và hành động mù quáng, được coi là một trở ngại, mà là dễ dàng, nhẹ nhàng và thoải mái. Nó là một trạng thái của sự im lặng nội tâm, vào đúng thời điểm, hành động đúng có thể xuất hiện mà không cần nỗ lực của ý chí
(5) trích Đạo Đức Kinh thiên 28
"Đừng lo lắng, Đại Bạch toàn bộ đều khỏe mạnh, có lẽ nó đang đang phát sinh thay đổi." Vu Dung từ tốn nói.
Từ Linh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Dương Mộc vẫn lạnh lùng kiệm lời ít nói như cũ.
" Những ngày này Bạch xà đã ăn thứ gì?"
Vu Dung nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể nào tốc độ con rắn này tự mình tu luyện lại nhanh như thế, càng giống như đã ăn vật gì tốt dẫn đến lực sinh mệnh dồi dào tu vi tăng lên.
"A. . ."
Từ Linh cùng Dương Mộc xấu hổ nhìn nhau.
"Làm sao? Chẳng lẽ hai ngươi đem đan dược hàng tháng trong cung cho rắn ăn?"
Vẻ mặt Vu Dung không tốt.
"Tuyệt đối không có, gần đây Đại Bạch chỉ là đến Linh Hư Cung ăn rất nhiều phế đan cặn thuốc, Đỗ sư huynh quản lý phế đan cặn thuốc cũng nhẹ nhõm rất nhiều, ừm. . . Chắc ăn gần một chậu?"
Nghe vậy, khóe miệng Vu Dung giật một cái, kiến thức rộng rãi nàng rất nhanh biết rõ nội tình trong đó, năng lực hấp thu tiêu hóa của người không bằng rắn, phế đan cặn thuốc đối rắn mà nói quả thực chính là thuốc bổ, phải biết những dược liệu chế thuốc luyện đan kia đều là vật đại bổ, tất cả đều là đồ vật tu sĩ dùng để tăng cao tu vi trị liệu thương thế, ăn hết một chậu, đây là muốn tiến hóa rồi sao?
Thầy trò ba người nhìn chằm chằm Bạch xà bên trên cây tùng cổ.
Không bao lâu, Bạch xà bắt đầu ở kiên cố di động bên trên cây tùng cổ, thỉnh thoảng dùng đầu cọ xát chỗ góc cạnh, rất nhanh, vị trí vảy đầu rắn mở lộ ra da rắn mới bên trong. . .
"Đây là. . . Lột da."
Còn chậm rãi lê nhẹ trên cây, lợi dụng cành cây treo lớp da cũ cố gắng tránh thoát ra, đầu tiên là đầu rắn, tiếp theo là thân thể, rất kiên định rất chậm chạp, ngày bình thường không có việc gì thầy trò ba người liền đứng ở bên vách núi cẩn thận quan sát.
Mỗi lần lột da đối với rắn mà nói đều rất nguy hiểm, một khi không cách nào lột da thành công thì sẽ phải chết không nghi ngờ.
Trọn vẹn dùng hơn một giờ, sau khi đuôi rắn từ bên trong da cũ lột xác ra tới thì Từ Linh phấn khích vỗ tay, Vu Dung lộ ra mỉm cười như có điều suy nghĩ, chẳng biết tại sao, vừa mới quan sát toàn bộ quá trình rắn lột da giữa khung cảnh mơ hồ có chỗ tăng lên, rút đi da cũ giành lấy cuộc sống mới, vạn vật tự có duyên phận.
Sau khi lột xác Bạch xà leo lên bên trên cây tùng cổ rơi vào trạng thái ngủ say.
Tỉnh lại lần nữa đã dài đến chín mét.
Phía trong toà tông môn trứ danh Tu Tiên giới, Bạch xà tìm được cách sống thuộc về mình.
Sáng sớm thổ nạp mây mù tại vách đá, đói bụng đến thiện phòng ăn thịt, đến Linh Hư Cung nằm vùng ăn uống chùa tăng cao tu vi, sau đó trở lại Thanh Hư Cung trông cửa ngủ ngon, tháng ngày nhàn nhã không nói ra được.
. . .
Từ Linh phát hiện đây nhất Đại Bạch thường xuyên đến quảng trường Thái Cực.
Quảng trường Thái Cực là nơi đệ tử Thuần Dương cung tập võ diễn luyện, từ trên cao nhìn xuống quảng trường là một bộ trận đồ Bát Quái to lớn, ở giữa là âm dương ngư to lớn, quảng trường rất lớn, chí ít có mười cái sân bóng lớn nhỏ, Bạch xà phỏng đoán có thể là một vị đại năng nào đó vận dụng pháp lực trực tiếp san bằng đỉnh núi mà thành.
Hơn ngàn đệ tử luyện kiếm tại quảng trường, kiếm khí phát động lên như núi như biển như gió.
Có đệ tử đang diễn luyện kiếm trận càng nhiều hơn chính là tu tập kiếm pháp, luyện kiếm ở đây có thể cảm nhận kiếm khí kiếm thế còn có thể quan sát kiếm pháp của sư huynh lớn tuổi, ngứa tay đi tìm sư huynh đệ luận bàn một phen, mấu chốt nhất, đại đệ tử các mạch còn sẽ tới quảng trường Thái Cực truyền thụ võ công giảng giải vấn đề khó khăn khi tu luyện.
Ngày hôm nay truyền đạo chính là đại đệ tử Sở Triết của chưởng môn Lý Tướng Ngôn thuộc Ngọc Hư nhất mạch, đệ nhất mỹ nam tử anh tuấn của Thuần Dương cung liên tục sáu năm, còn là đạo lữ trong mơ phần lớn nữ tu Thuần Dương cung, người vô số thầm mến.
Sở Triết mặc đạo bào đầu đội ngọc quan cầm bảo kiếm trong tay, nghiêm túc dạy dỗ đệ tử trẻ tuổi tu tập.
"Nhớ kỹ kiếm pháp ứng hành như giao long nổi trên mặt nước, tĩnh như linh miêu bắt chuột, chuyển động bên trong, tay phân âm dương, thân giấu bát quái. . ."
Giảng giải kiếm pháp lúc thỉnh thoảng còn có thể quay đầu nhìn về phía Bạch xà bên cạnh, chưa từng nghe nói yêu thú còn có thể trộm nghệ, cho nên không có người ai quan tâm Bạch xà ở đây làm gì.
Bạch xà đúng là đang học trộm.
Quảng trường Thái Cực là nơi đệ tử cấp thấp tập võ, nơi mà đệ tử cấp cao luyện công Bạch xà đi tới cũng xem không hiểu nghe cũng không hiểu, quan trọng của việc tập võ đánh tốt là phải có cơ sở vững chắc, ngay sau đó thì nương nhờ Thái Cực quảng trường học công pháp.
Ở lại rất lâu, lại bò về phía Tọa Vong Phong.
Đệ tử mới sơ nhập sơn môn ngoại trừ phải đến quảng trường Thái Cực tu tập kiếm pháp thì còn phải tới Tọa Vong Phong trầm tư mặc tưởng(1) để tu luyện, luyện tập làm sao vận chuyển công pháp đi vào giới tu luyện chân chính.
Tọa Vong Phong rất lớn, trên núi trải rộng bình đài trống chỗ trống lớn lớn nhỏ nhỏ, thác nước dòng nước xuyên qua ở giữa tăng thêm mấy phần khí thế Tiên gia.
Sở dĩ gọi Tọa Vong Phong là có nguyên do, muốn tu luyện, đầu tiên phải biết đi vào trạng thái tĩnh tọa và trạng thái quên, dùng toàn thân tâm đi tìm kiếm trạng thái sinh mệnh thực sự đúng đắn, không nhất định là chuyện xấu, nhớ, cũng không nhất định là chuyện tốt, thích hợp bản thân mới là tốt nhất.
Phế trừ sự liên hệ thân mình và tứ chi, truất bỏ thông minh, lìa hình thể vật chất, bỏ tri thức, để đồng nhất với đại đạo. Đó gọi là phép tọa vong.(2)
Người tọa vong, bởi vì tồn tưởng mà được, bởi vì tồn tưởng mà quên vậy.
Làm được phương diện tinh thần phản phác quy chân(3), để cho mình tâm tính được giải phóng hoàn toàn, làm cho trong lòng được yên tĩnh, không màng danh lợi, tịch mịch, vô vi(4), phảng phất mình dung hợp cùng vũ trụ, thăng hoa đến cảnh giới 'Ngộ ngã'.
Đỉnh núi Tọa Vong Phong có một tảng đá lớn, đỉnh như đá có kích thước bằng một sân bóng rổ, thạch đình cổ xưa đứng ở biên giới, trước thạch đình có một cây đào già.
Tất cả đệ tử có thể tới đến trên đỉnh đá lớn này tu luyện đều là thiên tài tư chất cực kỳ xuất chúng, do trưởng lão trong cung hoặc là người có tu vi cực cao giải thích nghi hoặc dạy đạo, thậm chí thỉnh thoảng chưởng môn cũng tới dạy dỗ đệ tử tu luyện, đương nhiên, Vu Dung cũng tới giảng bài, hai tiểu gia hỏa Dương Mộc và Từ Linh cũng thuộc về khách quen của nơi này.
Ngày hôm nay giảng đạo chính là một vị trưởng lão, trưởng lão không nhất định là lão đầu, chỉ cần tu vi đạt tới độ cao nhất định thì có thể thăng chức làm trưởng lão.
Đệ tử trẻ tuổi nhất chỉ năm sáu năm tuổi, cứ nhịn không được tò mò quay đầu nhìn về phía cây đào, một con bạch xà to lớn quấn quanh bên trên cây đào buông đầu rắn xuống phảng phất như đang nghe đạo, nơi đệ tử thiên tài này tu luyện lại lần nữa thành mục tiêu học trộm Bạch xà.
‘’Tri kỳ hùng, thủ kỳ thư, vi thiên hạ..."
"Vi thiên hạ, thường đức bất ly, phục quy vu anh nhi..."
"Tri kỳ bạch, thủ kỳ hắc, vi thiên hạ thức..."
"Vi thiên hạ thức, thường đức bất thắc, phục quy vu vô cực...’’(5)
Trong miệng Bạch xà theo thói quen nhả lưỡi rắn, cố gắng nhớ những kinh văn đã từng quen tai nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc học tập, những đệ tử trẻ tuổi kia không biết một con rắn muốn tu luyện cần cơ duyên lớn cỡ nào, chỉ là khai linh trí đạo này gông xiềng đã phong kín tuyệt đại đa số con đường tu luyện của chim muông thú vật, không sư, không cách nào, không cửa, tu luyện khó lại càng thêm khó.
Bây giờ có cơ hội đương nhiên phải dốc hết toàn lực cố gắng nhớ tất cả, con đường tu tiên vô cùng gập ghềnh, có thể làm chỉ có dùng hết toàn lực leo về phía trước.
Không thể không nói, so với những nhân loại có cơ hội lại không biết quý trọng cho tốt, Bạch xà quả thực rất cố gắng.
Nhận ra và cảm nhận được ý nghĩa của nó, thật ra thì rất nhiều phương pháp tu luyện mà thú vật cũng có thể tu luyện, với thú vật tu luyện công pháp nhân loại, có thể nói là một đóa hoa dại nở rộ hiếm thấy trong lịch sử tu luyện...
Một ngày này Bạch xà học được rất nhiều, mặt trời đỏ ngả về tây, vặn vẹo thân thể khổng lồ trở về Linh Hư Cung, còn phải tiêu hóa hiểu thông hiểu sở học một ngày này trong đêm, rất nhiều thứ rắn làm không được cũng không sao, nhất pháp thông vạn pháp thông, suy một ra ba luôn có thể hiểu.
Trở lại Thanh Hư Cung, ngọn nến đèn lồng trong điện mượn nhờ trận pháp có thể tự động nhen lửa, ánh nến nhu hòa chiếu sáng đại điện.
Bạch xà leo lên một trên cây cột vừa to lại cao ở cửa điện, phảng phất trên cây cột có trang trí thêm bạch ngọc. . .
******
(1) ở trạng thái đang yên lặng, tập trung suy nghĩ một mình.
(2) Nguyên văn trích từ [Trang Tử, Đại Tông Sư]墮支体,黜聰明,離形去智,同于大通,此謂坐忘。《莊子 • 大宗師》Tọa vong, đọa chi thể, truất thông minh, ly hình khứ tri, đồng vu đại thông, thử vị tọa vong
(3) Ý chỉ xóa bỏ những tô vẽ hoa lệ bên ngoài, khôi phục lại trạng thái mộc mạc nguyên sơ
(4) Vô vi không có nghĩa không làm gì, nhưng để sự việc phát sinh một cách tự nhiên trong sự hòa hợp với Đạo, và vì vậy cần thực hiện những gì cần thiết, nhưng không vượt quá nhiệt tình và hành động mù quáng, được coi là một trở ngại, mà là dễ dàng, nhẹ nhàng và thoải mái. Nó là một trạng thái của sự im lặng nội tâm, vào đúng thời điểm, hành động đúng có thể xuất hiện mà không cần nỗ lực của ý chí
(5) trích Đạo Đức Kinh thiên 28
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.