Chương 77: Tham Tiền
Thư Nam Trạch
15/05/2021
Không thể trực tiếp nói muốn cái lợi, như thế có hại cho hình tượng cao nhân. . . hình tượng cao xà mới đúng, như vậy, tiếp theo thì phải xem vương gia có thể có tinh thần lĩnh ngộ phất biểu chỉ thị hay không, cũng không tin một tên quyền quý suốt ngày chơi mưu kế không hiểu cái này.
"Vậy thì. . . È hèm."
Bạch Vũ Quân nâng ly trà lên uống một ngụm trà nước.
Vương gia gần như lập tức rõ ràng nên làm cái gì.
Vung vung tay, hai người hầu nhấc cái rương gỗ tới, rất nặng, đặt xuống đất mở ra, lộ ra vàng bạc châu báu bên trong, mặt trên còn có một sâm núi lâu năm, đó là một hồi ánh vàng lóe lên làm chói mù mắt rắn, sống hai đời Bạch Vũ Quân vẫn là lần đầu nhìn thấy nhiều hoàng kim châu báu như vậy, suýt chút nữa đã hiện ra nguyên hình.
Sau đó, Bạch Vũ Quân phát hiện bản thân lại thêm một cái đặc tính, yêu tiền. . .
Có như vậy trong nháy mắt thật muốn nằm bên trên hoàng kim châu báu lật lăn lộn mấy vòng rồi ngủ luôn ở bên trên vàng bạc, ý nghĩ đầu tiên chính là lấy về trang trí phòng nhỏ mộc mạc của mình, suy nghĩ yêu tiền giống như một viên hạt giống mọc rễ đâm chồi khỏe mạnh sau đó trưởng thành lên thành cây lớn che trời ở sâu trong linh hồn, tiếp đó nở hoa kết trái hạt giống rơi xuống đất lại nẩy mầm trưởng thành, đau đầu chút tính là gì có tài bảo mới là cực tốt.
"Chỉ là lễ mọn còn xin tiên tử vui lòng nhận."
Thật ra thì hoàng kim tài bảo đối tu sĩ mà nói tác dụng cũng giống nhau, chân chính đáng giá chính là những linh dược cùng kim loại hiếm, thân là một tên vương gia đầu he ăn no chờ chết không có cái khác chỉ có tài bảo là có nhiều.
Trước đó lo lắng tiên tử chướng mắt tục vật, hiện tại xem ra hình như tiên tử thích tài bảo hơn linh dược rất nhiều, con mắt hầu như không có dừng lại ở nhân sâm lâu năm.
"Ngài nói ngài làm sao không biết xấu hổ đây, tục, quá tục, aiz, vương gia ngài khách khí như thế nếu như ta không cầm thì chẳng phải là không nể ngài sao."
Đưa tay liền kéo cái rương châu báu nặng nề đến trước mắt, mắt phượng cong thành hình trăng lưỡi liềm. . .
Trân Nhi quay đầu cho đỡ mất mặt.
Vương gia có chút nghi ngờ cô bé này rốt cuộc có bản lĩnh thật sự hay không, thoạt nhìn như là bị Viên đại sư lừa gạt, chẳng qua nhìn một thân đạo bào trên người của nàng bất luận thành công hay không thì tạm thời kết giao được với cao nhân.
"Cái kia. . . Làm sao hóa giải?"
"Đừng vội, đợi ta xem kỹ một chút."
Bạch Vũ Quân sử dụng bản lĩnh dự đoán nhìn về phía vương gia lần nữa. . .
Hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, hình như xuyên thấu biển mây, phía dưới là một thành trì, thành trì nhìn hết sức quen mắt có chút giống như là Long Trạch huyện, sau đó hình ảnh tiếp tục phóng đại.
Đối với nơi có thể khiến vương gia tránh đi binh tai Bạch Vũ Quân cũng cảm thấy tò mò.
Sau khhi hình ảnh phóng đại thấy được kiến trúc kia thì nhất thời biểu lộ quái dị, nhịn không được bật thốt lên mắng ra thô tục.
"Cmn. . ."
"Ơ, không biết tiên tử lời ấy là ý gì?"
"Khụ khụ. . ."
Bạch Vũ Quân xoa xoa cái trán làm dịu triệu chứng đau đầu, vừa mới chỉ là là biểu lộ cảm xúc cũng không phải là muốn chửi vương gia, quỷ mới biết mẫu thân vương gia có phải là lão bà hoàng đế nào hay không.
"Ý của Viên lão đầu kia bảo ngài tới đây ngoại trừ tìm ta còn muốn ngài ở lại Long Trạch huyện, tốt nhất ở lân cận miếu Long Nữ, có lẽ với gia sản vương gia thì mua nhà là không thành vấn đề."
"Chuyển tới Long Trạch?"
Vương gia ngẩn người, hắn xác thực không nghĩ tới phải chuyển đến cái huyện thành nhỏ này, huyện thành nhỏ nào thoải mái dễ chịu bằng quận thành phồn hoa.
"Đương nhiên, ngài cũng có thể ở lại bên trong hang ổ chờ người khác tới cửa."
"Vậy. . . Bổn vương lập tức an bài công việc dọn nhà, chuyển tới chung quanh đây thì sẽ có thể né qua tai hoạ?"
Bạch Vũ Quân dùng một loại ánh mắt quái dị mà nhìn vương gia, sau đó đứng lên đi đến bên cạnh vương gia bắt lấy cánh tay hắn kéo đến ghế của mình. ..
"Không tin đúng không? Được, ngài làm đi, ngài được thì ngài cứ làm đi, công việc này về sau sẽ là của ngài, nếu làm tốt, tương lai tiền đồ còn lớn hơn con chim Viên đại sư kia, đừng khách khí."
Người chung quanh trợn mắt hốc mồm, còn có thể làm như vậy?
Vương gia xấu hổ tại chỗ, chơi cả một đời quỷ kế quyền mưu còn chưa từng thấy người đặc tính độc lập như vậy, một lời không hợp liền muốn đổi vị trí, sớm biết đã không hỏi nhiều như vậy.
"Tiên tử bớt giận. . . Bớt giận. . . Bổn vương chỉ là khẩn trương thái quá mà thôi. . ."
"Thôi, trở về dọn nhà đi."
Đầu rắn đau muốn chết không còn khí lực tiếp tục xem mệnh, xoay người lên lầu hai về phòng đi ngủ, vương gia nhìn nhìn Bạch Vũ Quân lên lầu thì đành phải cười khổ xa xa thi lễ bái biệt, hắn không biết là từ khi làm ra quyết định dọn nhà thì tuyến tử bên trên người dần dần trở thành nhạt cuối cùng biến mất.
Xen lẫn trong Long Trạch không cẩn thận nhận một công việc lớn, công việc rất mệt mỏi, thù lao cũng phong phú.
Mang cái rương lên lầu hai sau đó đổ nhào lên giường, nhất thời, cả cái giường châu quang bảo khí kim quang lóng lánh, hưng phấn Bạch Vũ Quân nhìn trên giường một cái cảm giác đây mới thật sự là ổ rắn, thoải mái, thoải mái, chờ sau này nhiều tích lũy ít tiền nhất định dùng hoàng kim cùng châu báu xây một cái ổ rắn kim quang lóng lánh cho mình.
Một nhóm vương gia ngồi lên xe ngựa vội vã đi, Long Trạch huyện bởi vì xuất hiện đại nhân vật mà vô lại quần áo là lượt yên tĩnh lại khôi phục sức sống hoành hành, chỉ có không dám đến trước miếu đắc chí, không nhìn thấy vương gia người ta cũng tự thân đến cửa ra vào chờ chừng mấy ngày à, chọc đại nhân vật tương lai chết cũng không biết chết như thế nào.
. . .
Thế tục, rất loạn.
Tình huống trị an Long Trạch huyện nho nhỏ tựa như là nóc nhà người nghèo, đâu đâu cũng có lỗ thủng.
Tình huống hoàn cảnh phong kiến xã hội cổ đại hỗn loạn người hiện đại không cách nào tưởng tượng, cũng không phải là ngươi thành thành thật thật không trêu chọc người ta thì sẽ đại biểu bình yên vô sự, chó săn côn đồ quyền quý quần là áo lượt bên nào cũng có thể làm cho bách tính phổ thông nhẹ thì nhà tan nặng thì người vong, có lẽ là nhìn ngươi không vừa mắt, có lẽ vừa vặn muốn bắt nạt người vừa khéo ngươi đi đến trước mặt, đánh một trận khạc đờm thì phải làm thế nào đây?
Cũng không biết có phải hay không vô lại quần là áo lượt cảm thấy Thần Long rất lợi hại, nhất là Long Trạch huyện còn từng có Bạch Long xuất hiện, cũng không biết cái đầu nào nóng lên đổi luôn tên bang hội thành Bạch Long bang.
Bạch Long bang vô lại vốn là một ít quyền quý nhà quần là áo lượt tạo thành giao thiệp cực lớn, cứ vậy từ huyện nha lấy cái gì thân phận quản sự, một đám cường hào ác bá ở Long Trạch huyện lẫn vào phong sinh thủy khởi.
Tin đồn miếu Long nữ có đại nhân vật bọn họ không dám đi, dân thường nơi khác liền gặp tai vạ, phí bảo hộ liên tiếp xuất hiện còn quang minh chính đại giật đồ.
Bạch Vũ Quân thỉnh thoảng cũng nghe nói có người dám to gan ăn cướp tế phẩm của dân chúng đang định tiến cống cho cho miếu Long Nữ, suy nghĩ ra ngoài tìm những tên côn đồ cặn bã kia tính sổ.
Mặc kệ đưa là cái gì chung quy là đưa quà cho mình, lại dám có người nửa đường diễu võ giương oai, nếu như không dạy dỗ chẳng phải là để cho người ta cảm thấy mình mềm yếu có thể bắt nạt? Nhất định phải để đạo chích biết bông hoa vì sao nó hồng như vậy.
Thay đổi quần áo màu trắng gọn nhẹ buộc tóc đuôi ngựa, giơ lên hoành đao ra cửa.
Huyện nha cùng những lưu manh bang hội là cùng một bọn không trông cậy được vào, bản thân chỉ có thể xách đao đi ra đi dạo, vận khí tốt nói không chừng có thể bắt được mấy tên khốn kiếp kia, bất luận cây gậy thịt hầm hay là cắt cây hành tây thì cũng không thể tùy theo mấy tên khốn kiếp kia.
Trước phố.
Tới gần bến tàu cửa thành ngư phu khiêng cá chạy vào.
Ngư phu nào đó hao hết trăm cay nghìn đắng bắt được một con cá kim hoa, dài chừng một mét, bán được quán rượu chí ít hai mươi lượng bạc.
Giơ cá kim hoa lên trước một loạt ánh mắt chăm chú hâm mộ ghen ghét ngư phu bước nhanh chạy tới quán rượu, chạy nhanh cá còn sống giá cả sẽ cao hơn càng đáng giá, giống như năm đó đem nàng dâu ôm về nhà cẩn thận từng li từng tí ôm cá kim hoa không ngừng giãy dụa một đường chạy mau.
Ngư phu họ Đàm, năm nay chừng năm mươi tuổi, thuộc về nghèo nhất trong những người nghèo.
Đi ngang qua giao lộ chợ phía Tây, vừa vặn bị một đám người hán tử mặc áo xanh nhìn thấy, cá kim hoa cái to lớn khiến người khác chú ý đến.
Đang bước nhanh đi đường thì trong tay ngư phu chợt nhẹ, cá lớn xuất hiện tại trong tay một người khác, ngón tay gã nắm mang cá lên xuống quan sát thỉnh thoảng khen ngợi gật đầu, sau khi thấy được bóng dáng kia Đàm ngư phu thầm nghĩ khổ quá, không phải ai khác mà chính là tiểu đầu lĩnh Bạch Long bang danh tiếng đang thịnh trong huyện thành, Tôn Dã, Tôn chày gỗ.
"Vậy thì. . . È hèm."
Bạch Vũ Quân nâng ly trà lên uống một ngụm trà nước.
Vương gia gần như lập tức rõ ràng nên làm cái gì.
Vung vung tay, hai người hầu nhấc cái rương gỗ tới, rất nặng, đặt xuống đất mở ra, lộ ra vàng bạc châu báu bên trong, mặt trên còn có một sâm núi lâu năm, đó là một hồi ánh vàng lóe lên làm chói mù mắt rắn, sống hai đời Bạch Vũ Quân vẫn là lần đầu nhìn thấy nhiều hoàng kim châu báu như vậy, suýt chút nữa đã hiện ra nguyên hình.
Sau đó, Bạch Vũ Quân phát hiện bản thân lại thêm một cái đặc tính, yêu tiền. . .
Có như vậy trong nháy mắt thật muốn nằm bên trên hoàng kim châu báu lật lăn lộn mấy vòng rồi ngủ luôn ở bên trên vàng bạc, ý nghĩ đầu tiên chính là lấy về trang trí phòng nhỏ mộc mạc của mình, suy nghĩ yêu tiền giống như một viên hạt giống mọc rễ đâm chồi khỏe mạnh sau đó trưởng thành lên thành cây lớn che trời ở sâu trong linh hồn, tiếp đó nở hoa kết trái hạt giống rơi xuống đất lại nẩy mầm trưởng thành, đau đầu chút tính là gì có tài bảo mới là cực tốt.
"Chỉ là lễ mọn còn xin tiên tử vui lòng nhận."
Thật ra thì hoàng kim tài bảo đối tu sĩ mà nói tác dụng cũng giống nhau, chân chính đáng giá chính là những linh dược cùng kim loại hiếm, thân là một tên vương gia đầu he ăn no chờ chết không có cái khác chỉ có tài bảo là có nhiều.
Trước đó lo lắng tiên tử chướng mắt tục vật, hiện tại xem ra hình như tiên tử thích tài bảo hơn linh dược rất nhiều, con mắt hầu như không có dừng lại ở nhân sâm lâu năm.
"Ngài nói ngài làm sao không biết xấu hổ đây, tục, quá tục, aiz, vương gia ngài khách khí như thế nếu như ta không cầm thì chẳng phải là không nể ngài sao."
Đưa tay liền kéo cái rương châu báu nặng nề đến trước mắt, mắt phượng cong thành hình trăng lưỡi liềm. . .
Trân Nhi quay đầu cho đỡ mất mặt.
Vương gia có chút nghi ngờ cô bé này rốt cuộc có bản lĩnh thật sự hay không, thoạt nhìn như là bị Viên đại sư lừa gạt, chẳng qua nhìn một thân đạo bào trên người của nàng bất luận thành công hay không thì tạm thời kết giao được với cao nhân.
"Cái kia. . . Làm sao hóa giải?"
"Đừng vội, đợi ta xem kỹ một chút."
Bạch Vũ Quân sử dụng bản lĩnh dự đoán nhìn về phía vương gia lần nữa. . .
Hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, hình như xuyên thấu biển mây, phía dưới là một thành trì, thành trì nhìn hết sức quen mắt có chút giống như là Long Trạch huyện, sau đó hình ảnh tiếp tục phóng đại.
Đối với nơi có thể khiến vương gia tránh đi binh tai Bạch Vũ Quân cũng cảm thấy tò mò.
Sau khhi hình ảnh phóng đại thấy được kiến trúc kia thì nhất thời biểu lộ quái dị, nhịn không được bật thốt lên mắng ra thô tục.
"Cmn. . ."
"Ơ, không biết tiên tử lời ấy là ý gì?"
"Khụ khụ. . ."
Bạch Vũ Quân xoa xoa cái trán làm dịu triệu chứng đau đầu, vừa mới chỉ là là biểu lộ cảm xúc cũng không phải là muốn chửi vương gia, quỷ mới biết mẫu thân vương gia có phải là lão bà hoàng đế nào hay không.
"Ý của Viên lão đầu kia bảo ngài tới đây ngoại trừ tìm ta còn muốn ngài ở lại Long Trạch huyện, tốt nhất ở lân cận miếu Long Nữ, có lẽ với gia sản vương gia thì mua nhà là không thành vấn đề."
"Chuyển tới Long Trạch?"
Vương gia ngẩn người, hắn xác thực không nghĩ tới phải chuyển đến cái huyện thành nhỏ này, huyện thành nhỏ nào thoải mái dễ chịu bằng quận thành phồn hoa.
"Đương nhiên, ngài cũng có thể ở lại bên trong hang ổ chờ người khác tới cửa."
"Vậy. . . Bổn vương lập tức an bài công việc dọn nhà, chuyển tới chung quanh đây thì sẽ có thể né qua tai hoạ?"
Bạch Vũ Quân dùng một loại ánh mắt quái dị mà nhìn vương gia, sau đó đứng lên đi đến bên cạnh vương gia bắt lấy cánh tay hắn kéo đến ghế của mình. ..
"Không tin đúng không? Được, ngài làm đi, ngài được thì ngài cứ làm đi, công việc này về sau sẽ là của ngài, nếu làm tốt, tương lai tiền đồ còn lớn hơn con chim Viên đại sư kia, đừng khách khí."
Người chung quanh trợn mắt hốc mồm, còn có thể làm như vậy?
Vương gia xấu hổ tại chỗ, chơi cả một đời quỷ kế quyền mưu còn chưa từng thấy người đặc tính độc lập như vậy, một lời không hợp liền muốn đổi vị trí, sớm biết đã không hỏi nhiều như vậy.
"Tiên tử bớt giận. . . Bớt giận. . . Bổn vương chỉ là khẩn trương thái quá mà thôi. . ."
"Thôi, trở về dọn nhà đi."
Đầu rắn đau muốn chết không còn khí lực tiếp tục xem mệnh, xoay người lên lầu hai về phòng đi ngủ, vương gia nhìn nhìn Bạch Vũ Quân lên lầu thì đành phải cười khổ xa xa thi lễ bái biệt, hắn không biết là từ khi làm ra quyết định dọn nhà thì tuyến tử bên trên người dần dần trở thành nhạt cuối cùng biến mất.
Xen lẫn trong Long Trạch không cẩn thận nhận một công việc lớn, công việc rất mệt mỏi, thù lao cũng phong phú.
Mang cái rương lên lầu hai sau đó đổ nhào lên giường, nhất thời, cả cái giường châu quang bảo khí kim quang lóng lánh, hưng phấn Bạch Vũ Quân nhìn trên giường một cái cảm giác đây mới thật sự là ổ rắn, thoải mái, thoải mái, chờ sau này nhiều tích lũy ít tiền nhất định dùng hoàng kim cùng châu báu xây một cái ổ rắn kim quang lóng lánh cho mình.
Một nhóm vương gia ngồi lên xe ngựa vội vã đi, Long Trạch huyện bởi vì xuất hiện đại nhân vật mà vô lại quần áo là lượt yên tĩnh lại khôi phục sức sống hoành hành, chỉ có không dám đến trước miếu đắc chí, không nhìn thấy vương gia người ta cũng tự thân đến cửa ra vào chờ chừng mấy ngày à, chọc đại nhân vật tương lai chết cũng không biết chết như thế nào.
. . .
Thế tục, rất loạn.
Tình huống trị an Long Trạch huyện nho nhỏ tựa như là nóc nhà người nghèo, đâu đâu cũng có lỗ thủng.
Tình huống hoàn cảnh phong kiến xã hội cổ đại hỗn loạn người hiện đại không cách nào tưởng tượng, cũng không phải là ngươi thành thành thật thật không trêu chọc người ta thì sẽ đại biểu bình yên vô sự, chó săn côn đồ quyền quý quần là áo lượt bên nào cũng có thể làm cho bách tính phổ thông nhẹ thì nhà tan nặng thì người vong, có lẽ là nhìn ngươi không vừa mắt, có lẽ vừa vặn muốn bắt nạt người vừa khéo ngươi đi đến trước mặt, đánh một trận khạc đờm thì phải làm thế nào đây?
Cũng không biết có phải hay không vô lại quần là áo lượt cảm thấy Thần Long rất lợi hại, nhất là Long Trạch huyện còn từng có Bạch Long xuất hiện, cũng không biết cái đầu nào nóng lên đổi luôn tên bang hội thành Bạch Long bang.
Bạch Long bang vô lại vốn là một ít quyền quý nhà quần là áo lượt tạo thành giao thiệp cực lớn, cứ vậy từ huyện nha lấy cái gì thân phận quản sự, một đám cường hào ác bá ở Long Trạch huyện lẫn vào phong sinh thủy khởi.
Tin đồn miếu Long nữ có đại nhân vật bọn họ không dám đi, dân thường nơi khác liền gặp tai vạ, phí bảo hộ liên tiếp xuất hiện còn quang minh chính đại giật đồ.
Bạch Vũ Quân thỉnh thoảng cũng nghe nói có người dám to gan ăn cướp tế phẩm của dân chúng đang định tiến cống cho cho miếu Long Nữ, suy nghĩ ra ngoài tìm những tên côn đồ cặn bã kia tính sổ.
Mặc kệ đưa là cái gì chung quy là đưa quà cho mình, lại dám có người nửa đường diễu võ giương oai, nếu như không dạy dỗ chẳng phải là để cho người ta cảm thấy mình mềm yếu có thể bắt nạt? Nhất định phải để đạo chích biết bông hoa vì sao nó hồng như vậy.
Thay đổi quần áo màu trắng gọn nhẹ buộc tóc đuôi ngựa, giơ lên hoành đao ra cửa.
Huyện nha cùng những lưu manh bang hội là cùng một bọn không trông cậy được vào, bản thân chỉ có thể xách đao đi ra đi dạo, vận khí tốt nói không chừng có thể bắt được mấy tên khốn kiếp kia, bất luận cây gậy thịt hầm hay là cắt cây hành tây thì cũng không thể tùy theo mấy tên khốn kiếp kia.
Trước phố.
Tới gần bến tàu cửa thành ngư phu khiêng cá chạy vào.
Ngư phu nào đó hao hết trăm cay nghìn đắng bắt được một con cá kim hoa, dài chừng một mét, bán được quán rượu chí ít hai mươi lượng bạc.
Giơ cá kim hoa lên trước một loạt ánh mắt chăm chú hâm mộ ghen ghét ngư phu bước nhanh chạy tới quán rượu, chạy nhanh cá còn sống giá cả sẽ cao hơn càng đáng giá, giống như năm đó đem nàng dâu ôm về nhà cẩn thận từng li từng tí ôm cá kim hoa không ngừng giãy dụa một đường chạy mau.
Ngư phu họ Đàm, năm nay chừng năm mươi tuổi, thuộc về nghèo nhất trong những người nghèo.
Đi ngang qua giao lộ chợ phía Tây, vừa vặn bị một đám người hán tử mặc áo xanh nhìn thấy, cá kim hoa cái to lớn khiến người khác chú ý đến.
Đang bước nhanh đi đường thì trong tay ngư phu chợt nhẹ, cá lớn xuất hiện tại trong tay một người khác, ngón tay gã nắm mang cá lên xuống quan sát thỉnh thoảng khen ngợi gật đầu, sau khi thấy được bóng dáng kia Đàm ngư phu thầm nghĩ khổ quá, không phải ai khác mà chính là tiểu đầu lĩnh Bạch Long bang danh tiếng đang thịnh trong huyện thành, Tôn Dã, Tôn chày gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.