Chương 78: Thư Sinh Hạng Dương
Thư Nam Trạch
15/05/2021
" Tôn mỗ mua cá lớn này! Vừa vặn lấy ra chiêu đãi quý khách, ha ha ha ~"
Một câu quyết định cá lớn thuộc về mình, Đàm ngư phu không dám cự tuyệt chỉ hy vọng tên Tôn vô lại đừng thiếu bạc là được, hai mươi lượng đối với gia đình bình thường mà nói không phải là số nhỏ, một ngư phu vất vả lắm cuối năm mới có thể để dành được ba bốn lượng bạc, vận khí tốt bắt được cá lớn mới có thể thay đổi cuộc sống.
"Đem tiền cho ông lão này."
Lập tức có tên du côn mặc đồ xanh đi đến trước mặt Đàm ngư phu, từ trong túi móc ra mấy khối bạc vụn ném xuống đất.
"Một. . . Một lượng bạc?"
Không riêng gì Đàm ngư phu kinh ngạc đến ngây người, mọi người vây xem cũng cảm thấy quá đáng.
"Cá kim hoa này chí ít hai mươi lượng bạc, giá cả trong tửu lâu rõ ràng thu mua như vậy, nhưng Tôn đương gia cho ta một lượng bạc có phải lầm rồi hay không?" Đàm ngư phu mày ủ mặt ê ăn nói khép nép hỏi.
"Làm gì? Ngại nhiều?"
Tôn Dã giật một lượng bạc trong tay Đàm ngư phu trở về, thái độ hung hăng không nói ra được.
"Ngươi. . . Ngươi đây là ăn cướp!"
"Cướp ngươi sao? Tôn gia ăn ngươi một con cá là vinh hạnh cả nhà ngươi, cũng không hỏi thăm trong Long Trạch một chút Tôn Dã ta từng sợ ai, chớ có ồn ào, chọc giận Tôn gia cắt đứt cái chân thối của ngươi!"
Mấy câu nói chọc giận mọi người vốn xem náo nhiệt trên đường phố, ngươi ép bán đồ vật ít một chút thì cũng thôi đi, cá lớn hai mươi lượng cho mười sáu mười bảy lượng cũng không ai nói gì, hết lần này tới lần khác cho một trả hai còn cảm thấy cho nhiều, Long Trạch huyện lúc nào từng bậc ra việc lớn này, ngày hôm nay ngươi cướp Đàm ngư phu người ta một con cá, ngày mai cướp được trên đầu mình thì xử lý làm sao?
Trong lúc nhất thời tinh thần quần chúng người qua đường sục sôi nhao nhao chỉ trích Tôn Dã bất chấp vương pháp làm xằng làm bậy.
"Vương pháp? Lão tử chính là vương pháp! Ai dám gây khó dễ Bạch Long bang chúng ta chính là tự tìm cái chết!"
Đàm ngư phu nhịn không được mở miệng chỉ trích.
"Người đang làm trời đang nhìn! Cẩn thận Bạch Long Nữ hạ thần xuống phạt trừng trị ngươi! Long Trạch huyện chúng ta có Long Nữ bảo vệ không cho phép ngươi làm điều ác!"
"Long Nữ? Ha ha, đó là cái thứ gì?"
Tôn vô lại một câu chọc giận người qua đường, lúc ấy hồng thủy ngập lụt mấy cái gọi là bang hội như bọn họ đều chạy sạch sành sanh lưu lại toàn thành chỉ cofn già yếu tàn tật, may mắn Long Nữ hiện ra ngăn cản hồng thủy cứu người toàn thành, lại có người có thể dám to gan nhục mạ ân nhân cứu mạng nên lập tức chọc giận người vây xem.
"Ô? Các ngươi còn dám chống đối Bạch Long bang ta, ngày hôm nay sẽ cho các ngươi biết lợi hại của Bạch Long bang ta! Các huynh đệ! Ai loạn hô liền đánh người đó!"
"Vâng!"
Du côn mặc thanh y Bạch Long bang nào đó bắt lại một hán tử vừa mới mở miệng quát tháo, hai quyền đánh lên máu me đầy mặt.
Đàm ngư phu thì bị ba bốn côn đồ đè xuống đất đánh tơi bời, quyền quyền đến thịt đánh Đàm ngư phu không ngừng kêu rên, Tôn Dã khoanh hai tay trước ngực cười lạnh, vẫn như cũ không ngừng ăn nói ngông cuồng.
"Long Nữ kia cũng chỉ là lừa gạt đám dân quê các ngươi, chờ ngày nào đó ta bắt Long Nữ về làm vợ kế, ta xem các ngươi có đến dập đầu dâng hương hay không, khà khà."
Đúng lúc này, một tiếng quát tháo vang lên.
"Dừng tay!"
Âm thanh rất vang dội, côn đồ Bạch Long bang đánh người một hồi, nhao nhao quay đầu nhìn về phía người kia.
Chỉ thấy một người mặc trường bào thư sinh đứng ở phía trước hai mắt trợn trừng, rất có khí khái văn nhân đường đường chính chính cực kỳ giống những trung thần Thiên Cổ cương trực công chính, ngay thẳng phong độ hù côn đồ lưu manh Bạch Long bang không tự giác lui về phía sau mấy bước.
"Ở giữa thanh thiên bạch nhật các ngươi dám xem thường vương pháp làm xằng làm bậy! Trong lòng còn có bệ hạ Đại Đường ta! Các ngươi muốn tạo phản ư?"
Hai chữ tạo phản khiến những tên côn đồ quần là áo lượt này giật mình hoảng hốt trong lòng.
Thư sinh chính là Hạng Dương từng có duyên gặp Bạch Vũ Quân ở đình cỏ thâm sơn, mấy ngày không gặp chỉnh lại một phen ngược lại cũng ra dáng, nhất là tư thế quát tháo lưu manh quả thực chính là tình lang lý tưởng trong mơ ước giấu trong lòng của rất nhiều tiểu thư chưa xuất các, một hồi ngắn ngủi liền dẫn tới rất nhiều nữ tử chăm chú nhìn.
Tôn Dã cũng bị hù liền lùi mấy bước, đợi phản ứng lại mới phát hiện mình bị đùa nghịch nhất thời thẹn quá hoá giận.
"Ta đập chết ngươi!"
Bành ~!
"Á. . ."
Một quyền đánh vào trên mũi Hạng Dương, máu mũi quăng bay đi cả người ngã quỵ về sau, hình ảnh cương trực công chính không dễ dàng dựng nên vừa mới nãy đảo mắt mất sạch uy phong.
Tôn Dã không có ý định thu tay lại, cầm lên yêu đao vọt tới trước mặt Hạng Dương nhấc đao chém, thật ra tay độc ác!
"Ê ê ê. . . Ngươi chém thật sao. . ."
Hạng Dương bị dọa phát sợ, bản năng nhắm mắt chờ chết, mọi người vây xem đã nhìn thấy lưỡi đao trắng như tuyết hạ thẳng tắp xuống, nếu như không có ngoài ý muốn ngày hôm nay sẽ có thêm một tin tức.
Coong!
Hạng Dương không có cảm giác bản thân đau chỗ nào, ngược lại là ngửi được một làn gió thơm, mùi vị hình như rất quen thuộc.
Mở mắt ra, thấy được một người mặc trang phục nữ tử áo trắng dùng binh khí ngăn lại yêu đao kia, khi nhìn thấy mạng che mặt hai mắt lộ ra ngoài lập tức nhận ra chính là nữ tử từng gặp ở đình cỏ thâm sơn, sau đó, Hạng Dương cũng mặc kệ hai cái đao trên đầu móc ra khăn tay lau máu mũi sau đó chỉnh nón thư sinh ngay ngắn còn thuận tay vuốt ve bụi bặm trên người.
Bạch Vũ Quân khóe miệng giật một cái, một cước đá bay yêu đao của tên quần là áo lượt.
Hạng Dương nhân dịp bò dậy sửa sang lại áo mũ, lập tức trở nên hào hoa phong nhã, trên mặt còn giữ nguyên biểu cảm khoan dung trách trời thương dân.
Vù ~
Không biết từ nơi nào móc ra một cây quạt vù một tiếng mở ra, nghĩ đến làm sao dựng nên hình ảnh.
"Ở đâu ra tiểu nương tử, chẳng lẽ là muốn theo ta về Bạch Long bang ăn ngon uống sướng ư, khà khà."
Tôn Dã dồn toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người Bạch Vũ Quân, cũng không vội vã động thủ ngược lại mở miệng đùa giỡn, cũng không biết nếu hắn ta biết bản thân đang đùa giỡn một con cự xà dài mười lăm mét thì sẽ có biểu cảm thế nào, Bạch Vũ Quân vừa muốn tiến lên đá chết tên vô lại lại này thì bị Hạng Dương đột nhiên xuất hiện ngăn lại.
Đưa tay ngăn Bạch Vũ Quân lại, Hạng Dương dùng biểu lộ đau lòng nhìn về phía Tôn Dã.
"Tên ác nhân ngươi không biết lễ nghi sao, chớ có mạo phạm giai nhân, nếu như ta là ngươi nhất định sẽ bởi vì dáng dấp xấu xí không đụng tường nam không quay đầu(1), cớ sao không quay về trả lại thanh bình cho thế gian."
(1) Chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác, giống như không thấy quan tài không đổ lệ.
"Ngươi. . ."
Tôn Dã thình lình bị mắng thô tục trợn mắt hốc mồm, thế mà mắng người bên ngoài, Bạch Vũ Quân lảo đảo một cái suýt nữa té ngã.
"Aiz, thật đáng buồn đáng tiếc, năm nay ngươi hơn ba mươi à? Lớn tuổi còn cao như thế mà lại còn trêu chọc đường phố, thật thất bại, tử nói thập tam không lập đương tự quải đông nam chi(2)."
(2)Ba mươi không lập tự treo cành đông nam: Ba mươi tuổi nếu không có chí tự lập thì dù cha mẹ có săn sóc và giáo dục cũng vẫn không tự lập được. Họ là những người ăn bám gia đình và xã hội
"Ta. . ."
"Ngươi muốn nói cái gì? Không cần giãy dụa nguỵ biện, chúng ta đều biết ngươi rất xấu cũng rất thất bại, trà trộn đầu phố không phải lỗi của ngươi, dù sao ăn mày cũng đáng thương giống như ngươi."
"Ta ta. . ."
"Bình tĩnh, tử đã từng nói qua, đừng ghét bỏ tướng mạo cùng nhân sinh của mình, tướng mạo là cha mẹ cho, nhân sinh là bản thân liều, ngươi xấu như vậy chắc hẳn hai lão càng khó chịu nổi, ai, người sai là đời trước. . ."
"Phụt . ."
Tôn Dã tức giận công tâm phun ra một ngụm máu, thủ hạ mau mau chạy tới đỡ lấy đầu lĩnh của mình.
Người xem xung quanh tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả đều dùng ánh mắt không tưởng tượng được mà nhìn Hạng Dương thậm chí còn sợ hãi hơn là nhìn thấy bang hội, độc, quá độc, cái miệng đó có thể mắng người đến thổ huyết, người đọc sách quả nhiên không thể khinh thường.
Bị ngăn ở sau lưng Bạch Vũ Quân cảm thấy cái tên này còn độc hơn độc rắn của mình.
"A? Ngài ngã bệnh sao?"
"Cút! Ta cmn chém chết tên khốn ngươi!"
Bị tức đến thổ huyết Tôn Dã cầm đao như bị điên xông lại, hai mắt đỏ bừng gân xanh lộ ra ngoài hiển nhiên vô cùng tức giận.
Bạch Vũ Quân đẩy Hạng Dương ra một đao chém đứt thanh yêu đao sau đó nâng chân một cước đá bay tên quần là áo lượt đáng ghét này, tiếp sau lại một cước đá bay nửa đoạn đao gãy về hướng Tôn Dã, tiếng lợi khí cắt ra máu thịt vang lên, đao gãy đâm thủng lồng ngực Tôn Dã!
Một câu quyết định cá lớn thuộc về mình, Đàm ngư phu không dám cự tuyệt chỉ hy vọng tên Tôn vô lại đừng thiếu bạc là được, hai mươi lượng đối với gia đình bình thường mà nói không phải là số nhỏ, một ngư phu vất vả lắm cuối năm mới có thể để dành được ba bốn lượng bạc, vận khí tốt bắt được cá lớn mới có thể thay đổi cuộc sống.
"Đem tiền cho ông lão này."
Lập tức có tên du côn mặc đồ xanh đi đến trước mặt Đàm ngư phu, từ trong túi móc ra mấy khối bạc vụn ném xuống đất.
"Một. . . Một lượng bạc?"
Không riêng gì Đàm ngư phu kinh ngạc đến ngây người, mọi người vây xem cũng cảm thấy quá đáng.
"Cá kim hoa này chí ít hai mươi lượng bạc, giá cả trong tửu lâu rõ ràng thu mua như vậy, nhưng Tôn đương gia cho ta một lượng bạc có phải lầm rồi hay không?" Đàm ngư phu mày ủ mặt ê ăn nói khép nép hỏi.
"Làm gì? Ngại nhiều?"
Tôn Dã giật một lượng bạc trong tay Đàm ngư phu trở về, thái độ hung hăng không nói ra được.
"Ngươi. . . Ngươi đây là ăn cướp!"
"Cướp ngươi sao? Tôn gia ăn ngươi một con cá là vinh hạnh cả nhà ngươi, cũng không hỏi thăm trong Long Trạch một chút Tôn Dã ta từng sợ ai, chớ có ồn ào, chọc giận Tôn gia cắt đứt cái chân thối của ngươi!"
Mấy câu nói chọc giận mọi người vốn xem náo nhiệt trên đường phố, ngươi ép bán đồ vật ít một chút thì cũng thôi đi, cá lớn hai mươi lượng cho mười sáu mười bảy lượng cũng không ai nói gì, hết lần này tới lần khác cho một trả hai còn cảm thấy cho nhiều, Long Trạch huyện lúc nào từng bậc ra việc lớn này, ngày hôm nay ngươi cướp Đàm ngư phu người ta một con cá, ngày mai cướp được trên đầu mình thì xử lý làm sao?
Trong lúc nhất thời tinh thần quần chúng người qua đường sục sôi nhao nhao chỉ trích Tôn Dã bất chấp vương pháp làm xằng làm bậy.
"Vương pháp? Lão tử chính là vương pháp! Ai dám gây khó dễ Bạch Long bang chúng ta chính là tự tìm cái chết!"
Đàm ngư phu nhịn không được mở miệng chỉ trích.
"Người đang làm trời đang nhìn! Cẩn thận Bạch Long Nữ hạ thần xuống phạt trừng trị ngươi! Long Trạch huyện chúng ta có Long Nữ bảo vệ không cho phép ngươi làm điều ác!"
"Long Nữ? Ha ha, đó là cái thứ gì?"
Tôn vô lại một câu chọc giận người qua đường, lúc ấy hồng thủy ngập lụt mấy cái gọi là bang hội như bọn họ đều chạy sạch sành sanh lưu lại toàn thành chỉ cofn già yếu tàn tật, may mắn Long Nữ hiện ra ngăn cản hồng thủy cứu người toàn thành, lại có người có thể dám to gan nhục mạ ân nhân cứu mạng nên lập tức chọc giận người vây xem.
"Ô? Các ngươi còn dám chống đối Bạch Long bang ta, ngày hôm nay sẽ cho các ngươi biết lợi hại của Bạch Long bang ta! Các huynh đệ! Ai loạn hô liền đánh người đó!"
"Vâng!"
Du côn mặc thanh y Bạch Long bang nào đó bắt lại một hán tử vừa mới mở miệng quát tháo, hai quyền đánh lên máu me đầy mặt.
Đàm ngư phu thì bị ba bốn côn đồ đè xuống đất đánh tơi bời, quyền quyền đến thịt đánh Đàm ngư phu không ngừng kêu rên, Tôn Dã khoanh hai tay trước ngực cười lạnh, vẫn như cũ không ngừng ăn nói ngông cuồng.
"Long Nữ kia cũng chỉ là lừa gạt đám dân quê các ngươi, chờ ngày nào đó ta bắt Long Nữ về làm vợ kế, ta xem các ngươi có đến dập đầu dâng hương hay không, khà khà."
Đúng lúc này, một tiếng quát tháo vang lên.
"Dừng tay!"
Âm thanh rất vang dội, côn đồ Bạch Long bang đánh người một hồi, nhao nhao quay đầu nhìn về phía người kia.
Chỉ thấy một người mặc trường bào thư sinh đứng ở phía trước hai mắt trợn trừng, rất có khí khái văn nhân đường đường chính chính cực kỳ giống những trung thần Thiên Cổ cương trực công chính, ngay thẳng phong độ hù côn đồ lưu manh Bạch Long bang không tự giác lui về phía sau mấy bước.
"Ở giữa thanh thiên bạch nhật các ngươi dám xem thường vương pháp làm xằng làm bậy! Trong lòng còn có bệ hạ Đại Đường ta! Các ngươi muốn tạo phản ư?"
Hai chữ tạo phản khiến những tên côn đồ quần là áo lượt này giật mình hoảng hốt trong lòng.
Thư sinh chính là Hạng Dương từng có duyên gặp Bạch Vũ Quân ở đình cỏ thâm sơn, mấy ngày không gặp chỉnh lại một phen ngược lại cũng ra dáng, nhất là tư thế quát tháo lưu manh quả thực chính là tình lang lý tưởng trong mơ ước giấu trong lòng của rất nhiều tiểu thư chưa xuất các, một hồi ngắn ngủi liền dẫn tới rất nhiều nữ tử chăm chú nhìn.
Tôn Dã cũng bị hù liền lùi mấy bước, đợi phản ứng lại mới phát hiện mình bị đùa nghịch nhất thời thẹn quá hoá giận.
"Ta đập chết ngươi!"
Bành ~!
"Á. . ."
Một quyền đánh vào trên mũi Hạng Dương, máu mũi quăng bay đi cả người ngã quỵ về sau, hình ảnh cương trực công chính không dễ dàng dựng nên vừa mới nãy đảo mắt mất sạch uy phong.
Tôn Dã không có ý định thu tay lại, cầm lên yêu đao vọt tới trước mặt Hạng Dương nhấc đao chém, thật ra tay độc ác!
"Ê ê ê. . . Ngươi chém thật sao. . ."
Hạng Dương bị dọa phát sợ, bản năng nhắm mắt chờ chết, mọi người vây xem đã nhìn thấy lưỡi đao trắng như tuyết hạ thẳng tắp xuống, nếu như không có ngoài ý muốn ngày hôm nay sẽ có thêm một tin tức.
Coong!
Hạng Dương không có cảm giác bản thân đau chỗ nào, ngược lại là ngửi được một làn gió thơm, mùi vị hình như rất quen thuộc.
Mở mắt ra, thấy được một người mặc trang phục nữ tử áo trắng dùng binh khí ngăn lại yêu đao kia, khi nhìn thấy mạng che mặt hai mắt lộ ra ngoài lập tức nhận ra chính là nữ tử từng gặp ở đình cỏ thâm sơn, sau đó, Hạng Dương cũng mặc kệ hai cái đao trên đầu móc ra khăn tay lau máu mũi sau đó chỉnh nón thư sinh ngay ngắn còn thuận tay vuốt ve bụi bặm trên người.
Bạch Vũ Quân khóe miệng giật một cái, một cước đá bay yêu đao của tên quần là áo lượt.
Hạng Dương nhân dịp bò dậy sửa sang lại áo mũ, lập tức trở nên hào hoa phong nhã, trên mặt còn giữ nguyên biểu cảm khoan dung trách trời thương dân.
Vù ~
Không biết từ nơi nào móc ra một cây quạt vù một tiếng mở ra, nghĩ đến làm sao dựng nên hình ảnh.
"Ở đâu ra tiểu nương tử, chẳng lẽ là muốn theo ta về Bạch Long bang ăn ngon uống sướng ư, khà khà."
Tôn Dã dồn toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người Bạch Vũ Quân, cũng không vội vã động thủ ngược lại mở miệng đùa giỡn, cũng không biết nếu hắn ta biết bản thân đang đùa giỡn một con cự xà dài mười lăm mét thì sẽ có biểu cảm thế nào, Bạch Vũ Quân vừa muốn tiến lên đá chết tên vô lại lại này thì bị Hạng Dương đột nhiên xuất hiện ngăn lại.
Đưa tay ngăn Bạch Vũ Quân lại, Hạng Dương dùng biểu lộ đau lòng nhìn về phía Tôn Dã.
"Tên ác nhân ngươi không biết lễ nghi sao, chớ có mạo phạm giai nhân, nếu như ta là ngươi nhất định sẽ bởi vì dáng dấp xấu xí không đụng tường nam không quay đầu(1), cớ sao không quay về trả lại thanh bình cho thế gian."
(1) Chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác, giống như không thấy quan tài không đổ lệ.
"Ngươi. . ."
Tôn Dã thình lình bị mắng thô tục trợn mắt hốc mồm, thế mà mắng người bên ngoài, Bạch Vũ Quân lảo đảo một cái suýt nữa té ngã.
"Aiz, thật đáng buồn đáng tiếc, năm nay ngươi hơn ba mươi à? Lớn tuổi còn cao như thế mà lại còn trêu chọc đường phố, thật thất bại, tử nói thập tam không lập đương tự quải đông nam chi(2)."
(2)Ba mươi không lập tự treo cành đông nam: Ba mươi tuổi nếu không có chí tự lập thì dù cha mẹ có săn sóc và giáo dục cũng vẫn không tự lập được. Họ là những người ăn bám gia đình và xã hội
"Ta. . ."
"Ngươi muốn nói cái gì? Không cần giãy dụa nguỵ biện, chúng ta đều biết ngươi rất xấu cũng rất thất bại, trà trộn đầu phố không phải lỗi của ngươi, dù sao ăn mày cũng đáng thương giống như ngươi."
"Ta ta. . ."
"Bình tĩnh, tử đã từng nói qua, đừng ghét bỏ tướng mạo cùng nhân sinh của mình, tướng mạo là cha mẹ cho, nhân sinh là bản thân liều, ngươi xấu như vậy chắc hẳn hai lão càng khó chịu nổi, ai, người sai là đời trước. . ."
"Phụt . ."
Tôn Dã tức giận công tâm phun ra một ngụm máu, thủ hạ mau mau chạy tới đỡ lấy đầu lĩnh của mình.
Người xem xung quanh tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả đều dùng ánh mắt không tưởng tượng được mà nhìn Hạng Dương thậm chí còn sợ hãi hơn là nhìn thấy bang hội, độc, quá độc, cái miệng đó có thể mắng người đến thổ huyết, người đọc sách quả nhiên không thể khinh thường.
Bị ngăn ở sau lưng Bạch Vũ Quân cảm thấy cái tên này còn độc hơn độc rắn của mình.
"A? Ngài ngã bệnh sao?"
"Cút! Ta cmn chém chết tên khốn ngươi!"
Bị tức đến thổ huyết Tôn Dã cầm đao như bị điên xông lại, hai mắt đỏ bừng gân xanh lộ ra ngoài hiển nhiên vô cùng tức giận.
Bạch Vũ Quân đẩy Hạng Dương ra một đao chém đứt thanh yêu đao sau đó nâng chân một cước đá bay tên quần là áo lượt đáng ghét này, tiếp sau lại một cước đá bay nửa đoạn đao gãy về hướng Tôn Dã, tiếng lợi khí cắt ra máu thịt vang lên, đao gãy đâm thủng lồng ngực Tôn Dã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.