Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 85: Trác Phong

Thư Nam Trạch

17/05/2021

Trong đại sảnh, già trẻ lớn bé vì lợi ích lòng đầy căm phẫn.

"Cái kia. . . Tín vật chỉ có một cái, cho ai đây?"

Một câu phảng phất dội một chậu nước lạnh từ trên xuống, loại trừ tầm hai ba người còn lại đều mặt lộ vẻ luyến tiếc, hiển nhiên biết thực lực của mình không có khả năng nhận được tín vật kia, chỉ có hài tử người thực quyền gia tộc mới có thể lên núi, nghĩ đến giờ mới hiểu được vì sao gia tộc nhớ lại lại để hai bé trai bảy, tám tuổi ở đây, thì ra đã sớm chuẩn bị kỹ càng bố trí sân khấu rồi.

" Trác gia có ba đứa bé trai bảy, tám tuổi, loại trừ tiện chủng kia thì bên ngoài cũng chỉ có tiểu nhi tử lão đại cùng tam nhi tử lão tam, ai cầm tín vật lên Hoa sơn thì chính là bản lĩnh các ngươi, người đâu đến bảo khố lấy ngọc phù kiểm tra đến đây, xem một chút hai tiểu tử ai có cơ duyên."

Lời nói phong khinh vân đạm, phảng phất như đồ vật trong tay cô nhi không có quan hệ gì với nó, muốn bố trí thế nào thì bố trí thế ấy vậy.

Tại thời kì phong kiến, gia tộc đại diện cho tất cả, tộc lão thậm chí có quyền quyết định sinh tử, thật ra thì trong tộc còn mấy bé trai bảy, tám tuổi nhưng ai bảo bọn nó là con vợ bé không phải dòng chính chứ.

Ngọc phù kiểm tra có rất nhiều tại Tu Tiên giới, bất luận tông môn lớn nhỏ đều sẽ lưu dụng dự bị, chỗ dùng lớn nhất chính là kiểm tra linh căn xem người đó có thích hợp tu luyện hay không, phàm là gia tộc có chút bản lĩnh biết Tu Tiên giới đều sẽ tiêu hao món tiền khổng lồ mua được một khối, tuy nói người có thể tu hành ít càng thêm ít, bản thân cũng không nhất định có, có khi đời sau có thể tu luyện, có chút chuẩn bị vẫn tương đối tốt.

Cha cùng gia gia hai đứa bé tâm tình không yên, riêng phần mình tính toán thứ gì không có người biết. . .

Rất nhanh, mang ngọc phù tới tiến hành kiểm tra hai tiểu nam hài.

Kết quả cũng không phải khiến người rất hài lòng, bên trong một nam hài không có bất kỳ cái gì phản ứng gì, nói cách khác nó căn bản cũng không thuộc giới tu tiên, một người khác ngược lại là có phản ứng, chẳng qua một chút phản ứng kia tựa như là ngọn nến bên trong bão tố, không diệt được cũng không mạnh nổi.

"Cái này. . ."

Mấy lão đầu hơi lúng túng một chút, thật vất vả nhận được cơ hội tu hành lại không mầm mống tốt, hạt giống tốt trong gia tộc hoặc là tuổi quá lớn hoặc là chính là tuổi quá nhỏ không cách nào giả mạo, trong lúc nhất thời ngược lại là bắt đầu oán trách tại sao cho tiện chủng kia, cho gia tộc chẳng phải là càng tốt hơn.

Không có ai nghĩ tới thật ra thì tín vật cho là tiện nữ nhân trong miệng bọn họ, chẳng có bất cứ liên quan gì đến gia tộc cả.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể đem cơ hội cho hài tử hơi có chút căn cốt, bất luận tu vi cao thấp chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho gia tộc thì tốt rồi.

Sau đó chính là phân chia vấn đề lợi ích, tỷ như phụ thân hài tử được tuyển chọn hẳn là được tăng thêm sản nghiệp đạt được bao nhiêu lợi, đồng tộc quan hệ không quá hòa thuận trong ngày thường cũng biến thành cúi đầu khom lưng a dua nịnh hót, đều thừa dịp hiện tại mau mau tăng tiến quan hệ, đương nhiên, cha đứa bé cũng phải hứa hẹn tương lai mang cho gia tộc bao nhiêu bao nhiêu lợi ích, một đám người trong đại sảnh hòa hòa khí khí một bộ dạng gia tộc thịnh vượng.

Lại một lát sau, năm lão đầu dẫn mấy nam tử trung niên cùng hài tử được tuyển chọn đi đến linh đường.

Vẫn là cái linh đường đơn giản kia.

Tiểu nam hài quỳ xuống đất hoá vàng mã quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, sau khi thấy rõ người tới trong mắt lóe ra mối thù. . .

Vào phòng, một đám người nhìn cũng không nhìn quan tài váng mỏng kia.



"Ranh con! Không nhìn thấy tộc lão cùng trưởng bối ở đây à? Còn không mau mau hành lễ!" Tên nam nhân trung niên nào đó rống to.

Tiểu nam hài cũng không ngẩng đầu lên vẫn hoá vàng mã trong chậu than như cũ.

"Ngươi. . ."

Nam nhân trung niên còn muốn tiếp tục quát tháo, lão già cầm quải trượng đầu rồng giơ tay lên ra hiệu không cần nhiều lời.

Ấp ủ một chốc, lão đầu mở miệng.

"Trác Phong, ngươi là thế hệ sau Trác gia ta nên phải luôn nhớ tới gia tộc, đương nhiên, gia tộc cũng sẽ chăm sóc tộc nhân, người chết không thể phục sinh, ngày mai ta bỏ tiền kéo ra ngoài an táng."

Tiểu nam hài tên Trác Phong ngẩng đầu.

"Ta muốn mẹ và cha cùng chôn chung một chỗ!"

" Tiện nữ nhân kia có tư cách gì vào mộ tổ Trác gia ta? Để nàng ta bày ở linh đường đã đủ nể tình, nếu như không phải tiện nữ nhân kia thì cha ngươi sẽ chết sớm như thế ư!"

Tiểu nam hài Trác Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn lấy nam nhân kia, trong ánh mắt hung ác làm người ta cảm thấy hoảng sợ.

"Cha ta chết sớm, các ngươi kết hội bắt nạt mẹ ta! Là các ngươi hại chết mẹ ta!"

"Ta đánh ranh con nhà ngươi. . ."

Lão đầu duỗi gậy ra ngăn lại hán tử muốn tiến lên đánh người cũng mạnh mẽ trừng mắt liếc hắn một cái, chính sự còn không có làm lại đi so đo với một đứa bé làm cái gì, nếu như không phải nhiều người lão đầu rất có thể đã vung ngang trượng đánh đập vào sọ não ngu xuẩn của nhi tử rồi.

"Trác Phong, đại gia gia có thể đồng ý để ngươi mẹ vào mộ tổ cùng chôn chung cha ngươi, chẳng qua ngươi phải xuất ra một vật."

Trác Phong sững sờ, sau đó kích động gật đầu hưng phấn không thôi.

"Chỉ cần có thể để cho cha mẹ ta chôn chung thì muốn cái gì cũng được! Coi như muốn mạng của ta cũng không sao!"

"Tốt! Chúng ta không muốn mạng của ngươi, trước khi mẹ ngươi đi có phải có để lại vật gì cho ngươi hay không? Chỉ cần ngươi bằng lòng lấy vật kia ra thì ta có thể đại diện gia tộc đồng ý để mẹ ngươi vào tộc phổ Trác gia chúng ta, thế nào?"

"Ta. . ."



Trác Phong rất rầu rĩ, trước khi mẹ qua đời xác thực có cho mình một món đồ, còn nói phải giữ thật tốt đảm bảo tương lai có người tới cửa tới tìm, thế nhưng là mẹ luôn không được tông tộc thừa nhận, chịu rất nhiều chèn ép vẫn chưa thể cùng cha chôn chung, nếu như có thể sử dụng vật kia đổi lấy mẹ vào tộc chôn chung cùng cha, cho là được.

Trác Phong hiếu thuận rất nhanh quyết định.

"Mẹ ta chỉ cho ta cái này."

Trác Phong từ trong ngực lấy ra dây chuyền khuyên tai ngọc, lão đầu kia vội vàng tiến lên đem khuyên tai ngọc đặt ở trong tay quan sát.

Chỉ thấy khuyên tai ngọc hai tấc lớn nhỏ, ở giữa có Âm Dương ngư xoay chầm chậm.

"Là cái này! Nhất định là cái này!"

"Trời phù hộ ta Trác gia, ha ha ha ~ "

Một đám người tộc lão đi, chẳng qua trước khi đi tiểu mập mạp là huynh trưởng trên danh nghĩa chạy đến nói bên tai Trác Phong một câu.

"Tiện chủng chính là tiện chủng, chờ đi, ngày mai sẽ ném mẹ ngươi ra bãi tha ma, còn ngươi cũng phải cút ra khỏi gia tộc, mà ta thì sẽ được đi trên núi tu tiên, ha ha ha ~ "

Trác Phong rõ ràng mình bị lừa.

" Trả lại đồ vật cho ta! Các ngươi là đồ lừa đảo!"

Vị đại gia gia kia cũng không quay đầu lại, cha tiểu mập mạp một bàn tay vung qua, đầu Trác Phong chấn động lăn trên mặt đất tầm vài vòng mới dừng lại, trơ mắt nhìn những người kia mang đi tưởng niệm cuối cùng mẹ để lại cho mình . .

Hài tử mới bảy tuổi bị người dùng lực một bàn tay đánh trọng thương, nằm trước quan tài dùng sức kêu khóc gào thét cũng ngăn không được những người kia khiêng quan tài đi, lọt vào trong tầm mắt đều là cười lạnh giễu cợt, không có ai tiến lên cho dù là một câu chào hỏi.

Nhớ lại bản thân đem di vật mẹ mình đưa cho người khác thì hối hận không dứt.

Vốn Trác gia định dứt khoát đem Trác Phong giết diệt khẩu hơn nữa để tiểu mập mạp đổi tên Trác Phong, có lẽ là những người khác trong gia tộc nhìn đứa bé kia quá đáng thương lại nói nó cũng là người nhà họ Trác không nên đuổi tận giết tuyệt, dứt khoát đem nhốt ở tiểu viện mỗi ngày đi đến ném mấy cái bánh bao nuôi sống là được rồi, so sánh Trác Phong thê thảm tiểu mập mạp liền thoải mái hơn, mỗi ngày ăn ngon uống sướng liền đợi đến bên trên Hoa sơn vào Thuần Dương cung tu tiên.

Trong tiểu viện, Trác Phong tìm đủ loại phương pháp cũng không ra được, bất luận là phá cửa hay mắng to đều không có ai phản ứng, dần dần an tĩnh lại, không nhúc nhích nhìn bầu trời trên đầu, nhìn về chim chóc tự do tự tại muốn đi đâu thì đi đó. . .

Mỗi ngày, bên ngoài có người ném mấy cái bánh bao đi vào, có đôi khi còn bị thiu.

Nước không đủ uống liền hứng nước mưa, thậm chí đào dẫn nước từ ao nước vườn hoa ở trong viện, tuổi còn nhỏ Trác Phong cố gắng tuân theo mẹ di ngôn sống sót, sống đến lớn lên.

Dần dần Trác Phong bị người ta quên lãng, chỉ có những lão bộc Trác gia không đành lòng mỗi ngày ném mấy cái bánh bao, còn vụng trộm nói mấy câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook