Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 84: Đan Châu

Thư Nam Trạch

17/05/2021

Mây đen dày đặc gió mát run rẩy, nghẹn ngào quỷ khóc khó lặng.

"Tại sao. . . huuu. . ."

Rất yên tĩnh, yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc u oán của Hạ Lam, Bạch Vũ Quân rất hồi hộp, vong hồn dưới sự kích động cực lớn rất dễ dàng phát cuồng biến thành ác quỷ, một khi thành ác quỷ muốn đi luân hồi chuyển thế sẽ càng thêm khó khăn, tên chó chết Lý lang không giúp đỡ vậy thì thôi thế mà còn đập vỡ nát xương khô đáng thương, có thâm thù đại hận thế nào mà muốn lột da tróc thịt người ta như thế?

Bạch Vũ Quân nghe tiếng khóc đột nhiên cảm thấy mệt tâm, bận rộn đến cuối cùng vẫn kết quả xấu như cũ, ngay đến xương khô Hạ Lam cũng không thể bảo vệ, y hệt năm đó không thể bảo vệ được Vân Nhi…

Thấy bộ dạng Lý Khiêm Trình vẫn không biết hối cải, dưới cơn thở gấp tát gã liên tục mười mấy bạt tay!

Đánh mười mấy bàn tay, đánh đến khuôn mặt gã thành cái đầu heo.

Nếu như không phải là bởi vì gã là đại quan chém giết có thể gây ra phiền phức thì đã sớm cho ăn một đao, loại người này thật sự là một khắc cũng không muốn gặp lại, may mắn Hạ Lam thiên tính hiền lành vẫn không hóa thành ác quỷ, chỉ là một chút việc nhỏ mang xương khô về như thế cũng làm không được, vậy thì làm sao tham dự quốc sự triều đình đây?

Mệt, mệt tâm quá.

"Ngươi đi đi, ta khuyên ngươi nên dọn cả nhà đến kinh thành cũng đừng trở về đây nữa, nơi này không phải nhà của ngươi."

Nói xong thu hồi hoành đao, Lý Khiêm Trình toàn thân run rẩy vội vàng dùng cả tay chân chạy trốn.

Hạ Lam chỉ khóc, không hề làm gì chỉ là ngồi xổm nghẹn ngào khóc, Bạch Vũ Quân lắc đầu, ở trên núi lợi dụng tướng thuật gà mờ tìm chỗ tốt lấy trọng thước ra đào hố, cẩn thận từng li từng tí thu hài cốt bỏ vào trong hố vùi lấp, không có lập bia, sợ về sau tên họ Lý giận muốn gây phiền phức lên núi đào mộ.

Mộ phần đã sửa xong, tiếp theo là đưa Hạ Lam rời khỏi.

Từ rương sách bên trong lật ra kinh thư, tìm tới kinh văn siêu độ ngồi dưới đất bắt đầu siêu độ. . .

"Khắp đầy thập phương giới, thường lấy uy thần lực."

"Cứu giúp chư chúng sinh, đến rời tại lạc đường."

Tiếng tụng kinh quanh quẩn tại núi hoang, rất lâu, Hạ Lam rốt cục dừng gào khóc lại, chỉ là luôn nhìn về phương hướng quê quán dưới núi lưu luyến không muốn rời, Bạch Vũ Quân biết nàng đã buông bỏ chấp niệm chuẩn bị rời khỏi, gặp như vậy vẫn không hóa thành ác quỷ, đáy lòng hiền lành thế gian hiếm thấy, đáng tiếc.

"Bạch nữ hiệp, cám ơn ngươi, ta phải đi."

"Đi thôi, buông được thì tốt."

Bạch Vũ Quân tiếp tục đọc kinh văn, Hạ Lam hướng về phía Bạch Vũ Quân mỉm cười, ngẩng đầu phảng phất thấy được một đại môn ở trước mắt, cuối cùng liếc mắt bồi hồi nhìn địa phương bảy năm, bay lên trời thẳng đến đền thờ cổ xưa biến mất không thấy gì nữa.

Kinh văn tiếng biến mất, chỉ nghe tiếng gió nghẹn ngào.

Bạch Vũ Quân tuyệt đối không ngờ sau này sẽ còn gặp lại Hạ Lam, hơn nữa bởi vì chuyện hôm nay kết cái thiện duyên, tương lai đối mặt nguy cơ mất mạng có thể sinh tồn. . .

Số mệnh tự có thiên định.



Trời mưa.

Mây đen xoay quanh một ngày rốt cục hạ xuống nước mưa, tìm một mỏm đá dốc đứng nấp bảo vệ rương sách lẳng lặng chờ đợi mưa tạnh.

Bạch Vũ Quân tạm thời ở lại trên dãy núi, mỗi ngày tu luyện đi ngủ, gã Lý Khiêm Trình cũng không giống như là một người rộng lượng, sau khi chạy trốn chắc chắn sẽ mướn người tới tìm Hạ Lam trút giận, tục ngữ nói đưa phật đưa đến Tây Thiên, đã bảo vệ Hạ Lam vậy thì dứt khoát bảo vệ đến cùng, nếu thật sự dám có người lên núi làm ẩu không ngại dạy bảo một phen.

Chờ ba ngày, dưới núi đi lên một người mặc trường bào cầm la bàn trong tay.

Bạch Vũ Quân đứng tại vị trí đã từng đặt hài cốt Hạ Lam, ngẩng đầu nhìn trời không nhúc nhích, nam tử trường bào đi đến trước mặt Bạch Vũ Quân, trên người không có linh lực, là một tiên sinh tướng thuật.

Tiên sinh cũng là người có bản lĩnh, sau khi thấy rõ khuôn mặt Bạch Vũ Quân một câu không nói trực tiếp quỳ trên mặt đất cái trán chạm đất.

Ai cũng không lên tiếng, tiên sinh cứ như vậy quỳ trên mặt đất.

Thật lâu, Bạch Vũ Quân thở dài.

"Việc này không liên quan đến ngươi, đi đi, trở về nói cho cố chủ sau này mỗi người một nơi vĩnh viễn không nợ nhau."

Tiên sinh không lên tiếng, sau khi dập đầu một cái thì đứng dậy rời đi.

Lại nói, sau khi tiên sinh xuống núi thì trở lại Lý phủ đem nguyên văn Bạch Vũ Quân dâng lên cũng khuyên bảo vài câu, đến tiền thù lao cũng không nhận xoay người rời khỏi, hắn đã chuyển cáo lại đã cảnh cáo cũng không lấy tiền, về sau lại có chuyện gì cũng sẽ không có bất kỳ dính dáng nhân quả gì với hắn, tiên sinh không phải tu sĩ nhưng hiểu chuyện không thể ít hơn tu sĩ bao nhiêu, khi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Vũ Quân đã biết mình gặp phải yêu thú, cũng may là yêu thú nói đạo lý nên không đến mức mất mạng.

Bạch Vũ Quân vẫn ở lại núi hoang như cũ.

Lý phủ vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, lại là tìm một tên nam tử trừ ma lên núi, Bạch Vũ Quân không thèm để ý, chỉ cần không tới gần phần mộ Hạ Lam thì chẳng muốn quan tâm.

Có một ngày một đám tráng hán cầm đao kiếm trong tay tới gần phần mộ, chợt thấy một con Bạch xà cực lớn bò từ trong rừng ra, tráng hán sợ quá trốn đi.

Qua vài ngày, Lý gia dọn đi, nghe nói là dọn vào kinh thành Trường An.

Bạch Vũ Quân tiếp tục đi đường.

Màn trời chiếu đất một nắng hai sương, vì trước đó dừng lại ở núi hoang đã lãng phí thời gian đi đường, gặp núi trèo núi gặp nước bơi qua đi thẳng, đi ngang qua đầm lầy nào đó, bình thường cần đi đường vòng thì Bạch Vũ Quân trực tiếp hóa thành nửa người nửa rắn băng ngang qua, đại giang sông lớn càng là giơ rương sách đi qua, bị dân chúng nhìn thấy lại muốn nói thầm rắn lớn sang sông ba ngày sau tất có mưa lớn.

Một đường thấy được quá nhiều chuyện bất bình, chẳng qua không có khí lực đi xen vào chuyện bao đồng, lại nói đó là chuyện nhân loại.

Bờ sông, tay cầm thanh gỗ vót nhọn buộc dây đứng không nhúc nhích, thấy được cá lớn lập tức ném ra ngoài gậy gỗ đâm cá, bảy, tám cân cá chép cỏ nướng chín mùi vị ngon lắm, đi đường suốt đêm mấy ngày cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút.

Tối hôm qua hạ một trận mưa, rương sách ngâm chút mưa có chút ướt, thừa dịp lửa đang mạnh lấy từng món tạp vật ra hong khô.

. . .

Đan Châu quận Thanh Định.



Quận thành rất lớn, tuy là không so được Trường An nhưng Đan Châu này cũng coi là đại thành, nhân khẩu nội thành rất nhiều, đại khái chia làm xóm nghèo cùng khu nhà giàu, khu nhà giàu đường phố rộng rãi lầu son đại viện tường cao thâm trạch, trạch viện tiểu phú tiểu quý trước sau ba lối vào, nhà đại phú đại quý vườn hoa lầu các hồ cá cảnh đầy đủ mọi thứ.

Gia đình giàu có nào đó.

Trong phủ nơi hẻo lánh một gian nhà tiểu viện treo đầy giấy lá cờ vải trắng, trong phòng sắp đặt thành linh đường, hương nến chậu than tiền giấy đầy đất.

Nhắc tới cũng kỳ, gia đình giàu có có tiền như vậy lại dùng một quan tài váng mỏng, trước sau có viết hai chữ Phúc Thọ, dựa theo quy củ khi đưa tang mới có thể đóng đinh quan tài cho nên nắp quan tài có chút nghiêng qua một chút, trước quan tài có tiểu nam hài quỳ gối bên cạnh chậu than hoá vàng mã.

Đèn chong bên trên bàn thờ lung la lung lay.

Toàn bộ linh đường chỉ có một tiểu nam hài đốt giấy để tang không còn người nào nữa, tiểu nam hài kia cũng không khóc ầm ĩ mà chỉ là lặng im hoá vàng mã trong chậu than, khuôn mặt nhỏ vô cùng bẩn khi ánh lửa chiếu rọi lúc sáng lúc tối. . .

Cách Tiểu viện linh đường không xa trong đại sảnh ngồi đầy người.

Cầm đầu là năm lão nhân, kế tiếp là mười người trung niên nhân và hai nam hài không khác lắm với tuổi nam hài trong linh đường.

"Lão tam, ngươi nói thật sao?"

Lão đầu thủ vị nhìn về phía một người nam tử trung niên, toàn bộ ánh mắt trong sảnh nhìn chằm chằm trung niên nhân kia.

"Chính xác trăm phần trăm, tiện nhân kia khi còn sống biết Tiên Nhân Thuần Dương Cung, nghe nói có thể là Vu Dung Thanh Hư, hai người từng hẹn tương lai để con tiện nhân kia đến Hoa sơn tu hành, hơn nữa còn cho cái tín vật."

Mọi người tại đây cảm xúc kích động trông mà thèm không dứt, đây chính là Thuần Dương Cung trong truyền thuyết, gia tộc chỉ cần có một người vào Thuần Dương sau này thì gia tộc sẽ lên như diều gặp gió ở trong tầm tay, truyền thuyết Thuần Dương Cung chiêu thu đệ tử cực kỳ khắc nghiệt, dù cho thiên tư hơn người cũng không nhất định có thể đi vào sơn môn, thế nhân vì lên được Hoa sơn không biết bỏ ra bao nhiêu gian khổ, nghĩ không ra trong gia tộc lại có thể có người có thể sử dụng tín vật trăm phần trăm vào được Thuần Dương Cung kia.

Tiện nhân trong miệng mọi người chính là nữ tử nằm trong quan tài ở linh đường, mẹ tiểu nam hài đang đốt giấy để tang.

"Tín vật ở đâu?"

Ngồi ở chủ vị lão đầu hỏi vấn đề tất cả mọi người muốn biết nhất.

"Nếu như ta không có đoán sai, cái tín vật ở ngay trên người tiện chủng kia."

Nhất thời, trong sảnh ánh mắt mọi người lóe lên hiển nhiên không phải chủ ý tốt lành gì, một cô nhi chết cha mẹ, giấu trong lòng chí bảo có thể một bước lên trời, như là trẻ em ba tuổi ôm hoàng kim đi lại phố xá sầm uất, cùng một gia tộc thì sao, gia tộc này nhân tình lạnh lùng quan hệ sớm đã đạm bạc.

"Tiểu tiện chủng kia có tư cách gì đến Hoa sơn?"

"Đúng đó đúng đó, mặc kệ ai đi cũng không tới phiên nó đi."

"Nó là thế hệ sau trong tộc, có nghĩa vụ vì dâng hiến tiền đồ gia tộc."

"Đúng! Giao tín vật ra!"

Trong đại sảnh ồn ào, đều không ngoại lệ muốn cô nhi không còn cha lại chết mẹ giao ra tín vật Thuần Dương, cất tâm tư gì thì trong lòng mọi người đều biết rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook