Quyển 1 - Chương 92: Bạch xà yêu nữ
Phong Ngự Cửu Thu
24/12/2013
Vào núi, ở trên vai Tả Đăng Phong mang theo một cái rương gỗ, lấy được trong thư viện Nam Kinh, thứ này nguyên bản dùng để đựng
sách, nhưng lúc này bên trong chỉ dùng một nửa đựng sách, còn một nữa
đựng ít đồ tạp vật thường dùng. Rương gỗ này chế từ gỗ linh, được mài
trơn nhẵn, vừa có thể đựng đồ, cũng có thể để cho 13 ngồi thoải mái ở
trên.
Đáng lý ra, sức nặng của rương gỗ và 13 cộng lại đã vượt quá cân nặng của Tả Đăng Phong, đổi lại người thường thì khó mà nâng lên được. Nhưng từ sau khi độ qua Thiên Kiếp, thì linh khí trên người Tả Đăng Phong luôn sung túc, mang theo chúng cũng không ảnh hưởng gì.
Bắt đầu vào núi là tám giờ sáng, tất nhiên là Tả Đăng Phong không đi bộ như bình thường, mà là liên tục mượn lực nhảy cao lướt đi trên không.
Mười lần mượn lực nhảy lên như thế, quần áo của hắn đã bị nước mưa còn lưu trên lá cây làm ướt, sau khi mặt trời mọc, bên trong núi xuất hiện rất nhiều sương mù, khiến cho Tả Đăng Phong mỗi khi hít thở đều cảm giác ngột ngạt. Điều này hắn cực kỳ nhớ quê nhà, nhớ đến khi hậu trong lành trong núi Côn Du, mặc dù thời gian này ở đó không thể săn thú, nhưng nếu Vu Tâm Ngữ còn sống, thì hai người lúc này cũng đang câu cá bên đầm nước. Đáng hận là cuộc sống yên vui ấy đều bị đám quân NB phá vỡ, khiến cho hôm nay hắn lưu lạc nơi rừng thiêng nước độc.
- Dcm chúng nó, lão tử nhất định sẽ có ngày giết sạch các ngươi.
Tả Đăng Phong chửi rủa.
13 nghe thấy cũng chẳng có phản ứng gì, nó đã quen với thói quen này của Tả Đăng Phong.
Khác với Sơn Đông, dải núi ở Hồ Nam này có phạm vi rất lớn, địa thế cũng rất phức tạp.
Bởi vì khu vực này không phải phạm vi nước “Lô” năm xưa, cho nên tốc độ di chuyển của Tả Đăng Phong rất nhanh, cách hắn dùng chính là từ hướng Tây thảng tiến, từ phía Nam quan sát phía Bắc, cố gắng tìm tòi thật kỹ cho đến khi đến địa giới nước “Dung” năm xưa, nam bắc quan sát mười dặm, cách này mặc dù rất chậm chạp nhưng đảm bảo không bỏ sót được.
Lúc đầu, Tả Đăng Phong thỉnh thoảng còn gặp được dân miền núi, nhưng dần dần tiến vào sâu trong núi, thì không còn gặp được nữa.
Giữa trưa, Tả Đăng Phong phát hiện một con trăn rất lớn đang năm trên tảng đá, trong một sơn cốc phơi nắng.
Con trăn phát hiện Tả Đăng Phong liền uốn éo thân hình bỏ chạy vào bụi cỏ, Tả Đăng Phong liền rút dao chặt đứt đầu nó. Hắn giết con trăn này thứ nhất vì con vật xấu xí này vừa này đã dọa cho hắn giật mình, thứ hai là rèn luyện lòng can đảm cho bản thân.
Buổi trưa, mặt trời lên cao xua tan sương mù, tầm mắt xa hơn. Tả Đăng Phong vốn định nhân lúc này cố tìm kiếm nhiều hơn, nhưng 13 sau khi thấy Tả Đăng Phong chặt đứt đầu con trăn, liền trèo từ trên vai hắn xuống, chạy tới ăn thịt sống thịt trăn.
Thấy thế, Tả Đăng Phong đành phải đứng lại đợi, tiện thể cũng cởi áo chào và giầy đã bị ướt nhẹp ra đặt lên tảng đá phơi khô, đợi cho 13 ăn no xong mới tiếp tục lên đường, đến tầm 3h chiều, ở hướng Tây Nam Tả Đăng Phong phát hiện một tòa đạo quan ẩn sâu trong rừng cây, hắn cảm giác được nơi đó có hai người tu vị xấp xỉ mình, một người trong đó chắc là Ngọc Phật. Nhưng Tả Đăng Phong vẫn không tiến tới chào hỏi, dù sao thì Ngọc Phật cũng là con gái, nếu một người đàn ông đến thăm nàng sẽ khiến nhiều người hiểu lầm.
Đã biết được vị trí phái Thần Châu, Tả Đăng Phong liền tập trung tìm kiếm trong bán kính ba trặm dặm về hướng Đông Bắc, mặc dù Ngọc Phật nói gặp được con khỉ kia là ở bên ngoài cách nơi này hơn ba trăm dặm, nhưng ai dám nói là con khỉ kia không phải trong đây chạy ra chứ.
Chạng vạng tối, sương mù lại xuất hiện, tốc độ của Tả Đăng Phong phải giảm xuống. Lúc này trên cây đều có các loài rắn độc ẩn nấp, còn trên các tảng đá vì buổi trưa được mặt trời chiếu xuống cho nên còn giữ được một chút độ ấm, nên thường sẽ có rất nhiều bọ cạp. Vì vậy mà Tả Đăng Phong không tìm được chỗ đặt chân mượn lực phi người lên cao, cuối cùng đành phải ngồi xuống rương gỗ tạm nghỉ.
Đến khi trời tối, muỗi bắt đầu nhiều hơn, còn có cả dơi hút máu lớn nhỏ, nhưng thứ này đều không sợ linh khí trong người Tả Đăng Phong, đều xúm lại hút máu. Ngay cả 13 cũng bị đốt đến kêu ô ô, cuối cùng Tả Đăng Phong đành phải kiếm củi khô nhóm lửa xua đuổi chúng.
Bây giờ là cuối mùa hè, cỏ và củi khô đều rất khó kiếm, vất vả lắm Tả Đăng Phong mới tìm được một chút.
Cuối mùa hè nhiệt độ không khí đã cao, lại thêm sươi ấm, nên nhiệt độ càng cao, mà quần áo vốn bị ướt nhẹp của Tả Đăng Phong gặp nhiệt độ cao liền sinh ra hơi ẩm, khiến hắn cực kỳ khó chịu, nhưng không dám cởi chúng ra bởi vì có một đám muỗi đang chờ đợi xung quanh.
- 13, chúng ta đi thôi !
Tả Đăng Phong nhìn 13 nói.
13 nghe xong gật đầu liên tục, mặc dù toàn thân có lông mao bảo vệ nhưng trên mặt 13 lại không có, vừa nãy nó cũng đã bị đám muỗi hành hạ rất khổ.
Tả Đăng Phong liền nhấc rương gỗ lên muốn rời đi, nhưng nghĩ lại thật không cam lòng, lại đi tìm gom củi khô lại, hắn muốn nổi lửa đốt rừng, nhưng lúc này không khí ẩm ướt đốt không cháy được, cuối cùng Tả Đăng Phong dùng Huyền Âm chân khí đem mấy con muỗi vừa đốt mình với 13 đóng băng lạnh chết, lúc này mới chịu cõng rương gỗ 13 ngồi phía trên, tiếp tục lên đường.
Mặc dù đã rất mệt, nhưng nhảy trên cao có thể tránh được muỗi đốt, hơn nửa ở trên cao có thể đón những tia gió núi, làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy thoải mái được một chút.
Bên trong núi có đủ hổ báo sói các loại, trong đêm tối thỉnh thoảng có thể thấy ánh sáng từ mắt chúng lóe lên, lúc này Tả Đăng Phong cảm thấy may mắn bản thân mình có đạo pháp, đổi lại người thường thì trong hoàn cảnh này khó mà sống sót được.
Chạng vạng sáng, Tả Đăng Phong phát hiện một bầy vượn, sau khi đuổi theo quan sát thì nhận ra đám khỉ này không giống với con khỉ của Ngọc Phật.
Vào bình minh, Tả Đăng Phong chợt phát hiện di tích một tòa thành trì, khu vực này mặc dù ít người tới, nhưng trước đây chắc chắn từng có người ở, ba ngàn năm trước nơi này chính là lãnh thổ nước “Dung”, cho nên hắn đã dự đoán được sẽ có phát hiện được dấu vết các tòa thành cổ này.
Tòa thành trì trước mắt rộng hơn hai mươi mẫu đất, chắc chắn đã bỏ hoang rất nhiều năm, kiến trúc bên trong đã đổ nát từ lâu, đa số kiến trúc bên trong chỉ còn lại nền, bên trong cỏ dại và cây cối mọc rậm rạp, chỉ còn sót lại hai đoạn tường thành ở hai mặt Đông và Nam, tường thành làm làm từ đá tảng, cao đến năm trượng rộng chừng 9m, điều này khiến Tả Đăng Phong rất khó hiểu, trước đây chắc chắn không có nhiều người sinh sống ở nơi này, nhung tại sao họ lại có thể xây đựng được tường thành cao như thế, và vì sao họ lại phải làm như vậy chứ ?
Trong lòng rất nhiều nghi vấn, Tả Đăng Phong ngồi xuống đoạn tường thành tạm nghỉ chân.
- 13, mày đi ngủ trước đi.
Tả Đăng Phong nhìn 13 nói.
13 nghe xong cũng không nghe lời, mà quay đầu nhìn về phía bụi cỏ trong thành.
- 13, mày thấy cái gì ?
Tả Đăng Phong liền nhìn theo, vừa nhìn thấy đã choáng váng, lạnh hết sống lưng.
Trong bụi cỏ lộ ra một khuôn mặt nữ nhân, lúc này đang nhìn hắn cười, cười cực kỳ sơ cứng và quỷ dị. Chẳng qua khiến Tả Đăng Phong lạnh người cũng không phải là nụ cười của nàng, mà ở dưới đầu nàng không phải là thân người, mà dưới đó lại là một thân rắn màu trắng.
Chỉ hoảng sợ một chút, Tả Đăng Phong đã bình tĩnh lại, cười lạnh đỡ rương gỗ xuống, nói :
- 13, theo tao đi bắt bạch nương tử nào !
Đáng lý ra, sức nặng của rương gỗ và 13 cộng lại đã vượt quá cân nặng của Tả Đăng Phong, đổi lại người thường thì khó mà nâng lên được. Nhưng từ sau khi độ qua Thiên Kiếp, thì linh khí trên người Tả Đăng Phong luôn sung túc, mang theo chúng cũng không ảnh hưởng gì.
Bắt đầu vào núi là tám giờ sáng, tất nhiên là Tả Đăng Phong không đi bộ như bình thường, mà là liên tục mượn lực nhảy cao lướt đi trên không.
Mười lần mượn lực nhảy lên như thế, quần áo của hắn đã bị nước mưa còn lưu trên lá cây làm ướt, sau khi mặt trời mọc, bên trong núi xuất hiện rất nhiều sương mù, khiến cho Tả Đăng Phong mỗi khi hít thở đều cảm giác ngột ngạt. Điều này hắn cực kỳ nhớ quê nhà, nhớ đến khi hậu trong lành trong núi Côn Du, mặc dù thời gian này ở đó không thể săn thú, nhưng nếu Vu Tâm Ngữ còn sống, thì hai người lúc này cũng đang câu cá bên đầm nước. Đáng hận là cuộc sống yên vui ấy đều bị đám quân NB phá vỡ, khiến cho hôm nay hắn lưu lạc nơi rừng thiêng nước độc.
- Dcm chúng nó, lão tử nhất định sẽ có ngày giết sạch các ngươi.
Tả Đăng Phong chửi rủa.
13 nghe thấy cũng chẳng có phản ứng gì, nó đã quen với thói quen này của Tả Đăng Phong.
Khác với Sơn Đông, dải núi ở Hồ Nam này có phạm vi rất lớn, địa thế cũng rất phức tạp.
Bởi vì khu vực này không phải phạm vi nước “Lô” năm xưa, cho nên tốc độ di chuyển của Tả Đăng Phong rất nhanh, cách hắn dùng chính là từ hướng Tây thảng tiến, từ phía Nam quan sát phía Bắc, cố gắng tìm tòi thật kỹ cho đến khi đến địa giới nước “Dung” năm xưa, nam bắc quan sát mười dặm, cách này mặc dù rất chậm chạp nhưng đảm bảo không bỏ sót được.
Lúc đầu, Tả Đăng Phong thỉnh thoảng còn gặp được dân miền núi, nhưng dần dần tiến vào sâu trong núi, thì không còn gặp được nữa.
Giữa trưa, Tả Đăng Phong phát hiện một con trăn rất lớn đang năm trên tảng đá, trong một sơn cốc phơi nắng.
Con trăn phát hiện Tả Đăng Phong liền uốn éo thân hình bỏ chạy vào bụi cỏ, Tả Đăng Phong liền rút dao chặt đứt đầu nó. Hắn giết con trăn này thứ nhất vì con vật xấu xí này vừa này đã dọa cho hắn giật mình, thứ hai là rèn luyện lòng can đảm cho bản thân.
Buổi trưa, mặt trời lên cao xua tan sương mù, tầm mắt xa hơn. Tả Đăng Phong vốn định nhân lúc này cố tìm kiếm nhiều hơn, nhưng 13 sau khi thấy Tả Đăng Phong chặt đứt đầu con trăn, liền trèo từ trên vai hắn xuống, chạy tới ăn thịt sống thịt trăn.
Thấy thế, Tả Đăng Phong đành phải đứng lại đợi, tiện thể cũng cởi áo chào và giầy đã bị ướt nhẹp ra đặt lên tảng đá phơi khô, đợi cho 13 ăn no xong mới tiếp tục lên đường, đến tầm 3h chiều, ở hướng Tây Nam Tả Đăng Phong phát hiện một tòa đạo quan ẩn sâu trong rừng cây, hắn cảm giác được nơi đó có hai người tu vị xấp xỉ mình, một người trong đó chắc là Ngọc Phật. Nhưng Tả Đăng Phong vẫn không tiến tới chào hỏi, dù sao thì Ngọc Phật cũng là con gái, nếu một người đàn ông đến thăm nàng sẽ khiến nhiều người hiểu lầm.
Đã biết được vị trí phái Thần Châu, Tả Đăng Phong liền tập trung tìm kiếm trong bán kính ba trặm dặm về hướng Đông Bắc, mặc dù Ngọc Phật nói gặp được con khỉ kia là ở bên ngoài cách nơi này hơn ba trăm dặm, nhưng ai dám nói là con khỉ kia không phải trong đây chạy ra chứ.
Chạng vạng tối, sương mù lại xuất hiện, tốc độ của Tả Đăng Phong phải giảm xuống. Lúc này trên cây đều có các loài rắn độc ẩn nấp, còn trên các tảng đá vì buổi trưa được mặt trời chiếu xuống cho nên còn giữ được một chút độ ấm, nên thường sẽ có rất nhiều bọ cạp. Vì vậy mà Tả Đăng Phong không tìm được chỗ đặt chân mượn lực phi người lên cao, cuối cùng đành phải ngồi xuống rương gỗ tạm nghỉ.
Đến khi trời tối, muỗi bắt đầu nhiều hơn, còn có cả dơi hút máu lớn nhỏ, nhưng thứ này đều không sợ linh khí trong người Tả Đăng Phong, đều xúm lại hút máu. Ngay cả 13 cũng bị đốt đến kêu ô ô, cuối cùng Tả Đăng Phong đành phải kiếm củi khô nhóm lửa xua đuổi chúng.
Bây giờ là cuối mùa hè, cỏ và củi khô đều rất khó kiếm, vất vả lắm Tả Đăng Phong mới tìm được một chút.
Cuối mùa hè nhiệt độ không khí đã cao, lại thêm sươi ấm, nên nhiệt độ càng cao, mà quần áo vốn bị ướt nhẹp của Tả Đăng Phong gặp nhiệt độ cao liền sinh ra hơi ẩm, khiến hắn cực kỳ khó chịu, nhưng không dám cởi chúng ra bởi vì có một đám muỗi đang chờ đợi xung quanh.
- 13, chúng ta đi thôi !
Tả Đăng Phong nhìn 13 nói.
13 nghe xong gật đầu liên tục, mặc dù toàn thân có lông mao bảo vệ nhưng trên mặt 13 lại không có, vừa nãy nó cũng đã bị đám muỗi hành hạ rất khổ.
Tả Đăng Phong liền nhấc rương gỗ lên muốn rời đi, nhưng nghĩ lại thật không cam lòng, lại đi tìm gom củi khô lại, hắn muốn nổi lửa đốt rừng, nhưng lúc này không khí ẩm ướt đốt không cháy được, cuối cùng Tả Đăng Phong dùng Huyền Âm chân khí đem mấy con muỗi vừa đốt mình với 13 đóng băng lạnh chết, lúc này mới chịu cõng rương gỗ 13 ngồi phía trên, tiếp tục lên đường.
Mặc dù đã rất mệt, nhưng nhảy trên cao có thể tránh được muỗi đốt, hơn nửa ở trên cao có thể đón những tia gió núi, làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy thoải mái được một chút.
Bên trong núi có đủ hổ báo sói các loại, trong đêm tối thỉnh thoảng có thể thấy ánh sáng từ mắt chúng lóe lên, lúc này Tả Đăng Phong cảm thấy may mắn bản thân mình có đạo pháp, đổi lại người thường thì trong hoàn cảnh này khó mà sống sót được.
Chạng vạng sáng, Tả Đăng Phong phát hiện một bầy vượn, sau khi đuổi theo quan sát thì nhận ra đám khỉ này không giống với con khỉ của Ngọc Phật.
Vào bình minh, Tả Đăng Phong chợt phát hiện di tích một tòa thành trì, khu vực này mặc dù ít người tới, nhưng trước đây chắc chắn từng có người ở, ba ngàn năm trước nơi này chính là lãnh thổ nước “Dung”, cho nên hắn đã dự đoán được sẽ có phát hiện được dấu vết các tòa thành cổ này.
Tòa thành trì trước mắt rộng hơn hai mươi mẫu đất, chắc chắn đã bỏ hoang rất nhiều năm, kiến trúc bên trong đã đổ nát từ lâu, đa số kiến trúc bên trong chỉ còn lại nền, bên trong cỏ dại và cây cối mọc rậm rạp, chỉ còn sót lại hai đoạn tường thành ở hai mặt Đông và Nam, tường thành làm làm từ đá tảng, cao đến năm trượng rộng chừng 9m, điều này khiến Tả Đăng Phong rất khó hiểu, trước đây chắc chắn không có nhiều người sinh sống ở nơi này, nhung tại sao họ lại có thể xây đựng được tường thành cao như thế, và vì sao họ lại phải làm như vậy chứ ?
Trong lòng rất nhiều nghi vấn, Tả Đăng Phong ngồi xuống đoạn tường thành tạm nghỉ chân.
- 13, mày đi ngủ trước đi.
Tả Đăng Phong nhìn 13 nói.
13 nghe xong cũng không nghe lời, mà quay đầu nhìn về phía bụi cỏ trong thành.
- 13, mày thấy cái gì ?
Tả Đăng Phong liền nhìn theo, vừa nhìn thấy đã choáng váng, lạnh hết sống lưng.
Trong bụi cỏ lộ ra một khuôn mặt nữ nhân, lúc này đang nhìn hắn cười, cười cực kỳ sơ cứng và quỷ dị. Chẳng qua khiến Tả Đăng Phong lạnh người cũng không phải là nụ cười của nàng, mà ở dưới đầu nàng không phải là thân người, mà dưới đó lại là một thân rắn màu trắng.
Chỉ hoảng sợ một chút, Tả Đăng Phong đã bình tĩnh lại, cười lạnh đỡ rương gỗ xuống, nói :
- 13, theo tao đi bắt bạch nương tử nào !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.