Quyển 1 - Chương 93: Xà nữ Diệu Âm
Phong Ngự Cửu Thu
25/12/2013
Tả Đăng Phong vừa nói xong, 13 liền lao xuống tường thành, xông về phía bụi cỏ.
Tả Đăng Phong cũng không đi theo, 13 đi cùng với hắn đã lâu, nhưng hắn chưa từng thấy 13 sợ hãi thứ gì, mặc kệ thực lực đối phương mạnh bao nhiêu thì 13 cũng đi tiểu thị uy. Lần này con rắn mọc ra mặt người kia hình thể cũng gần bằng con rắn hắn từng giết, rất lớn. Vì vậy Tả Đăng Phong không vội qua ngay, mà muốn nhìn một chút, vì sao mà lá gan 13 lại lớn như vậy.
Dù là người hay động vật thì gan lớn cũng đều có thể chia làm hai loại, loại thứ nhất chính là trời sinh ngu ngốc, không biết sợ hãi. Còn loại thứ hai chính là thực lực cực mạnh, không cần phải sợ. Tả Đăng Phong tin tưởng 13 là thuộc loại thứ hai.
13 lao đi hơn mười trượng mới phát hiện Tả Đăng Phong không có theo sau, quay đầu nhìn lại đầy nghi hoặc, sau khi thấy Tả Đăng Phong vẫn đứng trên tường thành nhìn theo mình, liền tức giận nhe răng, sau khi nhe răng xong liền quay đầu tiếp tục lao tới trước.
Tả Đăng Phong bị vẻ mặt của 13 chọc cười, vừa rồi nó nhe răng chắc là muốn nói “Ngươi để ta một mình tới sao ?
Sau khi cười xong, Tả Đăng Phong cũng nhảy xuống tường thành, đi theo phía sau 13. Mặc dù trực giác nói cho hắn biết con rắn này cũng không nguy hiểm gì, nhưng hắn vẫn không yên lòng để mặc 13 một mình chiến đấu, hơn nữa là hắn sợ 13 sẽ mang thù, sau này sẽ tìm cơ hội chọc phá mình.
Thành trì bỏ hoang chỉ rộng hơi hai mươi mẫu, cũng không phải quá lớn, rất nhanh Tả Đăng Phong và 13 đã đến gần con rắn trắng kia. Con rắn kia nhìn thấy bọn họ áp sát cũng không bỏ chạy, cũng không tấn công mà chỉ đứng im, chỉ dùng ánh mắt mị hoặc nhìn bọn họ.
Đứng gần quan sát, Tả Đăng Phong thấy rõ ràng hơn, con rắn này đúng là mặt ra một cái mặt người, khuôn mặt thiếu nữ trước măt này ngũ quan cực kỳ xinh đẹp chỉ tiếc là không có tóc, nếu không cũng được xem là mỹ nhân. Nhưng đáng tiếc hơn là, dưới khuôn mặt trắng mịn đó lại là một thân vảy rắn.
Nếu như hình dáng của con rắn trắng khiến Tả Đăng Phong trố mắt nhìn, thì hành động của 13 sau đó càng làm cho Tả Đăng Phong trợn trắng mắt, nó chạy đến cách con rắn ba trượng, ngồi xuống rồi trừng mắt vễnh tai, như đang chờ đợi gì đó.
13 khi đánh nhau bình thường sẽ khom người xuống, chứ không bao giờ ngồi cả. Hơn nữa là từ khi còn rắn này xuất hiện 13 cũng không lộ ra địch ý mạnh liệt, điều này khiến Tả Đăng Phong rất khó hiểu, trong lúc Tả Đăng Phong còn đang suy nghĩ thì con rắn kia đã chậm rãi nâng người lên, thân rắn vặn vẻo đồng thời mở miệng, phát ra một dải tiếng kêu trong trẻo.
Tả Đăng Phong bị tiếng kêu bất ngờ này làm giật mình, nhanh chóng áp sát gần 13, nhưng lúc này 13 đã quay đầu lại nhìn hắn, lắc đầu ra hiệu Tả Đăng Phong không cần lo lắng.
Bộ dáng của 13 khiến Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, hắn áp sát lại chỗ 13 chính là muốn bảo vệ cho nó chứ không phải là nhờ nó bảo vệ. Nhưng tất nhiên sẽ không cùng một con mèo tính toán.
Thanh âm mà con rắn phát ra vừa nãy giống y hệt ca kỹ cất tiếng hát dạo đầu mở màn vậy, tiếp sau đó nó liền mở miệng phát ra tiếng, âm thanh uyển chuyển mềm mại đang yêu. Mặc dù Tả Đăng Phong nghe không hiểu nhưng hắn vẫn có thể xác định được con rắn này chính là đang hát, bởi vì âm thanh con rắn này phát ra gần giống với âm thanh mà người dân bên ngoài phát âm, chỉ khác là người dân bên ngoài phát âm rất nhanh còn con rắn này thì phát âm lại rất chậm, nhân rõ từng chữ, âm điệu phiêu lãng thoát tục, tựa như âm thanh của thiên nhiên vậy.
- 13, mày từng gặp qua loài vật này ?
Tả Đăng Phong liền nhìn 13 hỏi.
13 nghe xong liệt gật gật đầu.
Thấy 13 gật đầu, Tả Đăng Phong cũng an tâm, nếu 13 từng gặp qua loài vật này thì chứng tỏ tiếng hát của loài rắn này không phải là mê hoặc hay công kích gì.
- Trước đây mày từng đến nơi này ?
Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.
13 liền lắc đầu.
- Vậy mày gặp qua loài vật này ở đâu?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
Lần này thì 13 không có trả lời.
Lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ ra, vấn đề này cũng không phải thông qua gật hoặc lắc đầu để trả lời. Hắn vừa định đổi một cách hỏi khác thì tiếng hát ngừng, Tả Đăng Phong liền quay đầu nhìn con rắn kia, phát hiện con rắn này đang nhìn hắn, mặc dù biểu cảm trên mặt vẫn cứng ngắc như cũ, nhưng ánh mắt hình như đang mong đợi gì đó.
Tả Đăng Phong khó hiểu, quay đầu nhìn 13, không ngờ lúc này 13 cũng đang nhìn về phía hắn.
- Mày nhìn tao làm gì chứ ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
Tất nhiên 13 không trả lời hắn được, Tả Đăng Phong ngạc nhiên một lát cuối cùng mới tỉnh, lấy một cái bọc trong người ra, lấy đồ ăn bên trong ném về phía con rắn, đây là hôm qua uống rượu với người dẫn thi còn sót lại.
Con rắn liền cúi xuống ngửi món đồ mà Tả Đăng Phong vừa ném cho mình, ngửi xong nó liền quay đầu về phía bụi cỏ bỏ chạy, không ăn thứ mà Tả Đăng Phong vừa ném cho mình.
- Thôi cho mày thứ tao mới hái dọc đường này.
Tả Đăng Phong thấy vậy liền móc ra ít trái cây trong ngực ném về phía con rắn.
Con rắn nghe tiếng liền quay đầu lại, sau khi ngửi ngửi trái cây liền cất tiếng cười như con người, sau đó há mồm nuốt trọn trái cây, cách thức ăn uống của nó vẫn giống với đặc tính loài rắn.
13 vốn định đứng lên thấy vậy liền tiếp tục ngồi xổm xuống, mà con rắn kia sau khi ăn xong trái cây lại tiếp tục cất tiếng hát, vẫn là giai điệu cũ, sau khi hát xong loaijn tiếp tục nhìn Tả Đăng Phong đầy mong đợi.
- Hết mất rồi !
Tả Đăng Phong xấu hổ xua tay nói, mặc dù không hiểu Tả Đăng Phong nói gì nhưng con rắn kia vẫn hiểu động tác xua tay của hắn, nó hơi thất vọng, xoay đầu trườn người về chỗ sâu trong bụi cỏ.
- 13, trước đây mày cũng gặp con này sao ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
Nghe xong 13 liền lắc đầu.
Tả Đăng Phong thấy thế trong lòng liền rõ, loại rắn này không phải do biến dị mà sinh ra, mà là có một quần thể. Mặc dù hắn không biết đây là loài rắn gì, nhưng Tả Đăng Phong vẫn chắc chắn nó chỉ là rắn có mọc thêm mặt người mà thôi, việc nó biết ca hát chắc đã là do con người nuôi dạy, gần giống như loài vẹt vậy.
Tả Đăng Phong để mặc cho con rắn đo chạy đi, là bởi vì hắn biết loài động vật này chỉ sống thông minh không cao, làm những việc như vừa rồi có thể chỉ là một loại bản năng phản xạ có điều kiện mà thôi, không phải giống như 13 tự có suy nghĩ riêng, cho nên chắc chắn không thể từ nó hỏi ra được đầu mối quan trọng gì.
Mặc dù không thể hỏi trực tiếp, nhưng Tả Đăng Phong vẫn có vài suy đoán, thứ nhất, con rắn này trước đây có thể là phương tiện để cư dân ở đây giải trí, sau khi thành trì bị bỏ hoang, con rắn này bị bỏ lại, qua nhiều năm vẫn chưa bỏ đi. Thứ hai, tòa thành trì này cũng không lớn, cho nên dân cư ở đây chắc cũng không nhiều, như vậy có thể nền văn minh ở đây không đủ điều kiện để thuần hóa con rắn này, vì vậy mà Tả Đăng Phong đoán rằng ở gần tòa thành trì này chắc phải có một tòa thành trì khác lớn hơn. Thứ ba, từ khi tòa thành trì này bị bỏ hoang đến bây giờ, chắc chắn chưa có ai từng đến, nếu có người đến đây, gặp được con rắn có khả năng ca hát này, chắc chắn sẽ bắt nó đem đi bán, phá hoại cùng buôn bán chính là thói quen đặc biệt của người Trung Quốc rồi.
Trong lúc Tả Đăng Phong nhíu mày suy tư, thì 13 đã bò lên lại đoạn tường thành đổ nát rồi, lúc hắn trở lại chỗ tường thành thì nó đã nằm úp sấp chuẩn bị ngủ. Tả Đăng Phong cũng không quấy rầy nó, tự mình lấy Bạch Cửu trong rương gỗ ra uống ấm người. Lúc này tâm tình hắn rất tốt, không nói đến việc tiềm kiếm, kể từ ngày hôm qua đến giờ hắn tổng cộng cũng đi được hơn bảy, tám trăm dặm rồi, nếu đổi lại người thường thì chắc cũng phải mất hơn một tháng rồi.
Nơi này hình như chính là biên giới của nước Dung rồi, sau khi nghỉ ngơi sẽ tiếp tục đi về phía Bắc hai mươi dặm rồi quay lại bắt đầu tìm kiếm. Nghĩ đến đây tâm tình của Tả Đăng Phong lại ảm đạm, hắn tìm kiếm không dựa theo độ dài Đông Tây để tính, mà là dựa theo độ rộng Nam Bắc mà tính toán, như vậy thì một ngày đêm hắn chỉ có thể tìm kiếm trong phạm vi hai mươi dặm. Dựa theo ghi chép từ các tư liệu lịch sử, thì chiều ngang Nam Bắc của nước Dung là gần một nghìn dặm, tính toán lại thì hắn nếu muốn tìm kiếm hết khu vực này ít nhất cũng phải mất năm mươi ngày, cho dù là thu hẹp lại tìm kiếm ở khu vực trung tâm nước Dung thì cũng mất gần một tháng.
Nghỉ ngơi một chút, Tả Đăng Phong liền lấy những điển tịch Đạo gia mà Kim Châm đưa cho hắn, những quyển sách này đều ghi chép những kiến thức bình thường nhất của Đạo gia. Mặc dù những điển tịch này không thể so sánh với Âm Dương Sinh Tử quyết của hắn, nhưng lúc này Tả Đăng Phong cần nhát không phải là tăng nhanh tu vị bản thân, mà là hắn muốn tăng thêm những tri thức cơ sở của Đạo gia.
Sau khi học Âm Dương Sinh Tử quyết, Tả Đăng Phong nghiên cứu nhưng điển tịch này rất trôi chảy, tựa như thuyền xuôi dòng vậy. Đa số trong những điển tịch này đều dạy cách tu thân dưỡng tính, giúp tâm tình con người an bình, từ bi lương thiện, đây được coi là cơ sở để tu hành pháp thuật cao thâm. Bởi vì muốn tu hành pháp thuật cao thâm không đi lầm đường thì tâm tính rất là quan trọng, hoặc giả như người đó không thể học tập pháp thuật cao thâm, nhưng sau khi học tập những điển tịch này thì vẫn sẽ trở thành một người tốt.
Những nội dung này Tả Đăng Phong đều trực tiếp bỏ qua, hắn không muốn tu luyện tâm tình an bình, bởi hắn biết nếu tâm tình an bình thì sẽ mất đi huyết tính và dũng khí, huống gì pháp thuật của hắn không phải đi theo con đường an bình, nếu như lấy máu hóa khí là sai, Huyền Âm chân khí cũng là sai, vậy đã sai thì cho sai đến cùng.
Tả Đăng Phong cũng không đi theo, 13 đi cùng với hắn đã lâu, nhưng hắn chưa từng thấy 13 sợ hãi thứ gì, mặc kệ thực lực đối phương mạnh bao nhiêu thì 13 cũng đi tiểu thị uy. Lần này con rắn mọc ra mặt người kia hình thể cũng gần bằng con rắn hắn từng giết, rất lớn. Vì vậy Tả Đăng Phong không vội qua ngay, mà muốn nhìn một chút, vì sao mà lá gan 13 lại lớn như vậy.
Dù là người hay động vật thì gan lớn cũng đều có thể chia làm hai loại, loại thứ nhất chính là trời sinh ngu ngốc, không biết sợ hãi. Còn loại thứ hai chính là thực lực cực mạnh, không cần phải sợ. Tả Đăng Phong tin tưởng 13 là thuộc loại thứ hai.
13 lao đi hơn mười trượng mới phát hiện Tả Đăng Phong không có theo sau, quay đầu nhìn lại đầy nghi hoặc, sau khi thấy Tả Đăng Phong vẫn đứng trên tường thành nhìn theo mình, liền tức giận nhe răng, sau khi nhe răng xong liền quay đầu tiếp tục lao tới trước.
Tả Đăng Phong bị vẻ mặt của 13 chọc cười, vừa rồi nó nhe răng chắc là muốn nói “Ngươi để ta một mình tới sao ?
Sau khi cười xong, Tả Đăng Phong cũng nhảy xuống tường thành, đi theo phía sau 13. Mặc dù trực giác nói cho hắn biết con rắn này cũng không nguy hiểm gì, nhưng hắn vẫn không yên lòng để mặc 13 một mình chiến đấu, hơn nữa là hắn sợ 13 sẽ mang thù, sau này sẽ tìm cơ hội chọc phá mình.
Thành trì bỏ hoang chỉ rộng hơi hai mươi mẫu, cũng không phải quá lớn, rất nhanh Tả Đăng Phong và 13 đã đến gần con rắn trắng kia. Con rắn kia nhìn thấy bọn họ áp sát cũng không bỏ chạy, cũng không tấn công mà chỉ đứng im, chỉ dùng ánh mắt mị hoặc nhìn bọn họ.
Đứng gần quan sát, Tả Đăng Phong thấy rõ ràng hơn, con rắn này đúng là mặt ra một cái mặt người, khuôn mặt thiếu nữ trước măt này ngũ quan cực kỳ xinh đẹp chỉ tiếc là không có tóc, nếu không cũng được xem là mỹ nhân. Nhưng đáng tiếc hơn là, dưới khuôn mặt trắng mịn đó lại là một thân vảy rắn.
Nếu như hình dáng của con rắn trắng khiến Tả Đăng Phong trố mắt nhìn, thì hành động của 13 sau đó càng làm cho Tả Đăng Phong trợn trắng mắt, nó chạy đến cách con rắn ba trượng, ngồi xuống rồi trừng mắt vễnh tai, như đang chờ đợi gì đó.
13 khi đánh nhau bình thường sẽ khom người xuống, chứ không bao giờ ngồi cả. Hơn nữa là từ khi còn rắn này xuất hiện 13 cũng không lộ ra địch ý mạnh liệt, điều này khiến Tả Đăng Phong rất khó hiểu, trong lúc Tả Đăng Phong còn đang suy nghĩ thì con rắn kia đã chậm rãi nâng người lên, thân rắn vặn vẻo đồng thời mở miệng, phát ra một dải tiếng kêu trong trẻo.
Tả Đăng Phong bị tiếng kêu bất ngờ này làm giật mình, nhanh chóng áp sát gần 13, nhưng lúc này 13 đã quay đầu lại nhìn hắn, lắc đầu ra hiệu Tả Đăng Phong không cần lo lắng.
Bộ dáng của 13 khiến Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, hắn áp sát lại chỗ 13 chính là muốn bảo vệ cho nó chứ không phải là nhờ nó bảo vệ. Nhưng tất nhiên sẽ không cùng một con mèo tính toán.
Thanh âm mà con rắn phát ra vừa nãy giống y hệt ca kỹ cất tiếng hát dạo đầu mở màn vậy, tiếp sau đó nó liền mở miệng phát ra tiếng, âm thanh uyển chuyển mềm mại đang yêu. Mặc dù Tả Đăng Phong nghe không hiểu nhưng hắn vẫn có thể xác định được con rắn này chính là đang hát, bởi vì âm thanh con rắn này phát ra gần giống với âm thanh mà người dân bên ngoài phát âm, chỉ khác là người dân bên ngoài phát âm rất nhanh còn con rắn này thì phát âm lại rất chậm, nhân rõ từng chữ, âm điệu phiêu lãng thoát tục, tựa như âm thanh của thiên nhiên vậy.
- 13, mày từng gặp qua loài vật này ?
Tả Đăng Phong liền nhìn 13 hỏi.
13 nghe xong liệt gật gật đầu.
Thấy 13 gật đầu, Tả Đăng Phong cũng an tâm, nếu 13 từng gặp qua loài vật này thì chứng tỏ tiếng hát của loài rắn này không phải là mê hoặc hay công kích gì.
- Trước đây mày từng đến nơi này ?
Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.
13 liền lắc đầu.
- Vậy mày gặp qua loài vật này ở đâu?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
Lần này thì 13 không có trả lời.
Lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ ra, vấn đề này cũng không phải thông qua gật hoặc lắc đầu để trả lời. Hắn vừa định đổi một cách hỏi khác thì tiếng hát ngừng, Tả Đăng Phong liền quay đầu nhìn con rắn kia, phát hiện con rắn này đang nhìn hắn, mặc dù biểu cảm trên mặt vẫn cứng ngắc như cũ, nhưng ánh mắt hình như đang mong đợi gì đó.
Tả Đăng Phong khó hiểu, quay đầu nhìn 13, không ngờ lúc này 13 cũng đang nhìn về phía hắn.
- Mày nhìn tao làm gì chứ ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
Tất nhiên 13 không trả lời hắn được, Tả Đăng Phong ngạc nhiên một lát cuối cùng mới tỉnh, lấy một cái bọc trong người ra, lấy đồ ăn bên trong ném về phía con rắn, đây là hôm qua uống rượu với người dẫn thi còn sót lại.
Con rắn liền cúi xuống ngửi món đồ mà Tả Đăng Phong vừa ném cho mình, ngửi xong nó liền quay đầu về phía bụi cỏ bỏ chạy, không ăn thứ mà Tả Đăng Phong vừa ném cho mình.
- Thôi cho mày thứ tao mới hái dọc đường này.
Tả Đăng Phong thấy vậy liền móc ra ít trái cây trong ngực ném về phía con rắn.
Con rắn nghe tiếng liền quay đầu lại, sau khi ngửi ngửi trái cây liền cất tiếng cười như con người, sau đó há mồm nuốt trọn trái cây, cách thức ăn uống của nó vẫn giống với đặc tính loài rắn.
13 vốn định đứng lên thấy vậy liền tiếp tục ngồi xổm xuống, mà con rắn kia sau khi ăn xong trái cây lại tiếp tục cất tiếng hát, vẫn là giai điệu cũ, sau khi hát xong loaijn tiếp tục nhìn Tả Đăng Phong đầy mong đợi.
- Hết mất rồi !
Tả Đăng Phong xấu hổ xua tay nói, mặc dù không hiểu Tả Đăng Phong nói gì nhưng con rắn kia vẫn hiểu động tác xua tay của hắn, nó hơi thất vọng, xoay đầu trườn người về chỗ sâu trong bụi cỏ.
- 13, trước đây mày cũng gặp con này sao ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
Nghe xong 13 liền lắc đầu.
Tả Đăng Phong thấy thế trong lòng liền rõ, loại rắn này không phải do biến dị mà sinh ra, mà là có một quần thể. Mặc dù hắn không biết đây là loài rắn gì, nhưng Tả Đăng Phong vẫn chắc chắn nó chỉ là rắn có mọc thêm mặt người mà thôi, việc nó biết ca hát chắc đã là do con người nuôi dạy, gần giống như loài vẹt vậy.
Tả Đăng Phong để mặc cho con rắn đo chạy đi, là bởi vì hắn biết loài động vật này chỉ sống thông minh không cao, làm những việc như vừa rồi có thể chỉ là một loại bản năng phản xạ có điều kiện mà thôi, không phải giống như 13 tự có suy nghĩ riêng, cho nên chắc chắn không thể từ nó hỏi ra được đầu mối quan trọng gì.
Mặc dù không thể hỏi trực tiếp, nhưng Tả Đăng Phong vẫn có vài suy đoán, thứ nhất, con rắn này trước đây có thể là phương tiện để cư dân ở đây giải trí, sau khi thành trì bị bỏ hoang, con rắn này bị bỏ lại, qua nhiều năm vẫn chưa bỏ đi. Thứ hai, tòa thành trì này cũng không lớn, cho nên dân cư ở đây chắc cũng không nhiều, như vậy có thể nền văn minh ở đây không đủ điều kiện để thuần hóa con rắn này, vì vậy mà Tả Đăng Phong đoán rằng ở gần tòa thành trì này chắc phải có một tòa thành trì khác lớn hơn. Thứ ba, từ khi tòa thành trì này bị bỏ hoang đến bây giờ, chắc chắn chưa có ai từng đến, nếu có người đến đây, gặp được con rắn có khả năng ca hát này, chắc chắn sẽ bắt nó đem đi bán, phá hoại cùng buôn bán chính là thói quen đặc biệt của người Trung Quốc rồi.
Trong lúc Tả Đăng Phong nhíu mày suy tư, thì 13 đã bò lên lại đoạn tường thành đổ nát rồi, lúc hắn trở lại chỗ tường thành thì nó đã nằm úp sấp chuẩn bị ngủ. Tả Đăng Phong cũng không quấy rầy nó, tự mình lấy Bạch Cửu trong rương gỗ ra uống ấm người. Lúc này tâm tình hắn rất tốt, không nói đến việc tiềm kiếm, kể từ ngày hôm qua đến giờ hắn tổng cộng cũng đi được hơn bảy, tám trăm dặm rồi, nếu đổi lại người thường thì chắc cũng phải mất hơn một tháng rồi.
Nơi này hình như chính là biên giới của nước Dung rồi, sau khi nghỉ ngơi sẽ tiếp tục đi về phía Bắc hai mươi dặm rồi quay lại bắt đầu tìm kiếm. Nghĩ đến đây tâm tình của Tả Đăng Phong lại ảm đạm, hắn tìm kiếm không dựa theo độ dài Đông Tây để tính, mà là dựa theo độ rộng Nam Bắc mà tính toán, như vậy thì một ngày đêm hắn chỉ có thể tìm kiếm trong phạm vi hai mươi dặm. Dựa theo ghi chép từ các tư liệu lịch sử, thì chiều ngang Nam Bắc của nước Dung là gần một nghìn dặm, tính toán lại thì hắn nếu muốn tìm kiếm hết khu vực này ít nhất cũng phải mất năm mươi ngày, cho dù là thu hẹp lại tìm kiếm ở khu vực trung tâm nước Dung thì cũng mất gần một tháng.
Nghỉ ngơi một chút, Tả Đăng Phong liền lấy những điển tịch Đạo gia mà Kim Châm đưa cho hắn, những quyển sách này đều ghi chép những kiến thức bình thường nhất của Đạo gia. Mặc dù những điển tịch này không thể so sánh với Âm Dương Sinh Tử quyết của hắn, nhưng lúc này Tả Đăng Phong cần nhát không phải là tăng nhanh tu vị bản thân, mà là hắn muốn tăng thêm những tri thức cơ sở của Đạo gia.
Sau khi học Âm Dương Sinh Tử quyết, Tả Đăng Phong nghiên cứu nhưng điển tịch này rất trôi chảy, tựa như thuyền xuôi dòng vậy. Đa số trong những điển tịch này đều dạy cách tu thân dưỡng tính, giúp tâm tình con người an bình, từ bi lương thiện, đây được coi là cơ sở để tu hành pháp thuật cao thâm. Bởi vì muốn tu hành pháp thuật cao thâm không đi lầm đường thì tâm tính rất là quan trọng, hoặc giả như người đó không thể học tập pháp thuật cao thâm, nhưng sau khi học tập những điển tịch này thì vẫn sẽ trở thành một người tốt.
Những nội dung này Tả Đăng Phong đều trực tiếp bỏ qua, hắn không muốn tu luyện tâm tình an bình, bởi hắn biết nếu tâm tình an bình thì sẽ mất đi huyết tính và dũng khí, huống gì pháp thuật của hắn không phải đi theo con đường an bình, nếu như lấy máu hóa khí là sai, Huyền Âm chân khí cũng là sai, vậy đã sai thì cho sai đến cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.