Tàn Bào

Quyển 4 - Chương 270: Không ngang hàng

Phong Ngự Cửu Thu

28/05/2015

Tả Đăng Phong xoay người đi tới bên bàn, Tôn Phụng Tiên đã mở nhiều hộp gỗ, Tả Đăng Phong nhìn xuống, thấy có đạo bào, đạo giày, đạo quan, phất trần, món nào cũng có dấu vết thời gian, kiểu dáng xưa cũ, nhưng đều còn mới, nói cách khác là chúng chưa bao giờ được dùng qua từ khi chế tạo thành.

"Tả đại ca, đoán xem trong này là cái gì?" Tôn Phụng Tiên chỉ một cái hộp gỗ.

"Không phải đao thì là kiếm." Tả Đăng Phong cười, nhìn kích thước hộp gỗ thì chắc chắn bên trong phải là một thanh binh khí.

"Đúng vậy, một thanh cổ kiếm." Tôn Phụng Tiên mở hộp gỗ.

Bên trong hộp là một thanh trường kiếm không vỏ, kiếm dài năm thước, dày bốn xích, rộng ba tấc, hình thức cổ kính, cầm rất nặng tay, chính là dạng trọng kiếm thời cổ đại.

"Thanh kiếm này có lai lịch thế nào?" Tả Đăng Phong ngắm nghía thanh kiếm, cổ kiếm làm bằng đồng, lưỡi không hề sắc.

"Thanh kiếm này là tổ tiên Tôn gia chúng tôi truyền lại, ông nội tôi đã từng tìm danh gia xem qua, ông ta chỉ nói vật này vô giá, phải giữ cho kỹ, không nói gì về lai lịch của nó." Tôn Phụng Tiên lắc đầu .

Tả Đăng Phong gật đầu, vận chuyển linh khí rót vào thân kiếm, linh khí vừa vào, trên thân kiếm có long ảnh lưu động, thanh kiếm khẽ kêu, như Giao Long lại thấy ánh mặt trời.

"Thật là một thanh kiếm tốt, tiếc là không biết lai lịch." Tả Đăng Phong không cần chém thử, vì hắn biết đây là một thanh thần binh, đáng tiếc hai cái cổ triện trên thân kiếm đã mơ hồ không còn nhìn rõ, không thể xác định được thân phận của nó.

"Miêu ~" đột nhiên Thập Tam kêu một tiếng.

"Mày từng thấy thứ này?" Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Thập Tam đang chạy tới bên người.

Thập Tam gật đầu, nhảy lên bàn, giơ một chân chụp vào cái cổ triện trên thân kiếm.

Tả Đăng Phong nâng lên trường kiếm lên tỉ mỉ xem lại, nhưng nhìn mãi mà nhìn không ra manh mối, Thập Tam không bao giờ làm động tác nào dư thừa, chắc chắn nó phải có thâm ý gì đó.

Tả Đăng Phong phóng linh khí ấn vào cổ triện, không có gì xảy ra, nhưng Thập Tam lại kêu, và gật đầu, cho thấy động tác này hắn là chính xác.

Tả Đăng Phong cách không thong thả tăng lực, phát ra ba thành linh khí ấn vào cổ triện, chuôi kiếm bắn ra một đoạn chuôi kiếm khác dài chừng hai thốn, Tả Đăng Phong mới biết kiếm đây là một thanh tử mẫu kiếm, bèn rút thanh tử kiếm ra, nhưng chỉ rút ba tấc liền đẩy tử kiếm trở lại vào trong mẫu kiếm.

"Sao chỉ có chuôi kiếm mà không có thân kiếm?" Tôn Phụng Tiên tò mò.

"Có thân kiếm, chỉ có điều cậu không nhìn thấy, những vật này tôi nhận, cậu giúp tôi đưa tới Mao Sơn phái giao cho Mao Sơn chưởng giáo Đỗ Thu Đình." Tả Đăng Phong nói.

"Nha." Tôn Phụng Tiên uể oải, tưởng Tả Đăng Phong bất mãn với những món quà của mình nên mới chuyển tặng cho người khác.

"Tôn huynh đệ, đừng hiểu lầm. Tâm ý của cậu tôi hiểu, nhưng tôi không dùng được những vật này, áo choàng trên người tôi là do người vợ đã mất của tôi may, tôi không muốn thay. Nếu tôi nhìn không lầm , thanh kiếm nầy hẳn là thanh Thừa Ảnh, một trong thập đại danh kiếm thời cổ đại, thanh tử kiếm trong bụng nó tên là Hàm Quang, cả hai thanh đều là thần binh, nhưng tôi không cần, cậu hẳn đã nghe nói tôi có Huyền Âm chân khí, bất kỳ vật gì ở trong nhiệt độ thấp sẽ đều bị giòn, nói một cách cuồng vọng , Huyền Âm chân khí của tôi đã là vô địch." Tả Đăng Phong nói .

"Thật sự muốn tặng cho Đỗ chưởng giáo?" Tôn Phụng Tiên hỏi lại, Tả Đăng Phong nói ra lai lịch của cổ kiếm cho thấy đã nhận nhân tình của hắn, nhưng hắn không hối hận vẫn muốn tặng cho Tả Đăng Phong, nhưng xem ra Tả Đăng Phong đã quá tự tin vào bản thân mình.



"Đưa cho anh ấy đi, coi như một chút đền bù tổn thất của tôi cho anh ấy." Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu, việc hắn không thích nhất là tranh giành đàn bà với huynh đệ, nhưng trong lúc vô tình đã làm ra điều ấy, nói xui không chừng cả đời này Kim Châm đều phải độc thân.

"Được, tôi sẽ tự đưa qua." Tôn Phụng Tiên vui vẻ, Lục Đại Huyền Môn Thái Đẩu hắn đã biết Tàn Bào, Thiết Hài, lần này đi Mao Sơn lại có thể kết giao Kim Châm, điều này rất có lợi cho việc buôn bán của hắn, nhân tình là một thứ tài phú vô hình nhưng rất lớn.

"Những vật này đưa tới Thiếu Lâm tự, bảo họ giữ hộ, Minh Tịnh Đại Sư mang theo không tiện." Tả Đăng Phong chỉ đống đồ dành tặng Thiết Hài. Người xuất gia không hảo tiền tài, nhưng không bao gồm pháp khí và áo cà sa, Thiết Hài rất thích những món đồ Tôn Phụng Tiên tặng, đối với tăng lữ Phật Môn không dùng từ tặng, dùng từ bố thí thì phù hợp hơn.

Thiết Hài đang ngắm nghía mớ thủy tinh Phật châu, gật đầu đồng ý với đề nghị của Tả Đăng Phong, trả hết đống đồ vào trong thùng gỗ, trừ chuỗi Phật châu thì đeo lên cổ.

Tôn Phụng Tiên đương nhiên không ý kiến gì, hắn còn muốn dùng ngay cơ hội này đi cúng tiền nhang đèn, thiết lập quan hệ với Thiếu Lâm tự, Thiếu Lâm tục gia đệ tử trải rộng khắp thiên hạ, sau này gặp mặt cũng dễ ăn nói.

"Đại sư, ông với hai người này sắp xếp đống đồ này đi, tôi đi viết một phong thư." Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài, quay người đi ra, Tôn Phụng Tiên hiểu ý, đi theo.

"Các người làm ăn có thương hội đúng không?" Tả Đăng Phong hỏi Tôn Phụng Tiên hỏi.

"Đúng. Tiểu đệ được đại ca che chở, hiện đang là hội trưởng của thương hội, sao đại ca lại hỏi chuyện này?" Tôn Phụng Tiên đáp.

"Tìm một người chụp cho Minh Tịnh Đại Sư một tấm hình, thông báo với các nơi của thương hội, nếu sau này Minh Tịnh Đại Sư có đến tiệm cầm đồ hay ngân hàng thuộc thương hội, thì chẳng cần chờ ông ấy đề nghị, đưa cho ông ấy một trăm lượng hoàng kim." Tả Đăng Phong nói. Thiết Hài tuy điên, nhưng lòng tự trọng lại cao, nếu bảo ông tới nói chắc chắn ông sẽ thấy không tự nhiên, nên Tả Đăng Phong mới làm như vậy.

"Chuyện này tôi nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa, Tả đại ca, anh có chuyện gì phải không?" Tôn Phụng Tiên giỏi nhìn mặt mà nói chuyện.

"Không có gì, tôi còn chút tục sự phải xử lý, làm xong tôi sẽ tìm một chỗ an tĩnh tĩnh tu, không đi lại trên giang hồ nữa." Tả Đăng Phong không định nói sự thật cho Tôn Phụng Tiên.

"Đại ca yên tâm, sau này dù có thế nào, chỉ cần Minh Tịnh Đại Sư tới cửa hàng thuộc thương hội, nhất định sẽ được giao tiền." Tôn Phụng Tiên nghiêm mặt gật đầu.

"Cho tôi ít giấy bút." Tả Đăng Phong gật đầu.

Tôn Phụng Tiên mang giấy bút lại, Tả Đăng Phong cầm bút ngẫm nghĩ nên viết thế nào cho Kim Châm. Nói thì khó nói, không nói lại thiếu cấp bậc lễ nghĩa, cuối cùng viết một tờ giấy nhắn, chỉ nói cách dùng Thừa Ảnh kiếm, bảo hắn nhận lấy, rồi đưa cho Tôn Phụng Tiên làm bỏ vào phong bì dán kín lại.

Tôn Phụng Tiên sai người tới tiệm ảnh, gọi người tới chụp hình cho Thiết Hài, hắn còn muốn chụp ảnh chung với Tả Đăng Phong, nhưng bị Tả Đăng Phong từ chối.

Xoay tới xoay lui thì đã tới trưa, Tôn Phụng Tiên mời khách, hai người không tiện từ chối, ăn xong, Tả Đăng Phong cảm ơn rồi cáo từ.

"Đại sư, tôi có một vấn đề không hiểu, ông giải thích giùm." Hai người đi về hướng tây nam.

"A Di Đà Phật, trừ điển cố Phật gia, những chuyện khác tôi không biết đâu." Thiết Hài không thích ra vẻ ta đây.

"Là chuyện của Phật Môn." Tả Đăng Phong nói.



"Nói đi." Thiết Hài tự tin, ông chỉ mất khả năng tư duy có trật tự, nhưng trí nhớ thì còn nguyên, theo Phật nhiều năm, rất tinh thông giáo lí pháp môn.

" Phật Môn có một bộ kinh thư, ghi chép các chủng loại và đẳng cấp Phật châu, bộ kinh thư đó tên là gì?" Tả Đăng Phong hỏi.

"(( man thù phòng lợi chú giấu trung tá lượng lần tràng hạt công đức kinh )), do Nghĩa Tịnh đại sư dịch thời Chu Vũ." Thiết Hài đáp.

"Phật châu phân theo chất liệu thì có bao nhiêu cấp bậc?" Tả Đăng Phong lại hỏi.

"Chín cấp bậc, cầm thiết châu tụng kinh được tăng gấp năm lần công đức, đồng châu được mười lần, trân châu gấp trăm lần, hoạn tử nghìn lần, hạt sen vạn lần, đà la thường trăm vạn lần, đà la đen trăm tỉ lần, thủy tinh ngàn tỉ lần, Bồ Đề tử vô số lần." Thiết Hài vuốt ve Phật châu trước ngực, trả lời trôi chảy, ông rất rành rẽ chuyện của Phật Môn.

" Phật châu có phải là đẳng cấp càng cao thì càng mắc không?" Tả Đăng Phong lại hỏi, chín loại Phật châu Thiết Hài liệt kê có mấy loại hắn không biết là vật gì, hắn biết tiếng Nhật nhưng không biết tiếng Phạn.

"Đó là đương nhiên, nhưng thế này là tốt lắm rồi, Bồ Đề tử chỉ có Ngũ Đài Sơn mới có, người ngoài không có đâu." Thiết Hài tưởng Tả Đăng Phong muốn đi lấy loại Phật châu tốt nhất cho ông.

"Hay lắm. Đại sư, ông hãy nghe cho kỹ, vấn đề là, xuyến Phật châu ông đang đeo có giá trị ít nhất ngàn lượng hoàng kim, tăng lữ hay cư sĩ bình thường căn bản là mua không nổi, vì chúng ta có tiền, ông niệm một lần kinh văn tạo ra công đức gấp nghìn lần vạn lần người khác, như vậy có phải có vấn đề không, có phải là người có tiền thì thành Phật dễ hơn không?" Tả Đăng Phong cười.

Thiết Hài không ngờ Tả Đăng Phong lại hỏi vậy, định phản bác, nhưng lại phát hiện Tả Đăng Phong lập luận rất hợp lý, chính là dựa trên kinh thư điển tịch của Phật gia.

"Còn nữa, ông vừa rồi nói Bồ Đề tử chỉ Ngũ Đài Sơn mới có, tăng nhân bên ngoài căn bản không thể có được, đã như vậy, thì hòa thượng Ngũ Đài Sơn cầm Bồ Đề Phật châu thì dễ thành Phật hơn các người đúng không, nếu vậy ông làm hòa thượng của Thiếu Lâm tự có phải là xui xẻo không?" Tả Đăng Phong tiếp tục tấn công.

"A Di Đà Phật." Thiết Hài chắp tay niệm Phật.

"Vì Ngũ Đài Sơn là đàn tràng của Văn Thù Bồ Tát, là nơi ông vua bỏ con chạy tới xuất gia à? Tăng nhân Ngũ Đài Sơn sinh sống sung sướng hơn các người, ông nhìn xem ông mặc quần áo thế nào, người ta mặc quần áo thế nào, cùng là hòa thượng, nhưng chênh lệch cách biệt một trời một vực nha." Tả Đăng Phong đả kích không ngừng.

Thiết Hài bị Tả Đăng Phong hỏi tới mức đầu óc lùng bùng, nghe tới câu cuối cùng thì mới hiểu ra, "Lão nạp biết rồi, cậu bị hòa thượng Ngũ Đài Sơn bắt, nên cậu ghét họ."

Tả Đăng Phong cười cười không phản bác, thực ra Thiết Hài nói không đúng vào trọng điểm, nhưng hắn không muốn Thiết Hài sinh ra nghi ngờ về Phật Môn, nếu không trong lòng ông sẽ không yên, thực ra Phật cũng tốt, đạo cũng được, có thể tin, nhưng không nên quá tin mù quáng.

Hai người đã rời khỏi thành thị, tới vùng ngoại thành, Thiết Hài giữa trưa ăn nhiều, nên chạy vào rừng cây đại tiện. Tả Đăng Phong thong thả đi trước, vừa đi vừa nhìn quanh tìm chỗ mua dưa ăn giải nhiệt.

Không lâu sau, Thiết Hài từ phía sau chạy tới.

"Đại sư, chùi mông sạch chưa đấy?" Tả Đăng Phong cười, Thiết Hài này đi ngoài thật là quá nhanh.

Thiết Hài nhếch miệng cười, không đáp, bước nhanh tới sánh vai Tả Đăng Phong.

"Ông đưa Lão Đại cho ai vậy?" Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài không đeo thùng gỗ, liền quay đầu lại xem Lão Đại ở đâu, ngay lúc Tả Đăng Phong đang ngó nghiêng, Thiết Hài rút ra một con dao từ trong tay áo đâm thẳng vào ngực trái của hắn.

Con dao cực kỳ sắc bén, một nhát xuyên thẳng qua quần áo, đâm vào da thịt. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tàn Bào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook