Tàn Bào

Quyển 2 - Chương 126: Kim Tháp cổ thành.(2)

Phong Ngự Cửu Thu

14/02/2014

- Con mẹ nó !

Nhưng đúng lúc này Tả Đăng Phong phát hiện trong bụi cỏ ba dăm phía trước có một con Cự Nhân ẩn núp, liền cất tiếng chửi, lao đến, Cự Nhân vốn chỉ trốn ở đó mà không có ý định tấn công hắn, thấy Tả Đăng Phong lao đến, lập tưc sợ quá bỏ chạy. Tả Đăng Phong đuổi hơn năm dặm thì bắt được, đánh liên tiếp hai đấm, sau đó bồi thêm Huyền Âm chân khí, trực tiếp đóng băng nó.

Đánh chết Cự Nhân mặt sói xấu xí, tâm tình Tả Đăng Phong đã bĩnh tĩnh hơn nhiều, thật ra tên Cự Nhân này chết rất oan, căn bản là tai bay vạ gió, nếu nói sai thì chỉ là nó không nên xuất hiện lúc tâm tình Tả Đăng Phong đang buồn bực.

- Cậu làm sao thế ?

Ngọc Phật khó hiểu hỏi.

- Hơi khó chịu chút, đi thôi.

Tả Đăng Phong xoay người tiến lên trước.

- Vì sao khó chịu ?

Ngọc Phật ân cần hỏi thăm.

Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ không nói, thật khó mà trả lời được.

Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong không muốn nói, cũng không hỏi nữa, xoay người đi tới trước, Tả Đăng Phong liền bước nhanh sóng vai cùng nàng, dù sao sóng vai đi cùng nàng vẫn tốt hơn là đi phía sau phải cúi đầu liên tục.

Một lát saum cả hai thấy được hình dắng thành trì xuất hiện mười dặm phía trước, tăng thêm tốc độ, không bao lâu cả hai đã đến bên ngoài thành trì, Ngọc Phật ngẩng đầu nhìn tòa thành trì cổ đại trước mắt, mà Tả Đăng Phong thì quan sát sông đào bảo vệ rộng mấy trượng vòng quanh thành trì, nước trong này cũng không đục, nước sâu khoảng hai trượng, trong nước có loài cá kỳ lạ đang nhẹ nhàng bơi lội, hình dáng rống rắn, dài gần hai thước, miệng rất lớn, răng nanh rất nhọn, Tả Đăng Phong mặc dù không biết nó là loài cá gì, nhưng hắn chắc chắn chúng sẽ cắn người, nhìn miệng cá là đủ biết.

Tả Đăng Phong di chuyển tầm mắt về phía tường thành, Ngọc Phật cũng di chuyển tầm mắt xuống con sông đào bảo vệ. Trước giờ Tả Đăng Phong chưa từng thấy qua tường thành nào cao lớn mà chắc chắn như thế này, trái phải dài hơn mười dặm, cao khoảng ba mươi mấy thước, vật liệu đều là những tảng đá xa rắn chắc, mỗi tảng đá xanh đều đẽo thành hình vuông, tường thành kiến tạo cực kỳ vững chắc. Nhưng dù vậy, rất nhiều năm đã qua, tường thành đã nhuốm bụi, dưới cõ rửa của nước mưa và xói mòn do gió núi thổi vào cũng tạo nên những khe hở khá lớn.



Chỉ cần có sông đào bảo vệ thì nhất định có cầu treo và cửa thành, Tả Đăng Phong và Ngọc Phật đang đứng đúng là vị trí của cầu treo, cửa thành đã đóng, cầu treo cũng đã nhấc lên. Theo lý thuyết thì tường thành cao lớn như thế thì cổng thành nhất định sẽ rất lớn, nhưng hoàn toàn ngược lại, cửa thành này rất nhỏ, chỉ rộng hơn một trượng, hơn nữa cửa thành làm bằng đồng thau, trải qua thời gian dài, trên cửa thành không ít chỗ đã biến màu.

Tường thành cao lớn, sông đào sâu rộng, ở trong có quái ngư, cửa thành bằng đồng thau, tất cả đều không đủ khiến Tả Đăng Phong và Ngọc Phật kinh ngạc, mà bọn hắn kinh ngạc là vì một toàn kiến trúc cao ngất bên trong thành, thực ra ở khoảng cách mười dặm bên ngoài thành bọn họ đã nhìn thấy tòa kiến trúc này, nhưng khi đến gần bọn họ mới thấy rõ được tòa kiến trúc cao hơn tường thành vài trăm thước này chính là màu vàng, vật liệu bình thường có màu vàng chỉ có hai loại, một là vàng hai là đồng thau, đồng thau để lâu sẽ bị biến chất thay đổi màu sắc, nhưng tòa kiến trúc trước mắt này không có một chỗ nào bị biến màu, mặc dù nhìn cũ kĩ những vẫn thuần một màu vàng.

Tả Đăng Phong đã từng nhìn thấy chất liệu vàng thời kỳ Thương Chu, ánh sáng lộng lẫy của loại vàng ấy giống hệt tòa kiến trúc trước mắt, nói cách khác, tòa kiến trúc còn cao hơn tường thành khoảng hai trăm mét có thể xây dựng từ vàng.

- Tất cả đều bằng vàng, hơi giống Kim Tự Tháp của nước ngoài.

Thật lâu sau Ngọc Phật mới lên tiếng, mặc dù nàng là người tu đạo, nhưng vẫn không lạc hậu thông tin chút nào.

- Không phải vàng giả, nhưng cũng không phải Kim Tự Tháp, Kim Tự Tháp trừ đáy ra thì có bốn mặt, tòa tháp này chỉ có ba mặt.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Hơn nữa cầu treo bên ngoài có dấu vết tu sửa, trong thành có thể có người.

Ngọc Phật gật đầu nói.

Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu.

- Theo cửa vào hay vượt tường ?

Ngọc Phật liền hỏi ý kiến Tả Đăng Phong.

- Không cần vội, đợi trời sáng đã !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tàn Bào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook