Tàn Bào

Quyển 2 - Chương 127: Phi lễ chớ nhìn

Phong Ngự Cửu Thu

16/02/2014

Thạch Lâu chỉ cách tường thành vài dặm cho nên hai người đi một lát đã tới, Thạch Lâu có hai tầng, diện tích không lớn, lầu một chỉ rộng chừng 20m, lầu hai thì nhỏ hơn một chút, hình thức bên ngoài của Thạch Lâu cũng giống với Linh Lung Tháp, mặc dù vật liệu là đá cũng không điêu khắc hoa văn, nhưng kiến trúc cổ kích, uy nghiêm, mặc dù chỉ xây bằng đá và cũng không có chạm trỗ hoa văn gì, tòa Thạch Lâu vẫn hiện vẻ cô kính, uy nghiêm.

Ở tầng một có một cánh cửa đá ra vào, rộng khoảng hai trượng, hai bên trái phải lát đá, nhưng cửa đá cũng không kín, mà có những khe hở nhỏ, ánh lửa lúc trước chính là từ những khe hở này lộ ra ngoài.

Trong lúc Tả Đăng Phong đánh giá tòa Thạch Lâu thì Ngọc Phật nghiêng người theo khe hở nhìn vào bên trong, vừa nhìn vào đã vội vàng đưa tay che kín mắt quay người lại.

Tả Đăng Phong thấy thế liền nhíu mày, mặc dù Ngọc Phật là nữ, nhưng lá gan cũng không nhỏ, bên trong không biết có quái vật gì có thể dọa nàng thành như vậy. Cho nên Tả Đăng Phong liền bước tới vài bước nhìn vào bên trong.

- Cậu đừng xem!

Ngọc Phật vội vàng ngăn cản.

- Không sao đâu !

Tả Đăng Phong khoát tay, ghé mắt nhìn vào, vừa nhìn đã rụt đầu lại, hắn thật hối hận vừa nãy không nghe lời khuyên của Ngọc Phật, thấy được thứ không nên thấy.

Trong lúc Tả Đăng Phong còn sững sờ thì Ngọc Phật đã chậm rãi rời khỏi Thạch Lâu, chậm rãi đi về hướng Tây, Tả Đăng Phong tỉnh lại vội vàng theo sau.

- Cô đúng, là tôi không chịu nghe lời !

Đi được mấy chục bước, Tả Đăng Phong đỏ mặt nói, bên trong Thạch Lâu thật sự có người, hơn nữa còn là hai nam nữ trẻ tuổi.

- Không biết ngượng !

Ngọc Phật lấy tay bưng mặt, lúc trước hai người đã vô tình thấy một một màn dâm mỹ.

- Tôi đã nói đợi trời sáng mà, sao cô lại dỗi với tôi chứ !

Tả Đăng Phong cũng cảm giác rất xấu hổ, lúc trước hai người di chuyển đều cố gắng im lặng, không để người bên trong phát hiện, nếu biết sớm như thế này thì đã làm ồn ào để bọn họ phát hiện trước.

- Cậu đừng nói nữa.

Ngọc Phật bụm mặt chạy ra xa, Tả Đăng Phong lo lắng sợ để nàng một mình trong hoàn cảnh lạ lẫm này sẽ gặp nguy hiểm, nên do dự một lát vẫn là theo sau.

Mới đi được vài bước, phát hiện 13 không đi theo, quay đầu lại nhìn đã thấy nó nghênh ngang ngồi trước cửa Thạch Lâu, Tả Đăng Phong vội vàng quay lại đem 13 đang quan sát cuộc vui bế lên đem ra ngoài.

- Mày không hiểu phi lễ không nên nhìn sao ?

Tả Đăng Phong nhíu mày răn dạy 13.

13 trợn tròn mắt, Tả Đăng Phong thấy nó há mồm, biết nó muốn kêu lên, liền vội vàng bịt miệng nó lại đuổi theo Ngọc Phật. Sau khi đuổi kịp Ngọc Phật Tả Đăng Phong cũng không lên tiếng, vốn quan hệ của cả hai đã rất vi diệu, lại thấy một màn vừa rồi, càng khiến cho hai người cảm thấy bối rối.

- Bọn hắn tại sao lại làm vậy nhỉ ?

Ngọc Phật cuối cùng không nhịn được hỏi.

- Chuyện này tôi cũng không biết.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Cậu từng có vợ sao lại không biết ?

Ngọc Phật mặc dù đã không còn dùng hai tay che mặt nữa, nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng như cũ.

- Chúng ta chưa từng làm qua việc đó.

Tả Đăng Phong cũng cảm thấy hơi da mặt lại bắt đầu nóng.

- Cậu có nhìn rõ hình dáng bọn họ chứ ?

Ngọc Phật liền hỏi.

- Thấy rõ, người nam tuổi chắc chắn không quá 20, người nữ thì lớn hơn hắn vài tuổi, chiều cao của hai người không chênh lệch bao nhiêu, dựa theo quần áo thì chắc là họ luôn luôn ở đây.

Tả Đăng Phong liền trả lời.

- Chỉ thế thôi sao ? Cậu không cảm thấy người nam và cô gái kia...

Ngọc Phật chỉ nói một nữa thì ngưng, mặc dù nàng là người trong giang hồ, hào sảng, nếu là trường hợp bình thường thì nàng cũng không bối rối đến thế này.

- Uhm ! Nhìn rất giống nhau, nếu đoán không lầm thì là 2 chị em.



Tả Đăng Phong liền tiếp lời, là người tu đạo cho nên dù chỉ nhìn thoáng qua cũng nhớ rõ từng chi tiết dù rất nhỏ.

- Đừng nói nữa !

Ngọc Phật liền ngắt lời.

- Không có liêm sỉ, tôi giết bọn họ !

Ngọc Phật vung phất trần lên rời đi, đi được vài bước lại quay trở về nhìn Tả Đăng Phong nói :

- Cậu đi giết bọn họ !

- Tôi không đi !

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Cậu nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa !

Ngọc Phật liền thúc giục.

- Tôi biết vì sao bọn họ như vậy, đó là vì để duy trì nòi giống, đó là lẽ thường tình không tính là loạn luân.

Tả Đăng Phong khuyên giải.

- Cậu không đi ?

Ngọc Phật liền rút khăn tay ra muốn che mắt lại, nàng pháp thuật cao thâm, dù bịt mắt vẫn có thể giết người, mà hai người trong Thạch Lâu kia không hề phát hiện bọn họ đến, chứng tỏ đều không có tu luyện linh khí, chỉ là người thường.

- Không thể giết, nơi này chỉ còn lại hai người họ, bọn họ là không còn lựa chọn nào khác mới làm vậy, hơn nữa bọn họ là cư dân sống ở nơi này, tôi còn muốn hỏi thăm sự tình xảy ra ở đây.

Tả Đăng Phong nghiêm mặt nói.

- Đáng ghét !

Ngọc Phật nhíu mày nhìn lại phía Thạch Lâu, ánh lửa bên trong đang yếu dần, chứng tỏ đống lửa bên trong cũng sắp tắt rồi.

- Đáng thương !

Tả Đăng Phong lắc đầu sửa lại.

- Được tôi nghe cậu, cậu để con mèo xuống đi.

Ngọc Phật vừa nói vừa chỉ vào tay phải Tả Đăng Phong, lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ mình luôn túm lấy gáy 13 xách đi theo, động vật họ mèo đều không thích như thế, nhưng 13 thì lại để im cho hắn túm lấy mà ko kêu gào gì.

- Phán đoán trước đó của tôi đã sai, bọn họ là người, nhưng vì sao bọn họ luôn ở trong này mà không rời đi ?

Tả Đăng Phong thả 13 xuống, chuyển chủ đề.

- Đợi bọn hắn xong việc “duy trì nói giống” thì cậu đi hỏi đi.

Ngọc Phật nhíu mày bực tức nói, nói xong chính nàng cũng đỏ mặt, không biết là vì mình vừa nói tục hay là đang nhớ lại một màn vừa thấy.

- Cô có chú ý cái trống kia không, khung xương đã gần hư hỏng rồi, nhưng mặt trống thì lại còn nguyên không hư hao chút gì.

Tả Đăng Phong liền tìm chuyện nói, không để không khí trầm lại, bây giờ càng trầm lặng thì lại càng dễ xấu hổ.

- Có thể đây là trống trận của bọn họ, mặt trống bình thường được làm từ da trâu bò, nhưng mặt trống này chắ chắn không phải, nếu không đã sớm hư hỏng, nếu ta đoán không sai, chắc là dùng Quỳ Ngưu để bọc mặt trống.

Ngọc Phật liền nói.

- Chính là Quỳ Ngưu trong Sơn Hải Kinh có ghi lại ? Thứ đó thực sự tồn tại sao ?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

Quỳ Ngưu : theo 《 Sơn Hải kinh • đất hoang đông kinh 》 ghi lại: Quỳ Ngưu là thời cổ đại Thần Thoại kỳ thú, thời cổ sống ở Đông Hải Lưu Ba Sơn " hắn hình dáng như trâu, thương sắc không có sừng, một chân có thể đi, xuất nhập nước tức mưa gió, ánh mắt như Nhật Nguyệt, hắn âm thanh như sấm, tên viết quỳ.' về sau bị Hoàng Đế chém giết, làm thành tám mươi mặt trống trận.

- Cậu tuyệt đối đừng cho người khác biết mình tin tưởng Sơn Hải Kinh nhé, nếu không sẽ bị người trong nghề chê cười đó, Sơn Hải Kinh chỉ là lừa bịp mà thôi, cái gì mà trâu một chân ? Như vậy làm sao đứng được chứ ? Làm sao di chuyển được ?

Ngọc Phật lắc đầu, cười nói,

- Theo “Hoàng Đế Nội Kinh” ghi lại thì Quỳ Ngưu thật ra là có ba chân, dù da của nó làm mặt trống âm thanh có thể truyền xa năm trăm dặm, tiếng trống có tác dụng chấn nhiếp tâm thần, năm xưa trong lúc đại chiến với Xi Vưu, Hoàng Đế chính là dùng Quỳ Ngưu trống để khắc chế Xi Vưu.



- Làm sao cô biết nhiều vậy ?

Tả Đăng Phong liền hiểu rõ, “Sơn Hải Kinh” chính xác mà nói thì thuộc dạng thần thoại, mà “Hoàng Đế Nội Kinh” thì thuộc dạng lịch sử, Tả Đăng Phong tất nhiên biết là nên tin tưởng cái nào hơn.

- Người có sở trường và sở đoản, những điều này nếu là người trong Đạo Môn đọc qua điển tịch thì đều biết, còn cậu trước đó chỉ tiếp xúc với học vấn phương Tây, nên mới không biết những thứ này.

Tâm tư của Ngọc Phật đã dần ổn định lại.

Tả Đăng Phong liền gật đầu, hắn đang nghĩ có nên nhân lúc này đi xem tòa Hoàng Kim tháp kia một chút hay không, nhưng nghĩ lại đành thôi, một là đang ở nơi xa lạ, lại đang buổi tối không nên đi loạn. Thứ hai nữa là sợ hai người bên trong Thạch Lâu kia bỏ chạy mất, vẫn là chờ gặp bọn họ hỏi rõ tình huống rồi mới tính toán tiếp.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong bắt đầu ôn lại ngôn ngữ thời Thương Chu để một lát nói chuyện với hai người họ.

Tả Đăng Phong không nói chuyện, Ngọc Phật cũng im lặng, một lát sau, Tả Đăng Phong nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong Thạch Lâu, điệu này chứng tỏ hai người kia đã làm xong “việc duy trì nói giống” rồi.

- Đi thôi!

Tả Đăng Phong dừng suy nghĩ, nhìn Ngọc Phật nói.

- Cậu đi trước đi !

Ngọc Phật nhíu mày nói, nàng vẫn rất ác cảm với hai người kia.

- Được rồi, đi thôi !

Tả Đăng Phong cười nói, đi trước dẫn đầu, Ngọc Phật hơi do dự một chút cũng đi theo.

- Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn.

Tả Đăng Phong vừa đi vừa đọc lại một đoạn “Tam Tự Kinh”, hắn đọc rất lớn, mục đích là để hai người bên trong nghe được.

Ngọc Phật hiểu ý hắn, cho nên không có gì bất ngờ.

- Học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ ? Có bằng hữu từ phương xa đến, bất diệc nhạc hồ ? Nhân bất tri, nhi bất uất. Bất diệc quân tử hồ ? (*)

Tả Đăng Phong chợt chuyển từ “Tam Tự Kinh” sang “Luận Ngữ”. Hăn làm như vậy vì sực nhớ ra “Tam Tự Kinh” từ nhà Tống mới xuất hiện, người nơi này chắc chắn nghe không hiểu.

(*):Được học hành và thường ôn tập chẳng thích thú ư? Được bạn từ phương xa tới thăm viếng chẳng sung sướng ư? (Mình là người tài giỏi) Người đời không biết đến mình, mình cũng chẳng lấy làm buồn, như vậy chẳng phải là bậc quân tử sao?. Câu này là lời của Khổng Tử ghi trong Luận Ngữ.

- Cổ nhân có viết : “Tẫn kê vô thần, tẫn kê chi thần, duy gia chi tác”. Nay có Trụ Vương hôn quân, ta quyết dẫn binh phạt Thương..

Tả Đăng Phong đọc diễn cảm vài câu “Luận Ngữ” xong liền đổi sang “Mục Thệ” của Chu Vũ Vương đọc khi xuất binh phạt Thương.

Tả Đăng Phong thay đổi liên tục như vậy khiến Ngọc Phật rất khó hiểu, nhựng nàng vẫn tập trung chú ý vào Thạch Lâu, người bên trong chắc chắn đã nghe được âm thanh của Tả Đăng Phong, bên trong phòng vang lên tiếng bước chân lộn xộn.

- Để một lát tôi đến nói chuyện với họ, tôi mới học được ngôn ngữ thời kỳ Thương Chu.

Khi tới gần Thạch Lâu, Tả Đăng Phong căn dặn Ngọc Phật.

Ngọc Phật nghe xong liền gật đầu.

Một chút sau, hai người đã đến trước của Thạch Lâu, hai người bên trong lúc này đang cố gắng đóng cửa Thạch Môn lại, nhưng Thạch Môn rất nặng, cả hai căn bản là không di chuyển được, nhìn thấy Tả Đăng Phong và Ngọc Phật đến, cả hai đều lo sợ.

- 2 người chúng ta không có ác ý, không cần lo sợ.

Tả Đăng Phong mỉm cười nói.

Nam nữ bên trong nghe xong trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, đều tự nghiêng đầu ra ngoài cửa đánh giá hai người Ngọc Phật và Tả Đăng Phong. Trên người họ chỉ mặc áo thô, người nam cao khoảng một thước bảy, nhìn rất đẹp trai. Còn cô gái thì thấp hơn người nam một chút, làn da rất trắng, cực kỳ xinh đẹp.

- Tôi vốn là người trong nước, không hề có ác ý.

Tả Đăng Phong liền nói.

Tả Đăng Phong nói xong, trên mặt hai người càng ngơ ngác, một lúc lâu sau, cô gái kia lên tiếng nói gì đó.

Tả Đăng Phong vừa nghe vừa nhíu mày, cô gái này nói vừa nhanh lại còn nhiều nữa, căn bản hắn nghe không hiểu gì cả. Đến lúc này hắn mới nhớ ra nước Lô năm xưa chính là dân tộc thiểu số, ngôn ngữ của họ nói chính là tiếng địa phương, mà không phải quốc ngữ.

- Thôi rồi, nàng nói gì tôi nghe không hiểu.

Tả Đăng Phong buồn bực nói.

- Nàng hỏi lửa bên ngoài có phải do cậu đốt hay không..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tàn Bào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook