Quyển 3 - Chương 243: Mèo và chuột
Phong Ngự Cửu Thu
06/10/2014
Con Độc xà này có thân dài khoảng 6m, thô như thùng nước, quanh thân có vảy màu vàng, đầu hình tam giác, lưỡi màu đỏ tươi, sau
khi nổi lên mặt nước liên vồ đến Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thấy thế, tay phải liền phóng ra Linh khí bắt vào Độc xà, đề phòng nó nhảy vào thủy đàm, sau đó vung tay lên ném con rắn về phía Thiết Hài. Thiết Hài thấy thế liền vung tay lên chưởng vào thân nó, Độc xà bị trúng chưởng, vội ngã về phía thủy đàm. Tả Đăng Phong thấy thế lại vung tay lên, ném nó về phía bụi cỏ.
Độc xà cũng không có bao nhiêu đạo hanh, bị 2 người liên tiếp ra tay làm cho chấn động, sau khi rơi xuống đất liền hấp hối, không thể động đậy.
- A di đà Phật, chết chưa?
Thiết Hài đi đến gần, đánh giá nó.
- Nó chưa chết.
Tả Đăng Phong tháo Thuần Dương hộ thủ, nhìn thấy bụng của Độc xà còn phập phòng, điều này nói rõ nó chỉ bị chấn động mà ngất đi thôi.
- Ngươi muốn dùng nó để bố trí trận pháp gì?
Thiết Hài tò mò hỏi.
- Một trận pháp Ngũ Hành bình thường, Độc xà thuộc hệ Hỏa, dùng để thay thế vật Hỏa trong Ngũ Hành.
Tả Đăng Phong thuân miệng nói.
- Ngươi không đi tìm Địa chi, từ Hà Nam đi qua đi lại làm cái gì?
- Xử lý xong chuyện này rồi đi.
- Đi đâu?
- Đi Thiểm Tây.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi trả lời, Thiểm Tây có 2 cổ mộ hắn cần phải dò xét. Một chỗ là mộ của Lý Nguyên Cát, cánh bắc của mộ Lý Nguyên Cát còn có một tòa lăng mộ, chắc là của thái tử Lý Kiến Thành, hắn cần phải đến đó để xác nhận, coi thử bên trong có Âm chúc Địa chi hay không.
- Được, 2 ta đi chung được không?
Thiết Hài gật đầu, hỏi.
- Đại sư, ông rời khỏi Thiếu Lâm tự bao nhiêu năm rồi.
- 8 năm.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu.
- Ông có muốn trở lại Thiếu Lâm tự không?
Tả Đăng Phong hỏi, thật sự là hắn hy vọng có một người bạn nhưng Thiết Hài có ơn cứu mạng hắn. Lúc này tu vi của hắn đã là Tam Phân Âm Dương đỉnh phong, có thể chữa bệnh điên cho Thiết Hài.
- A di đà Phật , ta không muốn trở về.
Thiết Hài nghe vậy lắc đầu liên tục.
- Nếu ông không làm ra chuyện điên rồ thì ông nhất định sẽ trở về?
Tả Đăng Phong lắc đầu.
- Ngươi mới làm ra chuyện điên rồ. Nó động đậy kia, nó lớn như vậy làm sao có thể đưa trở về?
Thiết Hài chỉ vào Độc xà.
- 13, đuổi nó về.
Tả Đăng Phong ra lệnh cho 13.
13 nghe vậy liền hành động, chạy đến cào cào vào thân Độc xà. Độc xà bị đau liền nhanh chóng bò về phía trước, 13 đi phía sau.
Độc xà đi phía trước, Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài đi đằng sau. Độc xà muốn quay đầu chạy trốn, Thiết Hài thấy thế thả Lão đại ra, 1 mèo 1 chuột, 1 trái 1 phải xua đuổi Độc xà đi về phía trước.
Trên đường về, Thiết Hài cảm thấy có hứng thú nên đi theo bọn nó. Tả Đăng Phong đi sau cùng, hắn một mực thầm hỏi có nên chữa bệnh điên cho Thiết Hài không. Thiết Hài đã 70 tuổi rồi, thời gian lưu lại ngoài chùa cũng không dài. Mặc dù Thiết Hài không cho rằng bản thân bị điên nhưng mà trên thực tế hắn là người điên, người điên nói và làm không giống người thường. hắn nói không cần trị liệu là lời nói của người điên, nếu chữa khỏi cho hắn thì nhất định hắn sẽ không nghĩ những điều này.
Giờ phút này Tả Đăng Phong nghĩ là một khi Thiết Hài khôi phục lại thần trí thì hắn có thể bình tĩnh cùng trường hòa không? Rời khỏi Thiếu Lâm tự 8 năm, dường như hắn đã phá toàn bộ bát giới của Phật môn, vạn nhất sau khi hắn khôi phục lại thần trí, nhớ lại những chuyện này thì hắn nhất định sẽ cảm thấy thống khổ. Lúc điên là thời gian vui vẻ, thanh tỉnh lại là cảm thấy thống khổ. Rốt cuộc là có nên chữa cho hắn không? Việc này quan hệ quá lớn, Tả Đăng Phong cũng không dám quyết định thay cho Thiết Hài.
Châm chước mãi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định tạm thời không trị cho hắn. Tả Đăng Phong làm như vậy cũng không phải là vì muốn lợi dụng Thiết Hài, mà Tả Đăng Phong không đành lòng để Thiết Hài đối mặt với hiện thực tàn khốc, bất quá chuyện nên đến sẽ đến, nếu như có ngày đó, hắn sẽ chữa khỏi cho Thiết Hài, để Thiết Hài đối mặt với vận mệnh của mình.
Xuất phát lúc chạng vạng, sáng sớm đã đến nơi. Độc xà thấy thủy đàm liền nhảy vào, sau khi Độc xà vào nước, sườn núi bên trong tỏa ra hư ảnh, 3 gốc đại thụ xuất hiện.
Tả Đăng Phong chông xung quanh thủy đàm 8 thân cây tùng, dùng thủ pháp Bát trận đồ về vây khốn Độc xà và che giấu khu vực này.
- Đi thôi.
Tả Đăng Phong xoay người đi về phía Đông.
- Thế là xong à?
Thiết Hài hỏi.
- Xong rồi.
Mấy đêm nay Tả Đăng Phong chưa ngủ nên lúc này cũng hơi uể oải.
- Nó ăn cái gì?
Thiết Hài hỏi.
- Ăn cóc.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
- Bị thôn dân phát hiện đánh chết thì làm sao?
Thiết Hài chỉ về phía Nam.
- Ông có phiền hay không, dài dòng nữa là ta không dẫn ông đi Thiểm Tây nữa.
Đăng Phong rơi vào đường cùng đành phải uy hiếp.
Thiết Hài thấy thế lập tức câm miệng.
Sau khi rời núi, Tả Đăng Phong lại trở về thôn trấn, nghỉ ngơi trong nhà trọ. Hắn vô cùng mệt mỏi, vừa nằm lên giương là ngủ, Thiết Hài thì ngồi ở một bên niệm kinh, tụng được mấy câu rồi cũng đi ngủ.
Tả Đăng Phong bị tiếng tụng kinh của Thiết Hài làm cho tỉnh dậy, lúc này đã là 2h chiều. Hắn đẩy cửa ra thì thấy Thiết Hài nhìn mình, phát hiện Thiết Hài cũng không mang theo rương gỗ.
Tả Đăng Phong ra ngoài mua giất bút, sau khi trở về hắn liền viết. Không lâu sau 3 tờ giấy đã đầy chữ, nội dung chính là Âm Dương Sinh Tử quyết, Ngự Khí Thập Tam quyết. 2 loại bí pháp này có nhiều thiếu sót, Tả Đăng Phong muốn nghiên cứu kỹ lưỡng để truyền lại cho hậu nhân.
Qua một lúc lâu, Tả Đăng Phong gấp 3 tờ giấy rồi bỏ vào lồng ngực. Chuyện này làm cho hắn mệt mỏi, cũng không phải ngày 1 ngày 2 là hoàn thành. Ngày sau lúc nào rỗi mới đem ra sửa chữa cũng được.
Tự rót cho mình 1 chén trà, trong lòng Tả Đăng Phong thầm nghĩ. Lúc ở Tế Nam lúc Đằng Khi Anh Tử cùng Đằng Khi Chính Nam nói chuyện với nhau, lúc đó sở dĩ mời Tả Đăng Phong ra phá trận là bởi vì không muốn kinh động đến 1 vị cao thủ ở NB, Đằng Khi Chính Nam là người do Thiên Hoàng phái đến TQ để tìm 6 nội đan Dương chúc. Đằng Khi Chính Nam vừa chết, nhất định bên NB sẽ phái người đến, đây cũng chính là nguyên nhân muốn đến Chu lăng ở Thiểm Tây. Hắn không biết bên NB sẽ phái ai tới, cũng không biết đối phương có thực lực gì, vẫn là cố gắng tránh đi đối phương. Đây cũng không phải là do Tả Đăng Phong khiếp chiến, mà là bởi vì hắn đã báo thù cho Vũ Tâm Ngữ rồi, không cần sống chết với người NB nữa.
Nhớ tới chuyến đi đến Thiểm Tây, Tả Đăng Phong không khỏi lắc đầu cười khổ, chân trước vừa bị người đuổi đi, sau lưng lại chạy trở về. Hiện tại khẳng định có vô số ánh mắt nhìn vào Chu lăng, không phải là lúc để chạy về, nhưng không đi không được, vạn nhất bị ai tiên hạ thủ vi cường, đến lúc đó cũng khóc không ra nước mắt a.
Ngoài ra còn có 1 chuyện làm Tả Đăng Phong lo lắng, mộ của Lý Nguyên Cát là do Lý Thuần Phong thiết kế, nếu hắn đoán không sai thì mộ cánh bắc Lý Kiến Thành là do Viên Thiên Cương thiết kế. người này là sư phụ của Lý Thuần Phong, chẳng những am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp , còn tinh thông Ngũ Hành yếu thuật, cơ quan trong mộ do người này khẳng định sẽ vô cùng lợi hại.
Tả Đăng Phong thấy thế, tay phải liền phóng ra Linh khí bắt vào Độc xà, đề phòng nó nhảy vào thủy đàm, sau đó vung tay lên ném con rắn về phía Thiết Hài. Thiết Hài thấy thế liền vung tay lên chưởng vào thân nó, Độc xà bị trúng chưởng, vội ngã về phía thủy đàm. Tả Đăng Phong thấy thế lại vung tay lên, ném nó về phía bụi cỏ.
Độc xà cũng không có bao nhiêu đạo hanh, bị 2 người liên tiếp ra tay làm cho chấn động, sau khi rơi xuống đất liền hấp hối, không thể động đậy.
- A di đà Phật, chết chưa?
Thiết Hài đi đến gần, đánh giá nó.
- Nó chưa chết.
Tả Đăng Phong tháo Thuần Dương hộ thủ, nhìn thấy bụng của Độc xà còn phập phòng, điều này nói rõ nó chỉ bị chấn động mà ngất đi thôi.
- Ngươi muốn dùng nó để bố trí trận pháp gì?
Thiết Hài tò mò hỏi.
- Một trận pháp Ngũ Hành bình thường, Độc xà thuộc hệ Hỏa, dùng để thay thế vật Hỏa trong Ngũ Hành.
Tả Đăng Phong thuân miệng nói.
- Ngươi không đi tìm Địa chi, từ Hà Nam đi qua đi lại làm cái gì?
- Xử lý xong chuyện này rồi đi.
- Đi đâu?
- Đi Thiểm Tây.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi trả lời, Thiểm Tây có 2 cổ mộ hắn cần phải dò xét. Một chỗ là mộ của Lý Nguyên Cát, cánh bắc của mộ Lý Nguyên Cát còn có một tòa lăng mộ, chắc là của thái tử Lý Kiến Thành, hắn cần phải đến đó để xác nhận, coi thử bên trong có Âm chúc Địa chi hay không.
- Được, 2 ta đi chung được không?
Thiết Hài gật đầu, hỏi.
- Đại sư, ông rời khỏi Thiếu Lâm tự bao nhiêu năm rồi.
- 8 năm.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu.
- Ông có muốn trở lại Thiếu Lâm tự không?
Tả Đăng Phong hỏi, thật sự là hắn hy vọng có một người bạn nhưng Thiết Hài có ơn cứu mạng hắn. Lúc này tu vi của hắn đã là Tam Phân Âm Dương đỉnh phong, có thể chữa bệnh điên cho Thiết Hài.
- A di đà Phật , ta không muốn trở về.
Thiết Hài nghe vậy lắc đầu liên tục.
- Nếu ông không làm ra chuyện điên rồ thì ông nhất định sẽ trở về?
Tả Đăng Phong lắc đầu.
- Ngươi mới làm ra chuyện điên rồ. Nó động đậy kia, nó lớn như vậy làm sao có thể đưa trở về?
Thiết Hài chỉ vào Độc xà.
- 13, đuổi nó về.
Tả Đăng Phong ra lệnh cho 13.
13 nghe vậy liền hành động, chạy đến cào cào vào thân Độc xà. Độc xà bị đau liền nhanh chóng bò về phía trước, 13 đi phía sau.
Độc xà đi phía trước, Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài đi đằng sau. Độc xà muốn quay đầu chạy trốn, Thiết Hài thấy thế thả Lão đại ra, 1 mèo 1 chuột, 1 trái 1 phải xua đuổi Độc xà đi về phía trước.
Trên đường về, Thiết Hài cảm thấy có hứng thú nên đi theo bọn nó. Tả Đăng Phong đi sau cùng, hắn một mực thầm hỏi có nên chữa bệnh điên cho Thiết Hài không. Thiết Hài đã 70 tuổi rồi, thời gian lưu lại ngoài chùa cũng không dài. Mặc dù Thiết Hài không cho rằng bản thân bị điên nhưng mà trên thực tế hắn là người điên, người điên nói và làm không giống người thường. hắn nói không cần trị liệu là lời nói của người điên, nếu chữa khỏi cho hắn thì nhất định hắn sẽ không nghĩ những điều này.
Giờ phút này Tả Đăng Phong nghĩ là một khi Thiết Hài khôi phục lại thần trí thì hắn có thể bình tĩnh cùng trường hòa không? Rời khỏi Thiếu Lâm tự 8 năm, dường như hắn đã phá toàn bộ bát giới của Phật môn, vạn nhất sau khi hắn khôi phục lại thần trí, nhớ lại những chuyện này thì hắn nhất định sẽ cảm thấy thống khổ. Lúc điên là thời gian vui vẻ, thanh tỉnh lại là cảm thấy thống khổ. Rốt cuộc là có nên chữa cho hắn không? Việc này quan hệ quá lớn, Tả Đăng Phong cũng không dám quyết định thay cho Thiết Hài.
Châm chước mãi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định tạm thời không trị cho hắn. Tả Đăng Phong làm như vậy cũng không phải là vì muốn lợi dụng Thiết Hài, mà Tả Đăng Phong không đành lòng để Thiết Hài đối mặt với hiện thực tàn khốc, bất quá chuyện nên đến sẽ đến, nếu như có ngày đó, hắn sẽ chữa khỏi cho Thiết Hài, để Thiết Hài đối mặt với vận mệnh của mình.
Xuất phát lúc chạng vạng, sáng sớm đã đến nơi. Độc xà thấy thủy đàm liền nhảy vào, sau khi Độc xà vào nước, sườn núi bên trong tỏa ra hư ảnh, 3 gốc đại thụ xuất hiện.
Tả Đăng Phong chông xung quanh thủy đàm 8 thân cây tùng, dùng thủ pháp Bát trận đồ về vây khốn Độc xà và che giấu khu vực này.
- Đi thôi.
Tả Đăng Phong xoay người đi về phía Đông.
- Thế là xong à?
Thiết Hài hỏi.
- Xong rồi.
Mấy đêm nay Tả Đăng Phong chưa ngủ nên lúc này cũng hơi uể oải.
- Nó ăn cái gì?
Thiết Hài hỏi.
- Ăn cóc.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
- Bị thôn dân phát hiện đánh chết thì làm sao?
Thiết Hài chỉ về phía Nam.
- Ông có phiền hay không, dài dòng nữa là ta không dẫn ông đi Thiểm Tây nữa.
Đăng Phong rơi vào đường cùng đành phải uy hiếp.
Thiết Hài thấy thế lập tức câm miệng.
Sau khi rời núi, Tả Đăng Phong lại trở về thôn trấn, nghỉ ngơi trong nhà trọ. Hắn vô cùng mệt mỏi, vừa nằm lên giương là ngủ, Thiết Hài thì ngồi ở một bên niệm kinh, tụng được mấy câu rồi cũng đi ngủ.
Tả Đăng Phong bị tiếng tụng kinh của Thiết Hài làm cho tỉnh dậy, lúc này đã là 2h chiều. Hắn đẩy cửa ra thì thấy Thiết Hài nhìn mình, phát hiện Thiết Hài cũng không mang theo rương gỗ.
Tả Đăng Phong ra ngoài mua giất bút, sau khi trở về hắn liền viết. Không lâu sau 3 tờ giấy đã đầy chữ, nội dung chính là Âm Dương Sinh Tử quyết, Ngự Khí Thập Tam quyết. 2 loại bí pháp này có nhiều thiếu sót, Tả Đăng Phong muốn nghiên cứu kỹ lưỡng để truyền lại cho hậu nhân.
Qua một lúc lâu, Tả Đăng Phong gấp 3 tờ giấy rồi bỏ vào lồng ngực. Chuyện này làm cho hắn mệt mỏi, cũng không phải ngày 1 ngày 2 là hoàn thành. Ngày sau lúc nào rỗi mới đem ra sửa chữa cũng được.
Tự rót cho mình 1 chén trà, trong lòng Tả Đăng Phong thầm nghĩ. Lúc ở Tế Nam lúc Đằng Khi Anh Tử cùng Đằng Khi Chính Nam nói chuyện với nhau, lúc đó sở dĩ mời Tả Đăng Phong ra phá trận là bởi vì không muốn kinh động đến 1 vị cao thủ ở NB, Đằng Khi Chính Nam là người do Thiên Hoàng phái đến TQ để tìm 6 nội đan Dương chúc. Đằng Khi Chính Nam vừa chết, nhất định bên NB sẽ phái người đến, đây cũng chính là nguyên nhân muốn đến Chu lăng ở Thiểm Tây. Hắn không biết bên NB sẽ phái ai tới, cũng không biết đối phương có thực lực gì, vẫn là cố gắng tránh đi đối phương. Đây cũng không phải là do Tả Đăng Phong khiếp chiến, mà là bởi vì hắn đã báo thù cho Vũ Tâm Ngữ rồi, không cần sống chết với người NB nữa.
Nhớ tới chuyến đi đến Thiểm Tây, Tả Đăng Phong không khỏi lắc đầu cười khổ, chân trước vừa bị người đuổi đi, sau lưng lại chạy trở về. Hiện tại khẳng định có vô số ánh mắt nhìn vào Chu lăng, không phải là lúc để chạy về, nhưng không đi không được, vạn nhất bị ai tiên hạ thủ vi cường, đến lúc đó cũng khóc không ra nước mắt a.
Ngoài ra còn có 1 chuyện làm Tả Đăng Phong lo lắng, mộ của Lý Nguyên Cát là do Lý Thuần Phong thiết kế, nếu hắn đoán không sai thì mộ cánh bắc Lý Kiến Thành là do Viên Thiên Cương thiết kế. người này là sư phụ của Lý Thuần Phong, chẳng những am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp , còn tinh thông Ngũ Hành yếu thuật, cơ quan trong mộ do người này khẳng định sẽ vô cùng lợi hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.