Quyển 3 - Chương 244: Tuyên chiến thiên hạ
Phong Ngự Cửu Thu
06/10/2014
- Nghỉ ngơi đủ rồi, lúc nào thì đi?
Thiết Hài đi đến lấy bình trà lên uống.
- Ăn cơm xong rồi đi.
Tả Đăng Phong uống trà trong chén rồi đứng lên.
Tối đến, sau khi ăn cơm xong, 2 người đi mua vài thứ đơn giản rồi bắt đầu đi về phía Tây.
- Ta đi Thiểm Tây làm gì?
Vừa đi, Thiết Hài vừa hỏi.
- Đào mộ.
Do dự một chút, cuối cùng Tả Đăng Phong vẫn nói ra mục đích.
- A di đà Phật, là mộ của ai?
Thiết Hài nghe vậy liền tụng Phật hiệu.
- Vương hầu thời Đường, theo ta suy đoán thì hẳn là Ẩn thái tử Lý Kiến Thành, bên trong có 1 Địa chi nhưng cũng không biết là Địa chi gì.
Tả Đăng Phong đáp lại.
- A di đà Phật.
Thiết Hài lại tụng Phật hiệu, tuy rằng hắn rất muốn đi xem nhưng trong lòng có chút băn khoăn, bởi vì đào mộ là một chuyện rất xấu, bị thế nhân xem thường.
- Đại sư , Phật tổ đã từng nói 'Ta không xuống Địa Ngục ai xuống Địa ngục " trong lăng mộ có rất nhiều kim ngân châu báu, chúng ta có thể dùng nó để cứu tệ nạn dan.
Tả Đăng Phong nói, hiện tại cả nước rất nghèo, Hà Nam lại càng nghèo, đích thật là Tả Đăng Phong có ý muốn cứu tế nạn dân.
- Lời kia không phải Phật tổ nói , là Địa Tạng vương Bồ Tát nói.
Sau khi rơi xuống đất, Thiết Hài cũng không tiếp tục đi nữa.
- Nếu không như vậy đi , ông ở nơi này chờ ta.
Tả Đăng Phong nói, bất kể như thế nào thì Thiết Hài cũng là cao tăng Thiếu Lâm, lôi kéo cao tăng Thiếu Lâm tự đi đào mộ, việc này sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Thiết Hài cũng làm vũ nhục Thiếu Lâm tự.
- A di đà Phật, để lão nạp nghĩ lại.
Thiết Hài cau mày mặt lộ vẻ suy tư.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng nhíu mày , hắn cau mày không phải vì lời nói của Thiết hài mà là hắn hoài nghi người điên thì có thể nghĩ được cái gì.
- Đệ tử cửa Phật không thể đi đào mộ.
Chốc lát sau Thiết Hài lắc đầu nói.
- Được rồi , ông trở về chờ ta, chẳng mấy chốc ta sẽ trở về.
Tả Đăng Phong lấy 2 thỏi vàng từ trong người ra đưa cho Thiết Hài.
- Ta không đi theo ngươi đào mộ nhưng mà ta có thể đi qua nhìn một chút, ngươi đi trước đi, từ giờ 2 chúng ta sẽ không đi chung.
Thiết Hài cầm lấy thỏi vàng rồi khoát tay áo.
Tả Đăng Phong thấy thế bật cười.
- Ta đi trước đây, ta đi Chu lăng Hàm Dương ở Thiểm Tây, chỗ này rát dễ tìm, vài ngày nữa ông hãy đến.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Được.
Thiết Hài gật đầu đáp ứng.
Tả Đăng Phong thế cũng không nói gì, bắt đầu lăng không đi về phía Tây.
Trên đường đi, trong lòng Tả Đăng Phong vô cùng cảm khái, cảm khái xong trong lòng hắn bắt đầu tính toán. Lần trước có Đằng Khi mang theo lính NB đến đào mộ, lúc này hắn chỉ có 1 mình, sau này cần phải tìm người đào mộ, không chỉ như vậy, Chu lăng hiện giờ đã trở thành tiêu điểm chú ý của biết bao người. Có thể nói Hàm Dương trước mắt chính là vùng lốc xoáy.
Chạng vạng ngày thứ 3 thì Tả Đăng Phong đã đến nơi, lúc này Chu lăng được bảo vệ bởi bộ đội Quốc Dân Đảng, nhân số cũng không nhiều, tầm 30 người, kỷ luật rời rạc.
Tả Đăng Phong tiến vào sườn Đông, phát hiện tòa lăng mộ lúc trước đã lấp lại, tòa mộ ở cánh Bắc vẫn còn hoàn chỉnh. Sau đó, Tả Đăng Phong bắt đầu đi vòng quanh Chu lăng để đánh giá, hắn muốn xác định Chu lăng không bị đào từ bên ngoài.
Tìm kiếm suốt 20 dặm, phát hiện không có ai đào, Tả Đăng Phong mới yên lòng.
Sau đó, Tả Đăng Phong đi về phía Nam tìm một chỗ rồi nghỉ ngơi, vừa ăn cơm, uống rượu, vừa nghĩ nên làm gì đây. Trước mắt Chu lăng nhìn như gió êm sóng lặng nhưng trên thực tế Hàm Dương đã ám lưu dũng động, dưới tình huống như vậy cần phải chuẩn bị đày đủ, tuyệt đối không thể mù quáng mà làm.
Trước đó, Tả Đăng Phong đã nghĩ đến 2 kế hoạch. 1 là hợp tác cùng Quốc Dân Đãng để bọn họ phái ra quân đồi đào Chu Lăng, kế hoạch này rất khó thực hiện bởi vì hắn không có điều kiện để trao đổi với Quốc Dân Đảng, chỉ có thể cưỡng bức mà không thể dụ dỗ, là địch của giai cấp thống trị cũng chính là địch của người trong thiên hạ, kế hoạch này rất khó mà thực hiện.
Kế hoạch thứ 2 chính là tìm người đào Chu lăng từ đằng xa rồi lén tiến vào Chu lăng, kế hoạch này cũng có chỗ thiếu hụt, vạn nhất cửa động bị người khác phát hiện, lúc đó sẽ trở thành cục diện ba ba ở trong rọ.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định đi con đường thứ nhất, lấy thực lực của hắn để bức bách Quốc Dân Đảng đào Chu lăng, điều kiện tiên quyết để đi đường này chính là lấy Chu lăng làm lôi đào, tuyên chiến với người tu đạo toàn thiên hạ, đến 1 người đánh 1 người, xác định bản thân là thiên hạ vô địch.
Ăn cơm xong, Tả Đăng Phong liền đi về phía Chu lăng.
- Là ai?
Binh lính tuần tra đã phát hiện hắn.
- Ngươi thấy ta giống người nào?
Tả Đăng Phong cũng không có dừng bước.
- Áo choàng ngắn, mèo lớn, aaa…
Binh lính tuần tra hoảng sợ nhìn thấy hắn , trở lại lầu gỗ:
- Đội trưởng , Tàn Bào đến , Tàn Bào đến.
Tiếng của tên lính tuần tra đã làm kinh động đến những binh lính khác, chốc lát sau tất cả mọi người chạy ra, nhắm súng chỉ vào hắn.
- 1 người nổ súng , mọi người chôn cùng.
Tả Đăng Phong vẫn tiếp tục đi vào.
- Mau để súng xuống , mau để súng xuống.
Một tên lính dường như là đội trưởng vội vàng lớn tiếng.
- Huynh đệ , không không không , đại ca , chúng ta cùng ngài không oán không cừu a.
Tên đội trưởng còn cách Tả Đăng Phong 10 bước, không ngừng thở gấp.
- Ta muốn giết các ngươi đã sớm động thủ rồi.
Tả Đăng Phong nói xong câu này liền lướt vào lầu gỗ.
- Đại ca, ngài muốn các huynh đệ làm chuyện gì , cứ việc phân phó.
Tên đội trưởng ngạc nhiên một lát rồi xoay người lại.
- Ngươi tên là gì?
Tả Đăng Phong hỏi tên đội trưởng.
- Tiểu nhân là Chu Tam Tài.
Hắn cũng không dám đi vào nhà.
- Ai quản các ngươi?
Tả Đăng Phong chỉ vào một cái giường tương đối sạch sẽ, 13 nhảy lên đó nằm xuống phơi nắng.
- Đại đội trưởng của chúng ta gọi là…
- Tư lệnh của các ngươi tên là gì?
Tả Đăng Phong xua tay cắt đứt lời của đối phương.
- Chúng ta là đoàn, chỉ có đại đội trưởng, không có tư lệnh.
Chu Tam Tài trả lời.
- Nơi này do ai trong chính phủ quản?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Trụ sở riêng hành chính đốc tra Hàm Dương.
Chu Tam Tài khó khăn lắm mới nói ra cái tên này.
- Phái huynh đệ gọi tên đại đội trưởng cùng người chuyên trách của các ngươi gọi đến đây, ta có việc thương lượng với họ, nếu không đến, ta sẽ đi giết bọn họ.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Được, để tự mình tôi đi.
Chu Tam Tài lập tức đáp ứng.
- Đợi một chút, ngươi mang cái này về.
Tả Đăng Phong cầm lấy một khẩu súng rồi bẻ 1 cái, sau đó đưa nòng súng gãy cho Chu Tam Tài.
Chu Tam Tài run rẩy nhan lấy sau só quay người chạy ra.
Tả Đăng Phong cũng không ngăn cản đám binh lính bên ngoài rời đi, đây chỉ là bắt đầu, chẳng mấy chốc sẽ có phản ứng dây chuyền , sự tình sẽ càng làm càng lớn , sớm muộn cũng sẽ có số lớn người trong tu hành đến can thiệp, thời điểm đại triển thân thủ sắp tới rồi.
Chốc lát sau , Tả Đăng Phong xoay người vào nhà , thoáng nhìn bên dưới:
- Đừng chạy, lưu lại 3 người.
Thiết Hài đi đến lấy bình trà lên uống.
- Ăn cơm xong rồi đi.
Tả Đăng Phong uống trà trong chén rồi đứng lên.
Tối đến, sau khi ăn cơm xong, 2 người đi mua vài thứ đơn giản rồi bắt đầu đi về phía Tây.
- Ta đi Thiểm Tây làm gì?
Vừa đi, Thiết Hài vừa hỏi.
- Đào mộ.
Do dự một chút, cuối cùng Tả Đăng Phong vẫn nói ra mục đích.
- A di đà Phật, là mộ của ai?
Thiết Hài nghe vậy liền tụng Phật hiệu.
- Vương hầu thời Đường, theo ta suy đoán thì hẳn là Ẩn thái tử Lý Kiến Thành, bên trong có 1 Địa chi nhưng cũng không biết là Địa chi gì.
Tả Đăng Phong đáp lại.
- A di đà Phật.
Thiết Hài lại tụng Phật hiệu, tuy rằng hắn rất muốn đi xem nhưng trong lòng có chút băn khoăn, bởi vì đào mộ là một chuyện rất xấu, bị thế nhân xem thường.
- Đại sư , Phật tổ đã từng nói 'Ta không xuống Địa Ngục ai xuống Địa ngục " trong lăng mộ có rất nhiều kim ngân châu báu, chúng ta có thể dùng nó để cứu tệ nạn dan.
Tả Đăng Phong nói, hiện tại cả nước rất nghèo, Hà Nam lại càng nghèo, đích thật là Tả Đăng Phong có ý muốn cứu tế nạn dân.
- Lời kia không phải Phật tổ nói , là Địa Tạng vương Bồ Tát nói.
Sau khi rơi xuống đất, Thiết Hài cũng không tiếp tục đi nữa.
- Nếu không như vậy đi , ông ở nơi này chờ ta.
Tả Đăng Phong nói, bất kể như thế nào thì Thiết Hài cũng là cao tăng Thiếu Lâm, lôi kéo cao tăng Thiếu Lâm tự đi đào mộ, việc này sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Thiết Hài cũng làm vũ nhục Thiếu Lâm tự.
- A di đà Phật, để lão nạp nghĩ lại.
Thiết Hài cau mày mặt lộ vẻ suy tư.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng nhíu mày , hắn cau mày không phải vì lời nói của Thiết hài mà là hắn hoài nghi người điên thì có thể nghĩ được cái gì.
- Đệ tử cửa Phật không thể đi đào mộ.
Chốc lát sau Thiết Hài lắc đầu nói.
- Được rồi , ông trở về chờ ta, chẳng mấy chốc ta sẽ trở về.
Tả Đăng Phong lấy 2 thỏi vàng từ trong người ra đưa cho Thiết Hài.
- Ta không đi theo ngươi đào mộ nhưng mà ta có thể đi qua nhìn một chút, ngươi đi trước đi, từ giờ 2 chúng ta sẽ không đi chung.
Thiết Hài cầm lấy thỏi vàng rồi khoát tay áo.
Tả Đăng Phong thấy thế bật cười.
- Ta đi trước đây, ta đi Chu lăng Hàm Dương ở Thiểm Tây, chỗ này rát dễ tìm, vài ngày nữa ông hãy đến.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Được.
Thiết Hài gật đầu đáp ứng.
Tả Đăng Phong thế cũng không nói gì, bắt đầu lăng không đi về phía Tây.
Trên đường đi, trong lòng Tả Đăng Phong vô cùng cảm khái, cảm khái xong trong lòng hắn bắt đầu tính toán. Lần trước có Đằng Khi mang theo lính NB đến đào mộ, lúc này hắn chỉ có 1 mình, sau này cần phải tìm người đào mộ, không chỉ như vậy, Chu lăng hiện giờ đã trở thành tiêu điểm chú ý của biết bao người. Có thể nói Hàm Dương trước mắt chính là vùng lốc xoáy.
Chạng vạng ngày thứ 3 thì Tả Đăng Phong đã đến nơi, lúc này Chu lăng được bảo vệ bởi bộ đội Quốc Dân Đảng, nhân số cũng không nhiều, tầm 30 người, kỷ luật rời rạc.
Tả Đăng Phong tiến vào sườn Đông, phát hiện tòa lăng mộ lúc trước đã lấp lại, tòa mộ ở cánh Bắc vẫn còn hoàn chỉnh. Sau đó, Tả Đăng Phong bắt đầu đi vòng quanh Chu lăng để đánh giá, hắn muốn xác định Chu lăng không bị đào từ bên ngoài.
Tìm kiếm suốt 20 dặm, phát hiện không có ai đào, Tả Đăng Phong mới yên lòng.
Sau đó, Tả Đăng Phong đi về phía Nam tìm một chỗ rồi nghỉ ngơi, vừa ăn cơm, uống rượu, vừa nghĩ nên làm gì đây. Trước mắt Chu lăng nhìn như gió êm sóng lặng nhưng trên thực tế Hàm Dương đã ám lưu dũng động, dưới tình huống như vậy cần phải chuẩn bị đày đủ, tuyệt đối không thể mù quáng mà làm.
Trước đó, Tả Đăng Phong đã nghĩ đến 2 kế hoạch. 1 là hợp tác cùng Quốc Dân Đãng để bọn họ phái ra quân đồi đào Chu Lăng, kế hoạch này rất khó thực hiện bởi vì hắn không có điều kiện để trao đổi với Quốc Dân Đảng, chỉ có thể cưỡng bức mà không thể dụ dỗ, là địch của giai cấp thống trị cũng chính là địch của người trong thiên hạ, kế hoạch này rất khó mà thực hiện.
Kế hoạch thứ 2 chính là tìm người đào Chu lăng từ đằng xa rồi lén tiến vào Chu lăng, kế hoạch này cũng có chỗ thiếu hụt, vạn nhất cửa động bị người khác phát hiện, lúc đó sẽ trở thành cục diện ba ba ở trong rọ.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định đi con đường thứ nhất, lấy thực lực của hắn để bức bách Quốc Dân Đảng đào Chu lăng, điều kiện tiên quyết để đi đường này chính là lấy Chu lăng làm lôi đào, tuyên chiến với người tu đạo toàn thiên hạ, đến 1 người đánh 1 người, xác định bản thân là thiên hạ vô địch.
Ăn cơm xong, Tả Đăng Phong liền đi về phía Chu lăng.
- Là ai?
Binh lính tuần tra đã phát hiện hắn.
- Ngươi thấy ta giống người nào?
Tả Đăng Phong cũng không có dừng bước.
- Áo choàng ngắn, mèo lớn, aaa…
Binh lính tuần tra hoảng sợ nhìn thấy hắn , trở lại lầu gỗ:
- Đội trưởng , Tàn Bào đến , Tàn Bào đến.
Tiếng của tên lính tuần tra đã làm kinh động đến những binh lính khác, chốc lát sau tất cả mọi người chạy ra, nhắm súng chỉ vào hắn.
- 1 người nổ súng , mọi người chôn cùng.
Tả Đăng Phong vẫn tiếp tục đi vào.
- Mau để súng xuống , mau để súng xuống.
Một tên lính dường như là đội trưởng vội vàng lớn tiếng.
- Huynh đệ , không không không , đại ca , chúng ta cùng ngài không oán không cừu a.
Tên đội trưởng còn cách Tả Đăng Phong 10 bước, không ngừng thở gấp.
- Ta muốn giết các ngươi đã sớm động thủ rồi.
Tả Đăng Phong nói xong câu này liền lướt vào lầu gỗ.
- Đại ca, ngài muốn các huynh đệ làm chuyện gì , cứ việc phân phó.
Tên đội trưởng ngạc nhiên một lát rồi xoay người lại.
- Ngươi tên là gì?
Tả Đăng Phong hỏi tên đội trưởng.
- Tiểu nhân là Chu Tam Tài.
Hắn cũng không dám đi vào nhà.
- Ai quản các ngươi?
Tả Đăng Phong chỉ vào một cái giường tương đối sạch sẽ, 13 nhảy lên đó nằm xuống phơi nắng.
- Đại đội trưởng của chúng ta gọi là…
- Tư lệnh của các ngươi tên là gì?
Tả Đăng Phong xua tay cắt đứt lời của đối phương.
- Chúng ta là đoàn, chỉ có đại đội trưởng, không có tư lệnh.
Chu Tam Tài trả lời.
- Nơi này do ai trong chính phủ quản?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Trụ sở riêng hành chính đốc tra Hàm Dương.
Chu Tam Tài khó khăn lắm mới nói ra cái tên này.
- Phái huynh đệ gọi tên đại đội trưởng cùng người chuyên trách của các ngươi gọi đến đây, ta có việc thương lượng với họ, nếu không đến, ta sẽ đi giết bọn họ.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Được, để tự mình tôi đi.
Chu Tam Tài lập tức đáp ứng.
- Đợi một chút, ngươi mang cái này về.
Tả Đăng Phong cầm lấy một khẩu súng rồi bẻ 1 cái, sau đó đưa nòng súng gãy cho Chu Tam Tài.
Chu Tam Tài run rẩy nhan lấy sau só quay người chạy ra.
Tả Đăng Phong cũng không ngăn cản đám binh lính bên ngoài rời đi, đây chỉ là bắt đầu, chẳng mấy chốc sẽ có phản ứng dây chuyền , sự tình sẽ càng làm càng lớn , sớm muộn cũng sẽ có số lớn người trong tu hành đến can thiệp, thời điểm đại triển thân thủ sắp tới rồi.
Chốc lát sau , Tả Đăng Phong xoay người vào nhà , thoáng nhìn bên dưới:
- Đừng chạy, lưu lại 3 người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.