Quyển 1 - Chương 16: Big lusty
Nghĩa Võ Đang
21/12/2013
Vô thức!
Một kiểu ý thức không có khái niệm thời gian và không gian. Có thể nói một giây trong vô thức bằng hành ngàn, hàng triệu, hàng tỷ giây…trong có thức. Cao siêu hơn mà nói thì một giây vô thức bằng một giây có thức nhưng quá trình này mang lượng thời gian là hàng ngàn, hàng triệu, hàng tỷ giây… Thực chất quá trình này tuỳ thuộc vào độ lớn của không gian mà ý thức đang cảm nhận trong lúc vô thức.
Đồng thời nếu như trạng thái vô thức kéo dài khá lâu, trong khi năng lượng của cơ thể và tinh thần không thể đáp ứng được cho quá trình kéo dài trạng thái này thì người chìm trong vô thức sẽ mãi mãi ra đi. Nói đơn giản, chết là trạng thái vô thức dài lâu nhất.
Big Lusty chìm trong vô thức. Nhưng lúc này, hắn có một cảm nhận vô cùng kỳ lạ. Bởi vì đây không phải là vô thức, mà là “vô thức trong có thức”. Nó như một không gian đặc biệt giúp Big Lusty chiêm nghiệm ra những điều mà trước đây hắn không hề thấu hiểu.
Những năm sống trong cảnh giết chóc đẫm máu để sinh tồn đã khiến cho hắn quên đi xuất xứ, nguồn gốc của mình. Nhưng vẫn có một thứ hắn không bao giờ quên đi được, đó chính là cái công pháp được khắc sâu trong đầu óc từ lúc hắn mới sinh ra.
“Bụt pháp!” Một loại công pháp tu bụt. Một loại công pháp khiến Big Lusty bị dằn vặt nhiều năm trời. Hắn quả thật chẳng biết loại công pháp này từ đâu mà đến.
Năm Big Lusty lên bốn thì cũng là lúc hắn đủ ý thức để biết có một thứ kỳ lạ đang tồn tại trong đầu mình. Nhưng khi hắn kể cho cha mẹ, người quen nghe về việc này thì hắn chỉ nhận được sự khinh bỉ, chửi mắng nhảm nhí từ phía mọi người, chứ chẳng có ai tin tưởng hắn cả.
Bởi vậy, hắn đành phải mài mò tự tìm hiểu.
Để rồi, đến khi Big Lusty bị bắt cóc và đưa đến trung tâm huấn luyện sát thủ “Bravo” thì hắn mới bắt đầu tập luyện cái công pháp kỳ bí này. Tuy hắn không hề biết những cổ ngữ lạ lẫm được ghi trong công pháp nhưng hắn thật sự thấu hiểu nó. Hắn không biết vì sao lại hiểu, hắn cũng nhiều lần tìm hiểu vì sao nhưng tất cả chỉ là hư vô mờ mịt. Cuối cùng, vì không có cách nào tìm hiểu xuất xứ cho nên Big Lusty đành làm theo những chỉ dẫn của nó. Hắn nghĩ, nếu làm như vậy thì rồi hắn cũng sẽ hiểu thôi.
Hay thay, chính nhờ sự mài mò tìm hiểu vô vị này đã làm cho Big Lusty đạt được một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, điều này đã giúp hắn tăng lên tỉ lệ sinh tồn tại thế giới chết chóc này.
Theo như trong ghi chép của bụt phát thì hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Hồn Thể. Thế cho nên, tuy hắn chỉ mới mười tuổi nhưng lực lượng của hắn đã mạnh hơn người trưởng thành rất nhiều.
Mặc dù như vậy nhưng sau khi Big Lusty đạt đến cảnh giới này thì hắn không hề tăng tiến lên chút nào cả. Tuy nhiên không vì thế mà hắn nản chí, từ bỏ việc tu luyện. Hàng ngày, hàng đêm, hắn vẫn luôn giữ vững tinh thần, quyết tâm tu luyện loại công pháp này.
Hắn không bao giờ đặt niềm tin vào kỳ tích nhưng hắn là người quyết tâm để hoàn thành và đạt được kỳ tích.
Ấy thế mà bốn năm trời trôi qua, hắn vẫn chẳng thấy có một chút tiến bộ nào. Hắn đành ngậm ngùi, đành phải lấy lí do là “còn quá nhỏ nên không thể thông suốt quyển công pháp cao siêu này.”
Nhưng giờ đây thì khác.
Trong cái không gian vô thức này, hắn chợt nhận ra một thứ: “Một con người muốn đạt được thành công không phải chỉ dựa vào cần cù và nghị lưc, mà họ cần phải có yếu tố sáng tạo, tùy cơ chuyển biến theo mọi tình huống.”
Bao năm nay, Big Lusty chỉ luyện và luyện. Thế nhưng đạo đâu phải là luyện mà cần phải là tu.
Tu đâu phải là tu nếu như không có chữ ngộ!
Luyện Hồn Thể là cảnh giới sơ khai dùng để luyện tập hơi thở, tập trung tinh thần, luyện tập sức chịu đựng nín thở của thể xác. Khi đạt tới cái đỉnh của cảnh giới này thì người luyện hồn thể sẽ có một ý chí phi thường và một lượng lượng mạnh mẽ.
Sau cảnh giới này chính là cảnh giới Tụ Hồn Lực. Phải nói đây là cảnh giới này rất khó tu luyện. Tuy trong công pháp đã có hướng dẫn cách tụ hồn lực cụ thể nhưng Big Lusty vẫn không thể tụ được hồn lực. Hắn cho rằng chỉ cần luyện lực lượng và tinh thần một cách đầy đủ, đạt tới mức tối đa thì nguồn năng lượng này sẽ tự động chạy về một chỗ. Có thể nói, nó giống như một dòng nước, nếu như có một lượng đủ lớn thì nó sẽ vượt qua mọi địa hình đổ về biển khơi.
Big Lusty đã hoàn toàn sai lầm. Một sự sai lầm khi lấy một hình ảnh to lớn để hình dung một quá trình vô cùng nhỏ. Sai lầm khi lấy một quy tắc khách quan của tự nhiên để vận dụng cho một việc làm mang tính chủ quan.
Cảnh giới tụ hồn lực này, ta cần phải điều khiển để cho lực lượng và tinh thần tập trung lại một điểm xác định, chứ không phải như một dòng sông chảy ra biển rồi nước của chúng phân bố tứ tung. Nó giống như khi ta đấm ai đó, ta cần phải tập trung lực lượng vào nắm đấm, nếu như lực phân tán, hay còn sót ở mọi bộ phận khác thì cú đấm sẽ không thể tạo ra uy lực tối đa.
Tụ Hồn Lực! Cuối cùng Big Lusty đã đạt cảnh giới này rồi.
Tuy nhiên, Big Lusty vẫn thả hồn trong thế giới mông lung. Hắn đang tiếp tục tìm hiểu các chiêu thức ở cảnh giới thứ hai này.
Thời gian trôi qua như chớp mắt.
“Tụ Lực Phóng Thể” Một chiêu thức lóe sáng lên suy nghĩ của Big Lusty. Hắn bừng tỉnh ý thức, phóng người bay lên vùng cát lún.
“Đoàng, Đoàng, Đoàng…!” Đột ngột phát hiện thấy động tĩnh kỳ lạ nơi vị trí cát lún, ba kẻ truy giết Big Lusty đang ngồi nghỉ ngơi dưới nền đất cát, liền hành động theo bản năng: “Đứng dậy, cầm súng, nã liên tục vào vị trí khả nghi”.
“Ầm, xoạt, xoạt…!” Một bóng đen từ lòng đất phóng lên mặt đất, lách đi những viên đạn rồi đứng lơ lửng trên bầu trời. Cát bắt đầu nhẹ nhàng rơi vãi xuống và một hình ảnh của người thanh niên dần dần hiện rõ ra.
- Mẹ nó! Cái gì thế? – Một người da đen quát lên.
- Big Lusty! Con mẹ nó, hắn… hắn…! – Thanh niên da trắng vừa nói vừa trố mắt nhìn đối thủ. Chuyện xảy ra đã vượt qua khả năng tưởng tượng của hắn. Hắn cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn sẽ xảy ra với mình.
Tuy nhiên thanh niên da trắng cũng không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng tập trung tinh thần, bỏ đi sự sợ hãi, rồi cầm súng chĩa lên bầu trời theo góc bốn mươi độ.
Đường ngắm đã xác lập, Big Lusty lập tức trở thành mục tiêu tử vong, hầu như không có một lối thoát.
Hắn bóp cò.
“Tạch, tạch, tạch…!” Đạn từ khẩu MP- 40 lại tun ra xối xả. Nhưng Big Lusty vẫn rất ung dung. Hắn chỉ nghiêng người né tránh và nở một nụ cười lạnh lùng nhìn đối thủ. Hiện giờ Big Lusty vô cùng tự tin bởi tốc độ của nhưng viên đạn này nếu đem đi so với phản ứng và cảm nhận của hắn thì còn quá chậm chạp.
Lúc trước, sức mạnh thể chất không giúp Đại Mạnh hơn được tài nghệ bắn súng và sự linh hoạt của những kẻ kia. Nhưng bây giờ thì khác, Đại Mạnh đã đột phá. Hắn đã không còn như xưa.
- Giết hắn mau! Lập tức giết hắn! Hắn là dị nhân đấy! – Cảm thấy đồng bạn của mình vẫn còn ngơ ngác, thanh niên da trắng liền giận dữ rống lên.
“ Đoàng, Đoàng, Đoàng…!” Hai người da đen còn lại nghe thấy tiếng quát, liền không hề suy nghĩ mà ngay lập tức hướng súng về phía Big Lusty, rồi bóp cò.
Tuy nhiên bóng dáng của Big Lusty đã hoàn toàn khuất dạng.
- Hắn đâu rồi? – Thanh niên da trắng vô cùng hoảng sợ. Hắn đã từng thấy dị nhân đứng lơ lửng trên trời nhưng hắn chưa bao giờ chứng kiến một dị nhân nào có tốc độ kinh khủng đến thế.
Big Lusty liên tục di chuyển như hồn ma để tránh thoát mưa đạn. Hắn không có súng trên tay nên hắn đành lựa chọn biện pháp tiếp cận đối thủ để giết chúng đi.
Giờ đây nếu nói một cách chính xác, Big Lusty đã vô cùng mệt mỏi. Bởi vì vừa rồi hắn đã sử dụng chiêu “Tụ Lực Phóng Thể” nhằm thoát khỏi vùng cát lún, việc này khiến hắn mất một lượng bụt khí khá lớn. Tiếp theo đó, hắn lại vận dụng chiêu thức “Tụ Lực Giữ Thể” để lơ lửng trên không trung và cuối cùng lại liên tục sử dụng “Tụ Lực Di Thể” để tránh đạn của đối thủ.
- Billon, Cẩn thận…!
“Á!” Thanh niên da trắng chưa kịp nói xong câu “cẩn thận phía sau” thì người da đen mang tên Billon đã bị Big Lusty đánh vỡ ót. Hắn chỉ kịp rống lên một tiếng, rồi gục người xuống đất. Từ vị trí đầu của Billon, máu tươi bắn ra dữ dội hòa, não bộ bung ra những vệt trắng rợn người. Chúng bắt đầu lan tỏa, hòa quyện với cát vàng làm hiện lên một màu sền sệt khủng khiếp.
“Ự”
“Á……!
Khi tất cả vẫn còn bỡ ngỡ trước cái chết của Bilion thì đột nhiên một tiếng rống thảm thiết nữa lại vang lên. Kẻ xấu số chính là người da đen còn lại. Hắn vừa mới bị Big Lusty phóng một đấm xuyên tim.
“Chạy!” Một ý niệm lóe lên trong đầu của thanh niên da trắng. Ngay lập tức sau đó, hắn vứt đi súng tiểu liên MP- 40, có lẽ là do nó quá nặng và vướng víu. Như một bản năng, hắn rút ra khẩu Desert Eagle, cầm chắc nó và bỏ chạy.
“ Đoàng, Đoàng!” Thanh niên da trắng vừa chạy vừa bắn lại phía sau. Tuy nhiên, hắn vẫn không thể thoạt khỏi oan hồn của Big Lusty.
“ Đoàng!” Khi viên đạn cuối cùng từ khẩu Desert Eagle bắn về phía bóng dáng vô tung của Big Lusty thì cũng là lúc hắn đối mặt với tử vong.
Big Lusty cứ như hồn ma, xuất hiện trước mặt thanh niên da trắng. Hắn dùng tay trái bóp cổ và nhấc bổng thân thể của đối thủ lên.
- Meo! Chắc mày không nghĩ là sẽ có kết cục này, đúng không? – Big Lusty lạnh lùng nói.
- Mày… mày…! Tao…biết …mày… là… người … mạnh… nhất… trong… đội… nhưng… không… ngờ…!– Meo rên rỉ không thành tiếng.
- Mày rất sợ hãi. Thế sao mày không cầu xin tao? – Big Lusty giễu cợt một câu, rồi vứt mạnh Meo xuống đất.
- Cầu xin mày! Cầu xin một sát thủ! Ha ha! Nhảm nhí! Ta sợ hãi thì sao? Ha ha! Chết chẳng là cái gì cả! Ha ha…! – Meo cười thảm thiết. Hắn quả thật rất sợ. Nhưng cái sợ này chỉ là một bản năng trong mỗi con người mà thôi. Nếu như hắn được người ta huấn luyện lâu hơn nữa thì chắc chắn điều này sẽ không bao giờ xảy ra.
- Vậy mày chết đi! – Big Lusty phán ra một câu chết chóc. Sau đó hắn hít một hơi và dồn khí xuống bàn tay.
“Tụ Lực Chưởng.” Chiêu thức tấn công mạnh mẽ nhất của cảnh giới Tụ Hồn Lực.
Trên bàn tay trái của Big Lusty bỗng xuất hiện nguồn năng lượng mang tính hủy diệt vô cùng lớn, rồi cách không phóng thẳng về phía cơ thể của Meo.
- Tao có hóa thành ma cũng không tha cho mày!
“Bùm!” Thân xác của Meo vỡ tan tành, đất cát văng lên tung, một hố to tướng lù lù xuất hiện. Mọi thứ chỉ còn lại là cái đầu móp méo, khuôn mặt tươm máu và ánh mắt mở trừng trừng của một sát thủ mang tên Meo.
Một nguồn năng lượng trong suốt bay lên trời. Nó bạo phá, vô cùng uất ức; nó như một oán niệm nghiền rủa trời xanh.
Ánh sáng lóe lên! Đại Mạnh bàng hoàng thức dây.
Mơ! Đây là một giấc mơ sao? Nhưng tại sao nó lại kỳ quặc như thế?
Đại Mạnh thẩn người ra, ngẫm nghĩ lại một số chuyện mà hắn đã chôn dấu tận sâu đáy lòng.
Kiếp trước, lúc hắn mười bốn tuổi, trung huấn luyện sát thủ “Bravo” ra lệnh cho tất cả những đối tượng cùng lứa với Đại Mạnh thực hiện một nhiệm vụ “ Giết Chóc Trên Sa Mạc”. Đây là một nhiệm vụ vô cùng kinh khủng và tàn ác. Bởi hơn hai ngàn thiếu niên được đào tạo từ nhỏ ở đây phải tiến hành giết chóc lẫn nhau để thu lấy những tấm thẻ mà họ mang trên người và nếu như ai đạt được mười tấm thẻ thì sẽ được trung tâm cho phép tồn tại. Còn dưới số lượng mười thẻ thì sẽ bị giết đi. Điều này tượng trưng cho việc, nếu như mỗi người đạt được mười chiếc thẻ thì sẽ có hơn hai trăm sống sót. Tuy nhiên, thực tế thì chỉ có tám mươi sáu người hoàn thành mục tiêu. Đây đúng là một quá trình đào thải và chọn lọc quá tàn khốc.
Đối mặt với nhiệm vụ này, Đại Mạnh biết khả năng sống sót tại đây sẽ là quá thấp nên hắn quyết định hợp tác với bốn thành viên tương đối quen thuộc. Bốn kẻ này gồm hai người da trắng là Meo và Rom và hai người da đen là Billon và Sawiris.
Khi nhiệm vụ đến thời điểm kết thúc, đội ngũ của hắn giết được hai mươi chín người, cướp được bốn mươi mốt thẻ. Nếu như tính luôn năm cái thẻ của năm người thì tổng cộng là có bốn mươi sáu chiếc. Chỉ là lúc này họ không thể tìm đủ được năm mươi chiếc thẻ, nghĩa là có một kẻ ắt phải ra đi.
Tình hình bắt đầu trở nên căng thẳng, ai nấy cũng âm trầm không hề lên tiếng.
Trước tình huống đó, Đại Mạnh quyết định lén lút trừ khử bớt một tên. Có như vậy thì hắn mới có cơ hội sống sót, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ bị bốn kẻ kia hợp lực giết chết. Điều này không chỉ là do bốn người kia là đồng đội thân quen, mà vì Đại Mạnh là người có thực lực yếu nhất.
Để thực hiện mục đích, Đại Mạnh lựa chọn Rom, bởi vì hắn nghĩ người này có thực lực kém hơn ba người kia. Kết quả là Đại Mạnh đã thành công nhưng hắn cũng trả một cái giá nho nhỏ; bả vai trái của hắn bị Rom đâm trọng thương. Tất nhiên, cái này cũng không đáng lo ngại bao nhiêu vì vấn đề chia thẻ đã hoàn toàn được giải quyết.
Tưởng chừng như mọi việc đã đâu vào đó nhưng không ngờ đột biến lại xảy ra, Rom và Meo là hai người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ. Khi hai người bị bắt cóc đưa vào trung tâm huấn luyện Bravo thì tình cảm của họ thân thiết hơn anh em ruột vô số lần. Vậy nên khi biết được Rom bị Đại Mạnh giết đi, Meo đã điên cuồng trả thù.
Phát hiện Meo có dấu hiệu bất bình thường, Đại Mạnh vội vàng bỏ trốn. Nhưng bởi vì trọng thương, hơn nữa Meo lại được hai người da đen hỗ trợ nên việc trốn chạy vô cùng khó khăn.
Lúc ban đầu Đại Mạnh cũng không biết vì sau hai người da đen này lại hỗ trợ Meo đuổi giết hắn nhưng rồi sau đó hắn cũng hiểu ra vấn đề; nguyên nhân là do chín chiếc thẻ mà Đại Mạnh đã cướp của Rom. Chuyện này thật ra là bởi vì mỗi lần cướp thẻ của đối phương thì họ sẽ chia thẻ và giữ riêng cho mình. Kể cả Meo – người có thực lực mạnh nhất- cũng chỉ được phép giữ mười cái thẻ của mình, chứ không có quyền giữ thẻ của người khác.
Người ta có thể đề phòng những kẻ ám toán mình, chứ khó có thể đề phòng những tên ôm của chạy đi. Nên nhớ, nếu nhiệm vụ mà đạt thẻ càng nhiều thì thành tựu ghi nhận ở trung tâm càng cao.
Trong khi chạy trốn, Đại Mạnh bị đụng phải khu vực cát lún. Hắn bị chìm xuống và hôn mê ở dưới này khá lâu. Nhưng kì diệu thay, bên dưới đáy của bãi cát lún này lại là một hang động rộng lớn. Sau khi Đại Mạnh tỉnh dậy tuy hắn hơi có chút bàng hoàng nhưng vẫn cố gắng lần mò tìm đường ra và tất nhiên trời cũng không tuyệt đường sống của hắn.
Đại Mạnh đã thoát chết trong đường tơ kẻ tóc.
Hầy…!
Ôi! Ký ức và giấc mơ, tại sao chúng lại khác xa đến như vậy? Tại sao trong giấc mơ lại xuất hiện bụt pháp cơ chứ?
Chẳng lẽ có tồn tại một Đại Mạnh khác với Đại Mạnh này hay sao?
Không! Chắc có lẽ là một giấc mơ thôi.
Đại Mạnh đứng dậy, duỗi thẳng người, vỗ vỗ trán như muốn xua tan những suy nghĩ vớ vẩn. Hắn không muốn suy nghĩ thêm nữa. Hắn muốn làm một kẻ bình thường thôi.
Đại Mạnh bước tới bàn học. Mặc dù trời vẫn chưa bừng sáng nhưng Đại Mạnh vẫn đi soạn sách vở để đến trường. Hôm nay hắn đã là học sinh lớp chín rồi.
Cách Việt Nam hơn tám ngàn ki lô mét về phía Tây là một châu lục có dân số và diện tích lớn thứ ba trên thế giới. Nhưng theo thực tế, nếu đi bằng đường bộ tới châu lục mang tên Phi Châu này mà không gặp trở ngại về địa hình thì người ta cần phải đi với quãng đường rất xa, xa hơn khoảng cách trên bản đồ gần hai lần.
Nghĩa là nếu như ta không đi bằng đương hàng không hay đường thủy thì ta bắt buộc phải đi theo hướng Tây Bắc đến miền bắc Ấn Độ, rồi chuyển hướng Tây đến các đất nước thuộc khu vực Trung Đông, sau đó vượt qua kênh đào Xuy-ê (Suez) để đến nước cộng hòa Ả Rập Ai Cập, một đất nước có nền văn minh thiêng liêng và lâu đời nhất ở châu phi.
Tuy nhiên, nơi nổi tiếng nhất của châu phi không phải là đất nước Ai Cập, mà là sa mạc Sahara đầy hiểm ác. Nó được bao bọc bởi Đại Tây Dương ở phía Tây, dãy núi Atlas và Địa Trung Hải ở phía Bắc, Biển Đỏ (Hồng Hải) và Ai Cập ở phía Đông, Sudan và thung lũng sông Niger ở phía Nam. Đồng thời với diện tích chín triệu ki lô mét vuông, gần như tương đương với Trung Quốc hay là Hoa Kỳ thì sa mạc Sahara hiển nhiên là một sa mạc lớn nhất thế nhất.
Hàng năm, tại sa mạc Sahara có hàng ngàn người chết do các trận bão cát và các loại động thực vật nguy hiểm gây ra. Tuy nhiên với những con số chết chóc nhỏ nhoi như thế thì Sahara không thể gọi là một nơi nguy hiểm bậc nhất trên thế giới. Điều này âu cũng là do không có mấy ai hiểu được những bí mật tại nơi đây.
Sahara! Một vùng đất được hai tổ chức tàn khốc đứng đầu trên thế giới chọn làm trung tâm huấn luyện.
Đó chính là tổ chức khủng bố “Evil” và tập đoàn sát thủ “ Bravo”.
Tại vùng thí luyện thuộc trung tâm huấn luyện sát thủ của tập đoàn “Bravo”, một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang chôn người dưới đống cát; thân thể của thiếu niên này không hề nhúc nhích, không hề rục rịch và cũng không ai biết mục đích của thiếu niên là gì cả?
“Đoàng”
Tiếng súng đột ngột nổ lên. Viên đạn như một tia chớp bay đi, rồi găm vào đất cát. Chàng thiếu niên vẫn nằm im ở đó như một xác chết không hồn, không quan tâm đến sự nguy hiểm của viên đạn lạc.
Tuy nhiên, khuôn mặt của thiếu niên đã thấm đẫm mồ hôi, hòa trộn vào đất cát. Viên đạn vừa rồi đã ghim vào vị trí cách hắn không xa.
- Ra đi! Đừng trốn nữa! – Một thiếu niên da đen dùng tiếng anh hô lớn.
- Big Lusty! Tao xem mày có thể trốn được bao lâu. – Một người da trắng dáng vẻ rất cao to, ngạo nghễ nói.
“Tạch, tạch, tạch…!” Đạn từ súng tiểu liên MP-40 liên tục bay ra, găm hỗn loạn vào cát, khiến cho vị trí xung quanh khu vực mà ba kẻ cầm súng đang đứng bị thủng lỗ chỗ, bụi bay lên mù mịt, cát văng tứ tung.
Big Lusty vẫn im lặng, không hề nhúc nhích. Tuy nhiên hắn đã trúng đạn rồi. Viên đạn bắn thủng bắp đùi trái của hắn. Nhưng rất may là nó vẫn chưa đụng chạm tới xương.
Máu từ từ thấm vào thấm đỏ vùng cát nơi bắp chân.
Big Lusty cố gắng nhịn đau, nhịn thở mà vận dụng suy nghĩ.
“Liều mạng!” Một ý nghĩ điên rồ lóe lên. Ngay lập tức, một quả lựu đạn từ dưới lòng đất bay về phía ba kẻ địch.
“Đoàng, Đoàng, Đoàng! Tiếng đạn vang lên và găm vào vị trí vừa động đậy.
Thế nhưng “Bùm!” một phát, tiếng nổ của qua lựu đạn kinh hoàng vang lên. Nó oanh tạc ba tên đang nổ súng, khiến cho chúng phải hoảng sợ bay người tránh né.
Không gian xung quanh khu vực chóa lên y như bị gấp khúc, âm thanh thì ầm ầm chấn động. Từ trên bầu trời, một đám bụi đen hình cầu xiêu vẹo và to lớn bay lên. Ở dưới sát mặt đất, cát bụi mù mịt vỡ tan tan tành ra, các mảnh vỡ của lựu đạn thì bắn loạn xạ. Khinh khủng nhất là áp lực của không khí và sức nóng của hỏa lực dồn dập đập xuống, phá nát khu vực xung quanh.
Big Lusty chống tay trái đứng dậy, rồi lập tức bỏ chạy. Vừa rồi, hắn không bị lựu đạn ảnh hưởng nhưng ba phát súng mà đối thủ bắn ra thì có đến hai phát đạn găm trúng vào tay phải, khiến cho xương cánh tay của hắn hầu như bị vỡ nát, máu tươi phun ra xối xả.
Big Lusty không dám rên rỉ kêu đau. Việc mà hắn cần làm vào lúc này chính là chạy và phải chạy. Hắn biết là hắn có thể dừng lại giây lát để bắn chết một tên nhưng như vậy thì hai tên khác sẽ lập tức giết hắn ngay. Vụ nổ vừa rồi, hắn không hề có ý nghĩ là sẽ giết chết được một người nào đó.
Đúng như những gì mà Big Lusty suy nghĩ, ba kẻ vừa bị lựu đạn oanh tạc không hề dính một vết thương nào cả. Đơn giản, họ đều là những sát thủ được đào tạo từ lúc mới chập chững biết đi. Cũng vì thế nên khi Big Lusty vừa mới bỏ chạy được một giây thì ba người đã lập tức đứng dậy, cầm súng vừa bắn vừa đuổi theo.
“Đoàng, Đoàng…!”
“Mày chạy đi! Thằng khốn nạn! Tao muốn xem mày chạy được bao lâu!” Thiếu niên da trắng giễu cợt nói. Hắn cho rằng, tính mạng của Big Lusty đã hoàn toàn nằm trong bàn tay.
Big Lusty vô cùng mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố hết sức cầu sinh. Hắn chạy, chạy, rồi chạy như người vô thức. Đạn cứ thế mà lướt qua người của hắn. Có những lúc hắn bị trúng đạn mà gục người xuống đất. Nhưng rồi hắn cũng cắn răng để mà đứng dậy. Hắn chẳng biết tại sao bản năng cầu sinh của hắn lại mạnh mẽ đến thế.
Ba kẻ kia vẫn nhẹ nhàng đuổi theo phía sau. Bọn chúng đang nhàm chán chơi một trò chơi “đùa giỡn tính mạng của Big Lusty”.
Thời gian trôi qua, Big Lusty gần như gục ngã. Bỗng đột nhiên hắn bị sa lầy. Không! Phải nói là Big Lusty đụng phải bãi cát lún.
“Hắn đâu rồi?” Nguời thanh niên da trắng hỏi hai người da đen.
“Quái lạ! Tao mới vừa thấy hắn đây mà!” Một người thanh niên da đen trả lời.
“Đi tới trước kiểm tra nào! Hình như hắn lại chui vào cát.” Một thanh niên da đen khác nói.
Ba tên nhìn nhau một cái rồi tiến bước từ từ về trước.
Trên vùng đất cát rộng lớn này tuy cũng có vài vùng đất nhấp nhô khiến tầm nhìn bị che khuất nhưng khoảng cách bị khuất cách rất xa vị trí ba tên sát thủ đang đứng. Vì thế, nếu như ai đó muốn thoát khỏi tầm nhìn của ba người thì đây là một điều không có khả năng. Nhưng không gì là tuyệt đối cả, nếu như Big Lusty muốn thoát khỏi tầm nhìn của người khác thì chỉ có một cách là lợi dụng một gò cát nhỏ, lăn mình theo tầm nhìn mà đối thủ bị che khất một đoạn, rồi chui nhủi vào vị trí có thể trốn tránh. Tất nhiên, khi trốn vào thì người ta cũng cần phải ngụy trang cẩn thận, không để sơ hở, nếu không thì cũng toi công.
Lúc đến gần vị trí mà Big Lusty vừa mất dạng, ba tên đi chậm rãi hơn trước, cẩn thận quan sát động tĩnh. Bọn chúng làm vậy không phải vì sợ Big Lusty, mà bởi vì bản năng này đã là một thói quen được luyện tập từ nhỏ.
“Cẩn thận! Chỗ này là vùng cát lún!” Người thanh niên da trắng lên tiếng và ngay sau đó hắn rút khẩu MP- 40 chĩa xuống vùng cát lún, bóp cò.
“Tạch, tạch, tạch…” Đạn ào ạt tun xuống vùng cát lún.
“ Bắn đi! Bắn chết mẹ hắn đi! Hắn đang ở dưới đó đấy!” Người thanh niên da trắng vừa bắn vừa hô lớn.
“Tạch, tạch, tạch…!” “Đoàng, đoàng, đoàng…!” Không một chút suy nghĩ, hai tên còn lại, một tên dùng khẩu Ak 47, một tên dùng khẩu Desert Eagle điên cuồng oanh tạc.
Trong mông lung, Big Lusty hoàn toàn không hề cảm nhận được sự đau đớn do vết thương dày xéo. Tuy nhiên Big Lusty lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn muốn hít, muốn thở nhưng có cái gì đó khiến cho đầu óc của hắn ức, tức, ngạt.
Hắn muốn hít, muốn nút nên hắn hít và hắn nút. Hắn cứ như một người hô hấp một chiều.
Khắp nơi chỉ toàn là cát nóng. Chúng tun ào ạt vào mắt, vào mũi của Big Lusty. Nhưng hắn không ngại cát, không ngại nóng, hắn chỉ muốn nút và nút, bởi chỉ có khi nút thì hắn mới hấp thu được một chút dưỡng khí gì đó. Có lẽ đây là bản năng của con người. Nhưng rồi cuối cùng thì cái bản năng đó cũng nhanh chóng không thể thực hiện được.
Miệng và đường thực quản của Big Lusty đã nghẹt đầy đất cát. Hắn không thể nào nút và hít được nữa.
Càng lúc Big Lusty càng mông lung hơn, hắn bắt đầu không còn nghe thấy những tiếng súng đang ầm ĩ phía trên. Hắn cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện mình đã chìm sâu bao nhiêu mà khiến cho những đạn không hề bắn trúng. Hắn đang dần buông xuôi nổ lực cầu sinh để chìm vào vô thức.
Một kiểu ý thức không có khái niệm thời gian và không gian. Có thể nói một giây trong vô thức bằng hành ngàn, hàng triệu, hàng tỷ giây…trong có thức. Cao siêu hơn mà nói thì một giây vô thức bằng một giây có thức nhưng quá trình này mang lượng thời gian là hàng ngàn, hàng triệu, hàng tỷ giây… Thực chất quá trình này tuỳ thuộc vào độ lớn của không gian mà ý thức đang cảm nhận trong lúc vô thức.
Đồng thời nếu như trạng thái vô thức kéo dài khá lâu, trong khi năng lượng của cơ thể và tinh thần không thể đáp ứng được cho quá trình kéo dài trạng thái này thì người chìm trong vô thức sẽ mãi mãi ra đi. Nói đơn giản, chết là trạng thái vô thức dài lâu nhất.
Big Lusty chìm trong vô thức. Nhưng lúc này, hắn có một cảm nhận vô cùng kỳ lạ. Bởi vì đây không phải là vô thức, mà là “vô thức trong có thức”. Nó như một không gian đặc biệt giúp Big Lusty chiêm nghiệm ra những điều mà trước đây hắn không hề thấu hiểu.
Những năm sống trong cảnh giết chóc đẫm máu để sinh tồn đã khiến cho hắn quên đi xuất xứ, nguồn gốc của mình. Nhưng vẫn có một thứ hắn không bao giờ quên đi được, đó chính là cái công pháp được khắc sâu trong đầu óc từ lúc hắn mới sinh ra.
“Bụt pháp!” Một loại công pháp tu bụt. Một loại công pháp khiến Big Lusty bị dằn vặt nhiều năm trời. Hắn quả thật chẳng biết loại công pháp này từ đâu mà đến.
Năm Big Lusty lên bốn thì cũng là lúc hắn đủ ý thức để biết có một thứ kỳ lạ đang tồn tại trong đầu mình. Nhưng khi hắn kể cho cha mẹ, người quen nghe về việc này thì hắn chỉ nhận được sự khinh bỉ, chửi mắng nhảm nhí từ phía mọi người, chứ chẳng có ai tin tưởng hắn cả.
Bởi vậy, hắn đành phải mài mò tự tìm hiểu.
Để rồi, đến khi Big Lusty bị bắt cóc và đưa đến trung tâm huấn luyện sát thủ “Bravo” thì hắn mới bắt đầu tập luyện cái công pháp kỳ bí này. Tuy hắn không hề biết những cổ ngữ lạ lẫm được ghi trong công pháp nhưng hắn thật sự thấu hiểu nó. Hắn không biết vì sao lại hiểu, hắn cũng nhiều lần tìm hiểu vì sao nhưng tất cả chỉ là hư vô mờ mịt. Cuối cùng, vì không có cách nào tìm hiểu xuất xứ cho nên Big Lusty đành làm theo những chỉ dẫn của nó. Hắn nghĩ, nếu làm như vậy thì rồi hắn cũng sẽ hiểu thôi.
Hay thay, chính nhờ sự mài mò tìm hiểu vô vị này đã làm cho Big Lusty đạt được một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, điều này đã giúp hắn tăng lên tỉ lệ sinh tồn tại thế giới chết chóc này.
Theo như trong ghi chép của bụt phát thì hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Hồn Thể. Thế cho nên, tuy hắn chỉ mới mười tuổi nhưng lực lượng của hắn đã mạnh hơn người trưởng thành rất nhiều.
Mặc dù như vậy nhưng sau khi Big Lusty đạt đến cảnh giới này thì hắn không hề tăng tiến lên chút nào cả. Tuy nhiên không vì thế mà hắn nản chí, từ bỏ việc tu luyện. Hàng ngày, hàng đêm, hắn vẫn luôn giữ vững tinh thần, quyết tâm tu luyện loại công pháp này.
Hắn không bao giờ đặt niềm tin vào kỳ tích nhưng hắn là người quyết tâm để hoàn thành và đạt được kỳ tích.
Ấy thế mà bốn năm trời trôi qua, hắn vẫn chẳng thấy có một chút tiến bộ nào. Hắn đành ngậm ngùi, đành phải lấy lí do là “còn quá nhỏ nên không thể thông suốt quyển công pháp cao siêu này.”
Nhưng giờ đây thì khác.
Trong cái không gian vô thức này, hắn chợt nhận ra một thứ: “Một con người muốn đạt được thành công không phải chỉ dựa vào cần cù và nghị lưc, mà họ cần phải có yếu tố sáng tạo, tùy cơ chuyển biến theo mọi tình huống.”
Bao năm nay, Big Lusty chỉ luyện và luyện. Thế nhưng đạo đâu phải là luyện mà cần phải là tu.
Tu đâu phải là tu nếu như không có chữ ngộ!
Luyện Hồn Thể là cảnh giới sơ khai dùng để luyện tập hơi thở, tập trung tinh thần, luyện tập sức chịu đựng nín thở của thể xác. Khi đạt tới cái đỉnh của cảnh giới này thì người luyện hồn thể sẽ có một ý chí phi thường và một lượng lượng mạnh mẽ.
Sau cảnh giới này chính là cảnh giới Tụ Hồn Lực. Phải nói đây là cảnh giới này rất khó tu luyện. Tuy trong công pháp đã có hướng dẫn cách tụ hồn lực cụ thể nhưng Big Lusty vẫn không thể tụ được hồn lực. Hắn cho rằng chỉ cần luyện lực lượng và tinh thần một cách đầy đủ, đạt tới mức tối đa thì nguồn năng lượng này sẽ tự động chạy về một chỗ. Có thể nói, nó giống như một dòng nước, nếu như có một lượng đủ lớn thì nó sẽ vượt qua mọi địa hình đổ về biển khơi.
Big Lusty đã hoàn toàn sai lầm. Một sự sai lầm khi lấy một hình ảnh to lớn để hình dung một quá trình vô cùng nhỏ. Sai lầm khi lấy một quy tắc khách quan của tự nhiên để vận dụng cho một việc làm mang tính chủ quan.
Cảnh giới tụ hồn lực này, ta cần phải điều khiển để cho lực lượng và tinh thần tập trung lại một điểm xác định, chứ không phải như một dòng sông chảy ra biển rồi nước của chúng phân bố tứ tung. Nó giống như khi ta đấm ai đó, ta cần phải tập trung lực lượng vào nắm đấm, nếu như lực phân tán, hay còn sót ở mọi bộ phận khác thì cú đấm sẽ không thể tạo ra uy lực tối đa.
Tụ Hồn Lực! Cuối cùng Big Lusty đã đạt cảnh giới này rồi.
Tuy nhiên, Big Lusty vẫn thả hồn trong thế giới mông lung. Hắn đang tiếp tục tìm hiểu các chiêu thức ở cảnh giới thứ hai này.
Thời gian trôi qua như chớp mắt.
“Tụ Lực Phóng Thể” Một chiêu thức lóe sáng lên suy nghĩ của Big Lusty. Hắn bừng tỉnh ý thức, phóng người bay lên vùng cát lún.
“Đoàng, Đoàng, Đoàng…!” Đột ngột phát hiện thấy động tĩnh kỳ lạ nơi vị trí cát lún, ba kẻ truy giết Big Lusty đang ngồi nghỉ ngơi dưới nền đất cát, liền hành động theo bản năng: “Đứng dậy, cầm súng, nã liên tục vào vị trí khả nghi”.
“Ầm, xoạt, xoạt…!” Một bóng đen từ lòng đất phóng lên mặt đất, lách đi những viên đạn rồi đứng lơ lửng trên bầu trời. Cát bắt đầu nhẹ nhàng rơi vãi xuống và một hình ảnh của người thanh niên dần dần hiện rõ ra.
- Mẹ nó! Cái gì thế? – Một người da đen quát lên.
- Big Lusty! Con mẹ nó, hắn… hắn…! – Thanh niên da trắng vừa nói vừa trố mắt nhìn đối thủ. Chuyện xảy ra đã vượt qua khả năng tưởng tượng của hắn. Hắn cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn sẽ xảy ra với mình.
Tuy nhiên thanh niên da trắng cũng không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng tập trung tinh thần, bỏ đi sự sợ hãi, rồi cầm súng chĩa lên bầu trời theo góc bốn mươi độ.
Đường ngắm đã xác lập, Big Lusty lập tức trở thành mục tiêu tử vong, hầu như không có một lối thoát.
Hắn bóp cò.
“Tạch, tạch, tạch…!” Đạn từ khẩu MP- 40 lại tun ra xối xả. Nhưng Big Lusty vẫn rất ung dung. Hắn chỉ nghiêng người né tránh và nở một nụ cười lạnh lùng nhìn đối thủ. Hiện giờ Big Lusty vô cùng tự tin bởi tốc độ của nhưng viên đạn này nếu đem đi so với phản ứng và cảm nhận của hắn thì còn quá chậm chạp.
Lúc trước, sức mạnh thể chất không giúp Đại Mạnh hơn được tài nghệ bắn súng và sự linh hoạt của những kẻ kia. Nhưng bây giờ thì khác, Đại Mạnh đã đột phá. Hắn đã không còn như xưa.
- Giết hắn mau! Lập tức giết hắn! Hắn là dị nhân đấy! – Cảm thấy đồng bạn của mình vẫn còn ngơ ngác, thanh niên da trắng liền giận dữ rống lên.
“ Đoàng, Đoàng, Đoàng…!” Hai người da đen còn lại nghe thấy tiếng quát, liền không hề suy nghĩ mà ngay lập tức hướng súng về phía Big Lusty, rồi bóp cò.
Tuy nhiên bóng dáng của Big Lusty đã hoàn toàn khuất dạng.
- Hắn đâu rồi? – Thanh niên da trắng vô cùng hoảng sợ. Hắn đã từng thấy dị nhân đứng lơ lửng trên trời nhưng hắn chưa bao giờ chứng kiến một dị nhân nào có tốc độ kinh khủng đến thế.
Big Lusty liên tục di chuyển như hồn ma để tránh thoát mưa đạn. Hắn không có súng trên tay nên hắn đành lựa chọn biện pháp tiếp cận đối thủ để giết chúng đi.
Giờ đây nếu nói một cách chính xác, Big Lusty đã vô cùng mệt mỏi. Bởi vì vừa rồi hắn đã sử dụng chiêu “Tụ Lực Phóng Thể” nhằm thoát khỏi vùng cát lún, việc này khiến hắn mất một lượng bụt khí khá lớn. Tiếp theo đó, hắn lại vận dụng chiêu thức “Tụ Lực Giữ Thể” để lơ lửng trên không trung và cuối cùng lại liên tục sử dụng “Tụ Lực Di Thể” để tránh đạn của đối thủ.
- Billon, Cẩn thận…!
“Á!” Thanh niên da trắng chưa kịp nói xong câu “cẩn thận phía sau” thì người da đen mang tên Billon đã bị Big Lusty đánh vỡ ót. Hắn chỉ kịp rống lên một tiếng, rồi gục người xuống đất. Từ vị trí đầu của Billon, máu tươi bắn ra dữ dội hòa, não bộ bung ra những vệt trắng rợn người. Chúng bắt đầu lan tỏa, hòa quyện với cát vàng làm hiện lên một màu sền sệt khủng khiếp.
“Ự”
“Á……!
Khi tất cả vẫn còn bỡ ngỡ trước cái chết của Bilion thì đột nhiên một tiếng rống thảm thiết nữa lại vang lên. Kẻ xấu số chính là người da đen còn lại. Hắn vừa mới bị Big Lusty phóng một đấm xuyên tim.
“Chạy!” Một ý niệm lóe lên trong đầu của thanh niên da trắng. Ngay lập tức sau đó, hắn vứt đi súng tiểu liên MP- 40, có lẽ là do nó quá nặng và vướng víu. Như một bản năng, hắn rút ra khẩu Desert Eagle, cầm chắc nó và bỏ chạy.
“ Đoàng, Đoàng!” Thanh niên da trắng vừa chạy vừa bắn lại phía sau. Tuy nhiên, hắn vẫn không thể thoạt khỏi oan hồn của Big Lusty.
“ Đoàng!” Khi viên đạn cuối cùng từ khẩu Desert Eagle bắn về phía bóng dáng vô tung của Big Lusty thì cũng là lúc hắn đối mặt với tử vong.
Big Lusty cứ như hồn ma, xuất hiện trước mặt thanh niên da trắng. Hắn dùng tay trái bóp cổ và nhấc bổng thân thể của đối thủ lên.
- Meo! Chắc mày không nghĩ là sẽ có kết cục này, đúng không? – Big Lusty lạnh lùng nói.
- Mày… mày…! Tao…biết …mày… là… người … mạnh… nhất… trong… đội… nhưng… không… ngờ…!– Meo rên rỉ không thành tiếng.
- Mày rất sợ hãi. Thế sao mày không cầu xin tao? – Big Lusty giễu cợt một câu, rồi vứt mạnh Meo xuống đất.
- Cầu xin mày! Cầu xin một sát thủ! Ha ha! Nhảm nhí! Ta sợ hãi thì sao? Ha ha! Chết chẳng là cái gì cả! Ha ha…! – Meo cười thảm thiết. Hắn quả thật rất sợ. Nhưng cái sợ này chỉ là một bản năng trong mỗi con người mà thôi. Nếu như hắn được người ta huấn luyện lâu hơn nữa thì chắc chắn điều này sẽ không bao giờ xảy ra.
- Vậy mày chết đi! – Big Lusty phán ra một câu chết chóc. Sau đó hắn hít một hơi và dồn khí xuống bàn tay.
“Tụ Lực Chưởng.” Chiêu thức tấn công mạnh mẽ nhất của cảnh giới Tụ Hồn Lực.
Trên bàn tay trái của Big Lusty bỗng xuất hiện nguồn năng lượng mang tính hủy diệt vô cùng lớn, rồi cách không phóng thẳng về phía cơ thể của Meo.
- Tao có hóa thành ma cũng không tha cho mày!
“Bùm!” Thân xác của Meo vỡ tan tành, đất cát văng lên tung, một hố to tướng lù lù xuất hiện. Mọi thứ chỉ còn lại là cái đầu móp méo, khuôn mặt tươm máu và ánh mắt mở trừng trừng của một sát thủ mang tên Meo.
Một nguồn năng lượng trong suốt bay lên trời. Nó bạo phá, vô cùng uất ức; nó như một oán niệm nghiền rủa trời xanh.
Ánh sáng lóe lên! Đại Mạnh bàng hoàng thức dây.
Mơ! Đây là một giấc mơ sao? Nhưng tại sao nó lại kỳ quặc như thế?
Đại Mạnh thẩn người ra, ngẫm nghĩ lại một số chuyện mà hắn đã chôn dấu tận sâu đáy lòng.
Kiếp trước, lúc hắn mười bốn tuổi, trung huấn luyện sát thủ “Bravo” ra lệnh cho tất cả những đối tượng cùng lứa với Đại Mạnh thực hiện một nhiệm vụ “ Giết Chóc Trên Sa Mạc”. Đây là một nhiệm vụ vô cùng kinh khủng và tàn ác. Bởi hơn hai ngàn thiếu niên được đào tạo từ nhỏ ở đây phải tiến hành giết chóc lẫn nhau để thu lấy những tấm thẻ mà họ mang trên người và nếu như ai đạt được mười tấm thẻ thì sẽ được trung tâm cho phép tồn tại. Còn dưới số lượng mười thẻ thì sẽ bị giết đi. Điều này tượng trưng cho việc, nếu như mỗi người đạt được mười chiếc thẻ thì sẽ có hơn hai trăm sống sót. Tuy nhiên, thực tế thì chỉ có tám mươi sáu người hoàn thành mục tiêu. Đây đúng là một quá trình đào thải và chọn lọc quá tàn khốc.
Đối mặt với nhiệm vụ này, Đại Mạnh biết khả năng sống sót tại đây sẽ là quá thấp nên hắn quyết định hợp tác với bốn thành viên tương đối quen thuộc. Bốn kẻ này gồm hai người da trắng là Meo và Rom và hai người da đen là Billon và Sawiris.
Khi nhiệm vụ đến thời điểm kết thúc, đội ngũ của hắn giết được hai mươi chín người, cướp được bốn mươi mốt thẻ. Nếu như tính luôn năm cái thẻ của năm người thì tổng cộng là có bốn mươi sáu chiếc. Chỉ là lúc này họ không thể tìm đủ được năm mươi chiếc thẻ, nghĩa là có một kẻ ắt phải ra đi.
Tình hình bắt đầu trở nên căng thẳng, ai nấy cũng âm trầm không hề lên tiếng.
Trước tình huống đó, Đại Mạnh quyết định lén lút trừ khử bớt một tên. Có như vậy thì hắn mới có cơ hội sống sót, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ bị bốn kẻ kia hợp lực giết chết. Điều này không chỉ là do bốn người kia là đồng đội thân quen, mà vì Đại Mạnh là người có thực lực yếu nhất.
Để thực hiện mục đích, Đại Mạnh lựa chọn Rom, bởi vì hắn nghĩ người này có thực lực kém hơn ba người kia. Kết quả là Đại Mạnh đã thành công nhưng hắn cũng trả một cái giá nho nhỏ; bả vai trái của hắn bị Rom đâm trọng thương. Tất nhiên, cái này cũng không đáng lo ngại bao nhiêu vì vấn đề chia thẻ đã hoàn toàn được giải quyết.
Tưởng chừng như mọi việc đã đâu vào đó nhưng không ngờ đột biến lại xảy ra, Rom và Meo là hai người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ. Khi hai người bị bắt cóc đưa vào trung tâm huấn luyện Bravo thì tình cảm của họ thân thiết hơn anh em ruột vô số lần. Vậy nên khi biết được Rom bị Đại Mạnh giết đi, Meo đã điên cuồng trả thù.
Phát hiện Meo có dấu hiệu bất bình thường, Đại Mạnh vội vàng bỏ trốn. Nhưng bởi vì trọng thương, hơn nữa Meo lại được hai người da đen hỗ trợ nên việc trốn chạy vô cùng khó khăn.
Lúc ban đầu Đại Mạnh cũng không biết vì sau hai người da đen này lại hỗ trợ Meo đuổi giết hắn nhưng rồi sau đó hắn cũng hiểu ra vấn đề; nguyên nhân là do chín chiếc thẻ mà Đại Mạnh đã cướp của Rom. Chuyện này thật ra là bởi vì mỗi lần cướp thẻ của đối phương thì họ sẽ chia thẻ và giữ riêng cho mình. Kể cả Meo – người có thực lực mạnh nhất- cũng chỉ được phép giữ mười cái thẻ của mình, chứ không có quyền giữ thẻ của người khác.
Người ta có thể đề phòng những kẻ ám toán mình, chứ khó có thể đề phòng những tên ôm của chạy đi. Nên nhớ, nếu nhiệm vụ mà đạt thẻ càng nhiều thì thành tựu ghi nhận ở trung tâm càng cao.
Trong khi chạy trốn, Đại Mạnh bị đụng phải khu vực cát lún. Hắn bị chìm xuống và hôn mê ở dưới này khá lâu. Nhưng kì diệu thay, bên dưới đáy của bãi cát lún này lại là một hang động rộng lớn. Sau khi Đại Mạnh tỉnh dậy tuy hắn hơi có chút bàng hoàng nhưng vẫn cố gắng lần mò tìm đường ra và tất nhiên trời cũng không tuyệt đường sống của hắn.
Đại Mạnh đã thoát chết trong đường tơ kẻ tóc.
Hầy…!
Ôi! Ký ức và giấc mơ, tại sao chúng lại khác xa đến như vậy? Tại sao trong giấc mơ lại xuất hiện bụt pháp cơ chứ?
Chẳng lẽ có tồn tại một Đại Mạnh khác với Đại Mạnh này hay sao?
Không! Chắc có lẽ là một giấc mơ thôi.
Đại Mạnh đứng dậy, duỗi thẳng người, vỗ vỗ trán như muốn xua tan những suy nghĩ vớ vẩn. Hắn không muốn suy nghĩ thêm nữa. Hắn muốn làm một kẻ bình thường thôi.
Đại Mạnh bước tới bàn học. Mặc dù trời vẫn chưa bừng sáng nhưng Đại Mạnh vẫn đi soạn sách vở để đến trường. Hôm nay hắn đã là học sinh lớp chín rồi.
Cách Việt Nam hơn tám ngàn ki lô mét về phía Tây là một châu lục có dân số và diện tích lớn thứ ba trên thế giới. Nhưng theo thực tế, nếu đi bằng đường bộ tới châu lục mang tên Phi Châu này mà không gặp trở ngại về địa hình thì người ta cần phải đi với quãng đường rất xa, xa hơn khoảng cách trên bản đồ gần hai lần.
Nghĩa là nếu như ta không đi bằng đương hàng không hay đường thủy thì ta bắt buộc phải đi theo hướng Tây Bắc đến miền bắc Ấn Độ, rồi chuyển hướng Tây đến các đất nước thuộc khu vực Trung Đông, sau đó vượt qua kênh đào Xuy-ê (Suez) để đến nước cộng hòa Ả Rập Ai Cập, một đất nước có nền văn minh thiêng liêng và lâu đời nhất ở châu phi.
Tuy nhiên, nơi nổi tiếng nhất của châu phi không phải là đất nước Ai Cập, mà là sa mạc Sahara đầy hiểm ác. Nó được bao bọc bởi Đại Tây Dương ở phía Tây, dãy núi Atlas và Địa Trung Hải ở phía Bắc, Biển Đỏ (Hồng Hải) và Ai Cập ở phía Đông, Sudan và thung lũng sông Niger ở phía Nam. Đồng thời với diện tích chín triệu ki lô mét vuông, gần như tương đương với Trung Quốc hay là Hoa Kỳ thì sa mạc Sahara hiển nhiên là một sa mạc lớn nhất thế nhất.
Hàng năm, tại sa mạc Sahara có hàng ngàn người chết do các trận bão cát và các loại động thực vật nguy hiểm gây ra. Tuy nhiên với những con số chết chóc nhỏ nhoi như thế thì Sahara không thể gọi là một nơi nguy hiểm bậc nhất trên thế giới. Điều này âu cũng là do không có mấy ai hiểu được những bí mật tại nơi đây.
Sahara! Một vùng đất được hai tổ chức tàn khốc đứng đầu trên thế giới chọn làm trung tâm huấn luyện.
Đó chính là tổ chức khủng bố “Evil” và tập đoàn sát thủ “ Bravo”.
Tại vùng thí luyện thuộc trung tâm huấn luyện sát thủ của tập đoàn “Bravo”, một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang chôn người dưới đống cát; thân thể của thiếu niên này không hề nhúc nhích, không hề rục rịch và cũng không ai biết mục đích của thiếu niên là gì cả?
“Đoàng”
Tiếng súng đột ngột nổ lên. Viên đạn như một tia chớp bay đi, rồi găm vào đất cát. Chàng thiếu niên vẫn nằm im ở đó như một xác chết không hồn, không quan tâm đến sự nguy hiểm của viên đạn lạc.
Tuy nhiên, khuôn mặt của thiếu niên đã thấm đẫm mồ hôi, hòa trộn vào đất cát. Viên đạn vừa rồi đã ghim vào vị trí cách hắn không xa.
- Ra đi! Đừng trốn nữa! – Một thiếu niên da đen dùng tiếng anh hô lớn.
- Big Lusty! Tao xem mày có thể trốn được bao lâu. – Một người da trắng dáng vẻ rất cao to, ngạo nghễ nói.
“Tạch, tạch, tạch…!” Đạn từ súng tiểu liên MP-40 liên tục bay ra, găm hỗn loạn vào cát, khiến cho vị trí xung quanh khu vực mà ba kẻ cầm súng đang đứng bị thủng lỗ chỗ, bụi bay lên mù mịt, cát văng tứ tung.
Big Lusty vẫn im lặng, không hề nhúc nhích. Tuy nhiên hắn đã trúng đạn rồi. Viên đạn bắn thủng bắp đùi trái của hắn. Nhưng rất may là nó vẫn chưa đụng chạm tới xương.
Máu từ từ thấm vào thấm đỏ vùng cát nơi bắp chân.
Big Lusty cố gắng nhịn đau, nhịn thở mà vận dụng suy nghĩ.
“Liều mạng!” Một ý nghĩ điên rồ lóe lên. Ngay lập tức, một quả lựu đạn từ dưới lòng đất bay về phía ba kẻ địch.
“Đoàng, Đoàng, Đoàng! Tiếng đạn vang lên và găm vào vị trí vừa động đậy.
Thế nhưng “Bùm!” một phát, tiếng nổ của qua lựu đạn kinh hoàng vang lên. Nó oanh tạc ba tên đang nổ súng, khiến cho chúng phải hoảng sợ bay người tránh né.
Không gian xung quanh khu vực chóa lên y như bị gấp khúc, âm thanh thì ầm ầm chấn động. Từ trên bầu trời, một đám bụi đen hình cầu xiêu vẹo và to lớn bay lên. Ở dưới sát mặt đất, cát bụi mù mịt vỡ tan tan tành ra, các mảnh vỡ của lựu đạn thì bắn loạn xạ. Khinh khủng nhất là áp lực của không khí và sức nóng của hỏa lực dồn dập đập xuống, phá nát khu vực xung quanh.
Big Lusty chống tay trái đứng dậy, rồi lập tức bỏ chạy. Vừa rồi, hắn không bị lựu đạn ảnh hưởng nhưng ba phát súng mà đối thủ bắn ra thì có đến hai phát đạn găm trúng vào tay phải, khiến cho xương cánh tay của hắn hầu như bị vỡ nát, máu tươi phun ra xối xả.
Big Lusty không dám rên rỉ kêu đau. Việc mà hắn cần làm vào lúc này chính là chạy và phải chạy. Hắn biết là hắn có thể dừng lại giây lát để bắn chết một tên nhưng như vậy thì hai tên khác sẽ lập tức giết hắn ngay. Vụ nổ vừa rồi, hắn không hề có ý nghĩ là sẽ giết chết được một người nào đó.
Đúng như những gì mà Big Lusty suy nghĩ, ba kẻ vừa bị lựu đạn oanh tạc không hề dính một vết thương nào cả. Đơn giản, họ đều là những sát thủ được đào tạo từ lúc mới chập chững biết đi. Cũng vì thế nên khi Big Lusty vừa mới bỏ chạy được một giây thì ba người đã lập tức đứng dậy, cầm súng vừa bắn vừa đuổi theo.
“Đoàng, Đoàng…!”
“Mày chạy đi! Thằng khốn nạn! Tao muốn xem mày chạy được bao lâu!” Thiếu niên da trắng giễu cợt nói. Hắn cho rằng, tính mạng của Big Lusty đã hoàn toàn nằm trong bàn tay.
Big Lusty vô cùng mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố hết sức cầu sinh. Hắn chạy, chạy, rồi chạy như người vô thức. Đạn cứ thế mà lướt qua người của hắn. Có những lúc hắn bị trúng đạn mà gục người xuống đất. Nhưng rồi hắn cũng cắn răng để mà đứng dậy. Hắn chẳng biết tại sao bản năng cầu sinh của hắn lại mạnh mẽ đến thế.
Ba kẻ kia vẫn nhẹ nhàng đuổi theo phía sau. Bọn chúng đang nhàm chán chơi một trò chơi “đùa giỡn tính mạng của Big Lusty”.
Thời gian trôi qua, Big Lusty gần như gục ngã. Bỗng đột nhiên hắn bị sa lầy. Không! Phải nói là Big Lusty đụng phải bãi cát lún.
“Hắn đâu rồi?” Nguời thanh niên da trắng hỏi hai người da đen.
“Quái lạ! Tao mới vừa thấy hắn đây mà!” Một người thanh niên da đen trả lời.
“Đi tới trước kiểm tra nào! Hình như hắn lại chui vào cát.” Một thanh niên da đen khác nói.
Ba tên nhìn nhau một cái rồi tiến bước từ từ về trước.
Trên vùng đất cát rộng lớn này tuy cũng có vài vùng đất nhấp nhô khiến tầm nhìn bị che khuất nhưng khoảng cách bị khuất cách rất xa vị trí ba tên sát thủ đang đứng. Vì thế, nếu như ai đó muốn thoát khỏi tầm nhìn của ba người thì đây là một điều không có khả năng. Nhưng không gì là tuyệt đối cả, nếu như Big Lusty muốn thoát khỏi tầm nhìn của người khác thì chỉ có một cách là lợi dụng một gò cát nhỏ, lăn mình theo tầm nhìn mà đối thủ bị che khất một đoạn, rồi chui nhủi vào vị trí có thể trốn tránh. Tất nhiên, khi trốn vào thì người ta cũng cần phải ngụy trang cẩn thận, không để sơ hở, nếu không thì cũng toi công.
Lúc đến gần vị trí mà Big Lusty vừa mất dạng, ba tên đi chậm rãi hơn trước, cẩn thận quan sát động tĩnh. Bọn chúng làm vậy không phải vì sợ Big Lusty, mà bởi vì bản năng này đã là một thói quen được luyện tập từ nhỏ.
“Cẩn thận! Chỗ này là vùng cát lún!” Người thanh niên da trắng lên tiếng và ngay sau đó hắn rút khẩu MP- 40 chĩa xuống vùng cát lún, bóp cò.
“Tạch, tạch, tạch…” Đạn ào ạt tun xuống vùng cát lún.
“ Bắn đi! Bắn chết mẹ hắn đi! Hắn đang ở dưới đó đấy!” Người thanh niên da trắng vừa bắn vừa hô lớn.
“Tạch, tạch, tạch…!” “Đoàng, đoàng, đoàng…!” Không một chút suy nghĩ, hai tên còn lại, một tên dùng khẩu Ak 47, một tên dùng khẩu Desert Eagle điên cuồng oanh tạc.
Trong mông lung, Big Lusty hoàn toàn không hề cảm nhận được sự đau đớn do vết thương dày xéo. Tuy nhiên Big Lusty lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn muốn hít, muốn thở nhưng có cái gì đó khiến cho đầu óc của hắn ức, tức, ngạt.
Hắn muốn hít, muốn nút nên hắn hít và hắn nút. Hắn cứ như một người hô hấp một chiều.
Khắp nơi chỉ toàn là cát nóng. Chúng tun ào ạt vào mắt, vào mũi của Big Lusty. Nhưng hắn không ngại cát, không ngại nóng, hắn chỉ muốn nút và nút, bởi chỉ có khi nút thì hắn mới hấp thu được một chút dưỡng khí gì đó. Có lẽ đây là bản năng của con người. Nhưng rồi cuối cùng thì cái bản năng đó cũng nhanh chóng không thể thực hiện được.
Miệng và đường thực quản của Big Lusty đã nghẹt đầy đất cát. Hắn không thể nào nút và hít được nữa.
Càng lúc Big Lusty càng mông lung hơn, hắn bắt đầu không còn nghe thấy những tiếng súng đang ầm ĩ phía trên. Hắn cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện mình đã chìm sâu bao nhiêu mà khiến cho những đạn không hề bắn trúng. Hắn đang dần buông xuôi nổ lực cầu sinh để chìm vào vô thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.