Quyển 1 - Chương 15: Ngăn cản tình yêu
Nghĩa Võ Đang
21/12/2013
Từ bờ kè Hà Tân, Đại Mạnh đi bộ con đến quán tạp hóa của cô Lài. Sau khi mua một bộ “rung tôm cua”, hắn tiếp tục thẳng hướng về nhà ngoại của mình.
Lan vẫn ở nhà. Hôm nay, nàng không đi bán. Nguyên do là nàng đang rất lo lắng cho con. Khi thấy bóng dáng Đại Mạnh thẩn thờ bước trước ngõ, Lan vội vàng chạy ra, rồi cất tiếng hỏi.
- Tối qua, con ở đâu vậy? Mẹ tìm mãi mà không thấy!
- Con ngồi ở bờ kè Hà Tân! Mẹ vào nhà đi, con có một chút chuyện muốn nói! – Đại Mạnh ngẩng đầu lên nhìn mẹ, rồi trả lời.
Bước vào nhà trên, Đại Mạnh xuống luôn nhà bếp. Hắn tìm kiếm một cái thau nhôm và một cái đĩa lớn, rồi đem hai thứ này lên nhà trên. Sau khi tới chỗ mẹ đang đứng, hắn ngồi xuống, khui bọc đựng bộ bầu cua ra, rồi trải tờ giấy và đặt bầu cua xuống nền xi măng.
Hắn nhìn mẹ mình một cái, rồi bỏ ba con súc sắc vào đĩa, sau đó dùng cái thau nhôm đậy lại, cầm chặt và rung lên. Trông hắn bây giờ cứ như một nhà cái bầu cua thực thụ.
Lan khó hiểu nhìn đứa con của mình. Nàng biết là vì chuyện hôm qua mà con nàng buồn bực nhưng nàng thật sự không hiểu: “hiện giờ Đại Mạnh đang muốn làm cái chi”.
- Con định làm gì vậy? – Lan hỏi.
- Mẹ và con cùng chơi một trò chơi nhé! Bây giờ, con lắc bầu cua, còn mẹ đặt, nếu mẹ đặt trúng thì mẹ cưới ai là quyền của mẹ! Còn nếu đặt sai thì mẹ nghe con một lần nhé? – Đại Mạnh nghiêm túc nói.
- Con đứng lên đi! Mẹ không muốn chơi trò này! – Lan nhíu mày nói.
- Mẹ không xem con là con của mẹ sao? – Đại Mạnh nhìn thẳng vào khuôn mặt của mẹ mình.
- Mẹ, mẹ…! - Lan ỡm ờ, nàng phải nói cái gì đây.
- Mẹ đặt đi! Đặt bao nhiêu lần cũng được! Miễn có một lần trúng thì mẹ muốn làm gì thì làm! Mẹ đặt đi, đặt thử mười lần rồi hãy tính tiếp! – Đại Mạnh nói.
- Mẹ, mẹ…! Thôi được rồi! Mẹ đặt tôm! – Lan đành bất đắc dĩ làm theo ý Đại Mạnh. Nàng cũng không tin là đặt mười lần mà không trúng.
Đại Mạnh cười một tiếng như muốn xua tan bầu không khí ngột ngạt. Sau đó, hắn dỡ cái thau lên.
Ba con cua! Đại Mạnh không nói, nhưng mẹ hắn cũng thấy được.
- Mẹ đặt tiếp đi. – Sau khi lắc bộ tôm cua một lần, Đại Mạnh hối thúc mẹ.
- Mẹ đặt cua! – Suy ngẫm một chút, cũng bởi vì Đại Mạnh lắc có một cái nên Lan quyết định đặt cua.
Ba con bầu!
Lan ngạc nhiên nhìn Đại Mạnh, nàng quả thật rất khó hiểu.
Đại Mạnh cười một cách vô tội, rồi tiếp tục rung.
- Mẹ đặt tôm! – Lan chọn lại cái ban đầu!
Ba con cua!
Đại Mạnh im lặng, rung tiếp.
- Mẹ đặt tôm!
Ba con cua!
- Đưa bộ tôm cua cho mẹ xem! – Vì nghi ngờ vớ vẩn nên Lan đưa ra một yêu cầu.
Đại Mạnh cười cười, rồi đưa bộ rung tôm cua cho mẹ mình. Khi Lan đã xem xét được một lúc lâu, thì Đại Mạnh bèn mở miệng.
- Mẹ có thể rung! Nếu như con đặt trật, thì mẹ muốn cưới ai cũng được, còn ngược lại thì mẹ phải nghe theo ý của con! Cứ như vậy nhé?
Lan không nói gì, cầm chặt bộ rung tôm cua mà lắc.
- Cua, tôm cá! – Đại Mạnh đặt. Đối với hắn, chuyện này chả có gì khó khăn. Mấy năm trời chơi cái trò này thì hắn đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Lan nghi ngờ nhìn đứa con trai, bởi có ai đặt lại đặt ba mặt chứ. Tuy là nghĩ như vậy nhưng Lan vẫn quyết định mở ra..
- Cua, tôm, cá! – Miệng của Lan lẩm bẩm với vẻ khó tin.
Lan tiếp tục lắc nhưng bàn tay của nàng đang run rẩy. Có vẻ như nàng đang hiểu chuyện gì đang xảy ra. Con của nàng là trùm môn bầu cua tôm cá. Hình như nàng đã bị nó lừa.
- Nai, gà! – Lần này Đại Mạnh chỉ đặt hai con.
Hai nai, gà!
Lan im lặng, tiếp tục rung.
- Gà, bầu, cá!
- Tôm, cua, nai!
-…….!
Lan cứ thế mà rung, Đại Mạnh cứ thế mà đặt, thời gian cứ thế mà trôi.
Khi Đại Mạnh cảm thấy trong người khá nhàm chán, hắn bèn lên tiếng.
- Mẹ còn muốn rung sao?
Lan dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn con của mình. Sau một lúc suy tư, nàng thở dài ra một hơi rồi nói.
- Con lừa mẹ à? Con học trò tôm cua này ở đâu vậy?
- Mẹ đừng đánh trống loãng! Bây giờ, mẹ thua chưa? – Đại Mạnh truy lại vấn đề chính.
- Nhưng con đã lừa mẹ! – Lan nói.
- Lừa mẹ? Ha ha! Đến giờ mà mẹ cũng không hiểu! – Đai Mạnh vừa giễu vừa nói.
- Hiểu cái gì! – Lan khó hiểu, hỏi lại.
- Con nói mẹ nhé! Con có thể kiếm được tiền! Con có thể nuôi mẹ được! Mẹ muốn tiền? Mẹ cần bao nhiêu? Con có thể kiếm cho mẹ! Mười triệu, trăm triệu, ha ha, nó chẳng là cái gì cả! – Đại Mạnh nói. Lời nói của hắn cứ như giễu cợt mẹ của mình.
- Con đừng có hỗn! Mẹ, mẹ… không phải là người như vậy! – Lan đứng phắt dậy.
- Con hỗn thì sao? Mẹ nói đi, mẹ yêu ông ta là vì cái gì? Mẹ đừng nói là yêu thật lòng nhé? Con chắc chắn là không phải như vậy? Mà cho dù có thì con cũng không bao giờ đồng ý?
Bốp!
- Mày đừng có nói ông ta, ông kia! Mày là con nít, mày biết cái gì? Tao cấm mày hỗn láo! Mày bước ra đằng kia, quỳ xuống.
Lan tức giận, tát tay vào mặt đứa con của mình.
Đại Mạnh dùng lưỡi liếm vết thương ở môi, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt rực lửa của mẹ mình. Hắn hừ lạnh một tiếng, gằn giọng hỏi.
- Vậy mẹ nói đi! Mẹ yêu ông ta là vì cái gì?
- Tao nói mày bước lại kia quỳ xuống, mày có nghe không? – Lan quát lên.
- Quỳ sao? Ha ha, bà đừng có nhiều lời nữa! Nếu hôm nay bà không nói rõ thì tôi sẽ đi! – Đại Mạnh chuyển giọng, lạnh lùng nói.
Nghe những lời đắng chat của con mình, mặt mày của Lan đỏ bừng lên. Hơi thở của nàng hổn hển. Nàng rất tức giận, không phải, nàng uất tức vô cùng. Nàng thật sự muốn tát cho nó vài tai. Chỉ là nhìn vẻ lạnh lùng của Đại Mạnh, nàng thật sự không dám.
- Vậy con muốn mẹ nói cái gì đây? – Lan gào lên.
- Mẹ có yêu ông ta không? Mẹ yêu ông ta vì cái gì? Con có thể kiếm tiền, con thể nuôi mẹ? Mẹ muốn giàu có, con có thể làm được! Mẹ có hiểu những gì con đang nói không? – Đại Mạnh cũng gào theo.
- Con, con … kiếm bằng cách nào? Con làm sao mà…? Nói tới đó, Lan dừng lại, rồi suy nghĩ tới chuyện đặt cược bầu cua lúc nãy.
Nàng nhìn con. Nàng im lặng. Nàng sợ. Nàng không dám trả lời.
- Mẹ nói đi! Mẹ có hiểu không? – Đại Mạnh gào lên.
- Mẹ hiểu. Là mẹ hiểu được chưa. Là con nghĩ mẹ lấy ông ta vì tiền đúng không? Mẹ, mẹ … thật sự không phải như vậy! Hư hư! Mẹ không phải như vậy mà! – Lan nấc lên tiếng khóc.
- Ha ha! Mẹ chẳng hiểu gì cả! Ha ha! Mẹ chẳng hiểu cái gì hết! – Đại Mạnh rống lên.
- Con muốn mẹ không cưới ông ta! Hư…hư…! Con muốn mẹ phải ở cạnh con! Mẹ hiểu chưa? Hư… hư…! Mẹ hiểu chưa? – Đại Mạnh gục người xuống nền đất, nghẹn ngào thành tiếng.
Nghe Đại Manh khóc, Lan càng khóc to hơn. Quả thật, bây giờ nàng mới hiểu nỗi lòng của con trai mình. Nàng cúi người xuống, ôm con vào lòng, vừa khóc vừa nói.
- Được rồi! Mẹ không cưới ông ta là được chứ gì! Con nín đi, con đừng khóc nữa! Hức… hức…!
Đại Mạnh nhìn vào ánh mắt long lanh của mẹ mình, rồi nói.
- Vậy mẹ ngoéo tay đi!
Đại Mạnh nói. Câu nói vô cùng buồn cười. Nước mắt của hắn vẫn đọng trên khuôn mặt Tuy điều này này có chút hài hước vì bước chước hành động của bé La La nhưng mà Đai Mạnh cũng đành mặc kệ. Có lẽ chỉ có cách này mới làm cho mẹ hắn giữ được lời hứa thôi.
Lan nhắm mắt lại, bất đắc dĩ ngoéo tay. Nàng thở dài ra một tiếng, miệng lẩm bẩm.
- Bây giờ mẹ biết phải nói với chú ấy như thế nào đây! Haizzz~~!
- Mẹ đừng lo! Việc này cứ để cho con giải quyết!
Nói xong, Đại Mạnh đứng lên, nhìn mẹ mình một lát, rồi bước khỏi nhà ngoại. Lan ngồi đó, dõi theo hành động của Đại Mạnh. Nàng thật sự muốn hỏi, hỏi con mình đi đâu. Thế nhưng không biết vì cái gì, khiến cho nàng không muốn mở miệng. Dường như nàng đã đặt niềm tin vào đứa con của mình rồi.
Một giờ ba mươi phút chiều, Đại Mạnh mang chiếc cặp sách trên vai, ngồi tại ngã ba Nam Phước để đón xe đi Đà Nẵng. Trong thời gian này, hắn lấy chiếc điện thoại Nokia 6230 (một cục gạch thời bấy giờ), bấm số điện thoại mà hắn lấy từ máy của mẹ, nhằm kết nối với người cần tìm.
Sau vài lần tít tít thì phía bên kia cũng chịu bắt máy.
- A lo! Cho hỏi ai đấy? – Giọng nói ồm ồm vọng ra.
- Ông có phải là ông Quốc không? – Đại Mạnh thản nhiên hỏi lại.
- Vâng, là tôi đây! Cậu là ai? – Quốc nói.
- Tôi là Đại Mạnh, con của bà Lan. Tôi nói vậy, chắc ông cũng biết. Hiện giờ, tôi chuẩn bị ra Đà Nẵng để gặp ông. Tôi có một số chuyện quan trọng cần nói với ông nên hy vọng một tiếng nữa, ông có mặt ở nhà. – Đại Mạnh lạnh lùng nói.
- Là Đại Mạnh à! Chú đang ở nhà, con cứ ra đây chơi! - Tuy Đại Mạnh rất láo xược nhưng Quốc vẫn nhiệt tình trả lời. Có lẽ hắn cũng đã quá quen với kiểu cách ăn nói của Đại Mạnh.
Tít, tít, tít…! Đại mạnh nhanh chóng cúp máy và tiếp tục đợi xe.
Cuối cùng, sau hơn năm phút chờ đợi, thì Đại Mạnh cũng bắt được xe.
Bước lên xe, tuy lượng khách khá đông nhưng Đại Mạnh cũng chẳng phàn nàn gì. Sau khi đã chen lấn được một vị trí đứng thích hợp, hắn lặng thinh một chỗ và theo xe chuyển bánh về Đà Nẵng.
Khi xe đến vị trí cầu Cẩm Lệ - Đà Nẵng, Đại Mạnh xin phụ xe dừng lại, rồi đi xuống. Hắn chuẩn bị tìm một người xe ôm. Nhưng cũng chẳng cần hắn phải tìm kiếm lung tung, những người xe ôm vừa thấy hắn đã bu lại hỏi thăm. Đại Mạnh cười cười, hắn chọn người lái xe ôm đầu tiên. Sau khi nói địa chỉ cho người này, Đại Mạnh hỏi luôn giá cả để tiện lên đường mà không bị chặt chém.
Hai mười ngàn! Số tiền này cũng không quá mắc. Do vậy, Đại Mạnh ngồi lên xe, im lặng theo người lái xe rời đi.
Từ cầu cẩm lệ, chiếc Dream -Thái cũ kỹ bắt đầu đi thẳng đường Ông Ích Đường, rồi quẹo sang đường Cách Mạng Tháng Tám. Đi thêm hơn hai trăm mét, người xe ôm chuyển hướng sang đường Lương Định Của, cuối cùng đổi chiều tới đường Phạm Tứ.
Khi đã tới số 49 – Phạm Tứ, người xe ôm dừng lại, thanh toán tiền; rồi nổ máy, chạy đi.
Đại Mạnh đứng đó, nhìn lại căn nhà một chút. Căn nhà này cũng khá lớn, bốn bên thì cây cảnh um sùm, các chậu Lan thì bày biện rất tinh tế. Ở bên trái ngôi nhà có đặt một hồ cá lớn; còn bên phải thì trồng một cây đại thụ lớn; nhìn chung không gian trông rất tự nhiên và đẹp mắt. Tuy nhiên, Đại Mạnh cũng không để ý nhiều như thế. Hắn toan định bấm chuông nhưng vì thấy cổng không có đóng nên hắn đi thẳng vào bên trong.
Khi tới cửa chính, hắn lịch sử gõ cửa, rồi lên tiếng.
- Có ai ở nhà không?
Đang ngồi xem phim trong phòng khách, Vương Vô Quốc nghe có người gọi nên nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Khi trông thấy Đại Mạnh, hắn liền niềm nở chào đón.
- Đại Mạnh đó à! Sao đi vào giờ nắng nóng thế này? Thôi, vào nhà đi con!
Đại Mạnh không nói gì mà tự nhiên bước vào nhà.
Ở bên trong căn nhà này, không gian vô cùng sạch sẽ và bóng bảy; nền nhà toàn là những viên gạch men trắng bóng; nền tường được tô lớp sơn xanh da trời nhè nhẹ, trông rất thanh thoát và tự nhiên. Hơn nữa, ở trong này, hương thơm nước hoa thoang thoảng khắp nơi, đèn điện thì vô cùng tinh xảo, vật dụng thì hết sức hiện đại và quý giá, còn cửa sổ thủy tinh thì được những rèm vải màu hồng, chính những cái này càng tô lên sự lãng mạn và giàu có của chủ nhân căn nhà này. Nếu như so với lần đầu tiên mà Đại Mạnh đến đây thì nó đã có sự khác biệt nhưng có lẽ cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Bỏ chiếc cặp sách đang trên vai xuống tay, Đại Mạnh đi tới chiếc ghế sa lông. Hắn ngồi xuống, thản nhiên rót một ly nước trà, rồi nhanh chóng nốc vào một hơi để giải khát.
Đối diện với Đại Mạnh là một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trông khá xinh và mọng nước. Chỉ là Đại Mạnh không quan tâm đến cái này, hắn nhìn về phía Vương Vô Quốc. Hắn đang chờ người này ngồi xuống để đi thẳng vào vấn đề.
Thấy Đại Mạnh nhìn mình, Vương Vô Quốc cười khổ một tiếng, rồi nói.
- Con chờ một chút! Chú xuống nhà dưới lấy một ít trái cây, có chuyện gì thì từ từ mà nói!
- Không cần! Tôi còn phải về nữa. Ông cứ ngồi xuống đây, tôi vào vấn đề chính luôn.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Đại Mạnh, Vương Vô Quốc bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh cháu gái của mình. Nhưng khi hắn chưa kịp lên tiếng thì đứa cháu gái của mình đã lên lớn tiếng.
- Cậu là ai? Cậu còn nhỏ, sao lại thiếu lễ phép thế?
Đại Mạnh nhíu mày nhìn cô gái. Tuy nhiên hắn cũng không muốn nhiều lời.
- Tôi hỏi cậu là ai, sao cậu không nói? – Cô gái tiếp tục cằn nhằn.
Đại Mạnh chuyển hướng sang Vương Vô Quốc. Hắn hy vọng người này lên tiếng ngăn cô gái. Nếu không, hắn sẽ tự giải quyết theo cách của mình.
- Con im lặng để chú nói chuyện!
Vương Vô Quốc nói xong, liền hích vai lên một cái, rồi trề miệng ra. Sau đó, hắn quay sang nhìn Đại Mạnh, lên tiếng hỏi.
- Con có chuyện gì muốn nói với chú?
- Hôm nay tôi đến đây là vì việc của mẹ tôi. Mẹ tôi đã nói với tôi, bà không thích ông.
- Cậu nói sao? – Vương Vô Quốc ngắt lời, hỏi lại.
- Ông để im cho tôi nói hết. Mẹ tôi không thích ông, không muốn đám cưới với ông. Vậy nên cảm phiền ông tránh xa mẹ tôi một chút. – Đại Mạnh nói.
- Ha ha! Cậu cứ đùa! Những chuyện như thế này, một đứa con nít như cậu thì biết cái gì? – Vương Vô Quốc cười lên.
- Ông là Vương Vô Quốc, một mật vụ cao cấp của nước Mỹ. Ông về Việt Nam để làm gì, tôi không cần biết. Nhưng nếu lớn xớn tới mẹ tôi thì hãy cẩn thận. Ông nên nhớ, nếu tôi báo cáo chuyện ông làm mật vụ cho các cơ quan chức năng thì tôi chắc chắn rằng, công việc của ông sẽ không được suôn sẻ. Ông hiểu chứ? – Đại Mạnh lạnh lùng nói.
- Cậu, cậu…! Sao cậu biết chuyện này?
Vẻ mặt của Vương Vô Quốc tối sầm lại, hắn thật không dám tin những gì mà Đại Mạnh vừa nói. Chuyện làm mật vụ tại nước mỹ, đến cả người thân của hắn cũng không có một ai biết đến. Hắn cũng chưa hề nói cho Lan, các cơ quan điều tra của Việt Nam cũng chưa hề có dấu hiệu điều tra, ấy thế mà một thằng nhóc choi choi như Đại Mạnh lại biết, điều này quả thực vô cùng khó tin.
- Ông là mật vụ thì chắc ông cũng biết đến tổ chức HCM của Việt Nam chứ! Tôi nói là tôi có người quen trong tổ chức này, ông có thể điều tra, nhưng chắc chắn là sẽ tra không ra. Ông tin hay không là tùy. – Đại Mạnh tiếp tục hù dọa.
- Cậu… cậu…! – Vương Vô Quốc đã hoàn toàn hoảng sợ. Tổ chức HCM, một cơ quan bí mật bậc nhất của Việt Nam, ngay cả Vương Vô Quốc là một mật vụ cao cấp, mà cũng chỉ vừa mới biết cách đây không lâu. Bởi vậy làm sao hắn có thể tin, một thằng nhóc như Đại Mạnh lại biết đến.
- Được rồi! Tôi cũng không muốn nói nhiều với ông nữa. Ông nhận lấy cái này rồi tránh xa mẹ tôi ra.
Vừa nói, Đại Mạnh vừa lấy sấp tiền mặt trong cặp ra. Sau đó hắn vứt lên mặt bàn và nói tiếp.
- Đây là năm mươi triệu. Ông cứ coi như đây là những đồng tiền mà ông bỏ ra để tán tỉnh mẹ của tôi. Giờ đây, tôi thay mặt mẹ để trả lại cho ông.
Khi Vương Vô Quốc chưa kịp nói gì Đại Mạnh đã dùng bàn tay trái đập thẳng xuống bàn gỗ.
Ầm…! Xoạt…!
Chiếc bàn nứt ra làm đôi, bốn chân trụ thì gãy sụp xuống, còn mặt kiếng thủy tinh nằm trên mặt bàn cũng vụn vỡ và văng vãi khắp nơi.
- Cậu làm cái gì đó? – Đứng bên cạnh người chú của mình, cô gái hoảng sợ chạy ra bên ngoài, rồi quát lên.
Mặc kệ câu hỏi của cô gái, Đại Mạnh đứng phắt dậy và lạnh lùng bước ra phía cửa chính. Đến gần cửa, hắn dừng lại nghĩ ngợi một chút, rồi quay lại nhìn Vương Vô Quốc. Hắn nói.
- Tôi không cần phải nhờ cơ quan nào cả. Giờ chỉ cần tôi thấy ông bén mảng tới mẹ tôi thì ông sẽ như bức tường này.
Bầm…!
Đại Mạnh đấm thẳng vào bức tường. Ngay lập tức, bụi tường bay lên mù mịt, bức tường bị thủng một lỗ to tướng. Ở bên cạnh lỗ thủng to ấy chính là những vết rạn nứt lằng nhằng, vô cùng đáng sợ.
Không nói thêm một lời nào nữa, Đại Mạnh rút cánh tay phải lại, nhanh chóng rời đi. Hắn đi không phải vì hắn lạnh lùng, mà hắn đi vì không muốn cho đối phương thấy khuôn mặt nhăn nhó và nắm đấm bị thương của mình.
Lúc này hắn còn quá yếu!
Còn lại hai người chú cháu đứng trong căn phòng khách, nhìn nhau với tâm trạng hỗn loạn và suy nghĩ lung tung. Qua một lúc lâu sau đó, cô gái chợt lên tiếng.
- Thằng bé kia là ai vậy chú?
- Nó là con của cô Lan!
- Thằng đó dữ vậy sao?
Vương Vô Quốc đành im lặng, không trả lời. Bởi hắn thật sự chẳng biết trả lời ra sao.
- Chú làm mật vụ, mật vụ gì vậy chú? Còn tổ chức HCM là tổ chức gì vậy? Đây là lần đầu tiên mà con nghe đến tên tổ chức này đó!
- Chuyện này con không hiểu đâu! Nhưng con nhớ là đừng nói với ai, kể cả với cha mẹ của mình! Bởi vì, nếu chuyện này lộ ra thì chú sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Con hứa với chú, được không con?
- Dạ! – Cô gái bất đắc dĩ đồng ý.
- Được rồi! Con dọn dẹp giùm chú chỗ này đi! Chú mệt quá, chú đi nằm nghỉ một chút đã!
- Dạ!
Cố gắng nở ra một nụ cười, Vương Vô Quốc xoa đầu đứa cháu của mình, rồi đi thẳng lên gác, trở về phòng ngủ của mình. Sau khi đến phòng, hắn nằm xuống giường rồi ngẫm nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra. Hắn thật sự vô cùng hoảng sợ. Thế nhưng, sự ngạc nhiên mới là lớn nhất. Có lẽ hắn phải bẩm báo chuyện này cho cấp trên. Có lẽ hắn phải trở về nước Mỹ. Tuy nhiên, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ quyết tâm lấy Lan. Hắn là một mật vụ cấp cao nên hắn cũng hiểu một số chuyện. Ví dụ như thằng bé Đại Mạnh này cũng chỉ là một người có lực lượng đặc biệt thôi.
Cái gì càng khó thì hắn càng quyết tâm. Đứa con của nàng không đồng ý thì sao? Chẳng có gì sợ hãi cả? Bất quá thì hắn đổi địa điểm công tác và tìm người đến bảo vệ thôi.
“Hắn cứ như Romeo truy nàng Juliet!” Vương Vô Quốc tự cười, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
(Nguồn: VipTruyen.Vn)
Lan vẫn ở nhà. Hôm nay, nàng không đi bán. Nguyên do là nàng đang rất lo lắng cho con. Khi thấy bóng dáng Đại Mạnh thẩn thờ bước trước ngõ, Lan vội vàng chạy ra, rồi cất tiếng hỏi.
- Tối qua, con ở đâu vậy? Mẹ tìm mãi mà không thấy!
- Con ngồi ở bờ kè Hà Tân! Mẹ vào nhà đi, con có một chút chuyện muốn nói! – Đại Mạnh ngẩng đầu lên nhìn mẹ, rồi trả lời.
Bước vào nhà trên, Đại Mạnh xuống luôn nhà bếp. Hắn tìm kiếm một cái thau nhôm và một cái đĩa lớn, rồi đem hai thứ này lên nhà trên. Sau khi tới chỗ mẹ đang đứng, hắn ngồi xuống, khui bọc đựng bộ bầu cua ra, rồi trải tờ giấy và đặt bầu cua xuống nền xi măng.
Hắn nhìn mẹ mình một cái, rồi bỏ ba con súc sắc vào đĩa, sau đó dùng cái thau nhôm đậy lại, cầm chặt và rung lên. Trông hắn bây giờ cứ như một nhà cái bầu cua thực thụ.
Lan khó hiểu nhìn đứa con của mình. Nàng biết là vì chuyện hôm qua mà con nàng buồn bực nhưng nàng thật sự không hiểu: “hiện giờ Đại Mạnh đang muốn làm cái chi”.
- Con định làm gì vậy? – Lan hỏi.
- Mẹ và con cùng chơi một trò chơi nhé! Bây giờ, con lắc bầu cua, còn mẹ đặt, nếu mẹ đặt trúng thì mẹ cưới ai là quyền của mẹ! Còn nếu đặt sai thì mẹ nghe con một lần nhé? – Đại Mạnh nghiêm túc nói.
- Con đứng lên đi! Mẹ không muốn chơi trò này! – Lan nhíu mày nói.
- Mẹ không xem con là con của mẹ sao? – Đại Mạnh nhìn thẳng vào khuôn mặt của mẹ mình.
- Mẹ, mẹ…! - Lan ỡm ờ, nàng phải nói cái gì đây.
- Mẹ đặt đi! Đặt bao nhiêu lần cũng được! Miễn có một lần trúng thì mẹ muốn làm gì thì làm! Mẹ đặt đi, đặt thử mười lần rồi hãy tính tiếp! – Đại Mạnh nói.
- Mẹ, mẹ…! Thôi được rồi! Mẹ đặt tôm! – Lan đành bất đắc dĩ làm theo ý Đại Mạnh. Nàng cũng không tin là đặt mười lần mà không trúng.
Đại Mạnh cười một tiếng như muốn xua tan bầu không khí ngột ngạt. Sau đó, hắn dỡ cái thau lên.
Ba con cua! Đại Mạnh không nói, nhưng mẹ hắn cũng thấy được.
- Mẹ đặt tiếp đi. – Sau khi lắc bộ tôm cua một lần, Đại Mạnh hối thúc mẹ.
- Mẹ đặt cua! – Suy ngẫm một chút, cũng bởi vì Đại Mạnh lắc có một cái nên Lan quyết định đặt cua.
Ba con bầu!
Lan ngạc nhiên nhìn Đại Mạnh, nàng quả thật rất khó hiểu.
Đại Mạnh cười một cách vô tội, rồi tiếp tục rung.
- Mẹ đặt tôm! – Lan chọn lại cái ban đầu!
Ba con cua!
Đại Mạnh im lặng, rung tiếp.
- Mẹ đặt tôm!
Ba con cua!
- Đưa bộ tôm cua cho mẹ xem! – Vì nghi ngờ vớ vẩn nên Lan đưa ra một yêu cầu.
Đại Mạnh cười cười, rồi đưa bộ rung tôm cua cho mẹ mình. Khi Lan đã xem xét được một lúc lâu, thì Đại Mạnh bèn mở miệng.
- Mẹ có thể rung! Nếu như con đặt trật, thì mẹ muốn cưới ai cũng được, còn ngược lại thì mẹ phải nghe theo ý của con! Cứ như vậy nhé?
Lan không nói gì, cầm chặt bộ rung tôm cua mà lắc.
- Cua, tôm cá! – Đại Mạnh đặt. Đối với hắn, chuyện này chả có gì khó khăn. Mấy năm trời chơi cái trò này thì hắn đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Lan nghi ngờ nhìn đứa con trai, bởi có ai đặt lại đặt ba mặt chứ. Tuy là nghĩ như vậy nhưng Lan vẫn quyết định mở ra..
- Cua, tôm, cá! – Miệng của Lan lẩm bẩm với vẻ khó tin.
Lan tiếp tục lắc nhưng bàn tay của nàng đang run rẩy. Có vẻ như nàng đang hiểu chuyện gì đang xảy ra. Con của nàng là trùm môn bầu cua tôm cá. Hình như nàng đã bị nó lừa.
- Nai, gà! – Lần này Đại Mạnh chỉ đặt hai con.
Hai nai, gà!
Lan im lặng, tiếp tục rung.
- Gà, bầu, cá!
- Tôm, cua, nai!
-…….!
Lan cứ thế mà rung, Đại Mạnh cứ thế mà đặt, thời gian cứ thế mà trôi.
Khi Đại Mạnh cảm thấy trong người khá nhàm chán, hắn bèn lên tiếng.
- Mẹ còn muốn rung sao?
Lan dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn con của mình. Sau một lúc suy tư, nàng thở dài ra một hơi rồi nói.
- Con lừa mẹ à? Con học trò tôm cua này ở đâu vậy?
- Mẹ đừng đánh trống loãng! Bây giờ, mẹ thua chưa? – Đại Mạnh truy lại vấn đề chính.
- Nhưng con đã lừa mẹ! – Lan nói.
- Lừa mẹ? Ha ha! Đến giờ mà mẹ cũng không hiểu! – Đai Mạnh vừa giễu vừa nói.
- Hiểu cái gì! – Lan khó hiểu, hỏi lại.
- Con nói mẹ nhé! Con có thể kiếm được tiền! Con có thể nuôi mẹ được! Mẹ muốn tiền? Mẹ cần bao nhiêu? Con có thể kiếm cho mẹ! Mười triệu, trăm triệu, ha ha, nó chẳng là cái gì cả! – Đại Mạnh nói. Lời nói của hắn cứ như giễu cợt mẹ của mình.
- Con đừng có hỗn! Mẹ, mẹ… không phải là người như vậy! – Lan đứng phắt dậy.
- Con hỗn thì sao? Mẹ nói đi, mẹ yêu ông ta là vì cái gì? Mẹ đừng nói là yêu thật lòng nhé? Con chắc chắn là không phải như vậy? Mà cho dù có thì con cũng không bao giờ đồng ý?
Bốp!
- Mày đừng có nói ông ta, ông kia! Mày là con nít, mày biết cái gì? Tao cấm mày hỗn láo! Mày bước ra đằng kia, quỳ xuống.
Lan tức giận, tát tay vào mặt đứa con của mình.
Đại Mạnh dùng lưỡi liếm vết thương ở môi, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt rực lửa của mẹ mình. Hắn hừ lạnh một tiếng, gằn giọng hỏi.
- Vậy mẹ nói đi! Mẹ yêu ông ta là vì cái gì?
- Tao nói mày bước lại kia quỳ xuống, mày có nghe không? – Lan quát lên.
- Quỳ sao? Ha ha, bà đừng có nhiều lời nữa! Nếu hôm nay bà không nói rõ thì tôi sẽ đi! – Đại Mạnh chuyển giọng, lạnh lùng nói.
Nghe những lời đắng chat của con mình, mặt mày của Lan đỏ bừng lên. Hơi thở của nàng hổn hển. Nàng rất tức giận, không phải, nàng uất tức vô cùng. Nàng thật sự muốn tát cho nó vài tai. Chỉ là nhìn vẻ lạnh lùng của Đại Mạnh, nàng thật sự không dám.
- Vậy con muốn mẹ nói cái gì đây? – Lan gào lên.
- Mẹ có yêu ông ta không? Mẹ yêu ông ta vì cái gì? Con có thể kiếm tiền, con thể nuôi mẹ? Mẹ muốn giàu có, con có thể làm được! Mẹ có hiểu những gì con đang nói không? – Đại Mạnh cũng gào theo.
- Con, con … kiếm bằng cách nào? Con làm sao mà…? Nói tới đó, Lan dừng lại, rồi suy nghĩ tới chuyện đặt cược bầu cua lúc nãy.
Nàng nhìn con. Nàng im lặng. Nàng sợ. Nàng không dám trả lời.
- Mẹ nói đi! Mẹ có hiểu không? – Đại Mạnh gào lên.
- Mẹ hiểu. Là mẹ hiểu được chưa. Là con nghĩ mẹ lấy ông ta vì tiền đúng không? Mẹ, mẹ … thật sự không phải như vậy! Hư hư! Mẹ không phải như vậy mà! – Lan nấc lên tiếng khóc.
- Ha ha! Mẹ chẳng hiểu gì cả! Ha ha! Mẹ chẳng hiểu cái gì hết! – Đại Mạnh rống lên.
- Con muốn mẹ không cưới ông ta! Hư…hư…! Con muốn mẹ phải ở cạnh con! Mẹ hiểu chưa? Hư… hư…! Mẹ hiểu chưa? – Đại Mạnh gục người xuống nền đất, nghẹn ngào thành tiếng.
Nghe Đại Manh khóc, Lan càng khóc to hơn. Quả thật, bây giờ nàng mới hiểu nỗi lòng của con trai mình. Nàng cúi người xuống, ôm con vào lòng, vừa khóc vừa nói.
- Được rồi! Mẹ không cưới ông ta là được chứ gì! Con nín đi, con đừng khóc nữa! Hức… hức…!
Đại Mạnh nhìn vào ánh mắt long lanh của mẹ mình, rồi nói.
- Vậy mẹ ngoéo tay đi!
Đại Mạnh nói. Câu nói vô cùng buồn cười. Nước mắt của hắn vẫn đọng trên khuôn mặt Tuy điều này này có chút hài hước vì bước chước hành động của bé La La nhưng mà Đai Mạnh cũng đành mặc kệ. Có lẽ chỉ có cách này mới làm cho mẹ hắn giữ được lời hứa thôi.
Lan nhắm mắt lại, bất đắc dĩ ngoéo tay. Nàng thở dài ra một tiếng, miệng lẩm bẩm.
- Bây giờ mẹ biết phải nói với chú ấy như thế nào đây! Haizzz~~!
- Mẹ đừng lo! Việc này cứ để cho con giải quyết!
Nói xong, Đại Mạnh đứng lên, nhìn mẹ mình một lát, rồi bước khỏi nhà ngoại. Lan ngồi đó, dõi theo hành động của Đại Mạnh. Nàng thật sự muốn hỏi, hỏi con mình đi đâu. Thế nhưng không biết vì cái gì, khiến cho nàng không muốn mở miệng. Dường như nàng đã đặt niềm tin vào đứa con của mình rồi.
Một giờ ba mươi phút chiều, Đại Mạnh mang chiếc cặp sách trên vai, ngồi tại ngã ba Nam Phước để đón xe đi Đà Nẵng. Trong thời gian này, hắn lấy chiếc điện thoại Nokia 6230 (một cục gạch thời bấy giờ), bấm số điện thoại mà hắn lấy từ máy của mẹ, nhằm kết nối với người cần tìm.
Sau vài lần tít tít thì phía bên kia cũng chịu bắt máy.
- A lo! Cho hỏi ai đấy? – Giọng nói ồm ồm vọng ra.
- Ông có phải là ông Quốc không? – Đại Mạnh thản nhiên hỏi lại.
- Vâng, là tôi đây! Cậu là ai? – Quốc nói.
- Tôi là Đại Mạnh, con của bà Lan. Tôi nói vậy, chắc ông cũng biết. Hiện giờ, tôi chuẩn bị ra Đà Nẵng để gặp ông. Tôi có một số chuyện quan trọng cần nói với ông nên hy vọng một tiếng nữa, ông có mặt ở nhà. – Đại Mạnh lạnh lùng nói.
- Là Đại Mạnh à! Chú đang ở nhà, con cứ ra đây chơi! - Tuy Đại Mạnh rất láo xược nhưng Quốc vẫn nhiệt tình trả lời. Có lẽ hắn cũng đã quá quen với kiểu cách ăn nói của Đại Mạnh.
Tít, tít, tít…! Đại mạnh nhanh chóng cúp máy và tiếp tục đợi xe.
Cuối cùng, sau hơn năm phút chờ đợi, thì Đại Mạnh cũng bắt được xe.
Bước lên xe, tuy lượng khách khá đông nhưng Đại Mạnh cũng chẳng phàn nàn gì. Sau khi đã chen lấn được một vị trí đứng thích hợp, hắn lặng thinh một chỗ và theo xe chuyển bánh về Đà Nẵng.
Khi xe đến vị trí cầu Cẩm Lệ - Đà Nẵng, Đại Mạnh xin phụ xe dừng lại, rồi đi xuống. Hắn chuẩn bị tìm một người xe ôm. Nhưng cũng chẳng cần hắn phải tìm kiếm lung tung, những người xe ôm vừa thấy hắn đã bu lại hỏi thăm. Đại Mạnh cười cười, hắn chọn người lái xe ôm đầu tiên. Sau khi nói địa chỉ cho người này, Đại Mạnh hỏi luôn giá cả để tiện lên đường mà không bị chặt chém.
Hai mười ngàn! Số tiền này cũng không quá mắc. Do vậy, Đại Mạnh ngồi lên xe, im lặng theo người lái xe rời đi.
Từ cầu cẩm lệ, chiếc Dream -Thái cũ kỹ bắt đầu đi thẳng đường Ông Ích Đường, rồi quẹo sang đường Cách Mạng Tháng Tám. Đi thêm hơn hai trăm mét, người xe ôm chuyển hướng sang đường Lương Định Của, cuối cùng đổi chiều tới đường Phạm Tứ.
Khi đã tới số 49 – Phạm Tứ, người xe ôm dừng lại, thanh toán tiền; rồi nổ máy, chạy đi.
Đại Mạnh đứng đó, nhìn lại căn nhà một chút. Căn nhà này cũng khá lớn, bốn bên thì cây cảnh um sùm, các chậu Lan thì bày biện rất tinh tế. Ở bên trái ngôi nhà có đặt một hồ cá lớn; còn bên phải thì trồng một cây đại thụ lớn; nhìn chung không gian trông rất tự nhiên và đẹp mắt. Tuy nhiên, Đại Mạnh cũng không để ý nhiều như thế. Hắn toan định bấm chuông nhưng vì thấy cổng không có đóng nên hắn đi thẳng vào bên trong.
Khi tới cửa chính, hắn lịch sử gõ cửa, rồi lên tiếng.
- Có ai ở nhà không?
Đang ngồi xem phim trong phòng khách, Vương Vô Quốc nghe có người gọi nên nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Khi trông thấy Đại Mạnh, hắn liền niềm nở chào đón.
- Đại Mạnh đó à! Sao đi vào giờ nắng nóng thế này? Thôi, vào nhà đi con!
Đại Mạnh không nói gì mà tự nhiên bước vào nhà.
Ở bên trong căn nhà này, không gian vô cùng sạch sẽ và bóng bảy; nền nhà toàn là những viên gạch men trắng bóng; nền tường được tô lớp sơn xanh da trời nhè nhẹ, trông rất thanh thoát và tự nhiên. Hơn nữa, ở trong này, hương thơm nước hoa thoang thoảng khắp nơi, đèn điện thì vô cùng tinh xảo, vật dụng thì hết sức hiện đại và quý giá, còn cửa sổ thủy tinh thì được những rèm vải màu hồng, chính những cái này càng tô lên sự lãng mạn và giàu có của chủ nhân căn nhà này. Nếu như so với lần đầu tiên mà Đại Mạnh đến đây thì nó đã có sự khác biệt nhưng có lẽ cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Bỏ chiếc cặp sách đang trên vai xuống tay, Đại Mạnh đi tới chiếc ghế sa lông. Hắn ngồi xuống, thản nhiên rót một ly nước trà, rồi nhanh chóng nốc vào một hơi để giải khát.
Đối diện với Đại Mạnh là một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trông khá xinh và mọng nước. Chỉ là Đại Mạnh không quan tâm đến cái này, hắn nhìn về phía Vương Vô Quốc. Hắn đang chờ người này ngồi xuống để đi thẳng vào vấn đề.
Thấy Đại Mạnh nhìn mình, Vương Vô Quốc cười khổ một tiếng, rồi nói.
- Con chờ một chút! Chú xuống nhà dưới lấy một ít trái cây, có chuyện gì thì từ từ mà nói!
- Không cần! Tôi còn phải về nữa. Ông cứ ngồi xuống đây, tôi vào vấn đề chính luôn.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Đại Mạnh, Vương Vô Quốc bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh cháu gái của mình. Nhưng khi hắn chưa kịp lên tiếng thì đứa cháu gái của mình đã lên lớn tiếng.
- Cậu là ai? Cậu còn nhỏ, sao lại thiếu lễ phép thế?
Đại Mạnh nhíu mày nhìn cô gái. Tuy nhiên hắn cũng không muốn nhiều lời.
- Tôi hỏi cậu là ai, sao cậu không nói? – Cô gái tiếp tục cằn nhằn.
Đại Mạnh chuyển hướng sang Vương Vô Quốc. Hắn hy vọng người này lên tiếng ngăn cô gái. Nếu không, hắn sẽ tự giải quyết theo cách của mình.
- Con im lặng để chú nói chuyện!
Vương Vô Quốc nói xong, liền hích vai lên một cái, rồi trề miệng ra. Sau đó, hắn quay sang nhìn Đại Mạnh, lên tiếng hỏi.
- Con có chuyện gì muốn nói với chú?
- Hôm nay tôi đến đây là vì việc của mẹ tôi. Mẹ tôi đã nói với tôi, bà không thích ông.
- Cậu nói sao? – Vương Vô Quốc ngắt lời, hỏi lại.
- Ông để im cho tôi nói hết. Mẹ tôi không thích ông, không muốn đám cưới với ông. Vậy nên cảm phiền ông tránh xa mẹ tôi một chút. – Đại Mạnh nói.
- Ha ha! Cậu cứ đùa! Những chuyện như thế này, một đứa con nít như cậu thì biết cái gì? – Vương Vô Quốc cười lên.
- Ông là Vương Vô Quốc, một mật vụ cao cấp của nước Mỹ. Ông về Việt Nam để làm gì, tôi không cần biết. Nhưng nếu lớn xớn tới mẹ tôi thì hãy cẩn thận. Ông nên nhớ, nếu tôi báo cáo chuyện ông làm mật vụ cho các cơ quan chức năng thì tôi chắc chắn rằng, công việc của ông sẽ không được suôn sẻ. Ông hiểu chứ? – Đại Mạnh lạnh lùng nói.
- Cậu, cậu…! Sao cậu biết chuyện này?
Vẻ mặt của Vương Vô Quốc tối sầm lại, hắn thật không dám tin những gì mà Đại Mạnh vừa nói. Chuyện làm mật vụ tại nước mỹ, đến cả người thân của hắn cũng không có một ai biết đến. Hắn cũng chưa hề nói cho Lan, các cơ quan điều tra của Việt Nam cũng chưa hề có dấu hiệu điều tra, ấy thế mà một thằng nhóc choi choi như Đại Mạnh lại biết, điều này quả thực vô cùng khó tin.
- Ông là mật vụ thì chắc ông cũng biết đến tổ chức HCM của Việt Nam chứ! Tôi nói là tôi có người quen trong tổ chức này, ông có thể điều tra, nhưng chắc chắn là sẽ tra không ra. Ông tin hay không là tùy. – Đại Mạnh tiếp tục hù dọa.
- Cậu… cậu…! – Vương Vô Quốc đã hoàn toàn hoảng sợ. Tổ chức HCM, một cơ quan bí mật bậc nhất của Việt Nam, ngay cả Vương Vô Quốc là một mật vụ cao cấp, mà cũng chỉ vừa mới biết cách đây không lâu. Bởi vậy làm sao hắn có thể tin, một thằng nhóc như Đại Mạnh lại biết đến.
- Được rồi! Tôi cũng không muốn nói nhiều với ông nữa. Ông nhận lấy cái này rồi tránh xa mẹ tôi ra.
Vừa nói, Đại Mạnh vừa lấy sấp tiền mặt trong cặp ra. Sau đó hắn vứt lên mặt bàn và nói tiếp.
- Đây là năm mươi triệu. Ông cứ coi như đây là những đồng tiền mà ông bỏ ra để tán tỉnh mẹ của tôi. Giờ đây, tôi thay mặt mẹ để trả lại cho ông.
Khi Vương Vô Quốc chưa kịp nói gì Đại Mạnh đã dùng bàn tay trái đập thẳng xuống bàn gỗ.
Ầm…! Xoạt…!
Chiếc bàn nứt ra làm đôi, bốn chân trụ thì gãy sụp xuống, còn mặt kiếng thủy tinh nằm trên mặt bàn cũng vụn vỡ và văng vãi khắp nơi.
- Cậu làm cái gì đó? – Đứng bên cạnh người chú của mình, cô gái hoảng sợ chạy ra bên ngoài, rồi quát lên.
Mặc kệ câu hỏi của cô gái, Đại Mạnh đứng phắt dậy và lạnh lùng bước ra phía cửa chính. Đến gần cửa, hắn dừng lại nghĩ ngợi một chút, rồi quay lại nhìn Vương Vô Quốc. Hắn nói.
- Tôi không cần phải nhờ cơ quan nào cả. Giờ chỉ cần tôi thấy ông bén mảng tới mẹ tôi thì ông sẽ như bức tường này.
Bầm…!
Đại Mạnh đấm thẳng vào bức tường. Ngay lập tức, bụi tường bay lên mù mịt, bức tường bị thủng một lỗ to tướng. Ở bên cạnh lỗ thủng to ấy chính là những vết rạn nứt lằng nhằng, vô cùng đáng sợ.
Không nói thêm một lời nào nữa, Đại Mạnh rút cánh tay phải lại, nhanh chóng rời đi. Hắn đi không phải vì hắn lạnh lùng, mà hắn đi vì không muốn cho đối phương thấy khuôn mặt nhăn nhó và nắm đấm bị thương của mình.
Lúc này hắn còn quá yếu!
Còn lại hai người chú cháu đứng trong căn phòng khách, nhìn nhau với tâm trạng hỗn loạn và suy nghĩ lung tung. Qua một lúc lâu sau đó, cô gái chợt lên tiếng.
- Thằng bé kia là ai vậy chú?
- Nó là con của cô Lan!
- Thằng đó dữ vậy sao?
Vương Vô Quốc đành im lặng, không trả lời. Bởi hắn thật sự chẳng biết trả lời ra sao.
- Chú làm mật vụ, mật vụ gì vậy chú? Còn tổ chức HCM là tổ chức gì vậy? Đây là lần đầu tiên mà con nghe đến tên tổ chức này đó!
- Chuyện này con không hiểu đâu! Nhưng con nhớ là đừng nói với ai, kể cả với cha mẹ của mình! Bởi vì, nếu chuyện này lộ ra thì chú sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Con hứa với chú, được không con?
- Dạ! – Cô gái bất đắc dĩ đồng ý.
- Được rồi! Con dọn dẹp giùm chú chỗ này đi! Chú mệt quá, chú đi nằm nghỉ một chút đã!
- Dạ!
Cố gắng nở ra một nụ cười, Vương Vô Quốc xoa đầu đứa cháu của mình, rồi đi thẳng lên gác, trở về phòng ngủ của mình. Sau khi đến phòng, hắn nằm xuống giường rồi ngẫm nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra. Hắn thật sự vô cùng hoảng sợ. Thế nhưng, sự ngạc nhiên mới là lớn nhất. Có lẽ hắn phải bẩm báo chuyện này cho cấp trên. Có lẽ hắn phải trở về nước Mỹ. Tuy nhiên, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ quyết tâm lấy Lan. Hắn là một mật vụ cấp cao nên hắn cũng hiểu một số chuyện. Ví dụ như thằng bé Đại Mạnh này cũng chỉ là một người có lực lượng đặc biệt thôi.
Cái gì càng khó thì hắn càng quyết tâm. Đứa con của nàng không đồng ý thì sao? Chẳng có gì sợ hãi cả? Bất quá thì hắn đổi địa điểm công tác và tìm người đến bảo vệ thôi.
“Hắn cứ như Romeo truy nàng Juliet!” Vương Vô Quốc tự cười, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
(Nguồn: VipTruyen.Vn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.