Tán Gái Sát Thủ

Quyển 1 - Chương 14: Đùa giỡn cùng La La

Nghĩa Võ Đang

21/12/2013

Màn đêm từ từ bừng sáng, ánh mặt trời le lói tỏa quang. Đại Mạnh cứ ngồi, ngồi bên bờ kè sông, ngồi để mà cảm nhận hơi ấm của buổi ban mai.

Đêm qua, hắn không hề chợp mắt.

Khẽ dìu chiếc đầu bé nhỏ của cô bé gái ra khỏi bắp đùi của mình, Đại Mạnh đứng lên và duỗi tay ra một cái. Sau đó hắn tham lam hít vào những ngụm khí trong lành, thèm thuồng nhìn ngắm con sông Cái, rồi … thở dài mà liếc mắt khắp bờ kè thôn Tư.

- Anh không ngủ à! – Giọng nói non nớt của một cô bé vang lên. Đó chính là La La, cô bé đang nằm dưới thềm cỏ và cũng chỉ mới vừa thiu thiu được vài chục phút thôi.

- Ừ! Sao em không ngủ! – Đại Mạnh hỏi lại, ánh mắt của hắn vẫn dõi theo dòng chảy của con sông.

- Em không biết nữa! Em đang mơ mơ màng màng thì bỗng thấy anh bỏ đi nên giật mình tỉnh dậy. – La La vừa dụi mắt vừa nói.

- Em dễ thương như vậy, sao anh lại bỏ đi được chứ! – Đại Mạnh quay đầu lại, cười cười rồi xoa đầu cô bé.

Làm vu vơ vài động tác âu yếm, hắn đi tới những lon bia và lon nước ngọt, đá văng chúng xuống sông theo một cách vô thức.

- Nè, nè! Lon nước ngọt kia, em chưa uống hết. – Thấy Đại Mạnh định đá vào văng lon nước ngọt mà đêm qua La La uống còn lỡ dở, cô bé vội vàng la lên, ngăn lại.

Bốp! Không kịp nữa rồi! Lon nước ngọt văng nước lên tung té, rồi làm cái “tủm” xuống dòng sông.

- Cái anh Mạnh này! Phí của quá! Hừ! – La La dỗi.

Đại Mạnh chỉ mỉm cười nhìn cô bé. Sau đó, hắn cuối người nhặt lên một lon bia và một lon nước ngọt chưa khui vứt lên trời, rồi cứ thế mà chụp lại vứt lên.

- Uống mấy lon nước lỡ dở thì sẽ đau bụng đó em! – Đại Mạnh ngụy biện vu vơ.

- Em uống hoài! Anh đừng có tào lao! – La La dậm châm xuống đất.

- Đêm qua em không về, không sợ ba em mắng à? – Đại Mạnh chuyển chủ đề, hỏi sang chuyện khác.

- Sao không mắng, chửi là đằng khác! Nhưng mà em xin đi chơi với anh, ba em không có la, ông ta còn cười cười nữa, y như là khuyến khích đó! – La La vừa cười vừa nói.

Đại Mạnh cũng chỉ cười theo, chứ không nói gì cả. Vấn đề này, hắn cũng cảm nhận được sơ sơ. Hình như cha của La La không quan tâm cô bé cho lắm. Hình như ông ta vẫn còn đam mê cờ bạc. Hình như ông ta thiếu hắn chín triệu chưa trả, cái này thì chắc chắn, chứ chẳng phải hình như.

Đại Mạnh quay mặt, không nhìn La La, không nghĩ ngợi nữa.

Hắn cầm lon nước ngọt, đưa cho cô bé.

- Em chơi trò này với anh nhé! Anh và em cùng phóng mấy lon này xuống sông, xem thử ai xa hơn nhé! – Đại Mạnh cầm lon bia, chỉ ra phía dòng sông.

La La lắc đầu không nói gì. Đại Mạnh không quan tâm cái lắc đầu của La La; hắn đưa tay ra sau, rồi như vô lực, phóng lon bia xuống dòng sông.

Tủm! Khoảng cách bay đi cũng chỉ hai chục mét là cùng.

- Em phóng đi! – Đại Mạnh quay đầu và thúc giục La La.

- Nhưng… nhưng…!

La La ỡm ờ hai tiếng, rồi im lặng luôn. Sau đó cô bé cúi người xuống, tìm tòi những viên sỏi và đá nhỏ. Khi đã kiếm được vài viên, cô bé đứng dậy, đưa nắm đấm, hù dọa Đại Mạnh.

- Em phóng đá, không phóng nước ngọt! Em đem nó về nhà uống! Anh phóng thì phóng mấy lon bia, còn vứt nước ngọt là chết với em! Anh coi chừng em đó!

- Xem đây! – Cô bé ngửa người, dùng hết sức phóng viên đá đi.

Nó bay, bay xa hơn Đại Mạnh nhưng khi nó rớt, thì chẳng kêu to bao nhiêu. Có lẽ viên đá này nhỏ quá rồi.

- Ha ha! Em phóng xa hơn anh đó nhé! – La La vui mừng rêu lên.



- Đâu, đâu? Rõ ràng là thua người ta. Ăn gian quá! – Đại Mạnh làm bộ, làm tịch.

- Anh ăn gian thì có! – La La đấm vào người Đại Mạnh.

- Ha ha! Vậy thì phóng lại nào!

Tủm! Lon bia của Đại Mạnh lại bay lên trời. Khoảng cách lúc này chỉ hơn lúc nãy một chút thôi.

Tủm! La La phóng, lần này thì viên đá rớt xuống nước tuy âm thanh hơi nhỏ nhưng mà cũng đỡ hơn lần trước là không nghe.

- Thấy chưa! Em phóng hơn anh rồi đấy nhé. Còn dám chối nữa không! – La La vừa nhảy, vừa quơ quơ nắm đấm về phía Đại Mạnh.

- Đâu, đâu? Anh không có chú ý! – Đại Mạnh nói một cách hồn nhiên.

- Thôi! Em không chơi nữa! Anh chơi ăn gian quá! – La La méo mỏ, ngồi xuống đất, giãy đành đạch.

- Ha ha! Em đừng giận nữa. Lần này anh và em phóng cùng một lần cho chắc ăn. – Đại Mạnh an ủi.

La La đứng lên, trợn mắt nhìn Đại Mạnh. Sau đó, cô bé đấm Đại Mạnh một phát thật kêu, rồi nói.

- Để em hô! Anh coi chừng em đó!

Nói xong, La La lại ngửa người, vận sức.

Một…!

Hai…!

Ba!

Tủm, tủm! Hai âm thanh to nhỏ vọng từ dưới sông lên.

- Lần này là bằng nhau nhé! Hòa nhé! – Đại Mạnh rêu lên.

- Hu hu! Em không chơi nữa! Anh toàn là ăn gian! Rõ ràng là người ta phóng xa hơn! Hu hu! Em không chơi nữa! – La La giận dỗi, uất ức thành tiếng.

- Được rồi! Coi như là anh thua đi. – Đại Mạnh an ủi.

- Sao lại coi như! Rõ ràng là như thế! Em không chơi nữa đâu! – La La ngồi xuống, rồi quay ngược hướng dòng sông.

- Ừ! Anh thua! Em đứng dậy, phóng tiếp nào! Anh không ăn gian nữa đâu! – Đại Mạnh gãi gãi cái đầu.

- Anh ngoéo tay đi!

La La đưa ngón tay lên. Đại Mạnh cũng bất đắc dĩ làm theo.

Thế là hai tiếng tủm, tủm lại vang lên. Nhưng lần này, Đại Mạnh đã phóng xa hơn La La một chút.

- Lần này thì anh thua đấy nhé! – La La nở một nụ cười đểu đểu.

- Rõ ràng là anh phóng xa hơn! Em chơi ăn gian nhé!

- Là anh ăn gian thì có! Không chơi với anh nữa! Đã ngoéo tay rồi mà còn ăn gian!

- Con bé này! Dám dùng chiêu này với anh sao?



Đại Mạnh hùng hổ xông tới, vừa định chụp lấy La La thì cô bé đã lách mất.

- Anh muốn làm gì! Em không chịu đâu? – La La dùng hai tay ôm lấy ngực, lùi lại phía sau, giả vờ hoảng sợ.

- Ha ha! Cái con bé này! Muốn chết phải không? – Đại Mạnh tức cười, cố gắng đuổi theo.

Hai người cứ thế mà nhảy qua nhảy lại. Sau một lúc nô đùa, lăn lộn vui vẻ, Đại Mạnh và La La trở về chỗ cũ rồi tiếp tục trò chơi ném đá cùng ném bia.

Ném được vài phát, có thắng và có thua, Đại Mạnh nhàm chán ngồi xuống đất, rồi nhìn La La, nhắc nhở.

- Tới giờ đi học rồi đó em?

- Anh không đi học sao? – La La hỏi lại.

- Anh mệt quá nên muốn ngủ một giấc!

Đại Mạnh làm ra vẻ mệt mỏi, rồi nằm xuống đất. Hôm nay đang là tháng ba, chưa qua tháng tám nên hắn cũng chỉ là học sinh cuối bậc tiểu học. Còn La La, cô bé hơn hắn hai tuổi nên đã là học sinh lớp bảy, thuộc trường THCS Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Đối với chuyện học tập, Đại Mạnh cũng không quan tâm nhiều cho lắm. Việc này không phải là do hắn giỏi mà tại vì hắn quá giỏi. Thử hỏi một kẻ từng là sát thủ, được học những kiến thức đỉnh cao, khi sống lại thì việc học hành sẽ ra sao?

Đương nhiên Đại Mạnh cũng ít bao giờ tỏ ra mình là một thằng nguy hiểm, cũng chẳng bao giờ đi ngược lại chuẩn mực đạo đức mà xã hội đã đưa ra. Hắn học tập rất bình thường. Hắn hoạt động một cách tự do. Cái này cũng chẳng có ai ràng buộc hắn cả.

Đại Mạnh không bao giờ mặc kệ những quy tắc của xã hội. Hắn luôn tuân theo và làm theo nó, bởi như vậy thì mới có thể gọi là tự do. Có lẽ bây giờ hắn làm vậy cũng bởi vì hắn là một kẻ bình thường thôi.

- Sao em con chưa đi học? – Đại Mạnh hối thúc La La.

- Em cũng mệt quá! – La La cúi đầu xuống. Cô bé cũng không biết tại sao mình lại nói dối nữa.

- Em không sợ ba em à? – Đại Mạnh hỏi lại.

- Sợ! Nhưng chắc là ổng không biết! – La La trả lời.

- Vậy thì em nghỉ đi!

Đại Mạnh nói xong câu đó, rồi dựa vào gốc cây, nhắm mắt lại.

La La cũng tiến tới bên cạnh người bạn thân của mình rồi nằm cạnh hắn. Cô bé nhìn hắn, cô bé thật sự không hiểu, tại sao mình lại phải gọi hắn là anh? Cô bé thật sự hơn tuổi của hắn. Cô bé suy tư, có đôi lúc cô bé cũng muốn thay đổi kiểu xưng hô này. Nhưng không thể được, nó cứ như máu lồng vào tim.

Khi Đại Mạnh thức dậy, mặt trời đã đứng buổi ban trưa.

Làm vài động tác vận động để tỉnh táo, xong rồi, Đại Mạnh đi lại gốc cây, cúi người xuống, dùng vài lá cây dưỡng liễu, cọ cọ vào mũi La La.

Cô bé tỉnh giấc, tuy còn mệt mỏi nhưng mà vẫn cố gắng quơ quơ cái tay nhằm đánh đấm Đại Mạnh.

Đại Mạnh chỉ cười, rồi đi tới chỗ ăn uống đêm qua, thu dọn các lon nước ngọt và những gói banh phồng tôm còn sót lại. Xong xuôi, hắn đứng dậy, cầm lon bia cuối cùng, suy ngẫm một lát, để rồi một cảm giác chán nản chợt bùng lên, khiến hắn vận hết sức lực, phóng lon bia đi.

Vèo…! Lon bia bay với một vận tốc kinh khủng, đập trúng đầu một con bò ở bên kia sông.

Nó đau, nó nhảy, Đại Mạnh nhìn theo. Đột nhiên hắn sầu não, nghĩ thê lương; con bò tuy đau nhưng không buồn bằng hắn.

Xua đi những ý nghĩ vớ vẩn, Đại Mạnh quay lại nhìn La La. Cô bé cũng đang chằm chằm nhìn hắn.

Đưa bao (bì) đựng nước ngọt và bánh phồng tôm cho cô bé, hắn lặng lẽ bước đi.

- Về thôi em! – Tiếng nói của Đại Mạnh vọng lại phía La La.

Đại Mạnh bước đi, đi không ngoảnh lại. Hắn đi vì còn một số chuyện cần phải giải quyết nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tán Gái Sát Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook