Quyển 1 - Chương 49: Mất dạy (2)
Nghĩa Võ Đang
28/04/2014
Tại nhà của La La, Đại Mạnh vứt đồ đạc của mình
vào góc giường ở nhà trên, sau đó nằm dưỡng sức. Thật ra, hắn cũng không hề mệt mỏi, chẳng qua hắn chẳng biết làm cái chi bây giờ, cho nên đành
phải nằm chơi.
La La về tới nhà thì liền xuống nhà bếp nấu cơm. Chờ tới lúc nước sôi, cơm ráo, La La liền dập lửa, sau đó đi lên nhà trên. Nàng ngước nhìn Đại Mạnh một chút, rồi bước ra khỏi nhà, mục đích là đi mua nguyên liệu nấu ăn.
- Chờ chút!
La La vừa mới ra khỏi cửa chính thì Đại Mạnh bỗng gọi giật ngược. La La quay lại, nhìn tên khốn khiếp.
Đại Mạnh móc tờ một trăm ngàn đồng từ trong túi ra và đưa cho La La và nói.
- Em mua thêm thịt bò, thịt heo và mấy lon bia nhé!
- Không mua!
La La tức giận nói hai chữ, sau đó tiếp tục rời đi. Đại Mạnh lắc đầu ngao ngán, sau đó hắn nhảy xuống giường và đuổi theo La La. Khi chặn được bước tiến của La La, hắn nhét tờ trăm nghìn vào túi áo của nàng.
- Mua giúp anh nhé! – Đại Mạnh một nụ cười rất ngọt ngào.
La La hừ một tiếng, rồi liền bỏ đi.
---------------
Khoảng chừng 5h30, La La chuẩn bị cơm nước xong xuôi. Nàng trải chiếu xuống đất, sau đó dọn cơm.
Ngày thường, La La ăn cơm cùng với canh và mắm, lâu lâu thì kèm thêm món cá kho, cuộc sống vô cùng bình dị và đơn giản. Hiện tại, trên chiếc chiếu có bốn món ăn, bao gồm thịt bò xào, thịt heo luộc chấm mắm, canh rau lang và cá bống kho tiêu. Nếu so với những ngày trước, bữa hôm nay rất chi là thịnh soạn.
Ba của La La chưa về, tuy nhiên nàng cũng không có ý định chờ đợi. La La ngồi xuống, đặt bia và nước ngọt giữa chiếu ăn. Nàng nhìn về phía Đại Mạnh và không hề có ý định gọi tên.
Đại Mạnh cũng không cần như thế. Ngay khi La La nhìn hắn thì hắn đã nhảy xuống giường và ngồi trước mâm cơm.
Tiếng nhai thức ăn nhỏ nhẹ vang lên. Hai người vẫn không hề nói chuyện.
Ba mươi giây sau.
- Cụng lon cái nào!
Người lên tiếng là Đại Mạnh. Hắn vừa nói, vừa đưa cầm lon bia tới trước mặt La La.
La La “hừ” một tiếng, nhưng rồi nàng vẫn nâng lon nước ngọt.
- Dô!
Đại Mạnh hô một chữ.
- Dô!
La La kêu một lời.
Cứ thế, hai người vừa ăn vừa cụng lon, giống y nguyên một cặp người yêu trẻ tuổi. Đối với chuyện này, La La và Đại Mạnh không hề để ý nhiều, bởi vì đây là nét quen thuộc giữa họ từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ.
Khoảng hai phút sau, La La đột nhiên mở miệng hỏi.
- Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?
Đại Mạnh toan định nói dối thì một chiếc xe Dream bỗng nhiên chạy vào sân nhà của La La. Ở trên xe có hai người, một ông già và một chàng thanh niên.
Người đến chính là ông nội và chú Phi của Đại Mạnh. Lúc trưa, ông Hai Anh nghe thằng Xanh đía về Đại Mạnh nhưng ông chưa thể đi tìm thằng cháu. Người bên nhà nội của Đại Mạnh dự định tối nay sẽ qua nhà ngoại của thằng bé, sau đó mang nó trở về. Đáng tiếc là người trong nhà bàn bạc việc này chưa lâu thì bên nhà bà Tư ý tá đã có tiếng to tiếng nhỏ và xuất xứ của việc này liên quan tới Đại Mạnh
Sau khi Hai Anh qua nhà bà Tư y tá, ông được biết thằng Mạnh đánh cậu ruột của mình. Bạn bè của Mi rôm còn nói: “Thằng cháu của ông mất dạy quá!”. Hai Anh nghe những lời này, xém chút nữa đã ngã nhào té xỉu.
Ngay lập tức, ông nội Hai Anh gọi thằng Phi về, sau đó lập tức lên đường đi tìm thằng cháu. Theo thông tin mà người ta cung cấp, có lẽ Đại Mạnh đang ở nhà của con bé La La. Đáng lẽ ông Hai Anh đã tới sớm hơn một chút, nhưng do thằng Phi đi nhậu, không có ở nhà. Do ông đi tìm hơi lâu cho nên bây giờ mới đi tới nơi.
Khi bước vào nhà của La La, ông thấy Đại Mạnh đang cầm lon bia, tay gắp mồi, miệng nhâm nhê thì mặt ông liền âm trầm đáng sợ.
- Mạnh, về nhà với ông!
Ông Hai Anh nói như một mệnh lệnh. Hơn nữa, giọng của ông lão luyện, lúc trước từng là giám đốc công ty Mắm Cái Bàn Thạch cho nên khiến người ta khó có thể không nghe theo. Điển hình như La La, nàng cắm đầu dưới bàn ăn, không hề dám ngẩng mặt lên.
Đại Mạnh bỏ lon bia xuống chiếu. Hắn nhìn ông nội của mình, nhằm xem hành động kế tiếp của ông nội.
Ông Hai Anh thấy Đại Mạnh bình tĩnh nhìn ông và không có ý định đứng lên thì liền quát lớn.
- Có nghe ông nói không?
- Không về!
Đại Mạnh thẳng thắn một câu.
Tim của ông Hai Anh đập thinh thịch, mặt nhăn nhó, đầu tức anh ách.
- Thằng Phi đâu rồi, tới lôi cái đầu nó về cho ta!
Phi dê đứng bên ngoài nghe vậy liền cười khổ.
“Nó chấp hai mươi tám thằng đó, Mi rôm mà nó còn đánh huống chi là ta.”
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng Phi dê vẫn tiến vào bên trong. Vị trí hắn đang đứng chỉ cách cánh cửa chính hai mét, cho nên đi vào cũng chỉ tốn vài giây.
Khi đối diện với ánh mắt của Đại Mạnh, Phi dê cố gắng nở nụ cười thân thiện, rồi mới nói.
- Mạnh, về nhà ông nội đi con. Chú chuẩn bị mở tiệm sửa xe máy, con về ở với ông bà nội, chú sẽ nuôi nấng con học tập.
Giọng của Phi dê có vẻ hơi ngượng. Điều này là do hắn ít khi nào nói chuyện với Đại Manh. Dù có nói thì cũng xã giao vài câu giản đơn, nhiều lúc còn xưng ta mi, chứ không có nghiêm túc như bây giờ.
Đại Mạnh nhìn người chú của mình. Hắn rất bất ngờ khi nghe những lời của chú Phi. Đại Mạnh biết tuổi của chú Phi đã gần hai mươi lăm. Vào năm lớp mười hai, người này bỏ học, rồi ra đời kiếm sống. Nhưng hai năm trước, chú Phi của Đại Mạnh bỗng cải tà quy chánh, quyết tâm học nghề sửa xe máy. Tuy nhiên, lúc nào người này cũng sề sề soạt soạt, ít khi nào nói những câu đứng đắn. Đại Mạnh không nghĩ là bây giờ chú của hắn lại nghiêm túc đến thế.
Đại Mạnh lướt qua trí nhớ một chút, sau đó mở miệng nói.
- Được rồi, hai người về đi. Tôi sẽ sống tự lập.
- Về là về thế nào! Tự lập là tự lập thế nào!
Ông Hai Anh nộ hỏa. Đại Mạnh biết như vậy, nhưng vẫn lạnh lùng nói.
- Tôi sống như thế nào không cần mấy người lo.
- Thằng mất dạy, mày đứng lên, về nhà cho tao.
Ông nội của Đại Mạnh đã không thể nào giữ được bình tĩnh. Vào lúc này, giọng ông đã không còn kiềm chế được mối quan hệ giữa ông và cháu.
Ông Hai Anh xông lên, định tát cho thằng cháu mấy bạt tai. Thế nhưng Phi dê đã ngăn cản kịp. Hắn thật sự không muốn điều đáng tiếc xảy ra.
Thực chất, nếu Phi dê không cản, Đại Mạnh cũng sẽ không đánh ông nội của mình. Bởi hắn vẫn còn giữ chút tình cảm cho ông bà nội. Dù cho bên nhà nội ít khi nao quan tâm tới hắn thì hắn cũng không thể nào dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Mi rôm là Mi rôm, ông nội là ông nội, Đại Mạnh không thể nào đem hai người này thành một. Huống chi ông nội của hắn đã già, Đại Mạnh làm quá, ổng chịu đựng không nổi, lên tâng xông thì khổ. (Tâng xông = tâng xông máu. Đây là cách gọi khác của bệnh cao huyết áp.)
- Ba, hay là để nó suy nghĩ kỹ một chút đi! Làm không khéo, nó bỏ nhà đi đấy!
Lời khuyên của Phi dê vừa vang lên, ông Hai Anh liền lâm vào trầm tư.
“Hây, đúng là dạy trẻ tư lúc con non.”
Ông Hai thở dài ngao ngán. Giọng ông của vì thể mà nhỏ nhẹ ơn.
- Về nhà ở với ông nội đi con. Đừng đi lung làng nữa.
Đại Mạnh giật giật khé miệng. Hắn thật sự không thích cái cảm giác này.
- Thôi, ông nội về đi. Con ở đây cũng được.
Ông Hai Anh nghe được giọng điệu lễ phép của Đại Mạnh thì mừng rỡ. Ông nói.
- Con ở đây, ai sẽ lo cho con?
Đại Mạnh nhất thời không biết trả lời như thế nào, chả lẽ hắn nói là: “Con có tiền, ông nội khỏi lo”. Nếu như thế, ông nội hắn sẽ hỏi ngay: “Con có bao nhiêu, tiền đâu con có?”.
La La về tới nhà thì liền xuống nhà bếp nấu cơm. Chờ tới lúc nước sôi, cơm ráo, La La liền dập lửa, sau đó đi lên nhà trên. Nàng ngước nhìn Đại Mạnh một chút, rồi bước ra khỏi nhà, mục đích là đi mua nguyên liệu nấu ăn.
- Chờ chút!
La La vừa mới ra khỏi cửa chính thì Đại Mạnh bỗng gọi giật ngược. La La quay lại, nhìn tên khốn khiếp.
Đại Mạnh móc tờ một trăm ngàn đồng từ trong túi ra và đưa cho La La và nói.
- Em mua thêm thịt bò, thịt heo và mấy lon bia nhé!
- Không mua!
La La tức giận nói hai chữ, sau đó tiếp tục rời đi. Đại Mạnh lắc đầu ngao ngán, sau đó hắn nhảy xuống giường và đuổi theo La La. Khi chặn được bước tiến của La La, hắn nhét tờ trăm nghìn vào túi áo của nàng.
- Mua giúp anh nhé! – Đại Mạnh một nụ cười rất ngọt ngào.
La La hừ một tiếng, rồi liền bỏ đi.
---------------
Khoảng chừng 5h30, La La chuẩn bị cơm nước xong xuôi. Nàng trải chiếu xuống đất, sau đó dọn cơm.
Ngày thường, La La ăn cơm cùng với canh và mắm, lâu lâu thì kèm thêm món cá kho, cuộc sống vô cùng bình dị và đơn giản. Hiện tại, trên chiếc chiếu có bốn món ăn, bao gồm thịt bò xào, thịt heo luộc chấm mắm, canh rau lang và cá bống kho tiêu. Nếu so với những ngày trước, bữa hôm nay rất chi là thịnh soạn.
Ba của La La chưa về, tuy nhiên nàng cũng không có ý định chờ đợi. La La ngồi xuống, đặt bia và nước ngọt giữa chiếu ăn. Nàng nhìn về phía Đại Mạnh và không hề có ý định gọi tên.
Đại Mạnh cũng không cần như thế. Ngay khi La La nhìn hắn thì hắn đã nhảy xuống giường và ngồi trước mâm cơm.
Tiếng nhai thức ăn nhỏ nhẹ vang lên. Hai người vẫn không hề nói chuyện.
Ba mươi giây sau.
- Cụng lon cái nào!
Người lên tiếng là Đại Mạnh. Hắn vừa nói, vừa đưa cầm lon bia tới trước mặt La La.
La La “hừ” một tiếng, nhưng rồi nàng vẫn nâng lon nước ngọt.
- Dô!
Đại Mạnh hô một chữ.
- Dô!
La La kêu một lời.
Cứ thế, hai người vừa ăn vừa cụng lon, giống y nguyên một cặp người yêu trẻ tuổi. Đối với chuyện này, La La và Đại Mạnh không hề để ý nhiều, bởi vì đây là nét quen thuộc giữa họ từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ.
Khoảng hai phút sau, La La đột nhiên mở miệng hỏi.
- Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?
Đại Mạnh toan định nói dối thì một chiếc xe Dream bỗng nhiên chạy vào sân nhà của La La. Ở trên xe có hai người, một ông già và một chàng thanh niên.
Người đến chính là ông nội và chú Phi của Đại Mạnh. Lúc trưa, ông Hai Anh nghe thằng Xanh đía về Đại Mạnh nhưng ông chưa thể đi tìm thằng cháu. Người bên nhà nội của Đại Mạnh dự định tối nay sẽ qua nhà ngoại của thằng bé, sau đó mang nó trở về. Đáng tiếc là người trong nhà bàn bạc việc này chưa lâu thì bên nhà bà Tư ý tá đã có tiếng to tiếng nhỏ và xuất xứ của việc này liên quan tới Đại Mạnh
Sau khi Hai Anh qua nhà bà Tư y tá, ông được biết thằng Mạnh đánh cậu ruột của mình. Bạn bè của Mi rôm còn nói: “Thằng cháu của ông mất dạy quá!”. Hai Anh nghe những lời này, xém chút nữa đã ngã nhào té xỉu.
Ngay lập tức, ông nội Hai Anh gọi thằng Phi về, sau đó lập tức lên đường đi tìm thằng cháu. Theo thông tin mà người ta cung cấp, có lẽ Đại Mạnh đang ở nhà của con bé La La. Đáng lẽ ông Hai Anh đã tới sớm hơn một chút, nhưng do thằng Phi đi nhậu, không có ở nhà. Do ông đi tìm hơi lâu cho nên bây giờ mới đi tới nơi.
Khi bước vào nhà của La La, ông thấy Đại Mạnh đang cầm lon bia, tay gắp mồi, miệng nhâm nhê thì mặt ông liền âm trầm đáng sợ.
- Mạnh, về nhà với ông!
Ông Hai Anh nói như một mệnh lệnh. Hơn nữa, giọng của ông lão luyện, lúc trước từng là giám đốc công ty Mắm Cái Bàn Thạch cho nên khiến người ta khó có thể không nghe theo. Điển hình như La La, nàng cắm đầu dưới bàn ăn, không hề dám ngẩng mặt lên.
Đại Mạnh bỏ lon bia xuống chiếu. Hắn nhìn ông nội của mình, nhằm xem hành động kế tiếp của ông nội.
Ông Hai Anh thấy Đại Mạnh bình tĩnh nhìn ông và không có ý định đứng lên thì liền quát lớn.
- Có nghe ông nói không?
- Không về!
Đại Mạnh thẳng thắn một câu.
Tim của ông Hai Anh đập thinh thịch, mặt nhăn nhó, đầu tức anh ách.
- Thằng Phi đâu rồi, tới lôi cái đầu nó về cho ta!
Phi dê đứng bên ngoài nghe vậy liền cười khổ.
“Nó chấp hai mươi tám thằng đó, Mi rôm mà nó còn đánh huống chi là ta.”
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng Phi dê vẫn tiến vào bên trong. Vị trí hắn đang đứng chỉ cách cánh cửa chính hai mét, cho nên đi vào cũng chỉ tốn vài giây.
Khi đối diện với ánh mắt của Đại Mạnh, Phi dê cố gắng nở nụ cười thân thiện, rồi mới nói.
- Mạnh, về nhà ông nội đi con. Chú chuẩn bị mở tiệm sửa xe máy, con về ở với ông bà nội, chú sẽ nuôi nấng con học tập.
Giọng của Phi dê có vẻ hơi ngượng. Điều này là do hắn ít khi nào nói chuyện với Đại Manh. Dù có nói thì cũng xã giao vài câu giản đơn, nhiều lúc còn xưng ta mi, chứ không có nghiêm túc như bây giờ.
Đại Mạnh nhìn người chú của mình. Hắn rất bất ngờ khi nghe những lời của chú Phi. Đại Mạnh biết tuổi của chú Phi đã gần hai mươi lăm. Vào năm lớp mười hai, người này bỏ học, rồi ra đời kiếm sống. Nhưng hai năm trước, chú Phi của Đại Mạnh bỗng cải tà quy chánh, quyết tâm học nghề sửa xe máy. Tuy nhiên, lúc nào người này cũng sề sề soạt soạt, ít khi nào nói những câu đứng đắn. Đại Mạnh không nghĩ là bây giờ chú của hắn lại nghiêm túc đến thế.
Đại Mạnh lướt qua trí nhớ một chút, sau đó mở miệng nói.
- Được rồi, hai người về đi. Tôi sẽ sống tự lập.
- Về là về thế nào! Tự lập là tự lập thế nào!
Ông Hai Anh nộ hỏa. Đại Mạnh biết như vậy, nhưng vẫn lạnh lùng nói.
- Tôi sống như thế nào không cần mấy người lo.
- Thằng mất dạy, mày đứng lên, về nhà cho tao.
Ông nội của Đại Mạnh đã không thể nào giữ được bình tĩnh. Vào lúc này, giọng ông đã không còn kiềm chế được mối quan hệ giữa ông và cháu.
Ông Hai Anh xông lên, định tát cho thằng cháu mấy bạt tai. Thế nhưng Phi dê đã ngăn cản kịp. Hắn thật sự không muốn điều đáng tiếc xảy ra.
Thực chất, nếu Phi dê không cản, Đại Mạnh cũng sẽ không đánh ông nội của mình. Bởi hắn vẫn còn giữ chút tình cảm cho ông bà nội. Dù cho bên nhà nội ít khi nao quan tâm tới hắn thì hắn cũng không thể nào dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Mi rôm là Mi rôm, ông nội là ông nội, Đại Mạnh không thể nào đem hai người này thành một. Huống chi ông nội của hắn đã già, Đại Mạnh làm quá, ổng chịu đựng không nổi, lên tâng xông thì khổ. (Tâng xông = tâng xông máu. Đây là cách gọi khác của bệnh cao huyết áp.)
- Ba, hay là để nó suy nghĩ kỹ một chút đi! Làm không khéo, nó bỏ nhà đi đấy!
Lời khuyên của Phi dê vừa vang lên, ông Hai Anh liền lâm vào trầm tư.
“Hây, đúng là dạy trẻ tư lúc con non.”
Ông Hai thở dài ngao ngán. Giọng ông của vì thể mà nhỏ nhẹ ơn.
- Về nhà ở với ông nội đi con. Đừng đi lung làng nữa.
Đại Mạnh giật giật khé miệng. Hắn thật sự không thích cái cảm giác này.
- Thôi, ông nội về đi. Con ở đây cũng được.
Ông Hai Anh nghe được giọng điệu lễ phép của Đại Mạnh thì mừng rỡ. Ông nói.
- Con ở đây, ai sẽ lo cho con?
Đại Mạnh nhất thời không biết trả lời như thế nào, chả lẽ hắn nói là: “Con có tiền, ông nội khỏi lo”. Nếu như thế, ông nội hắn sẽ hỏi ngay: “Con có bao nhiêu, tiền đâu con có?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.