Quyển 1 - Chương 50: Mất dạy (3)
Nghĩa Võ Đang
28/04/2014
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Đại Mạnh mở miệng nói.
- Ông nội yên tâm, mẹ con ở bên mỹ sẽ gởi tiền về cho con.
Đại Mạnh nói câu này liền lặng người. Khi hắn nói về mẹ của mình, hắn hoàn toàn không còn đau khổ hay buồn bã như lúc trước, giống như hắn đã quét sạch những điều vớ vẩn. Tuy nhiên, hắn lặng người không phải vì điều này, mà là dường như hắn cảm ngộ được một cái gì đó.
Chân tình có và không, bình tĩnh đón nhận mới thấu hiểu được hạnh phúc và khổ đau.
Đáng tiếc, ông nội của Đại Mạnh không biết cháu của mình đang đốn ngộ. Ông ta tiếp tục nói.
- Vậy mẹ con sẽ gởi tiền cho ai? Con nghe lời của ông nội đi! Về ở với ông được không, trong nhà có cha có chú, có cô có bà, ai ai cũng lo lắng cho con hết.
- Thôi dừng ở đây đi, con sẽ không về đâu?
- Vì sao?
Đại Mạnh đứng lên và không trả lời câu hỏi vì sao. Nguyên nhân có lẽ là do hắn không biết bịa đặt như thế nào nữa. Thật ra, hắn về nhà nội cũng được, chỉ là hắn không thích, bên đó hắn không thân với ai hết. Và cho dù có thân đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không về. Bởi vì bây giờ hắn muốn tự do, muốn làm những việc mình thích.
Ông Hai Anh thở dài, rồi ra ngoài. Khuyên không được, dùng bạo lực cũng không xong, bây giờ ông đã hết cách rồi. Ban đầu ông có ý định dẫn thằng Phi là để nó lôi đầu thằng cháu về. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó, thầm thò thầm thụt của thằng con, ông liền biết nó không dám đụng vào Đại Mạnh. Thật ra, ông Hai Anh đã trách oan cho đứa con của mình, bởi vì ông chỉ biết Đại Mạnh ẩu đả với Mi rôm, chứ đâu biết được kỷ lục chấp hai mươi tám của Đại Mạnh.
Phi dê thấy cha của mình ra ngoài thì lập tức đi theo. Trong lúc hắn định khởi động xe máy thì một chiếc xe máy khác bỗng nhiên chạy tới.
Chiếc xe vừa tới có hai người. Phi dê đều biết hai người này. Đó chính là chị Lộc và chồng của chỉ. (chỉ = chị ấy: Đây là đại từ nhân xưng)
Chồng của Lộc tên là Thanh, bởi vì hắn rất mập cho nên anh em gọi hắn là Thanh mập. Khi Thanh mập chạy xe tới nơi, hắn thấy ba vợ và em vợ của mình đang đứng trước sân nhà thì liền lên tiếng hỏi.
- Có xảy ra chuyện gì không ba?
- Xảy ra chuyện gì là chuyện gì?
Ông Hai Anh không hiểu con rể của mình đang nói cái gì cho nên đành hỏi lại. Phi dê đứng bên cạnh hiểu ý của Thanh mập, vì thế lắc đầu, nhằm ra hiệu với người anh vợ.
Thanh mập thấy em vợ lắc đầu thì liền thở nhẹ một cái.
Lúc Thanh mập nghe tin Đại Mạnh đánh Mi rôm và bạn của Mi rôm thì vô cùng lo lắng. Hắn cảm thấy thằng này đã mất dạy như vậy, không khéo sẽ đánh luôn cả ông nội của mình.
- Ý của con là thằng Mạnh có chịu về nhà không? – Thanh nhanh nhảu lảng sang vấn đề khác.
Ông Hai Anh lắc đầu một cái, chứ cũng không nói thêm gì. Thanh mập hiểu rõ được cái lắc đầu của cha vợ, cho nên chửi to.
- Cái thằng mất dạy.
Ông Hai Anh đứng bên cạnh cũng không lên tiếng can ngăn. Ông không biết rằng, Thanh mập ghét Đại Mạnh từ lúc Hùng và Lan ly hôn. Bởi từ khi vụ việc đó xảy ra, Đại Mạnh chưa bao giờ trở về nhà nội, những lúc hắn và Đại Mạnh gặp mặt, thằng cháu này cũng chẳng thèm cúi đầu chào hắn.
- Về thôi ba, có thằng cháu như thế này thì vứt đi là vừa. Con mà có đứa cháu như thế này, con đã bóp mũi thả sông từ lâu.
Ông Hai Anh nghe vậy liền tức giận.
- Về thì về, nói gì kỳ vậy!
Thanh mập và Phi dế biết tính của ba mình cho nên nổ xe máy, chuẩn bị rời đi. Chỉ là Lộc đứng ở bên cạnh không muốn đi như thế. Mấy hôm nay, Lộc nghe rất nhiều lời nghị luận, bàn tán, chê bai về gia đình của mình. Ví như nhà này không biết dạy con cháu... ác nhất là có người nói: “nhà có thằng cháu đức tôn, vậy mà để nó lêu lêu lông lổng. Hơn nữa, hôm nay có một thằng bị Đại Mạnh đánh cho nên đứng chửi bới om sòm ở chỗ nhà bà Tư y tá.
- Thằng Mạnh đâu rồi, mau bước ra đây!
Ở bên trong nhà, Đại Mạnh nhìn ra ngoài sân. Bây giờ hắn đã cảm thấy cái nhà nội này vô cùng phiền phức. Hắn nhìn về phía La La và nói.
- Em dọn dẹp giúp anh!
La La gật đầu, không hề phản nghịch như lúc trước. Lộc đứng ở bên ngoài nghe thế liền chửi.
- Thằng mất dạy, chưa mọc lông tía mà bày đặt yêu với đương.
Lộc chửi xong, liền chỉ vào mặt của La La rồi quát.
- Con khốn kia, ra đây tao bảo.
La La ngổi dọn dẹp bên trong, nhìn ra ngoài, mặt sợ hãi nhưng vẫn không dám nhúc nhích. Nàng chưa đủ tuổi để đối mặt với người lớn, đặc biệt là gia đình của Đại Mạnh.
- Con đĩ, mày không nghe ta nói gì sao?
Nghe tiếng chửi, khuôn mặt của Đại Mạnh vô cùng âm trầm. Hắn bước ngay ra ngoài. Khi hắn vừa đứng đối diện với người cô ruột của mình, chưa kịp động tay xử lý mụ thì mụ đã xông tới. Ý định của Lộc bây giờ chính là bạt cho Đại Mạnh vài tai.
- Bốp! – Ngay khi Lộc vừa giờ tay lên thì Đại Mạnh đã sấn cho mụ một tát.
Má trái của Lộc lập tức hiện lên năm dấu tay đỏ chót. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, bởi không ai nghĩ tới tình huống này.
Thanh mập đang ngồi xe, liền nhảy xuống. Hắn quát lớn.
- Thằng mất dạy... mày dám đánh vợ tao hả!
Một câu chưa nói xong, thân thể mập mạp của Thanh đã sáp tới chỗ của Đại Mạnh. Chỉ là hắn chưa kịp đấm vào mặt của Đại Mạnh thì cơ thể của jawms đã bị đạp, rồi văng về sau hơn ba mét.
Ầm!
Thanh ngã chổng vó, bụng quằn quại vì cú đạp in ngay chỗ lỗ rốn.
- Thằng mất dạy, mày dám đánh chồng bà à!
“Bốp!”
Lộc vừa nói xong thì Đại Mạnh đã lao người tới, rồi tát thêm cho mụ một cái. Từ đó khuôn mặt của Lộc hiện đúng mười ngón tay và mỗi bên chia đều năm dấu.
- Ba ơi là ba ơi! Thằng Phi đâu rồi, mi để cho nó đánh tao thế à!
Lộc kêu thất thanh. Tuy nhiên Phi dê đứng bên cạnh vẫn không dám xông tới. Hắn nhìn về phía Đại Mạnh, sau đó lại quay sang nhìn anh chị của mình.
“Nếu biết thế, ta kể chuyện đánh đấm của Đại Mạnh cho rồi.”
Giờ phút này, Phi vô cùng hối hận. Khi hắn thấy Đại Mạnh hung tàn như vậy thì đã tin tưởng tất cả những lời đồn. Nếu như không phải vì sợ gia đình lo lắng thì hắn đã kể chuyện “một chấp hai mươi tám” cho mọi người nghe.
- Thôi dừng dừng...!
Phi dê nói xong ba chữ, liền chạy tới vị trí mà Thanh mập đang ngã nhào. Hắn đỡ anh rễ của mình lên, sau đó nhìn thằng cháu của mình và nói.
- Mạnh, con nghe chú, dừng ở đây là được rồi.
Đáng tiếc Phi dê vừa nói xong câu đó thì Thanh mập đã xông lên và phi chân vào người của Đại Mạnh. Hắn đã lớn tuổi, lo làm ăn, ít khi nào tụ tập vói bọn trẻ trong xóm, cho nên làm gì biết tới bản lĩnh của Đại Mạnh
“Bầm!”
“Ầm!”
Cú lấy thịt đè người của Thanh mập hoàn toàn vô hiệu. Thanh mập bị Đại Mạnh đấm một phát vào mặt, khiến cả người hắn liền lâng lâng, máu mũi xịt ra. Một giây sau, hắn không co không quậy, tinh thần của hắn hoàn toàn lâm vào bất tỉnh. Vợ của Thanh mập thấy tình hình không ổn vội vàng chạy tới. Mụ ta ngồi bệch xuống đất, ôm lấy chồng của mình, khóc lớn, kêu gào bớ cả làng xóm.
Lúc này, trước cổng nhà của La La đã tụ tập rất nhiều người. Đa số họ tới đây vì tò mò. Trong số đó có vài người biết chuyện xảy ra, cho nên chỉ chỏ.
“Thằng này mất dạy quá!”
Lộc ngồi ôm Thanh. Miệng khóc ô ô, tuy nhiên cũng không quên tung ra những câu chửi lời tục tĩu.
- Thằng chó, thằng chó, mày đợi đấy, mày đơi đấy...!
Ngay lúc này, mụ thấy La La đang thầm thò thầm thụt trước cửa cho nên liền mở miệng chửi.
- Con đĩ, mày nhìn cái gì, mày nhìn cái quần gì!
Đại Mạnh không thể nào nhịn được. Sát khí trong cơ thể của hắn tàn phá khắp mọi nơi. Những người xung quanh đều là người thương nên làm sao có thể chịu đựng được luồng khí lạnh lẽo này. Họ bắt đầu lùi về phía sau. Kể cả ông Hai Anh và Phi dê cũng phải đổ mồ hôi lạnh. Riêng Lộc thì phải co ro ôm lấy chồng của mình.
Đại Mạnh bước về phía Lộc, không một ai có thể ngăn cản hắn. Nãy giờ ông Hai Anh thường xông lên cản Đại Mạnh nhưng đều bị thằng cháu luồng lách né tránh, còn bây giờ chân cẳng của ông đã ghim nguyên một chỗ. Ông thật sự không biết tại sao mình lại không thể cất bước đi.
Ngay khi Đại Mạnh dự định đánh ngất bà cô khốn nạn của mình thì một chiếc xe năm mươi bỗng nhiên lao tới. Từ trên xe, một giọng nói uy nghiêm vọng ra xung quanh.
- Dừng lại!
Người tới chính là trưởng công an xã Diệp Đình Hưng. Lúc sáng, hắn được La La truyền tin, nhưng đang bận viêc nên không thể tới gặp Đại Mạnh. Không nghĩ là bây giờ tình hình lại căng go như thế này.
Đại Mạnh nhìn người tới. Đáng tiếc hắn chỉ nhìn một giây.
“Bốp!”
Bàn tay của Đại Mạnh đập vào thái dương của Lộc. Lộc kêu lên một tiếng đau đớn, rồi hôn mê bất tỉnh. Tất mọi người đều ngơ ngác nhìn, không ai nghĩ rằng, công an xã đã tới, thế mà Đại Mạnh vẫn cả gan làm loạn. Và cũng không ai tưởng tượng được rằng: “Chỉ với một cú tát tai, Lộc liền ngất xỉu”.
Ông Hưng thấy vậy, lòng ầm ầm tức giận. Đáng tiếc ông cũng chỉ tức giận, chứ chẳng biết đối phó với thằng nhóc này như thế nào cả.
Ông Hưng xuống xe, yêu cầu người dân giải tán, sau đó bảo Phi và nhờ vài người chở Thanh và Lộc tới bệnh viện xã Duy Vinh. Xong xuôi mọi việc, Hưng mời ông Hai Anh và Đại Mạnh vào nhà của La La.
Lúc này đã trễ, ông Hưng không muốn dẫn người tiến vào ủy ban xã. Huống chi chuyện này thuộc vào chuyện gia đình. Mà dù có đưa Đại Mạnh vào phòng làm việc của công an xã thì cũng chẳng được gì. Đại Mạnh vẫn đang ở độ tuổi chưa thành niên, nhiều lắm là viết một bản kiểm điểm là xong.
Ba người vào nhà của La La. Bởi vì trong nhà không hề có bàn ghế, cho nên cả ba đành phải ngồi dưới chiếu để bàn bạc.
Tiến triển tiếp theo không có bao nhiêu bất ngờ. Ông Hưng răn đe Đại Mạnh một trận, đồng thời khuyên Đại Mạnh về sống với ông bà nội, tất nhiên hắn không nhắc hề tới câu chuyện ở ba tuần trước. Ông nội của Đại Mạnh đã hoàn toàn buông tay nên chỉ xen vào vài câu cho có lệ.
Cuối cùng, Đại Mạnh vẫn giữ vững lập trường của mình. Có thể nói, trên đời này đã không còn người có thể khuyên được hắn.
Ông Hai Anh đứng dậy, chăm chú nhìn Đại Mạnh. Ông thở dài và nói.
- Con cố gắng học lập, rồi thi vào Sào Nam hoặc Trần Quý Cáp nghe con!
Lời nói ông Hai Anh đã không còn chứa âm điệu ra lệnh như lúc trước.
Đại Mạnh biết trường Sào Nam và Trần Quý Cáp. Hai trường này đều là trường công lập, có tiếng giáo dục học sinh trung học phổ thông vô cùng tốt. Tuy nhiên hai trường này đều nằm ở hai nơi riêng biệt, trong đó trường Sào Nam thuộc huyện Duy Xuyên, còn Trần Quý Cáp nằm ở thị xã Hội An, nếu xét theo vị trí địa lý thì hai ngôi trường này cách nhau hơn năm mươi cây số.
Nhìn vẻ trông chờ của ông nội, Đại Mạnh đành phải gật đầu và nói.
- Được rồi, con hứa với ông nội là sẽ thi vào trường Trần Quý Cáp.
Ông Hai Anh gật đầu và cố gắng nở một nụ cười. Ông vui trước lời hứa của Đại Mạnh thế nhưng ông thật sự cười không nổi. Sau tất cả những chuyện xảy ra, dường như ông đã già thêm chục tuổi.
- Ông nội yên tâm, mẹ con ở bên mỹ sẽ gởi tiền về cho con.
Đại Mạnh nói câu này liền lặng người. Khi hắn nói về mẹ của mình, hắn hoàn toàn không còn đau khổ hay buồn bã như lúc trước, giống như hắn đã quét sạch những điều vớ vẩn. Tuy nhiên, hắn lặng người không phải vì điều này, mà là dường như hắn cảm ngộ được một cái gì đó.
Chân tình có và không, bình tĩnh đón nhận mới thấu hiểu được hạnh phúc và khổ đau.
Đáng tiếc, ông nội của Đại Mạnh không biết cháu của mình đang đốn ngộ. Ông ta tiếp tục nói.
- Vậy mẹ con sẽ gởi tiền cho ai? Con nghe lời của ông nội đi! Về ở với ông được không, trong nhà có cha có chú, có cô có bà, ai ai cũng lo lắng cho con hết.
- Thôi dừng ở đây đi, con sẽ không về đâu?
- Vì sao?
Đại Mạnh đứng lên và không trả lời câu hỏi vì sao. Nguyên nhân có lẽ là do hắn không biết bịa đặt như thế nào nữa. Thật ra, hắn về nhà nội cũng được, chỉ là hắn không thích, bên đó hắn không thân với ai hết. Và cho dù có thân đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không về. Bởi vì bây giờ hắn muốn tự do, muốn làm những việc mình thích.
Ông Hai Anh thở dài, rồi ra ngoài. Khuyên không được, dùng bạo lực cũng không xong, bây giờ ông đã hết cách rồi. Ban đầu ông có ý định dẫn thằng Phi là để nó lôi đầu thằng cháu về. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó, thầm thò thầm thụt của thằng con, ông liền biết nó không dám đụng vào Đại Mạnh. Thật ra, ông Hai Anh đã trách oan cho đứa con của mình, bởi vì ông chỉ biết Đại Mạnh ẩu đả với Mi rôm, chứ đâu biết được kỷ lục chấp hai mươi tám của Đại Mạnh.
Phi dê thấy cha của mình ra ngoài thì lập tức đi theo. Trong lúc hắn định khởi động xe máy thì một chiếc xe máy khác bỗng nhiên chạy tới.
Chiếc xe vừa tới có hai người. Phi dê đều biết hai người này. Đó chính là chị Lộc và chồng của chỉ. (chỉ = chị ấy: Đây là đại từ nhân xưng)
Chồng của Lộc tên là Thanh, bởi vì hắn rất mập cho nên anh em gọi hắn là Thanh mập. Khi Thanh mập chạy xe tới nơi, hắn thấy ba vợ và em vợ của mình đang đứng trước sân nhà thì liền lên tiếng hỏi.
- Có xảy ra chuyện gì không ba?
- Xảy ra chuyện gì là chuyện gì?
Ông Hai Anh không hiểu con rể của mình đang nói cái gì cho nên đành hỏi lại. Phi dê đứng bên cạnh hiểu ý của Thanh mập, vì thế lắc đầu, nhằm ra hiệu với người anh vợ.
Thanh mập thấy em vợ lắc đầu thì liền thở nhẹ một cái.
Lúc Thanh mập nghe tin Đại Mạnh đánh Mi rôm và bạn của Mi rôm thì vô cùng lo lắng. Hắn cảm thấy thằng này đã mất dạy như vậy, không khéo sẽ đánh luôn cả ông nội của mình.
- Ý của con là thằng Mạnh có chịu về nhà không? – Thanh nhanh nhảu lảng sang vấn đề khác.
Ông Hai Anh lắc đầu một cái, chứ cũng không nói thêm gì. Thanh mập hiểu rõ được cái lắc đầu của cha vợ, cho nên chửi to.
- Cái thằng mất dạy.
Ông Hai Anh đứng bên cạnh cũng không lên tiếng can ngăn. Ông không biết rằng, Thanh mập ghét Đại Mạnh từ lúc Hùng và Lan ly hôn. Bởi từ khi vụ việc đó xảy ra, Đại Mạnh chưa bao giờ trở về nhà nội, những lúc hắn và Đại Mạnh gặp mặt, thằng cháu này cũng chẳng thèm cúi đầu chào hắn.
- Về thôi ba, có thằng cháu như thế này thì vứt đi là vừa. Con mà có đứa cháu như thế này, con đã bóp mũi thả sông từ lâu.
Ông Hai Anh nghe vậy liền tức giận.
- Về thì về, nói gì kỳ vậy!
Thanh mập và Phi dế biết tính của ba mình cho nên nổ xe máy, chuẩn bị rời đi. Chỉ là Lộc đứng ở bên cạnh không muốn đi như thế. Mấy hôm nay, Lộc nghe rất nhiều lời nghị luận, bàn tán, chê bai về gia đình của mình. Ví như nhà này không biết dạy con cháu... ác nhất là có người nói: “nhà có thằng cháu đức tôn, vậy mà để nó lêu lêu lông lổng. Hơn nữa, hôm nay có một thằng bị Đại Mạnh đánh cho nên đứng chửi bới om sòm ở chỗ nhà bà Tư y tá.
- Thằng Mạnh đâu rồi, mau bước ra đây!
Ở bên trong nhà, Đại Mạnh nhìn ra ngoài sân. Bây giờ hắn đã cảm thấy cái nhà nội này vô cùng phiền phức. Hắn nhìn về phía La La và nói.
- Em dọn dẹp giúp anh!
La La gật đầu, không hề phản nghịch như lúc trước. Lộc đứng ở bên ngoài nghe thế liền chửi.
- Thằng mất dạy, chưa mọc lông tía mà bày đặt yêu với đương.
Lộc chửi xong, liền chỉ vào mặt của La La rồi quát.
- Con khốn kia, ra đây tao bảo.
La La ngổi dọn dẹp bên trong, nhìn ra ngoài, mặt sợ hãi nhưng vẫn không dám nhúc nhích. Nàng chưa đủ tuổi để đối mặt với người lớn, đặc biệt là gia đình của Đại Mạnh.
- Con đĩ, mày không nghe ta nói gì sao?
Nghe tiếng chửi, khuôn mặt của Đại Mạnh vô cùng âm trầm. Hắn bước ngay ra ngoài. Khi hắn vừa đứng đối diện với người cô ruột của mình, chưa kịp động tay xử lý mụ thì mụ đã xông tới. Ý định của Lộc bây giờ chính là bạt cho Đại Mạnh vài tai.
- Bốp! – Ngay khi Lộc vừa giờ tay lên thì Đại Mạnh đã sấn cho mụ một tát.
Má trái của Lộc lập tức hiện lên năm dấu tay đỏ chót. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, bởi không ai nghĩ tới tình huống này.
Thanh mập đang ngồi xe, liền nhảy xuống. Hắn quát lớn.
- Thằng mất dạy... mày dám đánh vợ tao hả!
Một câu chưa nói xong, thân thể mập mạp của Thanh đã sáp tới chỗ của Đại Mạnh. Chỉ là hắn chưa kịp đấm vào mặt của Đại Mạnh thì cơ thể của jawms đã bị đạp, rồi văng về sau hơn ba mét.
Ầm!
Thanh ngã chổng vó, bụng quằn quại vì cú đạp in ngay chỗ lỗ rốn.
- Thằng mất dạy, mày dám đánh chồng bà à!
“Bốp!”
Lộc vừa nói xong thì Đại Mạnh đã lao người tới, rồi tát thêm cho mụ một cái. Từ đó khuôn mặt của Lộc hiện đúng mười ngón tay và mỗi bên chia đều năm dấu.
- Ba ơi là ba ơi! Thằng Phi đâu rồi, mi để cho nó đánh tao thế à!
Lộc kêu thất thanh. Tuy nhiên Phi dê đứng bên cạnh vẫn không dám xông tới. Hắn nhìn về phía Đại Mạnh, sau đó lại quay sang nhìn anh chị của mình.
“Nếu biết thế, ta kể chuyện đánh đấm của Đại Mạnh cho rồi.”
Giờ phút này, Phi vô cùng hối hận. Khi hắn thấy Đại Mạnh hung tàn như vậy thì đã tin tưởng tất cả những lời đồn. Nếu như không phải vì sợ gia đình lo lắng thì hắn đã kể chuyện “một chấp hai mươi tám” cho mọi người nghe.
- Thôi dừng dừng...!
Phi dê nói xong ba chữ, liền chạy tới vị trí mà Thanh mập đang ngã nhào. Hắn đỡ anh rễ của mình lên, sau đó nhìn thằng cháu của mình và nói.
- Mạnh, con nghe chú, dừng ở đây là được rồi.
Đáng tiếc Phi dê vừa nói xong câu đó thì Thanh mập đã xông lên và phi chân vào người của Đại Mạnh. Hắn đã lớn tuổi, lo làm ăn, ít khi nào tụ tập vói bọn trẻ trong xóm, cho nên làm gì biết tới bản lĩnh của Đại Mạnh
“Bầm!”
“Ầm!”
Cú lấy thịt đè người của Thanh mập hoàn toàn vô hiệu. Thanh mập bị Đại Mạnh đấm một phát vào mặt, khiến cả người hắn liền lâng lâng, máu mũi xịt ra. Một giây sau, hắn không co không quậy, tinh thần của hắn hoàn toàn lâm vào bất tỉnh. Vợ của Thanh mập thấy tình hình không ổn vội vàng chạy tới. Mụ ta ngồi bệch xuống đất, ôm lấy chồng của mình, khóc lớn, kêu gào bớ cả làng xóm.
Lúc này, trước cổng nhà của La La đã tụ tập rất nhiều người. Đa số họ tới đây vì tò mò. Trong số đó có vài người biết chuyện xảy ra, cho nên chỉ chỏ.
“Thằng này mất dạy quá!”
Lộc ngồi ôm Thanh. Miệng khóc ô ô, tuy nhiên cũng không quên tung ra những câu chửi lời tục tĩu.
- Thằng chó, thằng chó, mày đợi đấy, mày đơi đấy...!
Ngay lúc này, mụ thấy La La đang thầm thò thầm thụt trước cửa cho nên liền mở miệng chửi.
- Con đĩ, mày nhìn cái gì, mày nhìn cái quần gì!
Đại Mạnh không thể nào nhịn được. Sát khí trong cơ thể của hắn tàn phá khắp mọi nơi. Những người xung quanh đều là người thương nên làm sao có thể chịu đựng được luồng khí lạnh lẽo này. Họ bắt đầu lùi về phía sau. Kể cả ông Hai Anh và Phi dê cũng phải đổ mồ hôi lạnh. Riêng Lộc thì phải co ro ôm lấy chồng của mình.
Đại Mạnh bước về phía Lộc, không một ai có thể ngăn cản hắn. Nãy giờ ông Hai Anh thường xông lên cản Đại Mạnh nhưng đều bị thằng cháu luồng lách né tránh, còn bây giờ chân cẳng của ông đã ghim nguyên một chỗ. Ông thật sự không biết tại sao mình lại không thể cất bước đi.
Ngay khi Đại Mạnh dự định đánh ngất bà cô khốn nạn của mình thì một chiếc xe năm mươi bỗng nhiên lao tới. Từ trên xe, một giọng nói uy nghiêm vọng ra xung quanh.
- Dừng lại!
Người tới chính là trưởng công an xã Diệp Đình Hưng. Lúc sáng, hắn được La La truyền tin, nhưng đang bận viêc nên không thể tới gặp Đại Mạnh. Không nghĩ là bây giờ tình hình lại căng go như thế này.
Đại Mạnh nhìn người tới. Đáng tiếc hắn chỉ nhìn một giây.
“Bốp!”
Bàn tay của Đại Mạnh đập vào thái dương của Lộc. Lộc kêu lên một tiếng đau đớn, rồi hôn mê bất tỉnh. Tất mọi người đều ngơ ngác nhìn, không ai nghĩ rằng, công an xã đã tới, thế mà Đại Mạnh vẫn cả gan làm loạn. Và cũng không ai tưởng tượng được rằng: “Chỉ với một cú tát tai, Lộc liền ngất xỉu”.
Ông Hưng thấy vậy, lòng ầm ầm tức giận. Đáng tiếc ông cũng chỉ tức giận, chứ chẳng biết đối phó với thằng nhóc này như thế nào cả.
Ông Hưng xuống xe, yêu cầu người dân giải tán, sau đó bảo Phi và nhờ vài người chở Thanh và Lộc tới bệnh viện xã Duy Vinh. Xong xuôi mọi việc, Hưng mời ông Hai Anh và Đại Mạnh vào nhà của La La.
Lúc này đã trễ, ông Hưng không muốn dẫn người tiến vào ủy ban xã. Huống chi chuyện này thuộc vào chuyện gia đình. Mà dù có đưa Đại Mạnh vào phòng làm việc của công an xã thì cũng chẳng được gì. Đại Mạnh vẫn đang ở độ tuổi chưa thành niên, nhiều lắm là viết một bản kiểm điểm là xong.
Ba người vào nhà của La La. Bởi vì trong nhà không hề có bàn ghế, cho nên cả ba đành phải ngồi dưới chiếu để bàn bạc.
Tiến triển tiếp theo không có bao nhiêu bất ngờ. Ông Hưng răn đe Đại Mạnh một trận, đồng thời khuyên Đại Mạnh về sống với ông bà nội, tất nhiên hắn không nhắc hề tới câu chuyện ở ba tuần trước. Ông nội của Đại Mạnh đã hoàn toàn buông tay nên chỉ xen vào vài câu cho có lệ.
Cuối cùng, Đại Mạnh vẫn giữ vững lập trường của mình. Có thể nói, trên đời này đã không còn người có thể khuyên được hắn.
Ông Hai Anh đứng dậy, chăm chú nhìn Đại Mạnh. Ông thở dài và nói.
- Con cố gắng học lập, rồi thi vào Sào Nam hoặc Trần Quý Cáp nghe con!
Lời nói ông Hai Anh đã không còn chứa âm điệu ra lệnh như lúc trước.
Đại Mạnh biết trường Sào Nam và Trần Quý Cáp. Hai trường này đều là trường công lập, có tiếng giáo dục học sinh trung học phổ thông vô cùng tốt. Tuy nhiên hai trường này đều nằm ở hai nơi riêng biệt, trong đó trường Sào Nam thuộc huyện Duy Xuyên, còn Trần Quý Cáp nằm ở thị xã Hội An, nếu xét theo vị trí địa lý thì hai ngôi trường này cách nhau hơn năm mươi cây số.
Nhìn vẻ trông chờ của ông nội, Đại Mạnh đành phải gật đầu và nói.
- Được rồi, con hứa với ông nội là sẽ thi vào trường Trần Quý Cáp.
Ông Hai Anh gật đầu và cố gắng nở một nụ cười. Ông vui trước lời hứa của Đại Mạnh thế nhưng ông thật sự cười không nổi. Sau tất cả những chuyện xảy ra, dường như ông đã già thêm chục tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.