Quyển 1 - Chương 38: San uy hiếp
Nghĩa Võ Đang
28/04/2014
Bốn ngày thấm thoát trôi qua, công việc của Đại Mạnh chỉ là dạo xe quanh thành phố Seattle. Có lẽ cũng nhờ vậy
mà hắn đã quên đi chuyện buồn trong lòng.
San vẫn đi cùng Đại Mạnh. Giờ đây cô không còn phải sợ sệt hay phải giữ vững tinh thần để chống chọi uy hiếp. Cô đã gia nhập hội vào hội của Rock và Đại Mạnh. Cô thực sự không muốn chút nào, thế nhưng Rock đã cho người cấy vào cơ thể của cô một con Chip sinh học, chỉ cần cô không phối hợp thì Rock sẽ kích hoạt nó ngay.
Mấy ngày trước, San có liên lạc với cha. Tuy nhiên, không phải là cô muốn cha tới đón về. Cô muốn đi dạo vài ngày. Lâu lắm rồi, cô chưa có được sự thoải mái như ngày hôm nay.
Tất nhiên, cha cô sẽ phản đối kịch liệt, chẳng ai muốn con mình đi cùng với những thành phần nguy hiểm cả. Nhưng nhờ sự thuyết phục kiên quyết của San, đồng thời dựa hơi từ Đại Mạnh và Rock nên cô đã thành công. Ken đồng ý cho San lưu lạc năm ngày, nếu sau năm ngày đó mà San không về thì ông sẽ ra tay.
Chuyện dựa hơi, San không hề bàn bạc với người nào cả, đây là do cô tự ý thiết kế. Đại Mạnh không biết điều này, dẫu biệt thì cũng chẳng liên quan tới hắn, San làm gì thì làm, miễn là đừng để bọn cảnh sát Mỹ làm phiền hắn. Thật ra, San đi cùng với hắn cũng tốt, bởi đây là một con tin có cấp bậc rất cao.
Ngày mai, Đại Mạnh sẽ rời nước Mỹ. Bởi vì hắn chẳng còn chuyện gì để làm nữa. Nếu như trong tâm trí hắn còn luẩn quẩn một hình ảnh thì hắn đã không còn ở đây.
Hôm nay, Vương Vô Quốc sẽ tổ chức đám cưới. Đại Mạnh chẳng hiểu tại sao người này lại muốn tổ chức sớm như vậy. Huống hai vết thương mà hắn ta bị súng vẫn chưa lành.
“Mà có lẽ như thế cũng tốt. Chuyện này nên kết thúc sớm thì tốt hơn.” Đại Mạnh nghĩ vu vơ.
----------
Nhà hàng Leveno là một nhà hàng cỡ trung bình, nằm gần công viên Hing Hay, được xây dựng cách đây bốn năm về trước. Mặc dù lúc mới đầu nhà hàng làm ăn rất tốt, thế nhưng vào năm năm trước, thành phố Seattle quy hoạch nên ảnh hưởng tới tốc độ phát triển của nhà hàng. Kể từ đó, nhà hàng phải mở thêm dịch vụ cho thuê mặt bằng để tổ chức các lễ tiệc, hội...
Theo thông lệ, các lễ đám cưới hay tiệc gặp mặt đều là do người bản địa hoặc phương tây tổ chức, chỉ là hôm nay nhà hàng có đôi chút khác biệt. Khắp nơi toàn là người Á Đông, chính xác là người Việt Nam định cư tại Mỹ.
Khoảng vào lúc 10h00, một chiếc xe màu đen, mang phong cách đám cưới phương Đông chạy tới. Ở bên trong, một người phụ nữ và một người đàn ông đang cầm tay và ngồi gần nhau. Từ trang phục, người ta có thể dễ dàng nhận ra, hai người chính là cô dâu và chú rể.
Chú rể tên là Vương Vô Quốc, mặc dù hắn ta chưa bình phục từ cái ngày gặp Đại Mạnh thế nhưng giờ đây hắn rất khỏe khắn, khuôn mặt vô cùng vui tươi. Có lẽ đây là do sức mạnh của tình yêu, từ niềm vui trong một ngày trọng đại.
Còn cô dâu chính là Võ Thị Lan, một người phụ nữ mới vừa bước chân vào đất Mỹ. Đối với tiệc đám cưới này, Lan thật sự rất bất ngờ, nhưng nói là vui thì cô chẳng có chút nào vui cả. Khuôn mặt của cô lúc nào cũng cười như không cười. Nhớ mấy hôm trước, khi cô gặp bạn bè của Vương Vô Quốc thì đa số họ nhìn cô bằng một con mắt rất khó chịu. Có vẻ như họ ganh tị, hoặc họ nghĩ rằng cô ham giàu nên dụ dỗ Việt Kiều.
Cô không quan tâm điều đó. Đến chuyện Vương Vô Quốc bị té đến gãy tay thì cô cũng chẳng nghi ngờ bao nhiêu. Thứ mà cô đang đau đớn nhất trong lòng chính là đứa con của cô.
Mấy hôm trước, Lan gọi điện thoại về nhà rất nhiều. Bên đó, ai ai cũng biết cô đã sang mỹ và sắp cưới chồng, tuy mọi người rất bất ngờ nhưng đều vui vẻ, chúc mừng cô. Đáng tiếc, Lan vẫn chưa nghe được giọng nói của Đại Mạnh. Nghe thằng Mi nói rằng, Đại Mạnh không muốn gặp mẹ. Lan đâu biết rằng, Mi sợ cô lo lắng chuyện Đại Mạnh bỏ nhà ra đi nên đã giấu giếm cô.
Lan thở dài , rồi nhìn sang Vương Vô Quốc. Vương Vô Quốc biết ý, liền nói.
- Hôm nay là ngày vui, em đừng nghĩ nhiều nữa.
Nói xong câu đó, hắn cố gắng dùng tay trái để móc chiếc điện thoại trong túi ra.
- Hay là em điện thoại về nhà đi!
- Được rồi, cảm ơn anh!
Lan nhận lấy điện thoại và bắt đầu bấm số. Khoảng mười giây sau, bên kia nhấc mấy nói “Alo”.
- Mi đó à, chị đây!
- Ừ, bên đó tổ chức đám cưới chưa vậy? – Mi trả lời.
- Ừ, cũng sắp rồi. Mà có chị Ta ở đó không? – Lan nói.
- Chị gọi số chị Ta đi. Bên này đang là giờ khuya mà chị. – Mi đáp lại.
- À, chị quên mất. Nếu vậy thì thôi, chị Ta cũng không có điện thoại, gọi vào nhà hàng xóm phiền lắm. – Lan thở dài.
- Ừ, thế thì để lúc khác rồi gọi. À, mà em chúc chị trăm năm hạnh phúc nhé. Ở bên đó xa qua, em cũng không biết làm gì cả. – Mi cười nói.
- Ừ, cảm ơn em, chị biết điều này mà. Chị đi cũng đột ngột quá!
Lan cố gắng nở nụ cười, rồi hỏi tiếp.
- Đại Mạnh đang ngủ hở em?
- Ừ, nó đang ngủ chị à? Em đi gọi nó dậy nhé! – Mi nói dối mà không chút nhíu mày.
- Thôi, để nó ngủ đi em. Chị gọi để hỏi chút thôi, chứ chắc nó cũng không muốn gặp chị.
Lan tiếp tục thở dài. Ở bên cạnh Lan, Vương Vô Quốc cũng thở dài theo. Mặc dù hắn không nghe bên kia nói gì nhưng hắn hiểu là người ta đang lừa Lan, chẳng qua là hắn không muốn chen lời vào, bởi vì như thế cũng tốt.
- Thôi, em ngủ đi, có gì thì gọi lại sau nhé! – Lan nói.
- Vâng, em đi ngủ đây, cho em gởi lời thăm anh Quốc nhé. – Mi cười nói.
- Ừ, em ngủ đi!
Lan nói xong, liền đưa điện thoại rời khỏi lỗ tai. Sau đó, cô nhìn chiếc điện thoại vài giây, rồi mới bấm vào nút màu đỏ.
Cánh cửa xe mở ra, cô dâu và chú rể từ từ cầm tay nhau, sánh bước bên nhau. Ở bên trong, bạn bè và người thân của Vương Vô Quốc thấy thế liền bước ra chúc mừng, mặc dù đa số đều thắc mắc việc cô dâu và chú rể ngồi trong xe quá lâu, thế nhưng không ai lên tiếng hỏi cả.
Đối diện với rất nhiều người đang bước tới và chúc mừng, Vương Vô Quốc liền lên tiếng nói.
- Cảm ơn mọi người đã chung vui cùng với Quốc. Thế nhưng, Quốc vừa mới bị té gãy cả hai tay nên không dám cử động nhiều. Vậy mong, mọi người chú ý và nhẹ tay giúp, kẻo Quốc khóc trong ngày vui.
Mọi người nghe Vô Quốc nói liền cười rầm rộ lên. Rồi sau đó, mọi người mới bắt đầu hỏi han và bàn tán. Đâu đâu cũng bắt đầu những câu hỏi đời thương như “sao Quốc gãy tay mà không dời ngày cưới”, “làm gì mà ham cưới vợ thế”, “mấy ngày nữa thì sẽ lành”, “tay gẫy thì làm sao mà động phòng” , “vợ cũ có tới đây không” ...
Ở cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen đang đậu trước nhà hàng. Ở bên trong xe có hai người, một là tiểu thư San và một là Đại Mạnh.
Tiểu thư San đang trầm tư thắc mắc, tại sao Đại Mạnh lại đậu xe ở đây. Đại Mạnh không hề chú ý tới San, ánh mắt hắn đang nhìn về phía nhà hàng. Hắn không phải soi mói những vị khách trong nhà hàng, mà đang chờ đợi để nhìn một người.
Khi hình ảnh cô dâu xuất hiện, bàn tay của Đại Mạnh run lên, vô lăng lái dường như cũng muốn dao động theo. Hắn thật sự có trăm lời muốn nói. Hắn muốn chạy đến ngăn cản nhưng mà hắn vẫn không làm được, đó là sự lựa chọc của người ta.
Chỉ nhìn và nhìn khuôn mặt người phụ đàn cười vui trước đám đông. Tim Đại Mạnh co thắt lại, nước mắt như muốn chảy ra. Một nguồn cảm giác đau đớn trong tâm khảm bùng lên khiến cho hắn khẽ nhắm mắt lại. Hắn không muốn khóc nữa.
- Anh đang khóc à?
Ngồi bên cạnh Đại Mạnh, tiểu thư San thấy vẻ bất thường của Đại Mạnh thì liền hỏi thăm. Chỉ là Đại Mạnh vẫn cứ nhìn mà không hề trả lời.
- Tôi biết rồi, cô đó là người yêu của anh. Ha... – Tiểu thư San định cười to nhưng cảm thấy không gian chợt lạnh lẽo nên đành phải ngậm miệng. Chỉ là, cô đã hiểu những chuyện xảy ra.
Đại Mạnh không nói một câu. Chiếc xe im lặng chuyển bánh. Từ phía nhà hàng, nhiều người nhìn về chiếc xe đang rời đi với vẻ khó hiểu. Tại sao người ta lại đậu xe ở khu vực này. Bỗng Lan nhìn nhìn chiếc xe thật lâu, dường như nàng linh cảm thấy điều gì đó. Còn Vô Quốc thì nhíu nhíu mày, hắn đoán được kẻ ngồi trên xe là ai.
-------
17h , tại tầng ba, toà nhà Griffin có ba người, gồm hai nam một nữ. Họ đang ngồi ăn tối, bữa ăn này có thể nói là tiệc chia tay giữa bọn họ. Họ vừa ăn vừa trao đổi những vấn đề trong cuộc sống, thế nhưng chỉ có hai người nam nói chuyện, còn người nữ ít bao giờ chen miệng vào.
Khoảng mười lăm phút sau, khi bữa ăn đã gần như xong , người thanh niên lên tiếng.
- Có thể cho tôi mượn ít tiền được không?
- Có thể. – Người đàn ông trả lời.
- Vậy cảm ơn anh. – Người thanh niên nói.
- Không có gì. – Người đàn ông mỉm cười.
Chỉ là người con gái ngồi bên cạnh thì không dễ dãi như thế. Nàng xuề môi, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường. Kẻ này quả thật rất vô sỉ và khốn nạn, đã không biết kiếm tiền rồi lại chẳng có một chút khí khái của đàn ông. Hắn ta bán đồ của nàng rồi lại mượn tiền của người khác. Sao trên đời này lại có người bần như thế? Chẳng lẽ với thực lực của bản thân, hắn không biết cách tự kiếm tiền à, chẳng lẽ chỉ biết đòi mỏ thôi sao?
Rock và Đại Mạnh tiếp tục dừng những món tráng miệng mà không hề liếc San một cái. Khoảng lâu sau đó, Rock lên tiếng.
- Nói thật là tôi vẫn rất khó hiểu. Cậu chưa bao giờ sang Algeria, vậy tại sao lại qua đó tìm người. Cậu tìm ở đâu và tìm bằng cách nào? – Rock nói đến đây, liền dừng lại, nhằm chờ câu trả lời của Đại Mạnh. Thật ra hắn muốn hỏi thêm là, có phải cậu muốn tới Sahara không. Bởi hắn biết nơi mà Đại Mạnh tới rất gần với sa mạc Sahara. Hắn lo lắng là Đại Mạnh muốn xâm nhập vào hai trung tâm huấn luyện sát thủ.
Đại Mạnh nhìn Rock một chút rồi nói.
- Tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì. Thật ra cũng chẳng có gì phải giấu giếm. Tôi muốn đến Sahara vì muốn tìm sư phụ của tôi. Còn cách tìm sư phụ thì không thể nói cho anh được.
- Được rồi, nếu thế thì tôi không cần phải nghĩ nhiều. Cậu cứ nghĩ ngơi cho khỏe.Tôi sẽ đi chuẩn bị một số giấy tờ cần thiết.
Rock nói xong, liền rời khỏi bàn ăn. Để lại Đại Mạnh và San ngồi đó, chờ người khác đến dọn dẹp.
Một khoảng lâu sau đó, San lên tiếng đề xóa tan bầu không khí.
- Mấy ngày trước, Vương Vô QUốc đã khai hết mọi thứ, thế nên anh không cần phải giấu giếm tôi. Tôi biết ...
Đại Mạnh nghe thế thì hừ lạnh một tiếng, rồi bước ra cửa sổ. Nếu như Rock không nói chuyện lời khai của Vương Vô Quốc thì Đại Mạnh đã bị cô gái này qua mặt. Thật ra, hắn cũng khá bất ngờ về những lời khai của Vương Vô Quốc. Đại Mạnh cứ nghĩ Vương Vô Quốc sẽ nói tất cả sự thật, từ đó hắn sẽ đón nhận rất nhiều sự quan tâm vớ vẩn và những rắc rối không cần thiết. Đối với những rắc rối này, hắn rất đau đầu nhưng không lo lắng nhiều, dù sao thì hắn cũng chẳng còn gì để mất.
Đại Mạnh biết, khi hắn hai mươi tuổi thì hắn phải chết. Năm xưa, khi cha mẹ ly hôn, hắn cũng coi tu luyện là việc vui đùa, chứ chưa nghĩ tới ý định tìm chết. Nhưng lúc mẹ hắn sang Mỹ thì hắn đã phá rách tầng ngăn cách trong cơ thể. Thật khó hiểu, hắn không biết tại sao mình lại muốn chết.
Thấy Đại Mạnh im lặng suy nghĩ, cô gái tiếp tục mở miệng châm chọc.
- Thật ra anh không cần phải đau buồn? Người phụ nữ cũng đã lớn tuổi rồi. Huống chi người ta đã tổ chức đám cưới rồi, có lẽ sau này sẽ rất hạnh phúc, anh không nên ăn ghen ở tức, tình yêu là phải hy sinh. Huống chi, một người như anh thì làm sao đem lại hạnh phúc cho kẻ khác.
- Cô cút khỏi đây ngay! – Đại Mạnh quát lên.
- Có cần phải thế nóng nảy thế không? Tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?
Lần này, Đại Mạnh thực sự tức giận. Không gian bên cạnh lập tức âm u, lạnh lẽo. San cảm thấy thế, liền im miệng, rồi rụt người về đằng sau.
- Anh muốn làm gì?
Trả lời San là một tiếng hừ, đồng thời một bàn tay đập về khuôn mặt của cô.
- Aaaaaa...! – San kêu lên dữ dội, mắt nhắm riết theo phản xạ không điều kiện.
Bàn tay của Đại Mạnh ấp vào khuôn mặt của San. Trong khoảng khoắc tiếp xúc, bỗng nhiên lại rút trở về. San vẫn nhắm mắt nhưng cảm thấy khuôn mặt không bị đau thì đầu óc liền hừ một tiếng.
- Đáng ghét, lại hù ta!
Đại Mạnh bước ra khỏi phòng, đúng lúc này San mở miệng rống lên.
- Anh tưởng tôi không có cách sao. Anh đừng quên là Vương Vô Quốc nhé. Tôi sẽ thẩm tra hắn thật kỹ lưỡng, ở đó mà nói dối với cha tôi.
Đại Mạnh đứng lại. San cười khuẩy lên.
- Hơ hơ, tưởng tôi không có cách tìm được anh sau. Tôi có trăm ngàn phương pháp để đối phó với anh. Hơ hơ hơ...
“Vậy sao?” Đại Mạnh quay lại nhìn San, nhíu nhíu mày. Hắn không sợ bị tiết lộ, dù sao cũng chẳng có gì quan trọng cả. Vấn đề là hắn không thích bị tiết lộ, cũng như rất ghét bị uy hiếp.
San vẫn đi cùng Đại Mạnh. Giờ đây cô không còn phải sợ sệt hay phải giữ vững tinh thần để chống chọi uy hiếp. Cô đã gia nhập hội vào hội của Rock và Đại Mạnh. Cô thực sự không muốn chút nào, thế nhưng Rock đã cho người cấy vào cơ thể của cô một con Chip sinh học, chỉ cần cô không phối hợp thì Rock sẽ kích hoạt nó ngay.
Mấy ngày trước, San có liên lạc với cha. Tuy nhiên, không phải là cô muốn cha tới đón về. Cô muốn đi dạo vài ngày. Lâu lắm rồi, cô chưa có được sự thoải mái như ngày hôm nay.
Tất nhiên, cha cô sẽ phản đối kịch liệt, chẳng ai muốn con mình đi cùng với những thành phần nguy hiểm cả. Nhưng nhờ sự thuyết phục kiên quyết của San, đồng thời dựa hơi từ Đại Mạnh và Rock nên cô đã thành công. Ken đồng ý cho San lưu lạc năm ngày, nếu sau năm ngày đó mà San không về thì ông sẽ ra tay.
Chuyện dựa hơi, San không hề bàn bạc với người nào cả, đây là do cô tự ý thiết kế. Đại Mạnh không biết điều này, dẫu biệt thì cũng chẳng liên quan tới hắn, San làm gì thì làm, miễn là đừng để bọn cảnh sát Mỹ làm phiền hắn. Thật ra, San đi cùng với hắn cũng tốt, bởi đây là một con tin có cấp bậc rất cao.
Ngày mai, Đại Mạnh sẽ rời nước Mỹ. Bởi vì hắn chẳng còn chuyện gì để làm nữa. Nếu như trong tâm trí hắn còn luẩn quẩn một hình ảnh thì hắn đã không còn ở đây.
Hôm nay, Vương Vô Quốc sẽ tổ chức đám cưới. Đại Mạnh chẳng hiểu tại sao người này lại muốn tổ chức sớm như vậy. Huống hai vết thương mà hắn ta bị súng vẫn chưa lành.
“Mà có lẽ như thế cũng tốt. Chuyện này nên kết thúc sớm thì tốt hơn.” Đại Mạnh nghĩ vu vơ.
----------
Nhà hàng Leveno là một nhà hàng cỡ trung bình, nằm gần công viên Hing Hay, được xây dựng cách đây bốn năm về trước. Mặc dù lúc mới đầu nhà hàng làm ăn rất tốt, thế nhưng vào năm năm trước, thành phố Seattle quy hoạch nên ảnh hưởng tới tốc độ phát triển của nhà hàng. Kể từ đó, nhà hàng phải mở thêm dịch vụ cho thuê mặt bằng để tổ chức các lễ tiệc, hội...
Theo thông lệ, các lễ đám cưới hay tiệc gặp mặt đều là do người bản địa hoặc phương tây tổ chức, chỉ là hôm nay nhà hàng có đôi chút khác biệt. Khắp nơi toàn là người Á Đông, chính xác là người Việt Nam định cư tại Mỹ.
Khoảng vào lúc 10h00, một chiếc xe màu đen, mang phong cách đám cưới phương Đông chạy tới. Ở bên trong, một người phụ nữ và một người đàn ông đang cầm tay và ngồi gần nhau. Từ trang phục, người ta có thể dễ dàng nhận ra, hai người chính là cô dâu và chú rể.
Chú rể tên là Vương Vô Quốc, mặc dù hắn ta chưa bình phục từ cái ngày gặp Đại Mạnh thế nhưng giờ đây hắn rất khỏe khắn, khuôn mặt vô cùng vui tươi. Có lẽ đây là do sức mạnh của tình yêu, từ niềm vui trong một ngày trọng đại.
Còn cô dâu chính là Võ Thị Lan, một người phụ nữ mới vừa bước chân vào đất Mỹ. Đối với tiệc đám cưới này, Lan thật sự rất bất ngờ, nhưng nói là vui thì cô chẳng có chút nào vui cả. Khuôn mặt của cô lúc nào cũng cười như không cười. Nhớ mấy hôm trước, khi cô gặp bạn bè của Vương Vô Quốc thì đa số họ nhìn cô bằng một con mắt rất khó chịu. Có vẻ như họ ganh tị, hoặc họ nghĩ rằng cô ham giàu nên dụ dỗ Việt Kiều.
Cô không quan tâm điều đó. Đến chuyện Vương Vô Quốc bị té đến gãy tay thì cô cũng chẳng nghi ngờ bao nhiêu. Thứ mà cô đang đau đớn nhất trong lòng chính là đứa con của cô.
Mấy hôm trước, Lan gọi điện thoại về nhà rất nhiều. Bên đó, ai ai cũng biết cô đã sang mỹ và sắp cưới chồng, tuy mọi người rất bất ngờ nhưng đều vui vẻ, chúc mừng cô. Đáng tiếc, Lan vẫn chưa nghe được giọng nói của Đại Mạnh. Nghe thằng Mi nói rằng, Đại Mạnh không muốn gặp mẹ. Lan đâu biết rằng, Mi sợ cô lo lắng chuyện Đại Mạnh bỏ nhà ra đi nên đã giấu giếm cô.
Lan thở dài , rồi nhìn sang Vương Vô Quốc. Vương Vô Quốc biết ý, liền nói.
- Hôm nay là ngày vui, em đừng nghĩ nhiều nữa.
Nói xong câu đó, hắn cố gắng dùng tay trái để móc chiếc điện thoại trong túi ra.
- Hay là em điện thoại về nhà đi!
- Được rồi, cảm ơn anh!
Lan nhận lấy điện thoại và bắt đầu bấm số. Khoảng mười giây sau, bên kia nhấc mấy nói “Alo”.
- Mi đó à, chị đây!
- Ừ, bên đó tổ chức đám cưới chưa vậy? – Mi trả lời.
- Ừ, cũng sắp rồi. Mà có chị Ta ở đó không? – Lan nói.
- Chị gọi số chị Ta đi. Bên này đang là giờ khuya mà chị. – Mi đáp lại.
- À, chị quên mất. Nếu vậy thì thôi, chị Ta cũng không có điện thoại, gọi vào nhà hàng xóm phiền lắm. – Lan thở dài.
- Ừ, thế thì để lúc khác rồi gọi. À, mà em chúc chị trăm năm hạnh phúc nhé. Ở bên đó xa qua, em cũng không biết làm gì cả. – Mi cười nói.
- Ừ, cảm ơn em, chị biết điều này mà. Chị đi cũng đột ngột quá!
Lan cố gắng nở nụ cười, rồi hỏi tiếp.
- Đại Mạnh đang ngủ hở em?
- Ừ, nó đang ngủ chị à? Em đi gọi nó dậy nhé! – Mi nói dối mà không chút nhíu mày.
- Thôi, để nó ngủ đi em. Chị gọi để hỏi chút thôi, chứ chắc nó cũng không muốn gặp chị.
Lan tiếp tục thở dài. Ở bên cạnh Lan, Vương Vô Quốc cũng thở dài theo. Mặc dù hắn không nghe bên kia nói gì nhưng hắn hiểu là người ta đang lừa Lan, chẳng qua là hắn không muốn chen lời vào, bởi vì như thế cũng tốt.
- Thôi, em ngủ đi, có gì thì gọi lại sau nhé! – Lan nói.
- Vâng, em đi ngủ đây, cho em gởi lời thăm anh Quốc nhé. – Mi cười nói.
- Ừ, em ngủ đi!
Lan nói xong, liền đưa điện thoại rời khỏi lỗ tai. Sau đó, cô nhìn chiếc điện thoại vài giây, rồi mới bấm vào nút màu đỏ.
Cánh cửa xe mở ra, cô dâu và chú rể từ từ cầm tay nhau, sánh bước bên nhau. Ở bên trong, bạn bè và người thân của Vương Vô Quốc thấy thế liền bước ra chúc mừng, mặc dù đa số đều thắc mắc việc cô dâu và chú rể ngồi trong xe quá lâu, thế nhưng không ai lên tiếng hỏi cả.
Đối diện với rất nhiều người đang bước tới và chúc mừng, Vương Vô Quốc liền lên tiếng nói.
- Cảm ơn mọi người đã chung vui cùng với Quốc. Thế nhưng, Quốc vừa mới bị té gãy cả hai tay nên không dám cử động nhiều. Vậy mong, mọi người chú ý và nhẹ tay giúp, kẻo Quốc khóc trong ngày vui.
Mọi người nghe Vô Quốc nói liền cười rầm rộ lên. Rồi sau đó, mọi người mới bắt đầu hỏi han và bàn tán. Đâu đâu cũng bắt đầu những câu hỏi đời thương như “sao Quốc gãy tay mà không dời ngày cưới”, “làm gì mà ham cưới vợ thế”, “mấy ngày nữa thì sẽ lành”, “tay gẫy thì làm sao mà động phòng” , “vợ cũ có tới đây không” ...
Ở cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen đang đậu trước nhà hàng. Ở bên trong xe có hai người, một là tiểu thư San và một là Đại Mạnh.
Tiểu thư San đang trầm tư thắc mắc, tại sao Đại Mạnh lại đậu xe ở đây. Đại Mạnh không hề chú ý tới San, ánh mắt hắn đang nhìn về phía nhà hàng. Hắn không phải soi mói những vị khách trong nhà hàng, mà đang chờ đợi để nhìn một người.
Khi hình ảnh cô dâu xuất hiện, bàn tay của Đại Mạnh run lên, vô lăng lái dường như cũng muốn dao động theo. Hắn thật sự có trăm lời muốn nói. Hắn muốn chạy đến ngăn cản nhưng mà hắn vẫn không làm được, đó là sự lựa chọc của người ta.
Chỉ nhìn và nhìn khuôn mặt người phụ đàn cười vui trước đám đông. Tim Đại Mạnh co thắt lại, nước mắt như muốn chảy ra. Một nguồn cảm giác đau đớn trong tâm khảm bùng lên khiến cho hắn khẽ nhắm mắt lại. Hắn không muốn khóc nữa.
- Anh đang khóc à?
Ngồi bên cạnh Đại Mạnh, tiểu thư San thấy vẻ bất thường của Đại Mạnh thì liền hỏi thăm. Chỉ là Đại Mạnh vẫn cứ nhìn mà không hề trả lời.
- Tôi biết rồi, cô đó là người yêu của anh. Ha... – Tiểu thư San định cười to nhưng cảm thấy không gian chợt lạnh lẽo nên đành phải ngậm miệng. Chỉ là, cô đã hiểu những chuyện xảy ra.
Đại Mạnh không nói một câu. Chiếc xe im lặng chuyển bánh. Từ phía nhà hàng, nhiều người nhìn về chiếc xe đang rời đi với vẻ khó hiểu. Tại sao người ta lại đậu xe ở khu vực này. Bỗng Lan nhìn nhìn chiếc xe thật lâu, dường như nàng linh cảm thấy điều gì đó. Còn Vô Quốc thì nhíu nhíu mày, hắn đoán được kẻ ngồi trên xe là ai.
-------
17h , tại tầng ba, toà nhà Griffin có ba người, gồm hai nam một nữ. Họ đang ngồi ăn tối, bữa ăn này có thể nói là tiệc chia tay giữa bọn họ. Họ vừa ăn vừa trao đổi những vấn đề trong cuộc sống, thế nhưng chỉ có hai người nam nói chuyện, còn người nữ ít bao giờ chen miệng vào.
Khoảng mười lăm phút sau, khi bữa ăn đã gần như xong , người thanh niên lên tiếng.
- Có thể cho tôi mượn ít tiền được không?
- Có thể. – Người đàn ông trả lời.
- Vậy cảm ơn anh. – Người thanh niên nói.
- Không có gì. – Người đàn ông mỉm cười.
Chỉ là người con gái ngồi bên cạnh thì không dễ dãi như thế. Nàng xuề môi, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường. Kẻ này quả thật rất vô sỉ và khốn nạn, đã không biết kiếm tiền rồi lại chẳng có một chút khí khái của đàn ông. Hắn ta bán đồ của nàng rồi lại mượn tiền của người khác. Sao trên đời này lại có người bần như thế? Chẳng lẽ với thực lực của bản thân, hắn không biết cách tự kiếm tiền à, chẳng lẽ chỉ biết đòi mỏ thôi sao?
Rock và Đại Mạnh tiếp tục dừng những món tráng miệng mà không hề liếc San một cái. Khoảng lâu sau đó, Rock lên tiếng.
- Nói thật là tôi vẫn rất khó hiểu. Cậu chưa bao giờ sang Algeria, vậy tại sao lại qua đó tìm người. Cậu tìm ở đâu và tìm bằng cách nào? – Rock nói đến đây, liền dừng lại, nhằm chờ câu trả lời của Đại Mạnh. Thật ra hắn muốn hỏi thêm là, có phải cậu muốn tới Sahara không. Bởi hắn biết nơi mà Đại Mạnh tới rất gần với sa mạc Sahara. Hắn lo lắng là Đại Mạnh muốn xâm nhập vào hai trung tâm huấn luyện sát thủ.
Đại Mạnh nhìn Rock một chút rồi nói.
- Tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì. Thật ra cũng chẳng có gì phải giấu giếm. Tôi muốn đến Sahara vì muốn tìm sư phụ của tôi. Còn cách tìm sư phụ thì không thể nói cho anh được.
- Được rồi, nếu thế thì tôi không cần phải nghĩ nhiều. Cậu cứ nghĩ ngơi cho khỏe.Tôi sẽ đi chuẩn bị một số giấy tờ cần thiết.
Rock nói xong, liền rời khỏi bàn ăn. Để lại Đại Mạnh và San ngồi đó, chờ người khác đến dọn dẹp.
Một khoảng lâu sau đó, San lên tiếng đề xóa tan bầu không khí.
- Mấy ngày trước, Vương Vô QUốc đã khai hết mọi thứ, thế nên anh không cần phải giấu giếm tôi. Tôi biết ...
Đại Mạnh nghe thế thì hừ lạnh một tiếng, rồi bước ra cửa sổ. Nếu như Rock không nói chuyện lời khai của Vương Vô Quốc thì Đại Mạnh đã bị cô gái này qua mặt. Thật ra, hắn cũng khá bất ngờ về những lời khai của Vương Vô Quốc. Đại Mạnh cứ nghĩ Vương Vô Quốc sẽ nói tất cả sự thật, từ đó hắn sẽ đón nhận rất nhiều sự quan tâm vớ vẩn và những rắc rối không cần thiết. Đối với những rắc rối này, hắn rất đau đầu nhưng không lo lắng nhiều, dù sao thì hắn cũng chẳng còn gì để mất.
Đại Mạnh biết, khi hắn hai mươi tuổi thì hắn phải chết. Năm xưa, khi cha mẹ ly hôn, hắn cũng coi tu luyện là việc vui đùa, chứ chưa nghĩ tới ý định tìm chết. Nhưng lúc mẹ hắn sang Mỹ thì hắn đã phá rách tầng ngăn cách trong cơ thể. Thật khó hiểu, hắn không biết tại sao mình lại muốn chết.
Thấy Đại Mạnh im lặng suy nghĩ, cô gái tiếp tục mở miệng châm chọc.
- Thật ra anh không cần phải đau buồn? Người phụ nữ cũng đã lớn tuổi rồi. Huống chi người ta đã tổ chức đám cưới rồi, có lẽ sau này sẽ rất hạnh phúc, anh không nên ăn ghen ở tức, tình yêu là phải hy sinh. Huống chi, một người như anh thì làm sao đem lại hạnh phúc cho kẻ khác.
- Cô cút khỏi đây ngay! – Đại Mạnh quát lên.
- Có cần phải thế nóng nảy thế không? Tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?
Lần này, Đại Mạnh thực sự tức giận. Không gian bên cạnh lập tức âm u, lạnh lẽo. San cảm thấy thế, liền im miệng, rồi rụt người về đằng sau.
- Anh muốn làm gì?
Trả lời San là một tiếng hừ, đồng thời một bàn tay đập về khuôn mặt của cô.
- Aaaaaa...! – San kêu lên dữ dội, mắt nhắm riết theo phản xạ không điều kiện.
Bàn tay của Đại Mạnh ấp vào khuôn mặt của San. Trong khoảng khoắc tiếp xúc, bỗng nhiên lại rút trở về. San vẫn nhắm mắt nhưng cảm thấy khuôn mặt không bị đau thì đầu óc liền hừ một tiếng.
- Đáng ghét, lại hù ta!
Đại Mạnh bước ra khỏi phòng, đúng lúc này San mở miệng rống lên.
- Anh tưởng tôi không có cách sao. Anh đừng quên là Vương Vô Quốc nhé. Tôi sẽ thẩm tra hắn thật kỹ lưỡng, ở đó mà nói dối với cha tôi.
Đại Mạnh đứng lại. San cười khuẩy lên.
- Hơ hơ, tưởng tôi không có cách tìm được anh sau. Tôi có trăm ngàn phương pháp để đối phó với anh. Hơ hơ hơ...
“Vậy sao?” Đại Mạnh quay lại nhìn San, nhíu nhíu mày. Hắn không sợ bị tiết lộ, dù sao cũng chẳng có gì quan trọng cả. Vấn đề là hắn không thích bị tiết lộ, cũng như rất ghét bị uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.