Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1056: Cho một con đường sống.
Hạ Nhiễm Tuyết
07/07/2019
Hạ Dĩ Hiên muốn phủ nhận nhưng cái video kia vẫn phát ra âm thanh của cô, giờ cô có nói nhiều lần ‘không phải’ cũng vô dụng vì chứng cứ ở
ngay trước mắt như vậy. Cô cũng không ngờ vậy mà Tống Uyển cũng dám ghi
hình, cũng dám công khai đoạn video ở ngay lúc này.
“Là bà, bà vì cái gì mà lại làm như vậy?” Cô đột nhiên quay sang Tống Uyển, gào lớn với bà.
Lúc này trong hội trường đã sớm không có người thừa, chỉ còn vài người nhà, nếu không gièm pha như vậy ngày mai tất nhiên có thể đủ oanh động hơn nửa quốc gia.
Tống Uyển đi ra, bà đứng trước mặt hạ dĩ hiên, sau đó ‘bốp’ một tiếng cho Hạ Dĩ Hiên một cái tát thật mạnh.
“Đây là tôi đánh cho chính mình.” Nói xong, bà lại vươn tay, một cái tát lại vung tới. “Đây là tôi thay con trai tôi đánh.” Sau đó động tác bà cũng chưa dừng lại. “Đây là tôi thay Hạ Nhược Tâm đánh, tuy rằng cô ấy có lẽ không cần.”
Hạ Minh Chính ở bên chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái mình bị đánh, ông biết Dĩ Hiên bị như vậy là xứng đáng, là nó đáng chết. Nhưng rốt cuộc đây là con gái mình, sao ông có thể nhẫn tâm.
Tống Uyển đột nhiên phá lên cười nhưng nước mắt bà lại không ngừng lăn xuống. Bà tiến lên, lại một tay tát lên mặt Hạ Dĩ Hiên, nhiều ngày chịu đựng như vậy với bà là đủ rồi, thật sự chịu đủ sự uy hiếp của cô gái này.
Còn may bà đã tỉnh lại, bà tình nguyện cả đời này bị con trai cùng chồng oán hận cũng sẽ không để cô gái này gây tổn thương tới tới một sợi lông người nhà bà.
“A Luật…” Tống Uyển đã đi tới, bà khó có thể đối diện với con trai mình. “Mẹ xin lỗi con, là mẹ làm mất Tiểu Vũ Điểm, là mẹ không tốt. Cũng là mẹ vì trốn tránh mới đem Hạ Nhược Tâm đẩy xuống biển, cũng là mẹ cùng Hạ Dĩ Hiên đã cùng nhau làm những chuyện đó, là Hạ Dĩ Hiên làm mẹ bị thương nhưng mẹ không dám nói, mẹ không dám nói…”
Bà nói, ôm lấy đầu mình ngồi xổm xuống.
Sở Giang vươn tay ôm chặt lấy người Tống Uyển, hốc mắt ông cũng đỏ lên, một phần vì cháu gái đã bị mất, về phần các còn là vì Tống Uyển, lúc tỉnh dậy chẳng những bà phải đối mặt với vết thương thân thể mà còn phải chịu Hạ Dĩ Hiên uy hiếp, từ nhỏ đến lớn bà đều chưa từng phải chịu nhiều khổ ăn nhiều mệt như vậy.
Dù bà có sai thì cũng là sai với bọn họ, không đáng bị một người như Hạ Dĩ Hien khi dễ như vậy, ai có thể nghĩ đến mỗi ngày đối mặt với kẻ thù lúc trước giết mình mà còn phải cười, còn phải chịu chỉ trích. Nhớ tới, trong lòng Sở Giang đều rất khó chịu, rất hận.
Sở Luật cũng ngồi xổm thân mình xuống, môi anh khẽ run run, anh chỉ muốn biết, chỉ muốn xác định.
Tiểu Vũ Điểm của anh thật sự mất sao? Vì sao bé mất?
Con gái anh, con gái nhỏ của anh bị mất như thế nào?
Tống Uyển nắm chặt tay Sở Giang, dường như là khóc không thành tiếng.
“Mẹ mang theo cháu cùng Hương Hương đi ra ngoài chơi, mẹ chỉ mua cho Hương Hương một ly kem, sau đó quay đầu lại Tiểu Vũ Điểm đã biến mất. Mẹ cũng tìm nhưng tìm không được, mẹ rất sợ hãi. Sau đó mẹ gặp Hạ Dĩ Hiên, cô ta chỉ cho mẹ cách đem toàn bộ chuyện này đẩy lên người Hạ Nhược Tâm, mẹ không đẩy cô ấy xuống biển, thật sự.”
“Thật xin lỗi, A Luật, thật xin lỗi…” Tống Uyển thỉnh thoảng nói xin lỗi, áp lực từ những việc này đã khiến bà sắp phát điên rồi.
Sở Luật đưa tay nắm lấy tay Tống Uyển một chút, sau đó anh đứng lên đi tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên.
Sau đó anh vươn tay bóp chặt bả vai cô ta: “Tôi bảo cô thả cô ấy, cô đã làm cái gì? Cô nói đi, cô đã làm gì?” Hai mắt anh tanh hồng, ngón tay anh bóp mạnh răng rắc dường như muốn bóp nát xương cốt Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên bị hai mắt đỏ bừng của anh dọa cho sợ, cô hoài nghi giây tiếp theo Sở Luật có thể trực tiếp đưa tay lên cổ, trực tiếp bóp chết cô không.
“Nói!” Giọng nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lẽo. Trái tim Hạ Dĩ Hiên nhảy dựng, đầu cũng ong ong theo.
“Cô ta đã chết, cô ta đã chết…” Hạ Dĩ Hiên trừng lớn mắt, trong miệng không ngừng nói bốn từ này, mà mỗi một câu ‘cô ta đã chết’ khiến tay Sở Luật bóp mạnh hơn một chút.
‘Xoạt’ một tiếng, mặt Hạ Dĩ Hiên trắng bệch, ngay cả hàm răng cũng không khép lại được.
“Không cần giết người.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng tiến lại đem đôi tay ấn mạnh lên vai Sở Luật. Cho dù đã làm nhiều chuyện sai lầm thì cũng có cảnh sát, Hạ Dĩ Hiên chết một nghìn lần cũng không đáng tiếc, nhưng nếu cô ta ở chỗ này xảy ra chuyện, lại do tay Sở Luật thì bọn họ cũng phải gách vác trách nhiệm.
Sở Luật chậm rãi buông tay mình, Hạ Dĩ Hiên ôm lấy ngực từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Cô còn chưa lấy lại được hơi thở đã thấy Sở Luật lại đứng ở trước mặt, một chân đã nâng lên.
Cô sợ tới mức hét không ra tiếng, sau đó cô nghe được một tiếng kêu rên, một người đã chắn trước mặt cô, một chân Sở Luật kia vừa lúc đá vào người nọ.
Hạ Dĩ Hiên sợ hãi hét chói tai, mà người thay cô nhận một đá này của Sở Luật không phải ai khác đúng là Hạ Minh Chính. Trên đời này cũng chỉ có chính thân cha kế mẫu của cô mới có thể đối với cô như vậy.
Hạ Dĩ Hiên đời này đã không làm chuyện tốt gì nhưng lại vẫn được đầu một cái thai tốt. Tuy rằng nhỏ không có mẹ nhưng Hạ Minh Chính lại cưới được Thẩm Ý Quân – người trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng hai cha con cô, còn có một người chị không cùng huyết thống luôn nhẫn nhục chịu đựng, luôn làm nền cho cô, đương nhiên cô có thể tùy ý khi dễ. Sau lại gặp Sở Luật, nếu không phải tâm cô quá dã thì thật sẽ có cuộc sống khiến mọi người hâm mộ đến chết cũng không quá.
Chỉ là, trước kia tự tay cô vứt bỏ đến cuối cùng lại muốn tìm về, thậm chí là không từ thủ đoạn, nhưng hiện tại nhiều thủ đoạn cũng không che được chân tướng.
Hạ Minh Chính thở phì phò, một đá này của Sở Luật khiến phổi ông như rách toạc, nhưng ông không để chân này đá lên người con gái, bằng không đứa nhỏ này khả năng sẽ bị đá đến chết.
“Lão Sở, tôi cầu ông.” Ông hướng Sở Giang vươn tay. “Cầu xin ông buông tha cho con gái tôi, cho nó một con đường sống.”
Sở Giang lạnh mặt, ngón tay nhẹ nhàng chụp lấy phần lưng Tống Uyển. “Đường sống?” Ông cười nhưng cười không nổi. “Cô ta có cho một nhà chúng ta đường sống, có từng cho Hạ Nhược Tâm đường sống, ông nhìn phía sau ông, nhìn xem đi.”
Sở Giang vươn ngón tay chỉ Thẩm Ý Quân phía sau Hạ Minh Chính. “Ông đau lòng cho con gái mình, nhưng ông có nghĩ cho Hạ Nhược Tâm? Cô ấy bị con gái ông làm hại chưa đủ thảm sao? Con trai tôi bị con gái ông làm hại không thảm sao? Lúc trước con gái ông nói chết thì chết, nói sống liền sống, cô ta có nghĩ tới ông sẽ khổ sở, ông sẽ thống khổ? Cô ta chỉ nghĩ đến mình, có nghĩ cho ông không?”
“Là bà, bà vì cái gì mà lại làm như vậy?” Cô đột nhiên quay sang Tống Uyển, gào lớn với bà.
Lúc này trong hội trường đã sớm không có người thừa, chỉ còn vài người nhà, nếu không gièm pha như vậy ngày mai tất nhiên có thể đủ oanh động hơn nửa quốc gia.
Tống Uyển đi ra, bà đứng trước mặt hạ dĩ hiên, sau đó ‘bốp’ một tiếng cho Hạ Dĩ Hiên một cái tát thật mạnh.
“Đây là tôi đánh cho chính mình.” Nói xong, bà lại vươn tay, một cái tát lại vung tới. “Đây là tôi thay con trai tôi đánh.” Sau đó động tác bà cũng chưa dừng lại. “Đây là tôi thay Hạ Nhược Tâm đánh, tuy rằng cô ấy có lẽ không cần.”
Hạ Minh Chính ở bên chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái mình bị đánh, ông biết Dĩ Hiên bị như vậy là xứng đáng, là nó đáng chết. Nhưng rốt cuộc đây là con gái mình, sao ông có thể nhẫn tâm.
Tống Uyển đột nhiên phá lên cười nhưng nước mắt bà lại không ngừng lăn xuống. Bà tiến lên, lại một tay tát lên mặt Hạ Dĩ Hiên, nhiều ngày chịu đựng như vậy với bà là đủ rồi, thật sự chịu đủ sự uy hiếp của cô gái này.
Còn may bà đã tỉnh lại, bà tình nguyện cả đời này bị con trai cùng chồng oán hận cũng sẽ không để cô gái này gây tổn thương tới tới một sợi lông người nhà bà.
“A Luật…” Tống Uyển đã đi tới, bà khó có thể đối diện với con trai mình. “Mẹ xin lỗi con, là mẹ làm mất Tiểu Vũ Điểm, là mẹ không tốt. Cũng là mẹ vì trốn tránh mới đem Hạ Nhược Tâm đẩy xuống biển, cũng là mẹ cùng Hạ Dĩ Hiên đã cùng nhau làm những chuyện đó, là Hạ Dĩ Hiên làm mẹ bị thương nhưng mẹ không dám nói, mẹ không dám nói…”
Bà nói, ôm lấy đầu mình ngồi xổm xuống.
Sở Giang vươn tay ôm chặt lấy người Tống Uyển, hốc mắt ông cũng đỏ lên, một phần vì cháu gái đã bị mất, về phần các còn là vì Tống Uyển, lúc tỉnh dậy chẳng những bà phải đối mặt với vết thương thân thể mà còn phải chịu Hạ Dĩ Hiên uy hiếp, từ nhỏ đến lớn bà đều chưa từng phải chịu nhiều khổ ăn nhiều mệt như vậy.
Dù bà có sai thì cũng là sai với bọn họ, không đáng bị một người như Hạ Dĩ Hien khi dễ như vậy, ai có thể nghĩ đến mỗi ngày đối mặt với kẻ thù lúc trước giết mình mà còn phải cười, còn phải chịu chỉ trích. Nhớ tới, trong lòng Sở Giang đều rất khó chịu, rất hận.
Sở Luật cũng ngồi xổm thân mình xuống, môi anh khẽ run run, anh chỉ muốn biết, chỉ muốn xác định.
Tiểu Vũ Điểm của anh thật sự mất sao? Vì sao bé mất?
Con gái anh, con gái nhỏ của anh bị mất như thế nào?
Tống Uyển nắm chặt tay Sở Giang, dường như là khóc không thành tiếng.
“Mẹ mang theo cháu cùng Hương Hương đi ra ngoài chơi, mẹ chỉ mua cho Hương Hương một ly kem, sau đó quay đầu lại Tiểu Vũ Điểm đã biến mất. Mẹ cũng tìm nhưng tìm không được, mẹ rất sợ hãi. Sau đó mẹ gặp Hạ Dĩ Hiên, cô ta chỉ cho mẹ cách đem toàn bộ chuyện này đẩy lên người Hạ Nhược Tâm, mẹ không đẩy cô ấy xuống biển, thật sự.”
“Thật xin lỗi, A Luật, thật xin lỗi…” Tống Uyển thỉnh thoảng nói xin lỗi, áp lực từ những việc này đã khiến bà sắp phát điên rồi.
Sở Luật đưa tay nắm lấy tay Tống Uyển một chút, sau đó anh đứng lên đi tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên.
Sau đó anh vươn tay bóp chặt bả vai cô ta: “Tôi bảo cô thả cô ấy, cô đã làm cái gì? Cô nói đi, cô đã làm gì?” Hai mắt anh tanh hồng, ngón tay anh bóp mạnh răng rắc dường như muốn bóp nát xương cốt Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên bị hai mắt đỏ bừng của anh dọa cho sợ, cô hoài nghi giây tiếp theo Sở Luật có thể trực tiếp đưa tay lên cổ, trực tiếp bóp chết cô không.
“Nói!” Giọng nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lẽo. Trái tim Hạ Dĩ Hiên nhảy dựng, đầu cũng ong ong theo.
“Cô ta đã chết, cô ta đã chết…” Hạ Dĩ Hiên trừng lớn mắt, trong miệng không ngừng nói bốn từ này, mà mỗi một câu ‘cô ta đã chết’ khiến tay Sở Luật bóp mạnh hơn một chút.
‘Xoạt’ một tiếng, mặt Hạ Dĩ Hiên trắng bệch, ngay cả hàm răng cũng không khép lại được.
“Không cần giết người.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng tiến lại đem đôi tay ấn mạnh lên vai Sở Luật. Cho dù đã làm nhiều chuyện sai lầm thì cũng có cảnh sát, Hạ Dĩ Hiên chết một nghìn lần cũng không đáng tiếc, nhưng nếu cô ta ở chỗ này xảy ra chuyện, lại do tay Sở Luật thì bọn họ cũng phải gách vác trách nhiệm.
Sở Luật chậm rãi buông tay mình, Hạ Dĩ Hiên ôm lấy ngực từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Cô còn chưa lấy lại được hơi thở đã thấy Sở Luật lại đứng ở trước mặt, một chân đã nâng lên.
Cô sợ tới mức hét không ra tiếng, sau đó cô nghe được một tiếng kêu rên, một người đã chắn trước mặt cô, một chân Sở Luật kia vừa lúc đá vào người nọ.
Hạ Dĩ Hiên sợ hãi hét chói tai, mà người thay cô nhận một đá này của Sở Luật không phải ai khác đúng là Hạ Minh Chính. Trên đời này cũng chỉ có chính thân cha kế mẫu của cô mới có thể đối với cô như vậy.
Hạ Dĩ Hiên đời này đã không làm chuyện tốt gì nhưng lại vẫn được đầu một cái thai tốt. Tuy rằng nhỏ không có mẹ nhưng Hạ Minh Chính lại cưới được Thẩm Ý Quân – người trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng hai cha con cô, còn có một người chị không cùng huyết thống luôn nhẫn nhục chịu đựng, luôn làm nền cho cô, đương nhiên cô có thể tùy ý khi dễ. Sau lại gặp Sở Luật, nếu không phải tâm cô quá dã thì thật sẽ có cuộc sống khiến mọi người hâm mộ đến chết cũng không quá.
Chỉ là, trước kia tự tay cô vứt bỏ đến cuối cùng lại muốn tìm về, thậm chí là không từ thủ đoạn, nhưng hiện tại nhiều thủ đoạn cũng không che được chân tướng.
Hạ Minh Chính thở phì phò, một đá này của Sở Luật khiến phổi ông như rách toạc, nhưng ông không để chân này đá lên người con gái, bằng không đứa nhỏ này khả năng sẽ bị đá đến chết.
“Lão Sở, tôi cầu ông.” Ông hướng Sở Giang vươn tay. “Cầu xin ông buông tha cho con gái tôi, cho nó một con đường sống.”
Sở Giang lạnh mặt, ngón tay nhẹ nhàng chụp lấy phần lưng Tống Uyển. “Đường sống?” Ông cười nhưng cười không nổi. “Cô ta có cho một nhà chúng ta đường sống, có từng cho Hạ Nhược Tâm đường sống, ông nhìn phía sau ông, nhìn xem đi.”
Sở Giang vươn ngón tay chỉ Thẩm Ý Quân phía sau Hạ Minh Chính. “Ông đau lòng cho con gái mình, nhưng ông có nghĩ cho Hạ Nhược Tâm? Cô ấy bị con gái ông làm hại chưa đủ thảm sao? Con trai tôi bị con gái ông làm hại không thảm sao? Lúc trước con gái ông nói chết thì chết, nói sống liền sống, cô ta có nghĩ tới ông sẽ khổ sở, ông sẽ thống khổ? Cô ta chỉ nghĩ đến mình, có nghĩ cho ông không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.