Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1057: Vì cái gì tôi phải cứu nó?
Hạ Nhiễm Tuyết
07/07/2019
Người Hạ Minh Chính cứng đờ, quay đầu lại chỉ thấy Thẩm Ý Quân lạnh
lạnh ngồi đó, mặt bà trắng bệch không sức sống, cũng không khóc. Kỳ thật rất nhiều chuyện bà đều biết nhưng lại không nói.
Bà không sao cả khẽ động khóe môi, vẫn không rời khỏi chỗ ngồi, chẳng sợ cha con Hạ Minh Chính hiện tại chết trước mặt bà cũng không biết bà có thể chớp đôi mắt một chút không.
Hạ Dĩ Hiên đột nhiên đứng lên chạy như điên ra ngoài, ngay cả cha của mình cũng mặc kệ.
Trái tim Hạ Minh Chính đau đớn, miệng ông đầy mùi máu tươi.
Hòa thượng chạy trốn không thoát được miếu, Đỗ Tĩnh Đường nhếch mép khinh thường không một chút sợ Hạ Dĩ Hiên sẽ chạy. Cô ta có chạy tới chân trời góc biển bọn họ cũng có thể tìm được, huống chi là ở ngay lúc này.
Người Sở gia đều đã đi rồi, toàn bộ hôn lễ giống như một trò tấu hài. Tống Uyển quay đầu lại nhìn hiện trường hôn lễ được bố trí rất xa hoa, bà đánh thắng trận này tuy rằng cũng phải nói bà trả giá quá nhiều.
Mà bà biết kỳ thật chuyện cũng chưa kết thúc, cho dù Sở Giang không trách bà thì đời này bà cũng không có khả năng tha thứ cho mình. Nếu không phải bà ích kỷ, nếu không phải bà sợ phiền phức thì sẽ không phát sinh như hiện tại. Nhưng hiện tại nói này đó thì có ích gì, bà đã làm Hạ Dĩ Hiên sống không bằng chết, giống như Lục Tiêu Họa nói vậy, cô ta từng đứng ở thiên đường cao cao nhưng hiện tại là bị quăng ngã tan xương nát thịt, huyết nhục mơ hồ.
Thẩm Ý Quân đã đi tới, bà vươn tay nâng Hạ Minh Chính dậy, sau đó không nói lời nào đi ra ngoài. Hiện tại ai cũng không quan tâm tới chuyện hôn lễ nhưng đều biết Hạ Minh Chính xong rồi, mà Hạ gia cũng là xong rồi.
Thẩm Ý Quân đem Hạ Minh Chính đưa đến bệnh viện, Hạ Minh Chính bị Sở Luật đá liền gãy hai cái xương sườn, còn may nội tạng không bị xuất huyết. Nhưng đôi chịu đau thay Hạ Dĩ Hiên, còn hiện tại Hạ Dĩ Hiên đâu, hiện tại còn biết tránh ở nơi nào?
“Ý Quân, tôi xin bà.” Hạ Minh Chính đau tới mức trán thỉnh thoảng đồ mồ hôi lạnh. “Tôi cầu xin bà.” Ông nắm tay Thẩm Ý Quân. “Xin bà đem Dĩ Hiên đi xa.” Thẩm Ý Quân rút tay mình ra, rồi sau đó lấy túi xách của mình bên cạnh.
“Ý Quân, tôi xin bà.” Hạ Minh Chính lại vươn tay, hiện tại ngoại trừ cầu xin Thẩm Ý Quân ở đó thì thật sự không có bất cứ ai có thể giúp ông. Ông gọi điện tìm người, nhưng đối phương vừa nghe cái tên Hạ Dĩ Hiên thì không trực tiếp ngắt điện thoại cũng thoái thác nói mình không có năng lực.
Đúng vậy, không có năng lực. Ai còn có năng lực đối đầu với tập đoàn Sở Thị, đó là chưa kể kỳ thật phía sau còn có Lục gia.
Thẩm Ý Quân dừng bước chân một chút, sau đó bà tiếp tục đi ra ngoài. Đột nhiên từ phía sau truyền tới một tiếng ‘bịch’, bà xoay người đã thấy Hạ Minh Chính ngã lăn quay trên mặt đất, từng giọt mồ hôi lớn không ngừng rớt xuống.
“Ý Quân, xin bà…” Ông muốn bò một chút nhưng vừa cử động toàn bộ thân thể đều đau đớn co lại.
Thẩm Ý Quân mở cửa ra. Hạ Minh Chính đã bắt đầu tuyệt vọng, ông biết Sở Luật sẽ không bỏ qua cho con gái ông, nhất định sẽ không buông tha cho con bé. Lần đầu tiên ông muốn khóc, lần đầu tiên ông tuyệt vọng, ông đã sắp sáu mươi tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn cho ông lại trải qua một lần thống khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao.
Lạt một lần cửa phòng bệnh được mở ra, bác sĩ cùng vài y tá tiến vào, phía sau còn có Thẩm Ý Quân đi theo.
Đôi mắt Hạ Minh Chính sáng ngời, đây là chứng minh Thẩm Ý Quân không đi, bà đi là để gọi bác sĩ cho ông. Các bác sĩ ba chân bốn cẳng lại nâng Hạ Minh Chính lên giường bệnh, lại giúp ông cắm lại kim tiêm, dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài.
Thẩm Ý Quân đi tới đứng trước mặt Hạ Minh Chính.
“Ý Quân, cảm ơn bà, cảm ơn bà, tôi biết bà sẽ giúp tôi.”
“Ông vì cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp ông?” Thẩm Ý Quân từ trên cao nhìn xuống hỏi Hạ Minh Chính đang chật vật khổ sở. Bà vĩnh viễn nhớ lần đầu thấy ông, mỗi một nhấc tay hay lời nói của ông đều có khí chất của một nhân sĩ thành công, khi đó bà liền thề mặc kệ thế nào bà nhất định phải được người đàn ông này chú ý, cũng là được người đàn ông này quan tâm, mà cuối cùng điều bà cũng có được, chỉ là dường như bà mất đi nhiều hơn.
Người đàn ông này có thể vì con gái ông mà nhận một đá, có thể vì con gái mà cầu xin mọi người, thậm chí cả bà. Mà bà thậm chí đã quên mất, bà là mẹ có từng vì con gái mình làm một việc gì đó.
Cho nên, bà hỏi ông như vậy một câu.
Còn Hạ Minh Chính trả lời không ra.
“Ý Quân, chúng ta đã nhiều năm tình nghĩa vợ chồng như vậy, tôi cầu xin bà cứu Dĩ Hiên được không? Nó còn nhỏ, nó không hiểu chuyện.”
“Nó như vậy mà kêu không hiểu chuyện sao?” Thẩm Ý Quân có thể hiểu được một người cha sẽ yêu thương con gái không cần lý do gì, nhưng lại không thể không phân biệt phải trái như vậy.
“Minh Chính, đây đã không phải là vấn đề nhỏ.” Bà đưa tay đặt lên bụng Hạ Minh Chính, nơi này suýt chút nữa đã bị vỡ nội tạng.
“Hạ Dĩ Hiên giết người, nó giết con gái tôi, cũng suýt chút nữa giết Tống Uyển. Ông hẳn là rõ ràng tính tình Sở Luật là như nào, chẳng lẽ ông quên mất Lý gia bị lụi bại như thế nào, quên bọn họ từ xã hội thượng lưu rớt xuống đáy của xã hội như nào hay sao?”
“Huống chi Lý Mạn Ni còn không tàn nhẫn độc ác như Dĩ Hiên của ông. Kia là còn nhỏ sao, ông nói cho tôi, nó như vậy là còn nhỏ sao?”
“Tôi biết.” Hạ Minh Chính cười thảm. “Tôi biết Dĩ Hiên làm nhiều chuyện sai, nhưng dù sao nó cũng là con gái duy nhất của tôi.”
“Nhược Tâm cũng là con gái duy nhất của tôi.” Thẩm Ý Quân đứng lên, câu nói này làm những lời muốn nói của Hạ Minh Chính giống như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu khó nhịn nhưng lại không thể nề hà.
Thẩm Ý Quân đi rồi, rốt cuộc là không đáp ứng thỉnh cầu của Hạ Minh CHính. Hạ Minh Chính lại suy nghĩ xem có tìm được ai có thể cho Hạ Dĩ Hiên tránh được lúc này, trước hết không đề cập đến gì khác, đừng bị Sở Luật tìm được là được.
Chỉ là ông không ngờ được, ngày hôm sau Sở Luật tự mình đến đây, anh mặc áo gió đen, mặt ẩn giữa hắc ám cũng không đi cùng ai khác.
Lúc này mặt anh tranh tối tranh sáng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối nhưng cũng không thể chạm đến được.
Mỗi bước chân anh lại gần khiến tâm Hạ Minh Chính nhảy dựng theo, loại áp lực sợ hãi không hiểu vì sao nhưng đều từ người anh mà đến. Cả đời này ông có nhiều đối thủ nhưng trước nay lại không có gặp đối thủ nào như vậy.
“Ông đem giấu Hạ Dĩ Hiên đi rồi?” Sở Luật đi tới trước mặt Hạ Minh Chính, từ trên cao nhìn xuống hỏi. Lúc này toàn bộ khuôn mặt anh đón ánh sáng trong phòng mới thấy rõ ràng, cũng là lạnh băng.
Hạ Minh Chính mở miệng ra, lại không biết trả lời như thế nào.
Bà không sao cả khẽ động khóe môi, vẫn không rời khỏi chỗ ngồi, chẳng sợ cha con Hạ Minh Chính hiện tại chết trước mặt bà cũng không biết bà có thể chớp đôi mắt một chút không.
Hạ Dĩ Hiên đột nhiên đứng lên chạy như điên ra ngoài, ngay cả cha của mình cũng mặc kệ.
Trái tim Hạ Minh Chính đau đớn, miệng ông đầy mùi máu tươi.
Hòa thượng chạy trốn không thoát được miếu, Đỗ Tĩnh Đường nhếch mép khinh thường không một chút sợ Hạ Dĩ Hiên sẽ chạy. Cô ta có chạy tới chân trời góc biển bọn họ cũng có thể tìm được, huống chi là ở ngay lúc này.
Người Sở gia đều đã đi rồi, toàn bộ hôn lễ giống như một trò tấu hài. Tống Uyển quay đầu lại nhìn hiện trường hôn lễ được bố trí rất xa hoa, bà đánh thắng trận này tuy rằng cũng phải nói bà trả giá quá nhiều.
Mà bà biết kỳ thật chuyện cũng chưa kết thúc, cho dù Sở Giang không trách bà thì đời này bà cũng không có khả năng tha thứ cho mình. Nếu không phải bà ích kỷ, nếu không phải bà sợ phiền phức thì sẽ không phát sinh như hiện tại. Nhưng hiện tại nói này đó thì có ích gì, bà đã làm Hạ Dĩ Hiên sống không bằng chết, giống như Lục Tiêu Họa nói vậy, cô ta từng đứng ở thiên đường cao cao nhưng hiện tại là bị quăng ngã tan xương nát thịt, huyết nhục mơ hồ.
Thẩm Ý Quân đã đi tới, bà vươn tay nâng Hạ Minh Chính dậy, sau đó không nói lời nào đi ra ngoài. Hiện tại ai cũng không quan tâm tới chuyện hôn lễ nhưng đều biết Hạ Minh Chính xong rồi, mà Hạ gia cũng là xong rồi.
Thẩm Ý Quân đem Hạ Minh Chính đưa đến bệnh viện, Hạ Minh Chính bị Sở Luật đá liền gãy hai cái xương sườn, còn may nội tạng không bị xuất huyết. Nhưng đôi chịu đau thay Hạ Dĩ Hiên, còn hiện tại Hạ Dĩ Hiên đâu, hiện tại còn biết tránh ở nơi nào?
“Ý Quân, tôi xin bà.” Hạ Minh Chính đau tới mức trán thỉnh thoảng đồ mồ hôi lạnh. “Tôi cầu xin bà.” Ông nắm tay Thẩm Ý Quân. “Xin bà đem Dĩ Hiên đi xa.” Thẩm Ý Quân rút tay mình ra, rồi sau đó lấy túi xách của mình bên cạnh.
“Ý Quân, tôi xin bà.” Hạ Minh Chính lại vươn tay, hiện tại ngoại trừ cầu xin Thẩm Ý Quân ở đó thì thật sự không có bất cứ ai có thể giúp ông. Ông gọi điện tìm người, nhưng đối phương vừa nghe cái tên Hạ Dĩ Hiên thì không trực tiếp ngắt điện thoại cũng thoái thác nói mình không có năng lực.
Đúng vậy, không có năng lực. Ai còn có năng lực đối đầu với tập đoàn Sở Thị, đó là chưa kể kỳ thật phía sau còn có Lục gia.
Thẩm Ý Quân dừng bước chân một chút, sau đó bà tiếp tục đi ra ngoài. Đột nhiên từ phía sau truyền tới một tiếng ‘bịch’, bà xoay người đã thấy Hạ Minh Chính ngã lăn quay trên mặt đất, từng giọt mồ hôi lớn không ngừng rớt xuống.
“Ý Quân, xin bà…” Ông muốn bò một chút nhưng vừa cử động toàn bộ thân thể đều đau đớn co lại.
Thẩm Ý Quân mở cửa ra. Hạ Minh Chính đã bắt đầu tuyệt vọng, ông biết Sở Luật sẽ không bỏ qua cho con gái ông, nhất định sẽ không buông tha cho con bé. Lần đầu tiên ông muốn khóc, lần đầu tiên ông tuyệt vọng, ông đã sắp sáu mươi tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn cho ông lại trải qua một lần thống khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao.
Lạt một lần cửa phòng bệnh được mở ra, bác sĩ cùng vài y tá tiến vào, phía sau còn có Thẩm Ý Quân đi theo.
Đôi mắt Hạ Minh Chính sáng ngời, đây là chứng minh Thẩm Ý Quân không đi, bà đi là để gọi bác sĩ cho ông. Các bác sĩ ba chân bốn cẳng lại nâng Hạ Minh Chính lên giường bệnh, lại giúp ông cắm lại kim tiêm, dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài.
Thẩm Ý Quân đi tới đứng trước mặt Hạ Minh Chính.
“Ý Quân, cảm ơn bà, cảm ơn bà, tôi biết bà sẽ giúp tôi.”
“Ông vì cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp ông?” Thẩm Ý Quân từ trên cao nhìn xuống hỏi Hạ Minh Chính đang chật vật khổ sở. Bà vĩnh viễn nhớ lần đầu thấy ông, mỗi một nhấc tay hay lời nói của ông đều có khí chất của một nhân sĩ thành công, khi đó bà liền thề mặc kệ thế nào bà nhất định phải được người đàn ông này chú ý, cũng là được người đàn ông này quan tâm, mà cuối cùng điều bà cũng có được, chỉ là dường như bà mất đi nhiều hơn.
Người đàn ông này có thể vì con gái ông mà nhận một đá, có thể vì con gái mà cầu xin mọi người, thậm chí cả bà. Mà bà thậm chí đã quên mất, bà là mẹ có từng vì con gái mình làm một việc gì đó.
Cho nên, bà hỏi ông như vậy một câu.
Còn Hạ Minh Chính trả lời không ra.
“Ý Quân, chúng ta đã nhiều năm tình nghĩa vợ chồng như vậy, tôi cầu xin bà cứu Dĩ Hiên được không? Nó còn nhỏ, nó không hiểu chuyện.”
“Nó như vậy mà kêu không hiểu chuyện sao?” Thẩm Ý Quân có thể hiểu được một người cha sẽ yêu thương con gái không cần lý do gì, nhưng lại không thể không phân biệt phải trái như vậy.
“Minh Chính, đây đã không phải là vấn đề nhỏ.” Bà đưa tay đặt lên bụng Hạ Minh Chính, nơi này suýt chút nữa đã bị vỡ nội tạng.
“Hạ Dĩ Hiên giết người, nó giết con gái tôi, cũng suýt chút nữa giết Tống Uyển. Ông hẳn là rõ ràng tính tình Sở Luật là như nào, chẳng lẽ ông quên mất Lý gia bị lụi bại như thế nào, quên bọn họ từ xã hội thượng lưu rớt xuống đáy của xã hội như nào hay sao?”
“Huống chi Lý Mạn Ni còn không tàn nhẫn độc ác như Dĩ Hiên của ông. Kia là còn nhỏ sao, ông nói cho tôi, nó như vậy là còn nhỏ sao?”
“Tôi biết.” Hạ Minh Chính cười thảm. “Tôi biết Dĩ Hiên làm nhiều chuyện sai, nhưng dù sao nó cũng là con gái duy nhất của tôi.”
“Nhược Tâm cũng là con gái duy nhất của tôi.” Thẩm Ý Quân đứng lên, câu nói này làm những lời muốn nói của Hạ Minh Chính giống như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu khó nhịn nhưng lại không thể nề hà.
Thẩm Ý Quân đi rồi, rốt cuộc là không đáp ứng thỉnh cầu của Hạ Minh CHính. Hạ Minh Chính lại suy nghĩ xem có tìm được ai có thể cho Hạ Dĩ Hiên tránh được lúc này, trước hết không đề cập đến gì khác, đừng bị Sở Luật tìm được là được.
Chỉ là ông không ngờ được, ngày hôm sau Sở Luật tự mình đến đây, anh mặc áo gió đen, mặt ẩn giữa hắc ám cũng không đi cùng ai khác.
Lúc này mặt anh tranh tối tranh sáng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối nhưng cũng không thể chạm đến được.
Mỗi bước chân anh lại gần khiến tâm Hạ Minh Chính nhảy dựng theo, loại áp lực sợ hãi không hiểu vì sao nhưng đều từ người anh mà đến. Cả đời này ông có nhiều đối thủ nhưng trước nay lại không có gặp đối thủ nào như vậy.
“Ông đem giấu Hạ Dĩ Hiên đi rồi?” Sở Luật đi tới trước mặt Hạ Minh Chính, từ trên cao nhìn xuống hỏi. Lúc này toàn bộ khuôn mặt anh đón ánh sáng trong phòng mới thấy rõ ràng, cũng là lạnh băng.
Hạ Minh Chính mở miệng ra, lại không biết trả lời như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.