Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 342
Hạ Nhiễm Tuyết
29/06/2018
Hạ Nhược Tâm nhìn theo ánh mắt anh, cũng không khỏi phì cười.
Tiểu Vũ Điểm một tay cầm muỗng nhỏ, trên mặt, toàn bộ đều là canh, giống như vừa rửa qua vậy, mà tay nhỏ vẫn không ngừng tự đút cho mình, lúc phát hiện Cao Dật và Hạ Nhược Tâm đang nhìn, bé toét miệng ra cười, bé có thể tự ăn á. Chỉ là bé không rõ, vì sao, ăn đến miệng chỉ còn lại ít như vậy nhỉ.
Cao Dật duỗi tay xoa cái đầu dưa của Tiểu Vũ Điểm, còn nói là trưởng thành, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, ăn còn chẳng biết đường ăn.
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, cầm lấy cái bát trong tay Tiểu Vũ Điểm, sau đó lau sạch canh trên mặt bé, thật đúng là lãng phí, con gái cô, phải biết rằng, trước kia họ rất hiếm khi được ăn trứng.
"Mẹ ơi ăn." Tiểu Vũ Điểm đưa bát cho mẹ, cực kì hào phóng, mà bé vẫn cho rằng Hạ Nhược Tâm muốn ăn nữa.
"Mẹ ăn rồi, cho nên cái này là của Tiểu Vũ Điểm, phải ăn nhiều mới khoẻ lên được, như vậy tóc Tiểu Vũ Điểm mới mọc dài ra, rất nhanh là có thể được dùng nơ bướm."
Tiểu Vũ Điểm nhớ kỹ lời mẹ, mà bé biết, nhất định bé sẽ ngoan ngoãn ăn cơm với uống sữa, về sau cũng sẽ nghe lời mẹ.
Hạ Nhược Tâm cầm cái muỗng đút cho con, không lâu sau, một chén canh trứng gà đã nằm trong bụng bé, Hạ Nhược Tâm lại lo lắng sờ lên bụng con, đầu tiên là uống sữa bò, giờ uống hết một bát canh, bụng không trướng sao?
Quả nhiên, bé hơi thở dài một hơi, tức bụng, giống một quả dưa hấu.
"Đi, Tiểu Vũ Điểm đi với chú ra ngoài cho tiêu cơm."
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, mà Hạ Nhược Tâm vẫn thấy lo lắng, "Tiểu Vũ Điểm thật sự có thể đi chứ?"
"Yên tâm đi, không sao đâu, đi ra ngoài một chút vẫn được." Cao Dật an ủi cô, Hạ Nhược Tâm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, lời anh nói, có thể tin được.
Cô lấy quần áo cho bé, giày nhỏ, giúp bé mặc vào, mà Tiểu Vũ Điểm lại không ngừng cười, chân nhỏ cũng thỉnh thoảng đá lung tung.
"Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm có phải không thích đi giày không?" Cao Dật lúc này mới chú ý tới Tiểu Vũ Điểm có hành động kỳ quái.
"Không phải đâu." Hạ Nhược Tâm nắm chặt gót chân Tiểu Vũ Điểm, đi tất cho con, lại tròng giày vào, hơn nữa mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, đứa nhỏ này thật đúng là khó đi giày.
"Tiểu Vũ Điểm không thích người ta động vào chân, nói lad ngứa, không biết đây là kiểu gì?" Cô quả thực là có chút bất đắc dĩ, con nhà ai tính tình quái dị thế không biết, quả thực là làm người ta vừa muốn cười, lại thấy bất lực.
"Quả nhiên là kỳ quái." Cao Dật cũng bật cười, trách không được lần trước, y tá kia còn chưa có đụng tới chân Tiểu Vũ Điểm bé đã vùng ra chạy, đúng là đủ kỳ quái.
Tiểu Vũ Điểm một tay cầm muỗng nhỏ, trên mặt, toàn bộ đều là canh, giống như vừa rửa qua vậy, mà tay nhỏ vẫn không ngừng tự đút cho mình, lúc phát hiện Cao Dật và Hạ Nhược Tâm đang nhìn, bé toét miệng ra cười, bé có thể tự ăn á. Chỉ là bé không rõ, vì sao, ăn đến miệng chỉ còn lại ít như vậy nhỉ.
Cao Dật duỗi tay xoa cái đầu dưa của Tiểu Vũ Điểm, còn nói là trưởng thành, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, ăn còn chẳng biết đường ăn.
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, cầm lấy cái bát trong tay Tiểu Vũ Điểm, sau đó lau sạch canh trên mặt bé, thật đúng là lãng phí, con gái cô, phải biết rằng, trước kia họ rất hiếm khi được ăn trứng.
"Mẹ ơi ăn." Tiểu Vũ Điểm đưa bát cho mẹ, cực kì hào phóng, mà bé vẫn cho rằng Hạ Nhược Tâm muốn ăn nữa.
"Mẹ ăn rồi, cho nên cái này là của Tiểu Vũ Điểm, phải ăn nhiều mới khoẻ lên được, như vậy tóc Tiểu Vũ Điểm mới mọc dài ra, rất nhanh là có thể được dùng nơ bướm."
Tiểu Vũ Điểm nhớ kỹ lời mẹ, mà bé biết, nhất định bé sẽ ngoan ngoãn ăn cơm với uống sữa, về sau cũng sẽ nghe lời mẹ.
Hạ Nhược Tâm cầm cái muỗng đút cho con, không lâu sau, một chén canh trứng gà đã nằm trong bụng bé, Hạ Nhược Tâm lại lo lắng sờ lên bụng con, đầu tiên là uống sữa bò, giờ uống hết một bát canh, bụng không trướng sao?
Quả nhiên, bé hơi thở dài một hơi, tức bụng, giống một quả dưa hấu.
"Đi, Tiểu Vũ Điểm đi với chú ra ngoài cho tiêu cơm."
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, mà Hạ Nhược Tâm vẫn thấy lo lắng, "Tiểu Vũ Điểm thật sự có thể đi chứ?"
"Yên tâm đi, không sao đâu, đi ra ngoài một chút vẫn được." Cao Dật an ủi cô, Hạ Nhược Tâm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, lời anh nói, có thể tin được.
Cô lấy quần áo cho bé, giày nhỏ, giúp bé mặc vào, mà Tiểu Vũ Điểm lại không ngừng cười, chân nhỏ cũng thỉnh thoảng đá lung tung.
"Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm có phải không thích đi giày không?" Cao Dật lúc này mới chú ý tới Tiểu Vũ Điểm có hành động kỳ quái.
"Không phải đâu." Hạ Nhược Tâm nắm chặt gót chân Tiểu Vũ Điểm, đi tất cho con, lại tròng giày vào, hơn nữa mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, đứa nhỏ này thật đúng là khó đi giày.
"Tiểu Vũ Điểm không thích người ta động vào chân, nói lad ngứa, không biết đây là kiểu gì?" Cô quả thực là có chút bất đắc dĩ, con nhà ai tính tình quái dị thế không biết, quả thực là làm người ta vừa muốn cười, lại thấy bất lực.
"Quả nhiên là kỳ quái." Cao Dật cũng bật cười, trách không được lần trước, y tá kia còn chưa có đụng tới chân Tiểu Vũ Điểm bé đã vùng ra chạy, đúng là đủ kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.