Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 343
Hạ Nhiễm Tuyết
29/06/2018
"Con đúng là kỳ quái." Cao Dật sờ cái đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm, bất quá, tính tình trẻ con đôi khi chính là như thế.
Tiểu Vũ Điểm vẫn đá chân, sau đó đến khi đi giày xong rồi, lúc này mới được Cao Dật ôm thả xuống đất.
"Chú ơi." Tiểu Vũ Điểm vươn tay, Cao Dật nhẹ nhàng cầm lấy, "Mẹ ơi." bé lại cầm lấy tay Hạ Nhược Tâm.
Mà cô sửng sốt, lại nhìn thấy nụ cười của Cao Dật, cô cúi đầu, lúc này, giữa bọn họ, có cảm giác như người một nhà
Mà Tiểu Vũ Điểm chính là con gái của hai người.
"Đi thôi, chúng ta đi tản bộ." Cao Dật mang theo hai mẹ con cùng nhau đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm cũng cười vui vẻ, đôi chân nhỏ thỉnh thoảng đi tới, chi chi trát trát không biết là đang nói cái gì?
Mà trái ngược với bé, hai người lớn lại trầm mặc. Nhưng không khí như vậy mới tốt, thậm chí, mơ hồ còn cảm nhận được sự hạnh phúc.
Trời cũng dần ấm lên.
"Chú ơi, chú nói xem khi nào con mới có thể lớn lên?"
"Chờ đến khi lá cây xanh thêm vài lần là được."
"Chú ơi, vậy trưởng thành có thể làm cái gì?"
"Trưởng thành rồi con chính là Đại Vũ Điểm, không phải là Tiểu Vũ Điểm nữa."
"Nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn thích là Tiểu Vũ Điểm mà."
"Vậy con đừng trưởng thành nữa."
"Vâng, Tiểu Vũ Điểm không cần lớn lên, chờ Tiểu Vũ Điểm làm Tiểu Vũ Điểm đủ rồi thì mới lớn lên."
"Chú ơi, chú thích Tiểu Vũ Điểm không?"
"Thích."
"Vậy chú thích mẹ không?"
Cao Dật và Hạ Nhược Tâm hai người đều bị bé hỏi cho ngẩn người. Đứa nhỏ này, từ đâu ra nhiều vấn đề thế?
"Vậy còn phải xem mẹ con có thích chú hay không?" Anh nhẹ nhàng xoa cái đầu trọc lóc như quả dưa của Tiểu Vũ Điểm.
Hạ Nhược Tâm ngồi ở ghế nghỉ chân, cô đi mệt rồi, Tiểu Vũ Điểm nhặt một chiếc lá đặt vào tay Cao Dật, mình lại nhặt một chiếc lá khác.
Ánh nắm ấm áp ôn hoà dừng lại trên người cả hai, cô hơi nhắm mắt, bên môi tràn ra một nụ cười.
Trước giờ cô chưa có một khắc nào được thả lỏng, cô muốn ngủ một lúc, chỉ một lúc là được.
"Mẹ......" Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Hạ Nhược Tâm, nhưng lại bị Cao Dật ôm lên.
Bé kỳ quái chớp mắt.
"Im nào, mẹ con đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức mẹ." Cao Dật đặt ngón tay lên môi Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Cao Dật đi qua, cởi áo khoác đắp lên người cô.
"Cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo gì cả, em chỉ cần ngủ một giấc là được."
Anh đặt chiếc lá cây trong tay xuống bên cạnh Hạ Nhược Tâm, sau đó đứng lên, đi về phía Tiểu Vũ Điểm.
Anh bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi ra xa, bởi nơi đó có rất nhiều lá rụng.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nhược Tâm tỉnh dậy, cô cúi đầu, ngơ ngá cầm lấy chiếc áo, phía trên thoáng qua hơi thở quen thuộc, là Cao Dật, mà cách đó không xa, Tiểu Vũ Điểm đang cùng Cao Dật chơi, giống như một con bươm bướm, đáng yêu đơn thuần, lại vui sướng.
Cô ngồi dậy, một mảnh lá rụng dừng lại bên chân, cô cầm lên, đặt trong lòng bàn tay, trên mặt là nụ cười sạch sẽ
Có khi, cuộc sống chỉ cần đơn giản như vậy, cô đặt lá lên trên ngực, kéo chặt quần áo, cảm giác thực ấm, thực nhẹ nhàng.
Tiểu Vũ Điểm vẫn đá chân, sau đó đến khi đi giày xong rồi, lúc này mới được Cao Dật ôm thả xuống đất.
"Chú ơi." Tiểu Vũ Điểm vươn tay, Cao Dật nhẹ nhàng cầm lấy, "Mẹ ơi." bé lại cầm lấy tay Hạ Nhược Tâm.
Mà cô sửng sốt, lại nhìn thấy nụ cười của Cao Dật, cô cúi đầu, lúc này, giữa bọn họ, có cảm giác như người một nhà
Mà Tiểu Vũ Điểm chính là con gái của hai người.
"Đi thôi, chúng ta đi tản bộ." Cao Dật mang theo hai mẹ con cùng nhau đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm cũng cười vui vẻ, đôi chân nhỏ thỉnh thoảng đi tới, chi chi trát trát không biết là đang nói cái gì?
Mà trái ngược với bé, hai người lớn lại trầm mặc. Nhưng không khí như vậy mới tốt, thậm chí, mơ hồ còn cảm nhận được sự hạnh phúc.
Trời cũng dần ấm lên.
"Chú ơi, chú nói xem khi nào con mới có thể lớn lên?"
"Chờ đến khi lá cây xanh thêm vài lần là được."
"Chú ơi, vậy trưởng thành có thể làm cái gì?"
"Trưởng thành rồi con chính là Đại Vũ Điểm, không phải là Tiểu Vũ Điểm nữa."
"Nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn thích là Tiểu Vũ Điểm mà."
"Vậy con đừng trưởng thành nữa."
"Vâng, Tiểu Vũ Điểm không cần lớn lên, chờ Tiểu Vũ Điểm làm Tiểu Vũ Điểm đủ rồi thì mới lớn lên."
"Chú ơi, chú thích Tiểu Vũ Điểm không?"
"Thích."
"Vậy chú thích mẹ không?"
Cao Dật và Hạ Nhược Tâm hai người đều bị bé hỏi cho ngẩn người. Đứa nhỏ này, từ đâu ra nhiều vấn đề thế?
"Vậy còn phải xem mẹ con có thích chú hay không?" Anh nhẹ nhàng xoa cái đầu trọc lóc như quả dưa của Tiểu Vũ Điểm.
Hạ Nhược Tâm ngồi ở ghế nghỉ chân, cô đi mệt rồi, Tiểu Vũ Điểm nhặt một chiếc lá đặt vào tay Cao Dật, mình lại nhặt một chiếc lá khác.
Ánh nắm ấm áp ôn hoà dừng lại trên người cả hai, cô hơi nhắm mắt, bên môi tràn ra một nụ cười.
Trước giờ cô chưa có một khắc nào được thả lỏng, cô muốn ngủ một lúc, chỉ một lúc là được.
"Mẹ......" Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Hạ Nhược Tâm, nhưng lại bị Cao Dật ôm lên.
Bé kỳ quái chớp mắt.
"Im nào, mẹ con đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức mẹ." Cao Dật đặt ngón tay lên môi Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Cao Dật đi qua, cởi áo khoác đắp lên người cô.
"Cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo gì cả, em chỉ cần ngủ một giấc là được."
Anh đặt chiếc lá cây trong tay xuống bên cạnh Hạ Nhược Tâm, sau đó đứng lên, đi về phía Tiểu Vũ Điểm.
Anh bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi ra xa, bởi nơi đó có rất nhiều lá rụng.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nhược Tâm tỉnh dậy, cô cúi đầu, ngơ ngá cầm lấy chiếc áo, phía trên thoáng qua hơi thở quen thuộc, là Cao Dật, mà cách đó không xa, Tiểu Vũ Điểm đang cùng Cao Dật chơi, giống như một con bươm bướm, đáng yêu đơn thuần, lại vui sướng.
Cô ngồi dậy, một mảnh lá rụng dừng lại bên chân, cô cầm lên, đặt trong lòng bàn tay, trên mặt là nụ cười sạch sẽ
Có khi, cuộc sống chỉ cần đơn giản như vậy, cô đặt lá lên trên ngực, kéo chặt quần áo, cảm giác thực ấm, thực nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.