Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 344
Hạ Nhiễm Tuyết
29/06/2018
Trên xe, Tiểu Vũ Điểm lại đá chân, ngồi trên đùi Hạ Nhược Tâm, thỉnh
thoảng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt chớp tới chớp đi, hoạt bát không ít.
Cao Dật tháo kính râm xuống, vươn tay xoa cái đầu đội nón kết của Tiểu Vũ Điểm, "Làm sao thế, vui như vậy à?"
Tiểu Vũ Điểm cười ngọt ngào, "Tiểu Vũ Điểm chưa bao giờ được ngồi xe á," bé xoay người ôm Hạ Nhược Tâm, "Tiểu Vũ Điểm đều là mẹ ôm."
Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ bả vai con, trong mắt là sự đau lòng, cô, đúng là bạc đãi con quá nhiều rồi.
"Như thế về sau chỉ cần Tiểu Vũ Điểm muốn, ngày nào chú cũng để Tiểu Vũ Điểm ngồi xe." anh lại xoa đầu bé, trong mắt là ý cười ấm áp như gió, Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, sau đó tay nhỏ cầm lấy con búp bê.
"Ngồi xong, chúng ta phải đi." Cao Dật đeo kính râm, nhìn đường phía trước, khoé miệng vẫn cười, kỳ thật, cảm giác này rất tốt.
Trong công viên trò chơi, Cao Dật và Hạ Nhược Tâm hai người nắm tay Tiểu Vũ Điểm, búp bê của Tiểu Vũ Điểm được Cao Dật cầm trong tay, một người dàn ông cao to cầm con búp bê quả đúng là quái dị, nhưng mà. Bởi vì có đứa bé đáng yêu bên cạnh, lại giống như một người cha thương con.
Tiểu Vũ Điểm đi nhanh.
"Tiểu Vũ Điểm có muốn ăn kem không?" Cao Dật buông tay Tiểu Vũ Điểm ra, hỏi bé, Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay, sau đó nhỏ giọng nói một câu, "Dạ có."
"Được, chú đi mua cho con." anh đưa búp bê lại cho bé, lúc này mới cười nói với Hạ Nhược Tâm, "Chờ anh một lát, anh sẽ về sớm thôi." Anh rất tự nhiên đỡ mũ trên đầu Hạ Nhược Tâm, cô cũng không đội tóc giả, muốn tóc dài ra còn cần thêm một thời gian, cho nên, hiện tại cô cũng chỉ có thể mang mũ như Tiểu Vũ Điểm.
"Em biết rồi." Hạ Nhược Tâm cười, đã không còn bài xích những động tác thân mật của anh, có lẽ là thói quen, có lẽ là vì cô không còn nhớ một người nữa.
"Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm, mẹ đưa con đi." cô bế con lên, hôm nay đi nhiều rồi, chắc chắn sẽ mỏi chân.
Tiểu Vũ Điểm nghe lời để Hạ Nhược Tâm ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ bị phơi hồng, nhưng vô cùng khỏe mạnh.
Bé đảo mắt, sau đó nhảy xuống ghế nghỉ chân, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm đi nhặt đồ nhá."
Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp nói, bé đã chạy đi rồi
Hạ Nhược Tâm chỉ có thể đứng lên, đi theo phía sau.
Cao Dật tháo kính râm xuống, vươn tay xoa cái đầu đội nón kết của Tiểu Vũ Điểm, "Làm sao thế, vui như vậy à?"
Tiểu Vũ Điểm cười ngọt ngào, "Tiểu Vũ Điểm chưa bao giờ được ngồi xe á," bé xoay người ôm Hạ Nhược Tâm, "Tiểu Vũ Điểm đều là mẹ ôm."
Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ bả vai con, trong mắt là sự đau lòng, cô, đúng là bạc đãi con quá nhiều rồi.
"Như thế về sau chỉ cần Tiểu Vũ Điểm muốn, ngày nào chú cũng để Tiểu Vũ Điểm ngồi xe." anh lại xoa đầu bé, trong mắt là ý cười ấm áp như gió, Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, sau đó tay nhỏ cầm lấy con búp bê.
"Ngồi xong, chúng ta phải đi." Cao Dật đeo kính râm, nhìn đường phía trước, khoé miệng vẫn cười, kỳ thật, cảm giác này rất tốt.
Trong công viên trò chơi, Cao Dật và Hạ Nhược Tâm hai người nắm tay Tiểu Vũ Điểm, búp bê của Tiểu Vũ Điểm được Cao Dật cầm trong tay, một người dàn ông cao to cầm con búp bê quả đúng là quái dị, nhưng mà. Bởi vì có đứa bé đáng yêu bên cạnh, lại giống như một người cha thương con.
Tiểu Vũ Điểm đi nhanh.
"Tiểu Vũ Điểm có muốn ăn kem không?" Cao Dật buông tay Tiểu Vũ Điểm ra, hỏi bé, Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay, sau đó nhỏ giọng nói một câu, "Dạ có."
"Được, chú đi mua cho con." anh đưa búp bê lại cho bé, lúc này mới cười nói với Hạ Nhược Tâm, "Chờ anh một lát, anh sẽ về sớm thôi." Anh rất tự nhiên đỡ mũ trên đầu Hạ Nhược Tâm, cô cũng không đội tóc giả, muốn tóc dài ra còn cần thêm một thời gian, cho nên, hiện tại cô cũng chỉ có thể mang mũ như Tiểu Vũ Điểm.
"Em biết rồi." Hạ Nhược Tâm cười, đã không còn bài xích những động tác thân mật của anh, có lẽ là thói quen, có lẽ là vì cô không còn nhớ một người nữa.
"Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm, mẹ đưa con đi." cô bế con lên, hôm nay đi nhiều rồi, chắc chắn sẽ mỏi chân.
Tiểu Vũ Điểm nghe lời để Hạ Nhược Tâm ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ bị phơi hồng, nhưng vô cùng khỏe mạnh.
Bé đảo mắt, sau đó nhảy xuống ghế nghỉ chân, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm đi nhặt đồ nhá."
Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp nói, bé đã chạy đi rồi
Hạ Nhược Tâm chỉ có thể đứng lên, đi theo phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.