Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1145: Kia không phải mẹ
Hạ Nhiễm Tuyết
08/07/2019
Cô bị người nhà ép không được ra khỏi cửa, ít nhất cánh tay phải khỏi đã, còn không thì cô không có khả năng được ra ngoài. Cũng may, tính cô cũng thích sự tĩnh lặng, mỗi ngày ở nhà đọc truyện trên Gác Sách, có lẽ mỗi ngày cứ vậy qua đi như thế cho hết thời gian.
Cô lắc đầu, mở ngăn tủ, sau đó ôm búp bê đặt trong ngăn tủ lên rồi rúc thân mình vào chiếc ghế bập bênh đặt ở ban công, cứ như vậy thả lỏng tinh thần.
Ánh sáng mặt trời chiếu tới, cô nheo hai mắt lại, lông mi nồng đậm cũng chậm rãi cụp xuống theo.
Nhưng cô ngủ lại không được an tâm, lông mi cũng nhíu mạnh lại, đau… Bỗng nhiên cô ngồi dậy, tay ôm lấy đầu theo bản năng, mà sờ đến mái tóc cô mới rốt cục thở nhẹ nhõm một hơi.
Nguyên nhân là cô mơ, trong giấc mơ cô thành một người trọc đầu, loại cảm giác tự ti bất lực này hiện cô vẫn nhớ kỹ, giống như thật sự cô đã từng trải qua cảm giác đó.
Trước kia thật sự cô phải cạo tóc sao, nhưng những ảnh chụp hồi nhỏ của cô không có.
Cô câu được câu không lại ôm búp bê vào lòng, hai mắt khép lại mang theo một ít mê mang có lẽ cô cũng không biết.
Lúc này, trong văn phòng tầng hai mươi tám tại tập đoàn Sở Thị thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc lớn của một đứa trẻ, thư ký Tiểu Trần muốn nhét cả đầu xuống dưới gầm bàn.
Tiểu tổ tông à, có thể ngừng khóc được không? Cháu khóc cái toàn bộ công ty đều muốn chấn động.
“Mẹ, con muốn mẹ…” Tiểu Vũ Điểm ở trong lòng Sở Luật đã đỏ au đôi mắt, vốn dĩ bé rất ngoan nhưng hôm nay vừa ngủ dậy liền muốn mẹ, khóc quấy đòi mẹ.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ ở đây.” Dương Nhược Lâm vươn tay hướng Tiểu Vũ Điểm, liền phải ôm đứa nhỏ này, mà lúc này khóe miệng cô khẽ nhếch lên mang theo một ít đắc ý. Trên đời này có lẽ chỉ có cô mới có thể dỗ đứa trẻ.
Tiểu Vũ Điểm vẫn thút tha thút thít, miệng bé mếu máo nhìn Dương Nhược Lâm nửa ngày, cuối cùng bé vươn tay ra. Khi Dương Nhược Lâm muốn ôm lấy bé thì đột nhiên bé thu tay lại, đem thân thể nho nhỏ rúc vào lòng ba.
“Không phải mẹ, không phải mẹ.” Bé ôm lấy cổ ba, cứ nói một câu ‘không phải mẹ’. Dương Nhược Lâm sững sờ cứng đờ toàn thân, đôi tay vẫn đặt ở trong không trung, không biết muốn buông hay tiến tới.
“Bảo bảo, con quên diện mạo của mẹ sao?” Sở Luật vươn tay lấy chiếc vòng trên cổ con gái, mở mặt xuyến ra, bên trong có một ảnh nhỏ, đúng là Hạ Nhược Tâm: “Con xem, đây là mẹ.”
Tiểu Vũ Điểm đưa tay cầm lấy ảnh, cũng rất tủi thân lau nước mắt, bé nhìn ảnh rồi lại nhìn Dương Nhược Lâm trước mặt, lại vươn tay ra. Dương Nhược Lâm đón lấy, khi bé được Dương Nhược Lâm ôm vào lòng cuối cùng cũng không khóc, cuối cùng toàn bộ công ty đều thở ra nhẹ nhõm, trời không xụp, thiên hạ thái bình.
Lực sát thương của tiểu công chúa Sở gia, với mọi người trong tập đoàn Sở Thị mà nói không nghi ngờ còn đáng sợ hơn đại chiến thế giới. Nếu tiếp tục khóc thì sợ là bầu trời của bọn họ đều sụp, cho dù hiện tại không còn khóc nhưng tính tình Sở Luật cũng không tốt, nếu ai không có mắt đủ sâu để nhìn hướng súng trên mặt anh thì bị mắng cũng có thể nói là xứng đáng.
Tiểu Vũ Điểm lấy tay ôm lấy vòng cổ trên mặt, bé nhìn nhìn Dương Nhược Lâm ôm mình, Dương Nhược Lầm cười với bé, vươn tay muốn áp sát mặt vào mặt bé một chút nhưng đột nhiên bé ngoảnh mặt đi, sau đó giãy giụa tụt xuống chạy về văn phòng Sở Luật.
Dương Nhược Lâm có cảm giác bị lợi dụng không thoải mái, đứa nhỏ này dường như vẫn không thân cận với cô như những người khác, người khác có lẽ không biết nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, bé gọi cô là mẹ chỉ bởi vì gương mặt này, còn ngoài gương mặt này ra bé đều không nguyện ý nói chuyện với cô. Dương Nhược Lâm nắm chặt đôi tay mình, mặc kệ như thế nào cô cũng không muốn mất việc, còn có tương lai tốt đẹp của cô…
Tiểu Vũ Điểm đẩy cửa mở ra một cái khe nhỏ, sau đó bé len người vào cầm lấy cái ly trên bàn ba, sau đó bé chạy đi.
“Dì,” Tiểu Vũ Điểm kiễng chân gọi thư ký Tiểu Trần.
“Làm sao vậy?” Thư ký Tiểu Trần buông công việc trong tay xuống, đi ra đứng trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm nâng chiếc ly trong tay lên trước mặt thư ký Tiểu Trần.
“Lấy nước cho ba phải không?” Thư ký Tiểu Trần vừa nhìn thấy ly là biết, vẫn là cô con gái biết thương ba, sinh ra tri kỷ tiểu áo bông thật tốt, còn nhỏ như vậy đã biết đi lấy nước cho ba.
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu. “Ba mệt.”
Thư ký Tiểu Trần vừa định cầm lấy ly thì kết quả tay bị đẩy ra, cái ly đã ở trong tay người khác.
“Để tôi lấy.” Dương Nhược Lâm cầm lấ ly, một tay nắm lấy tay Tiểu Vũ Điểm mang tới phòng trà. Thư ký Tiểu Trần khẽ nheo mắt lại, thật biết chọn lúc để biểu hiện.
Dương Nhật Lâm mang Tiểu Vũ Điểm tới phòng trà, sau đó lấy một ly nước, khi cô quay lại một tay nắm lấy tay Tiểu Vũ Điểm, một tay cầm ly nước, ly nước rất vững chắc nhưng lại không phát hiện tay mình nắm tay đứa trẻ có chút chật vật. Tiểu Vũ Điểm nhăn mày lại cố gắng rút tay ra nhưng Dương Nhược Lâm lại nắm chặt.
‘Cộc cộc...' Cô gõ cửa.
“Mời vào.” Sở Luật nhàn nhạt nói. Cửa mở ra, Dương Nhược Lâm mang theo Tiểu Vũ Điểm đi đến.
“Tổng giám đốc, Tiểu Vũ Điểm lấy nước cho anh uống.” Dương Nhược Lâm cười nói, cô đặt ly vào tay Tiểu Vũ Điểm. “Mang cho ba uống đi.” Nói, cô còn vuốt tóc Tiểu Vũ Điểm một chút, thật sự như một người mẹ hiền.
Tiểu Vũ Điểm cẩn thận cầm ly nước đưa tới trước mặt Sở Luật.
“Ba, uống nước.”
Sở Luật nhận ly nước đặt ở một bên, sau đó ôm con gái lên, để bé ngồi trên đùi mình, từ đầu tới cuối không nói với Dương Nhược Lâm một câu.
Dương Nhược Lâm nhẹ nhàng sờ mặt mình, không phải nói giống nhau như đúc sao, vì cái gì mà người đàn ông này luôn xa cách với cô?
Ánh mắt cô nhìn tới đứa bé trong lòng Sở Luật, lúc này Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, đôi mắt mỏ to nhìn chăm chú Dương Nhược Lâm khiến cô có cảm giác chật vật như bị chọc vào. Cô xoay người đi ra ngoài.
Cô lắc đầu, mở ngăn tủ, sau đó ôm búp bê đặt trong ngăn tủ lên rồi rúc thân mình vào chiếc ghế bập bênh đặt ở ban công, cứ như vậy thả lỏng tinh thần.
Ánh sáng mặt trời chiếu tới, cô nheo hai mắt lại, lông mi nồng đậm cũng chậm rãi cụp xuống theo.
Nhưng cô ngủ lại không được an tâm, lông mi cũng nhíu mạnh lại, đau… Bỗng nhiên cô ngồi dậy, tay ôm lấy đầu theo bản năng, mà sờ đến mái tóc cô mới rốt cục thở nhẹ nhõm một hơi.
Nguyên nhân là cô mơ, trong giấc mơ cô thành một người trọc đầu, loại cảm giác tự ti bất lực này hiện cô vẫn nhớ kỹ, giống như thật sự cô đã từng trải qua cảm giác đó.
Trước kia thật sự cô phải cạo tóc sao, nhưng những ảnh chụp hồi nhỏ của cô không có.
Cô câu được câu không lại ôm búp bê vào lòng, hai mắt khép lại mang theo một ít mê mang có lẽ cô cũng không biết.
Lúc này, trong văn phòng tầng hai mươi tám tại tập đoàn Sở Thị thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc lớn của một đứa trẻ, thư ký Tiểu Trần muốn nhét cả đầu xuống dưới gầm bàn.
Tiểu tổ tông à, có thể ngừng khóc được không? Cháu khóc cái toàn bộ công ty đều muốn chấn động.
“Mẹ, con muốn mẹ…” Tiểu Vũ Điểm ở trong lòng Sở Luật đã đỏ au đôi mắt, vốn dĩ bé rất ngoan nhưng hôm nay vừa ngủ dậy liền muốn mẹ, khóc quấy đòi mẹ.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ ở đây.” Dương Nhược Lâm vươn tay hướng Tiểu Vũ Điểm, liền phải ôm đứa nhỏ này, mà lúc này khóe miệng cô khẽ nhếch lên mang theo một ít đắc ý. Trên đời này có lẽ chỉ có cô mới có thể dỗ đứa trẻ.
Tiểu Vũ Điểm vẫn thút tha thút thít, miệng bé mếu máo nhìn Dương Nhược Lâm nửa ngày, cuối cùng bé vươn tay ra. Khi Dương Nhược Lâm muốn ôm lấy bé thì đột nhiên bé thu tay lại, đem thân thể nho nhỏ rúc vào lòng ba.
“Không phải mẹ, không phải mẹ.” Bé ôm lấy cổ ba, cứ nói một câu ‘không phải mẹ’. Dương Nhược Lâm sững sờ cứng đờ toàn thân, đôi tay vẫn đặt ở trong không trung, không biết muốn buông hay tiến tới.
“Bảo bảo, con quên diện mạo của mẹ sao?” Sở Luật vươn tay lấy chiếc vòng trên cổ con gái, mở mặt xuyến ra, bên trong có một ảnh nhỏ, đúng là Hạ Nhược Tâm: “Con xem, đây là mẹ.”
Tiểu Vũ Điểm đưa tay cầm lấy ảnh, cũng rất tủi thân lau nước mắt, bé nhìn ảnh rồi lại nhìn Dương Nhược Lâm trước mặt, lại vươn tay ra. Dương Nhược Lâm đón lấy, khi bé được Dương Nhược Lâm ôm vào lòng cuối cùng cũng không khóc, cuối cùng toàn bộ công ty đều thở ra nhẹ nhõm, trời không xụp, thiên hạ thái bình.
Lực sát thương của tiểu công chúa Sở gia, với mọi người trong tập đoàn Sở Thị mà nói không nghi ngờ còn đáng sợ hơn đại chiến thế giới. Nếu tiếp tục khóc thì sợ là bầu trời của bọn họ đều sụp, cho dù hiện tại không còn khóc nhưng tính tình Sở Luật cũng không tốt, nếu ai không có mắt đủ sâu để nhìn hướng súng trên mặt anh thì bị mắng cũng có thể nói là xứng đáng.
Tiểu Vũ Điểm lấy tay ôm lấy vòng cổ trên mặt, bé nhìn nhìn Dương Nhược Lâm ôm mình, Dương Nhược Lầm cười với bé, vươn tay muốn áp sát mặt vào mặt bé một chút nhưng đột nhiên bé ngoảnh mặt đi, sau đó giãy giụa tụt xuống chạy về văn phòng Sở Luật.
Dương Nhược Lâm có cảm giác bị lợi dụng không thoải mái, đứa nhỏ này dường như vẫn không thân cận với cô như những người khác, người khác có lẽ không biết nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, bé gọi cô là mẹ chỉ bởi vì gương mặt này, còn ngoài gương mặt này ra bé đều không nguyện ý nói chuyện với cô. Dương Nhược Lâm nắm chặt đôi tay mình, mặc kệ như thế nào cô cũng không muốn mất việc, còn có tương lai tốt đẹp của cô…
Tiểu Vũ Điểm đẩy cửa mở ra một cái khe nhỏ, sau đó bé len người vào cầm lấy cái ly trên bàn ba, sau đó bé chạy đi.
“Dì,” Tiểu Vũ Điểm kiễng chân gọi thư ký Tiểu Trần.
“Làm sao vậy?” Thư ký Tiểu Trần buông công việc trong tay xuống, đi ra đứng trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm nâng chiếc ly trong tay lên trước mặt thư ký Tiểu Trần.
“Lấy nước cho ba phải không?” Thư ký Tiểu Trần vừa nhìn thấy ly là biết, vẫn là cô con gái biết thương ba, sinh ra tri kỷ tiểu áo bông thật tốt, còn nhỏ như vậy đã biết đi lấy nước cho ba.
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu. “Ba mệt.”
Thư ký Tiểu Trần vừa định cầm lấy ly thì kết quả tay bị đẩy ra, cái ly đã ở trong tay người khác.
“Để tôi lấy.” Dương Nhược Lâm cầm lấ ly, một tay nắm lấy tay Tiểu Vũ Điểm mang tới phòng trà. Thư ký Tiểu Trần khẽ nheo mắt lại, thật biết chọn lúc để biểu hiện.
Dương Nhật Lâm mang Tiểu Vũ Điểm tới phòng trà, sau đó lấy một ly nước, khi cô quay lại một tay nắm lấy tay Tiểu Vũ Điểm, một tay cầm ly nước, ly nước rất vững chắc nhưng lại không phát hiện tay mình nắm tay đứa trẻ có chút chật vật. Tiểu Vũ Điểm nhăn mày lại cố gắng rút tay ra nhưng Dương Nhược Lâm lại nắm chặt.
‘Cộc cộc...' Cô gõ cửa.
“Mời vào.” Sở Luật nhàn nhạt nói. Cửa mở ra, Dương Nhược Lâm mang theo Tiểu Vũ Điểm đi đến.
“Tổng giám đốc, Tiểu Vũ Điểm lấy nước cho anh uống.” Dương Nhược Lâm cười nói, cô đặt ly vào tay Tiểu Vũ Điểm. “Mang cho ba uống đi.” Nói, cô còn vuốt tóc Tiểu Vũ Điểm một chút, thật sự như một người mẹ hiền.
Tiểu Vũ Điểm cẩn thận cầm ly nước đưa tới trước mặt Sở Luật.
“Ba, uống nước.”
Sở Luật nhận ly nước đặt ở một bên, sau đó ôm con gái lên, để bé ngồi trên đùi mình, từ đầu tới cuối không nói với Dương Nhược Lâm một câu.
Dương Nhược Lâm nhẹ nhàng sờ mặt mình, không phải nói giống nhau như đúc sao, vì cái gì mà người đàn ông này luôn xa cách với cô?
Ánh mắt cô nhìn tới đứa bé trong lòng Sở Luật, lúc này Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, đôi mắt mỏ to nhìn chăm chú Dương Nhược Lâm khiến cô có cảm giác chật vật như bị chọc vào. Cô xoay người đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.