Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1144: Trong nhà có đứa trẻ khác sao
Hạ Nhiễm Tuyết
08/07/2019
Tiểu Vũ Điểm cười khanh khách, vẫn có thói quen không cho người khác
đụng vào chân nhưng đây là ba mà không phải người khác, nếu đổi thành
người khác có lẽ bé đã sớm chạy ra.
Sở Luật nắm bàn chân nhỏ nhắn của con gái trong tay, gương mặt bầu bĩnh của bé còn chưa to bằng bàn tay của anh, anh lại ôm con gái lên bằng một tay, lấy khăn lông lau chân cho bé, sau đó đặt bé lên giường lớn, đưa bé một con búp bê để bé tự chơi. Lúc này anh mới bê chậu nước trên mặt đất đi, sau đó mới rửa mặt cho mình, chờ đến khi anh vào lại phòng thì Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, thân mình bé co lại lại một đoạn chỉ chiếm một phần nhỏ của chiếc giường, thoạt nhìn rất nhỏ, rất đáng thương.
Anh đi tới, tóc vẫn còn nhỏ xuống vài giọt nước nhưng anh cũng không để ý, chỉ đem bàn tay nhỏ nhắn của con gái ôm gọn trong tay mình, lại mở ra lòng bàn tay của con gái, có trầy chút ít, có lẽ vài ngày mới có thể khỏi.
Anh kéo lại chăn cho con gái, thuận tay vặn bớt ánh sáng của chiếc đèn ở đầu giường, việc của anh còn rất nhiều, đêm nay có lẽ phải làm thật lâu.
Anh sẽ không để tập đoàn Sở Thị sụp đổ vì con gái anh, anh sẽ cho con gái cuộc sống tốt nhất, cho mọi thứ bé muốn, cho dù anh có kiệt sức chết anh cũng không một chút nhíu mày.
Không biết ngủ được bao lâu Tiểu Vũ Điểm mới ngồi dậy ở trên giường, bé ôm lấy bup bê bên cạnh rồi cẩn thận bò xuống dưới đất, bởi vì bé biết nếu ba không ngủ thì chính là đang làm việc. Bé chạy vào trong bếp cầm lấy cái ly ở trên bàn, mà lúc này ly đặt trên một một đế điện nho nhỏ để giữ độ ấm thích hợp, không lanh cũng không quá nóng, vừa đủ để uống.
Tiểu Vũ Điểm cẩn thận dùng hai tay cưng ly lên.
Hai tay bé đều dùng để cầm ly, búp bê đã để lại trong nhà bếp, bé phải đưa nước cho ba uống, ba luôn quên uống nước. Bé dùng đầu đẩy cánh cửa, cửa mở ra, bé thò đầu vào trước liền thấy Sở Luật đang nhìn ra cười. Bé cẩn thận bưng ly chạy vào, sau đó kiễng chân nâng ly lên như dâng vật quý đưa trước mặt Sở Luật.
“Ba, uống nước.”
Sở Luật nhận ly nước, sau đó anh lại ôm bé lên. Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới con gái anh mới năm tuổi mà đã có thể nửa đêm mang nước cho ba.
Anh đặt ly lên miệng, rõ ràng là nước bình thường nhưng uống vào trong miệng sao lại khiến lục phủ ngũ tạng của anh rất dễ chịu. Anh đã sống hơn ba mươi năm, cũng là hơn nửa đời người thật sự đều là sống uổng phí.
Anh cúi đầu, tì nhẹ cằm lên đỉnh đầu con gái, đứa nhỏ này rất ngoan, không hề thích khóc. Anh mở máy tình, một tay ôm con gái một tay làm việc, Tiểu Vũ Điểm co chân lên ngồi gọn trong lòng ba, tự chơi một mình được một lúc liền ngủ rồi. Sở Luật đóng máy tính, anh xem thời gian, lúc này đã sắp hai giờ đêm, anh nhẹ nhàng nhéo ấn đưởng của mình rồi ôm con gái về phòng. Thời gian tĩnh lặng, dường như ngay cả cuộc sống cũng vậy.
“Mẹ…” Đứa bé nho nhỏ trong lòng anh vươn tay như muốn cầm lấy cái gì đó, Sở Luật một tay ôm bé một tay lần sờ xung quanh, trong phòng không có. Anh bế bé đi ra phòng khách, trong phòng khách cũng không có, anh lại đi tới phòng bếp mới thấy một con búp bê trên mặt đất. Anh cúi người nhặt búp bê lên đặt vào lòng con gái, hai tay bé ôm chặt búp bê, có lẽ là ngửi thấy mùi quen thuộc liền rất nhanh ngủ say. Con búp bê này là Sở Luật mua cho con gái rất giống con trước kia, tuy rằng hiện tại bé đã lớn, không phải đi tới đâu đều muốn ôm nhưng mỗi đêm bé ngủ lại không rời khỏi búp bê.
Anh ôm bé về phòng ngủ, cẩn thận đặt bé lên trên giường, bé gái ngủ say toàn thân đều mềm mại ấm áp.
Đêm tối thâm trầm, mọi người đã ngủ rồi, mà người không ngủ lại vẫn cứ mất ngủ.
Lục Tiêu Họa ngồi dậy, cô vươn tay tới đầu giường vặn sáng đén lên. Cô còn một cánh tay, cánh tay còn lại hiện giờ mềm như bánh chưng, đừng nói cử động, ngay cả hơi hơi nâng một chút cô đều cảm thấy đau đớn. Cô lại có một giấc mơ, trong mơ dường như có hai đứa trẻ, một là cô một là người khác. Các cô cùng nhau tranh một đồ vật nhưng sau đó có một người phụ nữ đi tới lấy đồ vật trong tay cô cho đứa bé kia. Tuy rằng cô không thấy rõ lắm người phụ nữ có bộ dáng gì nhưng giấc mơ khiến cho cô cảm giác rất chân thật, mang đến chua xót, khổ sở, khó hiểu… Cô đưa tay vào trong chăn sờ soạng một chút, sờ đến con búp bê cũ liền ôm vào người, sau đó đem cả khuôn mặt đều áp vào búp bê.
Cô thật sự không biết vì sao mình lại có giấc mơ như vậy, theo lý mà nói điều này là không có khả năng. Cô là con gái duy nhất của Lục gia, anh trai cô lớn hơn cô rất nhiều, lại vẫn luôn chiều cô chứ không tranh gì với cô. Hơn nữa anh trai là con trai, trong nhà cũng không có ai là con gái có tuổi tương đương với cô, như vậy đứa bé kia từ đâu tới đây, lại là ai lấy đồ trong tay của cô. Một đêm này cô vậy mà mất ngủ, cứ như vậy ngồi một đêm, suy nghĩ một đêm, nhưng cô vẫn không có bất cứ kết luận nào cho mình.
Buổi sáng người trong nhà cùng ăn cơm, cô nhịn không được liền hỏi.
“Mẹ, có phải nhà mình trước kia có một đứa bé khác?”
“Đứa bé khác?” Giản Thanh Doanh hỏi đến nghẹn họng. “Đứa bé khác là sao? Trong nhà chỉ có hai anh em con đã khiến mẹ mệt muốn chết, có điều mẹ thật sự muốn sinh thêm một đứa nhưng không sinh được. Con hỏi cái này làm gì?” Giản Thanh Doanh gắp cho con gái một ít đồ ăn, để con ăn nhiều một ít, sao đã một năm rồi mà lại vẫn gầy, không thấy béo thêm chút nào.
“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi ạ.” Lục Tiêu Họa nhận lấy đồ ăn của Giản Thanh Doanh. Cô biết mẹ sẽ không lừa cô, nhưng cảnh trong giấc mơ rất chân thật, giống như chuyện cô đã từng trải qua.
Cô muốn đi tìm nhưng dường như lại sợ hãi, cho nên đến lúc này vẫn không dám đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra. Sau khi ăn cơm cô lại về phòng mình, cô nâng nhẹ cánh tay trái, bị bó thành như vậy, chuyện không động đến không nói, ngay cả hiện tại cô muốn ra cửa cũng không ai đồng ý.
Sở Luật nắm bàn chân nhỏ nhắn của con gái trong tay, gương mặt bầu bĩnh của bé còn chưa to bằng bàn tay của anh, anh lại ôm con gái lên bằng một tay, lấy khăn lông lau chân cho bé, sau đó đặt bé lên giường lớn, đưa bé một con búp bê để bé tự chơi. Lúc này anh mới bê chậu nước trên mặt đất đi, sau đó mới rửa mặt cho mình, chờ đến khi anh vào lại phòng thì Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, thân mình bé co lại lại một đoạn chỉ chiếm một phần nhỏ của chiếc giường, thoạt nhìn rất nhỏ, rất đáng thương.
Anh đi tới, tóc vẫn còn nhỏ xuống vài giọt nước nhưng anh cũng không để ý, chỉ đem bàn tay nhỏ nhắn của con gái ôm gọn trong tay mình, lại mở ra lòng bàn tay của con gái, có trầy chút ít, có lẽ vài ngày mới có thể khỏi.
Anh kéo lại chăn cho con gái, thuận tay vặn bớt ánh sáng của chiếc đèn ở đầu giường, việc của anh còn rất nhiều, đêm nay có lẽ phải làm thật lâu.
Anh sẽ không để tập đoàn Sở Thị sụp đổ vì con gái anh, anh sẽ cho con gái cuộc sống tốt nhất, cho mọi thứ bé muốn, cho dù anh có kiệt sức chết anh cũng không một chút nhíu mày.
Không biết ngủ được bao lâu Tiểu Vũ Điểm mới ngồi dậy ở trên giường, bé ôm lấy bup bê bên cạnh rồi cẩn thận bò xuống dưới đất, bởi vì bé biết nếu ba không ngủ thì chính là đang làm việc. Bé chạy vào trong bếp cầm lấy cái ly ở trên bàn, mà lúc này ly đặt trên một một đế điện nho nhỏ để giữ độ ấm thích hợp, không lanh cũng không quá nóng, vừa đủ để uống.
Tiểu Vũ Điểm cẩn thận dùng hai tay cưng ly lên.
Hai tay bé đều dùng để cầm ly, búp bê đã để lại trong nhà bếp, bé phải đưa nước cho ba uống, ba luôn quên uống nước. Bé dùng đầu đẩy cánh cửa, cửa mở ra, bé thò đầu vào trước liền thấy Sở Luật đang nhìn ra cười. Bé cẩn thận bưng ly chạy vào, sau đó kiễng chân nâng ly lên như dâng vật quý đưa trước mặt Sở Luật.
“Ba, uống nước.”
Sở Luật nhận ly nước, sau đó anh lại ôm bé lên. Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới con gái anh mới năm tuổi mà đã có thể nửa đêm mang nước cho ba.
Anh đặt ly lên miệng, rõ ràng là nước bình thường nhưng uống vào trong miệng sao lại khiến lục phủ ngũ tạng của anh rất dễ chịu. Anh đã sống hơn ba mươi năm, cũng là hơn nửa đời người thật sự đều là sống uổng phí.
Anh cúi đầu, tì nhẹ cằm lên đỉnh đầu con gái, đứa nhỏ này rất ngoan, không hề thích khóc. Anh mở máy tình, một tay ôm con gái một tay làm việc, Tiểu Vũ Điểm co chân lên ngồi gọn trong lòng ba, tự chơi một mình được một lúc liền ngủ rồi. Sở Luật đóng máy tính, anh xem thời gian, lúc này đã sắp hai giờ đêm, anh nhẹ nhàng nhéo ấn đưởng của mình rồi ôm con gái về phòng. Thời gian tĩnh lặng, dường như ngay cả cuộc sống cũng vậy.
“Mẹ…” Đứa bé nho nhỏ trong lòng anh vươn tay như muốn cầm lấy cái gì đó, Sở Luật một tay ôm bé một tay lần sờ xung quanh, trong phòng không có. Anh bế bé đi ra phòng khách, trong phòng khách cũng không có, anh lại đi tới phòng bếp mới thấy một con búp bê trên mặt đất. Anh cúi người nhặt búp bê lên đặt vào lòng con gái, hai tay bé ôm chặt búp bê, có lẽ là ngửi thấy mùi quen thuộc liền rất nhanh ngủ say. Con búp bê này là Sở Luật mua cho con gái rất giống con trước kia, tuy rằng hiện tại bé đã lớn, không phải đi tới đâu đều muốn ôm nhưng mỗi đêm bé ngủ lại không rời khỏi búp bê.
Anh ôm bé về phòng ngủ, cẩn thận đặt bé lên trên giường, bé gái ngủ say toàn thân đều mềm mại ấm áp.
Đêm tối thâm trầm, mọi người đã ngủ rồi, mà người không ngủ lại vẫn cứ mất ngủ.
Lục Tiêu Họa ngồi dậy, cô vươn tay tới đầu giường vặn sáng đén lên. Cô còn một cánh tay, cánh tay còn lại hiện giờ mềm như bánh chưng, đừng nói cử động, ngay cả hơi hơi nâng một chút cô đều cảm thấy đau đớn. Cô lại có một giấc mơ, trong mơ dường như có hai đứa trẻ, một là cô một là người khác. Các cô cùng nhau tranh một đồ vật nhưng sau đó có một người phụ nữ đi tới lấy đồ vật trong tay cô cho đứa bé kia. Tuy rằng cô không thấy rõ lắm người phụ nữ có bộ dáng gì nhưng giấc mơ khiến cho cô cảm giác rất chân thật, mang đến chua xót, khổ sở, khó hiểu… Cô đưa tay vào trong chăn sờ soạng một chút, sờ đến con búp bê cũ liền ôm vào người, sau đó đem cả khuôn mặt đều áp vào búp bê.
Cô thật sự không biết vì sao mình lại có giấc mơ như vậy, theo lý mà nói điều này là không có khả năng. Cô là con gái duy nhất của Lục gia, anh trai cô lớn hơn cô rất nhiều, lại vẫn luôn chiều cô chứ không tranh gì với cô. Hơn nữa anh trai là con trai, trong nhà cũng không có ai là con gái có tuổi tương đương với cô, như vậy đứa bé kia từ đâu tới đây, lại là ai lấy đồ trong tay của cô. Một đêm này cô vậy mà mất ngủ, cứ như vậy ngồi một đêm, suy nghĩ một đêm, nhưng cô vẫn không có bất cứ kết luận nào cho mình.
Buổi sáng người trong nhà cùng ăn cơm, cô nhịn không được liền hỏi.
“Mẹ, có phải nhà mình trước kia có một đứa bé khác?”
“Đứa bé khác?” Giản Thanh Doanh hỏi đến nghẹn họng. “Đứa bé khác là sao? Trong nhà chỉ có hai anh em con đã khiến mẹ mệt muốn chết, có điều mẹ thật sự muốn sinh thêm một đứa nhưng không sinh được. Con hỏi cái này làm gì?” Giản Thanh Doanh gắp cho con gái một ít đồ ăn, để con ăn nhiều một ít, sao đã một năm rồi mà lại vẫn gầy, không thấy béo thêm chút nào.
“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi ạ.” Lục Tiêu Họa nhận lấy đồ ăn của Giản Thanh Doanh. Cô biết mẹ sẽ không lừa cô, nhưng cảnh trong giấc mơ rất chân thật, giống như chuyện cô đã từng trải qua.
Cô muốn đi tìm nhưng dường như lại sợ hãi, cho nên đến lúc này vẫn không dám đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra. Sau khi ăn cơm cô lại về phòng mình, cô nâng nhẹ cánh tay trái, bị bó thành như vậy, chuyện không động đến không nói, ngay cả hiện tại cô muốn ra cửa cũng không ai đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.