Chương 19:
Hoài Nam Tiểu Sơn
21/11/2023
Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Tần Kiến Nguyệt không mở đèn, cô nằm yên trong đêm tối, mở to mắt nhưng không hề tập trung.
Cô đang suy nghĩ về Trình Du Lễ khi còn thiếu niên.
Trong những năm đó, cô cố tình tạo ra những cuộc gặp gỡ chỉ để nhìn thấy anh, cứ như ngọn gió thổi qua người anh, chạm vào những viên kẹo bạc hà anh để lại trên kệ, nhìn bóng dáng lười biếng bên cửa sổ.
…
Vừa xuất thần đã nhìn thấy bản thân ngơ ngác xuất hiện trên tấm kính. Bóng dáng hai người chồng lên nhau, anh nhìn qua, tình cờ đối mặt với cô.
Anh vươn tay trái ra đóng cửa sổ lại, cánh tay thon dài, đồng phục bị kéo lên một khoảng, lộ ra xương cổ tay trắng trẻo dịu dàng.
…
Đồng phục học sinh đều như vậy, nhưng lại giống như đồ đôi.
Bọn họ đều là học sinh, nhưng mà lại có người đi trước người đi sau.
Tránh xa khuôn viên trường, cởi bỏ đồng phục học sinh. Bọn họ có thể ngồi trên một chiếc xe, nhưng lại ở hai thế giới.
Bức tường ngăn cách giữa bọn họ sẽ không sụp đổ chỉ vì lòng tham và sự ích kỷ của một cô gái.
Anh mãi mãi vẫn là con trai thứ hai của nhà họ Trình nổi tiếng.
Còn cô chỉ là diễn viên nhỏ được anh gọi đi hát.
…
Cuối cùng Tần Kiến Nguyệt cũng nhớ ra điều quan trọng, cô lấy bức tranh Trình Du lễ để lại cho cô ra khỏi túi xách của mình.
Liệu có khả năng đây coi là một hình thức trá hình.
Ít nhất anh thật sự đã ngừng lại chừng năm phút vì cô.
Mặc dù đây là quà trao đổi, nhưng cô có một bức tranh Trình Du Lễ cho, không cần lo được lo mất. Đây là quà tặng hàng thật giá thật.
Tần Kiến Nguyệt mở đèn bàn ra, cẩn thận từng li từng tí mở cuộn giấy mỏng bọc bức tranh ra. Sơn đã khô biến thành một màu cố định, được bao phủ bởi một lớp sáp ấm dưới ánh sáng mờ.
Làm gì có Shin cậu bé bút chì hay Doraemon chứ.
Trên giấy vẽ là chân dung một cô gái, mặc áo choàng nhà hát màu trắng nhạt, đội chiếc mũ phức tạp tinh xảo. Con ngươi rủ xuống, lông mi như mạng che mặt, kiều diễm lay động lòng người.
Nốt ruồi son nơi khóe mắt thiếu nữ được vẽ thành hoa chu sa.
Cuộn giấy được mở ra từng chút một, cho đến khi nhìn phía dưới, cô nhìn thấy hai hàng chữ nhỏ ngay ngắn.
Nghe nói cô gái có nốt ruồi lệ đều rất xinh đẹp.
Hóa ra là thật.
Tần Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm vào hai từ xinh đẹp đến thất thần, tình cảm được truyền từ những con chữ này khiến cho cô cảm thấy như không có thật. Tham lam tưởng tượng chính miệng Trình Du Lễ nói với cô những lời này. Suy nghĩ kỳ lạ này khiến mặt cô không khỏi ửng đỏ. Cô không hề phát hiện được ý cười không thể giấu trên khuôn mặt của mình, cô ngượng ngùng cuộn tờ giấy vẽ lại.
Nhưng lại muốn nhìn nhiều hơn một chút nên lại mở ra xem lại lần nữa.
Sau đó lại cẩn thận cuộn lại.
Động tác ngớ ngẩn này cứ như một cái máy lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi điện thoại rung lên.
Hiển thị: Cyl yêu cầu kết bạn với bạn.
Điện thoại của cô nóng ran, tim đập hoảng loạn.
Tần Kiến Nguyệt lo lắng đứng dậy.
Tên hiển thị của anh luôn đơn giản như vậy. Lần đầu tiên vô tình biết được thông tin liên lạc của anh là lúc học cấp ba. Tần Kiến Nguyệt lấy can đảm nhấn vào không gian của anh, nhưng không có nội dung.
Một phút sau, khách truy cập của cô hiển thị +1.
Cyl đã truy cập album ảnh của bạn.
Tần Kiến Nguyệt kinh ngạc ngồi dậy khỏi giường. Cả người nhất thời cứng đờ, thân thể bị làn sóng nóng bỏng quấn chặt lấy.
Tần Kiến Nguyệt không mở đèn, cô nằm yên trong đêm tối, mở to mắt nhưng không hề tập trung.
Cô đang suy nghĩ về Trình Du Lễ khi còn thiếu niên.
Trong những năm đó, cô cố tình tạo ra những cuộc gặp gỡ chỉ để nhìn thấy anh, cứ như ngọn gió thổi qua người anh, chạm vào những viên kẹo bạc hà anh để lại trên kệ, nhìn bóng dáng lười biếng bên cửa sổ.
…
Vừa xuất thần đã nhìn thấy bản thân ngơ ngác xuất hiện trên tấm kính. Bóng dáng hai người chồng lên nhau, anh nhìn qua, tình cờ đối mặt với cô.
Anh vươn tay trái ra đóng cửa sổ lại, cánh tay thon dài, đồng phục bị kéo lên một khoảng, lộ ra xương cổ tay trắng trẻo dịu dàng.
…
Đồng phục học sinh đều như vậy, nhưng lại giống như đồ đôi.
Bọn họ đều là học sinh, nhưng mà lại có người đi trước người đi sau.
Tránh xa khuôn viên trường, cởi bỏ đồng phục học sinh. Bọn họ có thể ngồi trên một chiếc xe, nhưng lại ở hai thế giới.
Bức tường ngăn cách giữa bọn họ sẽ không sụp đổ chỉ vì lòng tham và sự ích kỷ của một cô gái.
Anh mãi mãi vẫn là con trai thứ hai của nhà họ Trình nổi tiếng.
Còn cô chỉ là diễn viên nhỏ được anh gọi đi hát.
…
Cuối cùng Tần Kiến Nguyệt cũng nhớ ra điều quan trọng, cô lấy bức tranh Trình Du lễ để lại cho cô ra khỏi túi xách của mình.
Liệu có khả năng đây coi là một hình thức trá hình.
Ít nhất anh thật sự đã ngừng lại chừng năm phút vì cô.
Mặc dù đây là quà trao đổi, nhưng cô có một bức tranh Trình Du Lễ cho, không cần lo được lo mất. Đây là quà tặng hàng thật giá thật.
Tần Kiến Nguyệt mở đèn bàn ra, cẩn thận từng li từng tí mở cuộn giấy mỏng bọc bức tranh ra. Sơn đã khô biến thành một màu cố định, được bao phủ bởi một lớp sáp ấm dưới ánh sáng mờ.
Làm gì có Shin cậu bé bút chì hay Doraemon chứ.
Trên giấy vẽ là chân dung một cô gái, mặc áo choàng nhà hát màu trắng nhạt, đội chiếc mũ phức tạp tinh xảo. Con ngươi rủ xuống, lông mi như mạng che mặt, kiều diễm lay động lòng người.
Nốt ruồi son nơi khóe mắt thiếu nữ được vẽ thành hoa chu sa.
Cuộn giấy được mở ra từng chút một, cho đến khi nhìn phía dưới, cô nhìn thấy hai hàng chữ nhỏ ngay ngắn.
Nghe nói cô gái có nốt ruồi lệ đều rất xinh đẹp.
Hóa ra là thật.
Tần Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm vào hai từ xinh đẹp đến thất thần, tình cảm được truyền từ những con chữ này khiến cho cô cảm thấy như không có thật. Tham lam tưởng tượng chính miệng Trình Du Lễ nói với cô những lời này. Suy nghĩ kỳ lạ này khiến mặt cô không khỏi ửng đỏ. Cô không hề phát hiện được ý cười không thể giấu trên khuôn mặt của mình, cô ngượng ngùng cuộn tờ giấy vẽ lại.
Nhưng lại muốn nhìn nhiều hơn một chút nên lại mở ra xem lại lần nữa.
Sau đó lại cẩn thận cuộn lại.
Động tác ngớ ngẩn này cứ như một cái máy lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi điện thoại rung lên.
Hiển thị: Cyl yêu cầu kết bạn với bạn.
Điện thoại của cô nóng ran, tim đập hoảng loạn.
Tần Kiến Nguyệt lo lắng đứng dậy.
Tên hiển thị của anh luôn đơn giản như vậy. Lần đầu tiên vô tình biết được thông tin liên lạc của anh là lúc học cấp ba. Tần Kiến Nguyệt lấy can đảm nhấn vào không gian của anh, nhưng không có nội dung.
Một phút sau, khách truy cập của cô hiển thị +1.
Cyl đã truy cập album ảnh của bạn.
Tần Kiến Nguyệt kinh ngạc ngồi dậy khỏi giường. Cả người nhất thời cứng đờ, thân thể bị làn sóng nóng bỏng quấn chặt lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.