Chương 20:
Hoài Nam Tiểu Sơn
21/11/2023
Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Mục đích ghé thăm album ảnh rất dễ đoán, đơn giản chỉ là muốn biết bạn là ai.
Cô nhanh chóng nhấp vào album ảnh trong không gian của mình, xem lại từng cái một. May mắn thay, chúng đều là những bức ảnh mạng không liên quan. Cuốn album ảnh duy nhất có ảnh của bản thân đã bị cô khóa lại.
Sau một lúc hoảng sợ, cuối cùng Tần Kiến Nguyệt cũng bình tĩnh lại, nhấp vào album có ảnh kia. Cô tự luyến nghĩ rằng bên trong có vài tấm tự chụp vô cùng đáng yêu. Vừa cảm thấy may mắn lại vừa cảm thấy vì anh không nhìn thấy.
Cảm xúc lẫn lộn.
Sự cố nhỏ này khiến cô mất ngủ.
Nhắm mắt cũng không ngủ được, Tần Kiến Nguyệt không thể không mở điện thoại nhấn vào không gian của cyl. Tuy nhiên lúc này trên màn hình lại hiển thị: Bạn không có quyền truy cập.
Cả người như bị ném vào một thung lũng sâu ẩm ướt. Áp suất không khí cực thấp khiến cô không thở được, cảm giác mất trọng lượng khiến mắt cô ươn ướt vì khó chịu.
Vượt quá giới hạn? Bị chán ghét?
Sau khi suy đoán hàng ngàn khả năng, cô cố tìm cho mình một lối thoát, dù có cố gắng thêu dệt lý do để tự an ủi mình thế nào, cô vẫn không thể chống lại được sự ngăn cách lạnh lùng trên màn ảnh, nó vô cùng chân thực và tàn nhẫn.
Giống như ngâm trái tim vào tảng băng.
Lần đầu tiên trong đời, cô thức đến bình minh.
Có ai sẽ nhớ rõ cảm xúc nhỏ của nhiều năm trước chứ? Tần Kiến Nguyệt, người đã bị mất quyền truy cập sẽ nhớ.
Những mất mát lâu dài và chua xót ở năm tháng đó, nỗi buồn nhỏ như cát, nỗi buồn ít người biết đến, vẫn còn rõ ràng như ngày hôm qua.
Nhìn vào những tin nhắn mới trên điện thoại, đó là danh thiếp. Không có gì đáng ngạc nhiên, hẳn là cô giáo Mạnh đã gửi nó qua.
Tần Kiến Nguyệt vô tình đã để anh chờ một lúc, cuối cùng cô nhấn vào đồng ý thêm.
Chắc là anh đang chờ nhỉ, rất mau đã gửi tin nhắn tới.
Trình Du Lễ: Thích chứ?
Sau một lúc lâu cân nhắc, Tần Kiến Nguyệt cũng chỉ gửi một chữ: Thích.
Trình Du Lễ: Vậy là tốt rồi.
Trình Du Lễ: Bút vẽ không thuận tay. Có nhiều chỗ sai thì cho xin lỗi nhé.
Tần Kiến Nguyệt: Anh thường vẽ chân dung?
Trình Du Lễ: Lần đầu tiên.
Tâm trạng không nhịn được lại cảm thấy vui sướng, cô nhẹ nhàng cong khóe môi.
Tiếng gõ cửa làm Tần Kiến Nguyệt hoàn hồn khỏi cuộc trò chuyện trên điện thoại, giọng nói của Tần Y truyền đến: "Nguyệt Nguyệt, ra đây nói chuyện một chút."
Tần Kiến Nguyệt mở cửa: "Sao vậy?"
Su khi tắm xong Tần Y đang dùng khăn khô lau tóc cho mình, vừa định nói, lại thấy nụ cười của con gái dần tắt, đột nhiên dừng lại, nhìn vào trong phòng, giống như Tần Kiến Nguyệt đang giấu một người đàn ông bên trong vậy. Bà lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lần nữa, cuối cùng dưới sự thúc giục của Tần Kiến Nguyệt, bà mới chịu mở miệng: "Mẹ định nói gì nhỉ, à đúng rồi gần đây hình như Tần Phong có chuyện gì đó, nếu nó vay tiền con, con đừng cho, nếu không thì chỉ có đi chứ không có về đó.”
Tần Kiến Nguyệt sửng sốt, nhưng cô không hỏi thêm gì, cũng không nói cho mẹ biết rằng cô đã cho mượn một lần, cô chỉ gật đầu rồi nói: “… Được.”
Cho dù Tần Y có nhắc nhở hay không, trong lòng Tần Kiến Nguyệt cũng rất rõ ràng, cho anh ta mượn tiền để đi ăn chơi trác táng chắc chắn không thể thu hồi lại được. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, nên cô niệm tình, cho anh ta mượn một ít vậy.
Tần Y lại hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Tần Kiến Nguyệt gật đầu: “Uống rồi.”
Mục đích ghé thăm album ảnh rất dễ đoán, đơn giản chỉ là muốn biết bạn là ai.
Cô nhanh chóng nhấp vào album ảnh trong không gian của mình, xem lại từng cái một. May mắn thay, chúng đều là những bức ảnh mạng không liên quan. Cuốn album ảnh duy nhất có ảnh của bản thân đã bị cô khóa lại.
Sau một lúc hoảng sợ, cuối cùng Tần Kiến Nguyệt cũng bình tĩnh lại, nhấp vào album có ảnh kia. Cô tự luyến nghĩ rằng bên trong có vài tấm tự chụp vô cùng đáng yêu. Vừa cảm thấy may mắn lại vừa cảm thấy vì anh không nhìn thấy.
Cảm xúc lẫn lộn.
Sự cố nhỏ này khiến cô mất ngủ.
Nhắm mắt cũng không ngủ được, Tần Kiến Nguyệt không thể không mở điện thoại nhấn vào không gian của cyl. Tuy nhiên lúc này trên màn hình lại hiển thị: Bạn không có quyền truy cập.
Cả người như bị ném vào một thung lũng sâu ẩm ướt. Áp suất không khí cực thấp khiến cô không thở được, cảm giác mất trọng lượng khiến mắt cô ươn ướt vì khó chịu.
Vượt quá giới hạn? Bị chán ghét?
Sau khi suy đoán hàng ngàn khả năng, cô cố tìm cho mình một lối thoát, dù có cố gắng thêu dệt lý do để tự an ủi mình thế nào, cô vẫn không thể chống lại được sự ngăn cách lạnh lùng trên màn ảnh, nó vô cùng chân thực và tàn nhẫn.
Giống như ngâm trái tim vào tảng băng.
Lần đầu tiên trong đời, cô thức đến bình minh.
Có ai sẽ nhớ rõ cảm xúc nhỏ của nhiều năm trước chứ? Tần Kiến Nguyệt, người đã bị mất quyền truy cập sẽ nhớ.
Những mất mát lâu dài và chua xót ở năm tháng đó, nỗi buồn nhỏ như cát, nỗi buồn ít người biết đến, vẫn còn rõ ràng như ngày hôm qua.
Nhìn vào những tin nhắn mới trên điện thoại, đó là danh thiếp. Không có gì đáng ngạc nhiên, hẳn là cô giáo Mạnh đã gửi nó qua.
Tần Kiến Nguyệt vô tình đã để anh chờ một lúc, cuối cùng cô nhấn vào đồng ý thêm.
Chắc là anh đang chờ nhỉ, rất mau đã gửi tin nhắn tới.
Trình Du Lễ: Thích chứ?
Sau một lúc lâu cân nhắc, Tần Kiến Nguyệt cũng chỉ gửi một chữ: Thích.
Trình Du Lễ: Vậy là tốt rồi.
Trình Du Lễ: Bút vẽ không thuận tay. Có nhiều chỗ sai thì cho xin lỗi nhé.
Tần Kiến Nguyệt: Anh thường vẽ chân dung?
Trình Du Lễ: Lần đầu tiên.
Tâm trạng không nhịn được lại cảm thấy vui sướng, cô nhẹ nhàng cong khóe môi.
Tiếng gõ cửa làm Tần Kiến Nguyệt hoàn hồn khỏi cuộc trò chuyện trên điện thoại, giọng nói của Tần Y truyền đến: "Nguyệt Nguyệt, ra đây nói chuyện một chút."
Tần Kiến Nguyệt mở cửa: "Sao vậy?"
Su khi tắm xong Tần Y đang dùng khăn khô lau tóc cho mình, vừa định nói, lại thấy nụ cười của con gái dần tắt, đột nhiên dừng lại, nhìn vào trong phòng, giống như Tần Kiến Nguyệt đang giấu một người đàn ông bên trong vậy. Bà lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lần nữa, cuối cùng dưới sự thúc giục của Tần Kiến Nguyệt, bà mới chịu mở miệng: "Mẹ định nói gì nhỉ, à đúng rồi gần đây hình như Tần Phong có chuyện gì đó, nếu nó vay tiền con, con đừng cho, nếu không thì chỉ có đi chứ không có về đó.”
Tần Kiến Nguyệt sửng sốt, nhưng cô không hỏi thêm gì, cũng không nói cho mẹ biết rằng cô đã cho mượn một lần, cô chỉ gật đầu rồi nói: “… Được.”
Cho dù Tần Y có nhắc nhở hay không, trong lòng Tần Kiến Nguyệt cũng rất rõ ràng, cho anh ta mượn tiền để đi ăn chơi trác táng chắc chắn không thể thu hồi lại được. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, nên cô niệm tình, cho anh ta mượn một ít vậy.
Tần Y lại hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Tần Kiến Nguyệt gật đầu: “Uống rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.