Chương 27: Ngoại Truyện: Giăng Bẫy Tìm Nàng.
Puii Pi Dy
23/02/2022
Ba năm trôi qua, Dạ quốc rơi vào mối hiểm nguy, biên cương không vững nguy cơ mất thành, do Hạ quốc gây chiến hòng chiếm đoạt lãnh thổ, theo sau cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia xảy ra, dân chúng bắt đầu trải qua ngày tháng mưa máu tanh tươi.
Hoàng thượng bên Dạ quốc lập tức hạ thánh chỉ, để Hoa tướng quân cùng Nhị vương gia xuất chinh, tuy nhiên lần này đích thân Thái tử lại tự cầu Hoàng thượng cho ra trận cùng.
Thái tử âm hiểm kiên nhẫn lại sở hữu tài trí và sự thông tuệ hơn người, đương nhiên khiến hổ mọc thêm cánh, giúp gia tăng phần thắng của Dạ quốc nên chẳng ai phản đối, Hoàng thượng cũng bình thản mà phê chuẩn yêu cầu này.
Ngày ba người đem mấy vạn binh mã khởi hành, cổng thành rộng mở, dân chúng đứng xem, có nhân thân tướng sĩ buồn bã vẫy tay tiễn biệt, chỉ là tromg hàng người ấy xuất hiện một hắc y nữ tử, nữ tử đó đeo màn che mặt, để lộ mỗi ánh mắt lưu luyến nhìn về hướng ba người dẫn đầu quân, chủ yếu là Hoa Quân ở giữa mặc áo giáp, y vững chắc ngồi trên lưng ngựa, dáng điệu oai vệ thẳng tắp nghiêm túc, đó là bộ dạng nhất định phải có của một vị tướng quân.
Y cũng khác hẳn với Mặc Huyền, Mặc Ôn, hai kẻ người lạnh lùng khinh thường, người cao ngạo lẫn thờ ơ, thậm chí chẳng để tâm mặc y phục hoa lệ như đây là đi du ngoạn.
Cơ mà bọn họ ra sao, nữ tử càng không tiếp tục quan tâm, ngược lại để ý Hoa Quân, lòng hy vọng người huynh trưởng của mình có thể chiến thắng bình an trở về.
Đúng thế, nữ tử không ai khác chính là Hoa Kiêu, sau ba năm lẩn trốn chịu sự truy tìm từ Mặc Ôn, rốt cuộc hôm nay nàng mới được lộ diện, dẫu biết đây sẽ là cái bẫy do kẻ kia giăng ra, nhưng nàng không thể nhịn được, vì hiểu rõ chiến tranh diễn ra rất dài, mà Hoa Quân trong cuộc chiến này sẽ gặp nhiều hiểm nguy, nên nàng muốn tiễn đưa, nhìn ca ca mình lần cuối, xem thật lâu để nếu xảy ra chuyện thì chẳng phải thêm niềm hối tiếc nào.
Hoa Quân tựa hồ phát giác ánh mắt thuộc về muội muội nhà mình, y theo bản năng quay đầu nhìn xuống, con ngươi trông thấy Hoa Kiêu tại dòng người đông đúc, hơi cau mày sau cùng y khẽ cười với nàng, rồi lại vội vàng xoay mặt trở về dáng điệu cũ. Mọi hành động mau chóng bằng một cái chớp mắt, bởi lẽ y không nhanh, muội muội sẽ bị Thái tử phát hiện.
Công sức suốt ba năm che giấu, chậm một chút liền bại lộ, y không muốn Hoa Kiêu lại trở về chốn đau khổ, hơn nữa y còn đang chuẩn bị đòi nợ Mặc Huyền, những thương tổn hắn đã gây nên cho muội muội y.
Hoa Quân nghĩ đến đây âm thầm nhìn sang Mặc Huyền bên cạnh, đáy mắt lóe lên tia ngoạn độc.
Thời khắc đoàn binh xuất hành rời thành khuất bóng, người dân tứ phía từ từ tản đi, Hoa Kiêu đồng thời trộn lẫn bọn họ, nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu vô tình nhìn qua một người đi đường, bước chân đối phương loạng choạng, dường như mắt mù mà vấp phải đồ vật, lúc ngã xuống mái tóc trắng của người đó lại xõa tung, không thấy rõ gương mặt, tuy nhiên điệu bộ đáng thương, một mình loay hoay không ai tới giúp đỡ.
Hoa Kiêu cho rằng đấy là một ông lão mù hoặc có tật ở chân, nội tâm bỗng nổi lên lòng tốt, nàng tiến lại gần đối phương, đưa tay nâng người đó dậy, cất tiếng hỏi han: “Người này không sao chứ? Có bị thương không vậy.”
Lời nói phát ra, người đó lại không đáp trả, chỉ cúi đầu thấp hơn, nàng nhướng mày khó hiểu, đúng lúc để ý làn da cùng bàn tay người trước mắt trơn nhẵn, chẳng phải là tay của một ông lão. Hoa Kiêu nhận thức điều không tốt, bất giác thu tay, chân lùi về sau mấy bước, dự định chạy trốn.
Đáng tiếc bàn tay trơn nhẵn kia sớm vươn ra, tóm lấy Hoa Kiêu, chế trụ không cho nàng có cơ hội thoát khỏi mình, tiếp đến giọng nói Mặc Ôn nhẹ nhàng vang lên; “Kiêu Kiêu, đến lúc phải trở về rồi.”
...
Phủ Thái Tử.
Thanh viện.
Hoa Kiêu ở trên giường nằm trong lòng Mặc Ôn, tầm mắt nàng đặt tại từng sợi tóc trắng bạc màu, cùng đôi mắt xanh vô hôn của chàng, đối diện người bản thân vừa hận vừa yêu, kèm theo sự thay đổi lạ thương hiện tại, nàng biết lòng mình sớm nhói đau, cơ mà đây là sự thương tiếc nhất thời. Tất cả do chàng tự lựa chọn lấy, nàng có liên quan nhưng không hề ép buộc, chàng nguyện ý đau, cam chịu chấp nhận mà.
Có điều chẳng thể phủ nhận rằng những thứ trước mặt thành công làm nàng động lòng.
Hoa Kiêu còn trong dòng suy nghĩ, phần Mặc Ôn đột nhiên giơ tay ra, đặt cây trâm cài tóc quen thuộc vào tay nàng nói: “Kiêu Kiêu, nàng nhớ cây trâm này không, lúc ta bỏ rơi nàng xong cũng rút đi nó, bây giờ ta dùng nó đại biểu cho Mặc Ôn của kiếp trước, đến đây tạ tội với nàng.”
Quan sát cây trâm trên tay, nàng hơi ngẩng mặt trả lời: “Thái tử đã hiểu rõ về kiếp trước rồi sao? Tiểu nữ tưởng khi người biết hết mọi việc, thì người cũng phải thấu tỏ nỗi hận tiểu nữ mang, nó nhiều đến mức không cho phép chúng ta bên nhau kiếp này đâu. Dù cho người có hối lỗi, bù đắp cỡ nào đều không giảm được hận thù trong lòng tiểu nữ.”
“Vậy thì ta khiến tình yêu nàng dành cho ta nhiều hơn hận thù ấy, Kiêu Kiêu, ba năm qua ta rất nhớ nàng...” Chàng vừa kiên định vừa tiếp tục thủ thỉ bên tai Hoa Kiêu; “Ngày nàng biến mất là một phần kế hoạch trả thù, ta cam nguyện điều ấy, nhưng ba năm đủ rồi, đừng dùng cách thức đó để trừng phạt ta cả đời nhé, ngược lại ta có muôn vạn phương phâp giày vò thâm tâm một người, nên hãy ở lại đây, ta sẽ từ tử dạy cho nàng.”
Hoa Kiêu nghe, bỗng nàng cười thành tiếng, cực kỳ giễu cợt nói: “Thái tử có biết khi trọng sinh về, điều đầu tiên tiểu nữ nghĩ là gì không, là muốn rời xa người mãi mãi, nhưng sợ hãi thái tử tự động tìm đến, tiểu nữ đành phải tiến gần một bước, làm người chán ghêt tiểu nữ trước lúc điều cũ tái diễn.”
“Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, nghiệt duyên giữa hai ta vì một đoạn ký ức mà nối liền, Hoa Kiêu lại rơi xuống vị trí bên cạnh thái tử, khi đó tiểu nữ quyết tâm vùng vẫy, rồi chờ đợi thời cơ rời đi, nhưng giờ vẫn là không thể thoát khỏi người.”
Có một câu nói, nghiệt duyên trời ban sẽ trói buộc mình đến chết, nếu nàng chẳng trọng sinh thì có thể yên ổn, chứ không giẳng co, sống trong thù hận kiếp trước kiếp này giống như giờ.
Mặc Ôn nghe hết lời Hoa Kiêu nói, mỗi một câu chữ kia đều đánh vào lòng chàng, hóa ra ngày tiếp cận mình, nàng đang đánh cược xem chàng chán ghét rồi liệu có rước nàng vào cửa, đem thành thế thân nữa không, chắc rằng chàng lựa chọn từ bỏ ngay lúc đó thì mọi đau khổ sẽ không được bắt đầu.
Nhưng biết làm sao, bước đường đến đây nàng có nỗi đau và kiêng dè, chính chàng lại ôm niềm sợ hãi đánh mất nàng, không phải chỉ trong ba năm qua, là của cả kiếp trước, ở nơi ấy Hoa Kiêu yêu chàng, hèn mọn van nài, đến mức mất cả linh hồn.
Tới khi chàng hối hận mà muộn màng, ôm lấy thân xác lạnh lẽo của nàng, ngày tháng kia chỉ mong một kỳ tích xuất hiện cho nàng sống lại, nhưng sự thật quá đỗi tàn nhẫn, chàng chỉ có thể đi theo nàng cùng hy vọng tương phùng chốn cửu tuyền.
Vì vậy bây giờ Mặc Ôn thực sự sợ, sợ để tuột mất nàng một hồi liền lại lỡ cả kiếp người.
Hoàng thượng bên Dạ quốc lập tức hạ thánh chỉ, để Hoa tướng quân cùng Nhị vương gia xuất chinh, tuy nhiên lần này đích thân Thái tử lại tự cầu Hoàng thượng cho ra trận cùng.
Thái tử âm hiểm kiên nhẫn lại sở hữu tài trí và sự thông tuệ hơn người, đương nhiên khiến hổ mọc thêm cánh, giúp gia tăng phần thắng của Dạ quốc nên chẳng ai phản đối, Hoàng thượng cũng bình thản mà phê chuẩn yêu cầu này.
Ngày ba người đem mấy vạn binh mã khởi hành, cổng thành rộng mở, dân chúng đứng xem, có nhân thân tướng sĩ buồn bã vẫy tay tiễn biệt, chỉ là tromg hàng người ấy xuất hiện một hắc y nữ tử, nữ tử đó đeo màn che mặt, để lộ mỗi ánh mắt lưu luyến nhìn về hướng ba người dẫn đầu quân, chủ yếu là Hoa Quân ở giữa mặc áo giáp, y vững chắc ngồi trên lưng ngựa, dáng điệu oai vệ thẳng tắp nghiêm túc, đó là bộ dạng nhất định phải có của một vị tướng quân.
Y cũng khác hẳn với Mặc Huyền, Mặc Ôn, hai kẻ người lạnh lùng khinh thường, người cao ngạo lẫn thờ ơ, thậm chí chẳng để tâm mặc y phục hoa lệ như đây là đi du ngoạn.
Cơ mà bọn họ ra sao, nữ tử càng không tiếp tục quan tâm, ngược lại để ý Hoa Quân, lòng hy vọng người huynh trưởng của mình có thể chiến thắng bình an trở về.
Đúng thế, nữ tử không ai khác chính là Hoa Kiêu, sau ba năm lẩn trốn chịu sự truy tìm từ Mặc Ôn, rốt cuộc hôm nay nàng mới được lộ diện, dẫu biết đây sẽ là cái bẫy do kẻ kia giăng ra, nhưng nàng không thể nhịn được, vì hiểu rõ chiến tranh diễn ra rất dài, mà Hoa Quân trong cuộc chiến này sẽ gặp nhiều hiểm nguy, nên nàng muốn tiễn đưa, nhìn ca ca mình lần cuối, xem thật lâu để nếu xảy ra chuyện thì chẳng phải thêm niềm hối tiếc nào.
Hoa Quân tựa hồ phát giác ánh mắt thuộc về muội muội nhà mình, y theo bản năng quay đầu nhìn xuống, con ngươi trông thấy Hoa Kiêu tại dòng người đông đúc, hơi cau mày sau cùng y khẽ cười với nàng, rồi lại vội vàng xoay mặt trở về dáng điệu cũ. Mọi hành động mau chóng bằng một cái chớp mắt, bởi lẽ y không nhanh, muội muội sẽ bị Thái tử phát hiện.
Công sức suốt ba năm che giấu, chậm một chút liền bại lộ, y không muốn Hoa Kiêu lại trở về chốn đau khổ, hơn nữa y còn đang chuẩn bị đòi nợ Mặc Huyền, những thương tổn hắn đã gây nên cho muội muội y.
Hoa Quân nghĩ đến đây âm thầm nhìn sang Mặc Huyền bên cạnh, đáy mắt lóe lên tia ngoạn độc.
Thời khắc đoàn binh xuất hành rời thành khuất bóng, người dân tứ phía từ từ tản đi, Hoa Kiêu đồng thời trộn lẫn bọn họ, nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu vô tình nhìn qua một người đi đường, bước chân đối phương loạng choạng, dường như mắt mù mà vấp phải đồ vật, lúc ngã xuống mái tóc trắng của người đó lại xõa tung, không thấy rõ gương mặt, tuy nhiên điệu bộ đáng thương, một mình loay hoay không ai tới giúp đỡ.
Hoa Kiêu cho rằng đấy là một ông lão mù hoặc có tật ở chân, nội tâm bỗng nổi lên lòng tốt, nàng tiến lại gần đối phương, đưa tay nâng người đó dậy, cất tiếng hỏi han: “Người này không sao chứ? Có bị thương không vậy.”
Lời nói phát ra, người đó lại không đáp trả, chỉ cúi đầu thấp hơn, nàng nhướng mày khó hiểu, đúng lúc để ý làn da cùng bàn tay người trước mắt trơn nhẵn, chẳng phải là tay của một ông lão. Hoa Kiêu nhận thức điều không tốt, bất giác thu tay, chân lùi về sau mấy bước, dự định chạy trốn.
Đáng tiếc bàn tay trơn nhẵn kia sớm vươn ra, tóm lấy Hoa Kiêu, chế trụ không cho nàng có cơ hội thoát khỏi mình, tiếp đến giọng nói Mặc Ôn nhẹ nhàng vang lên; “Kiêu Kiêu, đến lúc phải trở về rồi.”
...
Phủ Thái Tử.
Thanh viện.
Hoa Kiêu ở trên giường nằm trong lòng Mặc Ôn, tầm mắt nàng đặt tại từng sợi tóc trắng bạc màu, cùng đôi mắt xanh vô hôn của chàng, đối diện người bản thân vừa hận vừa yêu, kèm theo sự thay đổi lạ thương hiện tại, nàng biết lòng mình sớm nhói đau, cơ mà đây là sự thương tiếc nhất thời. Tất cả do chàng tự lựa chọn lấy, nàng có liên quan nhưng không hề ép buộc, chàng nguyện ý đau, cam chịu chấp nhận mà.
Có điều chẳng thể phủ nhận rằng những thứ trước mặt thành công làm nàng động lòng.
Hoa Kiêu còn trong dòng suy nghĩ, phần Mặc Ôn đột nhiên giơ tay ra, đặt cây trâm cài tóc quen thuộc vào tay nàng nói: “Kiêu Kiêu, nàng nhớ cây trâm này không, lúc ta bỏ rơi nàng xong cũng rút đi nó, bây giờ ta dùng nó đại biểu cho Mặc Ôn của kiếp trước, đến đây tạ tội với nàng.”
Quan sát cây trâm trên tay, nàng hơi ngẩng mặt trả lời: “Thái tử đã hiểu rõ về kiếp trước rồi sao? Tiểu nữ tưởng khi người biết hết mọi việc, thì người cũng phải thấu tỏ nỗi hận tiểu nữ mang, nó nhiều đến mức không cho phép chúng ta bên nhau kiếp này đâu. Dù cho người có hối lỗi, bù đắp cỡ nào đều không giảm được hận thù trong lòng tiểu nữ.”
“Vậy thì ta khiến tình yêu nàng dành cho ta nhiều hơn hận thù ấy, Kiêu Kiêu, ba năm qua ta rất nhớ nàng...” Chàng vừa kiên định vừa tiếp tục thủ thỉ bên tai Hoa Kiêu; “Ngày nàng biến mất là một phần kế hoạch trả thù, ta cam nguyện điều ấy, nhưng ba năm đủ rồi, đừng dùng cách thức đó để trừng phạt ta cả đời nhé, ngược lại ta có muôn vạn phương phâp giày vò thâm tâm một người, nên hãy ở lại đây, ta sẽ từ tử dạy cho nàng.”
Hoa Kiêu nghe, bỗng nàng cười thành tiếng, cực kỳ giễu cợt nói: “Thái tử có biết khi trọng sinh về, điều đầu tiên tiểu nữ nghĩ là gì không, là muốn rời xa người mãi mãi, nhưng sợ hãi thái tử tự động tìm đến, tiểu nữ đành phải tiến gần một bước, làm người chán ghêt tiểu nữ trước lúc điều cũ tái diễn.”
“Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, nghiệt duyên giữa hai ta vì một đoạn ký ức mà nối liền, Hoa Kiêu lại rơi xuống vị trí bên cạnh thái tử, khi đó tiểu nữ quyết tâm vùng vẫy, rồi chờ đợi thời cơ rời đi, nhưng giờ vẫn là không thể thoát khỏi người.”
Có một câu nói, nghiệt duyên trời ban sẽ trói buộc mình đến chết, nếu nàng chẳng trọng sinh thì có thể yên ổn, chứ không giẳng co, sống trong thù hận kiếp trước kiếp này giống như giờ.
Mặc Ôn nghe hết lời Hoa Kiêu nói, mỗi một câu chữ kia đều đánh vào lòng chàng, hóa ra ngày tiếp cận mình, nàng đang đánh cược xem chàng chán ghét rồi liệu có rước nàng vào cửa, đem thành thế thân nữa không, chắc rằng chàng lựa chọn từ bỏ ngay lúc đó thì mọi đau khổ sẽ không được bắt đầu.
Nhưng biết làm sao, bước đường đến đây nàng có nỗi đau và kiêng dè, chính chàng lại ôm niềm sợ hãi đánh mất nàng, không phải chỉ trong ba năm qua, là của cả kiếp trước, ở nơi ấy Hoa Kiêu yêu chàng, hèn mọn van nài, đến mức mất cả linh hồn.
Tới khi chàng hối hận mà muộn màng, ôm lấy thân xác lạnh lẽo của nàng, ngày tháng kia chỉ mong một kỳ tích xuất hiện cho nàng sống lại, nhưng sự thật quá đỗi tàn nhẫn, chàng chỉ có thể đi theo nàng cùng hy vọng tương phùng chốn cửu tuyền.
Vì vậy bây giờ Mặc Ôn thực sự sợ, sợ để tuột mất nàng một hồi liền lại lỡ cả kiếp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.