Quyển 2 - Chương 37: Cứu người (1)
Áo Bỉ Gia
23/04/2013
Nhật Vũ đứng thẳng, hai chân ngang vai cân bằng trọng tâm. Hơi thở nhịp nhàng điều hòa, cổ tay khẽ lắc nhẹ làm thanh đao vang lên âm thanh ‘ong ong’ như muốn chọc thủng màng nhĩ của người khác vậy.
Mãnh Hổ Đao nặng 72kg, dài 3 thước (1m3). Đây là thanh đao mà Lê Lợi đã đặc biệt rèn ra cho Nhật Vũ, dùng loại chất liệu phi thường quý hiếm và hỏa hệ nguyên lực rèn liên tục trong vòng 7 ngày mới thành hình. Tuy không dám xưng là đủ sức đồ Thần trảm Phật như trong mấy cái tiểu thuyết YY bên Tàu nhưng cũng có thể nói là chém sắt như tàu hủ cũng không sai biệt mấy.
Vung đao lên, Nhật Vũ bắt đầu chém. Hắn chém rất chậm, nhưng lực lượng dồn vào cánh tay thì mạnh mẽ vô cùng.
Đã hơn 3 tháng nay, Nhật Vũ luôn cố gắng lĩnh hội ý nghĩa thâm ảo của đao pháp. Lê Lợi đã từng nói với hắn rằng:
“Sư phụ của mình chính là bản thân mình, ngươi tự lĩnh hội đao pháp còn có lợi hơn là bái sư lung tung.”
Thế nên Nhật Vũ đã tự suy nghĩ ra bốn phương pháp vận đao của riêng mình lần lượt gọi là: Ngọa, Tàng, Tốc và Lực.
Ngọa ở đây chính là khí thế. Một khi đã xuất đao thì phải như khai thiên phá địa, xứng với cái câu ‘lực bạt sơn hà khí cái thế’. Đó chính là Ngọa.
Tàng cũng có thể hiểu như việc thu liễm chính mình, ẩn giấu sát cơ và bất thần tru diệt. Đó chính là Tàng.
Tốc như tốc chiến, đã ra tay là quyết không hối hận, đã vung đao thì không chết không thôi. Trận đao như thủy triều liên miên bất tuyệt, đồ đao vô hận. Đó chính là Tốc.
Lực chính là đem bản thân và đao dung hợp làm một, nhân đao hợp nhất tâm như ý cảnh. Lực của đao và lực của người nhân theo cấp bội số sẽ tạo ra một lực sát thương vô cùng đáng sợ. Và đó chính là Lực.
Khi Lê Lợi nghe xong cũng tấm tắc khen không ngớt, còn bảo hắn là thiên tài sinh ra để dùng đao. Bốn thứ đạo lý này nghe qua thì khá là đơn giản nhưng lại bao hàm cả thiên địa trong đó, thật nếu có thể đem đao pháp đó tu luyện đến Nhập Vi cấp thì chân chính có thể cùng chư Tiên tranh đấu cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng.
…
Trải qua hơn mấy tiếng đồng hồ vung đao, Nhật Vũ cơ hồ đã thấm mệt, hắn vất vả cắm đao xuống đất, đang tính đi tắm thì điện thoại chợt reo lên.
“Anh Vũ, ra cửa chờ em, có chuyện lớn rồi.”
Lê Linh giọng trong điện thoại nghẹn ngào như sắp khóc.
“Từ từ mà nói, có chuyện gì?”
“Nhỏ Mai bạn em đêm qua bị tai nạn giao thông, đưa vào phòng cấp cứu, sáng nay bác sĩ bảo là có thể giữ được mạng sống như phải sống đời thực vật mất rồi.”
Nhật Vũ cũng nhớ lại là trong đám bạn của Lê Linh cũng có một cô nàng gọi là Phạm Tuyết Mai, tuy là đám con gái ai cũng yêu mến đồng chí Nhật Vũ nhưng riêng cô nàng này thì lại vô cùng chán ghét hắn mà chẳng hiểu lý do tại sao nữa.
“Gọi anh thì có ích gì, sao không chờ ông trẻ em về rồi giải quyết.”
Lê Lợi vì muốn khai mở kinh mạch gia tăng chân khí cho Nhật Vũ nên cố ý lên Đà Lạt bái phỏng một môn phái cổ tu của Việt Nam nhằm hướng họ hỏi phương pháp. Thế nên trong hơn một tháng nay thì Nhật Vũ vẫn đóng cửa bế quan luyện đao một mình.
“Em biết ông và anh chẳng phải người thường nên chắc chắn sẽ có cách, anh làm ơn cứu Mai đi. Hu hu…”
“Được rồi, để anh thử một lần.”
-o0o-
Trong bệnh viện nhân dân 115, Phạm Tuyết Mai đang ngủ mê man trên giường bệnh, mái tóc dù bị cạo sạch để phẫu thuật nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn cứ như vậy mà sáng ngời.
Cha nàng ngồi cạnh bên hết sức ảo nàng, còn mẹ nàng thì đã khóc đến sưng cả mắt. Nếu hôm nay Lê Linh không nói là sẽ đi mời cao nhân đến chữa trị thì phỏng chừng bà ta cũng sắp xỉu đến nơi rồi.
Cảnh cửa phòng bệnh mở ra, Lê Linh cùng một chàng trai lạ mặt đi vào. Anh chàng này thoạt nhìn mục quang thanh tú, da thịt trắng trẻo, tướng ta thon gọn hàm súc, rất có sức quyến rũ với nữ nhân.
Hiển nhiên đó chính là đồng chí Nhật Vũ của chúng ta.
Không để cho mọi người kịp chào nhau, Nhật Vũ đã hỏi ngay: “Cô bé ngủ bao lâu rồi?”
Cha của Tuyết Mai xem ra vẫn còn đủ cơ trí, hắn thấp thỏm đáp: “Đã hơn 12 tiếng rồi.”
“Tôi nghĩ là vẫn còn kịp.”
Mẹ của Tuyết Mai khẩn cầu: “Tôi xin cậu hãy cứu con bé, kiếp này tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho…”
“Khoang nói đến ơn nghĩa, cứu người quan trọng hơn, bác làm ơn tránh ra một chút.”
Nhật Vũ sấn tới, kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường của Tuyết Mai trước ánh mắt kinh ngạc của ba người.
Cha Tuyết Mai nghi hoặc: “Cậu tính làm sao để chữa đây?”
“Cầu nguyện.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Phải.”
Cha của Tuyết Mai là Công An, tự nhiên là sẽ thuộc trường phái duy vật chứ không phải là duy tâm, làm sao có thể tin vào việc cầu nguyện cho được chứ. Nếu không phải các bác sĩ tài giỏi nhất của bệnh viện đã hoàn toàn bó tay thì hắn cũng chẳng nguyện ý đi nhờ vả người lạ.
“Tôi biết là ông bà nghi ngờ tôi nhưng xin nói trước, tôi không phải là thầy thuốc đâu.”
“Không phải thầy thuốc?”
“Tôi là người luyện võ.”
Còn không đợi người khác phản ứng, Nhật Vũ liền bắt đầu tụng niệm. Ban đầu thì hắn đọc kinh Phật, sau thì lại chuyển sang đọc kinh của đạo Công Giáo rồi đến kinh Quran của đạo Hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.