Quyển 2 - Chương 38: Cứu người (2)
Áo Bỉ Gia
23/04/2013
Lúc đầu cha mẹ của Phạm Tuyết Mai còn bán tín bán nghi, nhưng khi nghe Nhật Vũ tụng kinh thì thái độ của họ đã hoàn toàn thay đổi. Xin lỗi, phải nói là tâm thần của họ đang lâm vào một trạng thái vô cùng ảo diệu khó mà diễn tả bằng lời. Ngay cả cô bé Lê Linh dưới sự chỉ điểm của Lê Lợi mặc dù đã có được tâm lý trấn định đi chăng nữa cũng cảm thấy hết sức mờ mịt mà tín phục.
Lúc này cả ba người đều coi Nhật Vũ như một vị thánh sống, họ có một lòng tin mù quáng rằng hắn nhất định có thể cứu sống Tuyết Mai.
…
Trải qua hơn 10 tiếng tụng niệm liên tục không ngừng như vậy, Nhật Vũ cũng đã thấm mệt, hắn càng đọc càng gia tăng cường độ và chất giọng.
Đây gọi là phương pháp chấn động thanh âm, hay còn gọi là Chân Ngôn.
Tuyết Mai phải sống đời thực vật là vì hệ thần kinh trung ương bị tổn thương, Nhật Vũ đơn thuần là chỉ dùng sóng âm thông qua lời nói kích thích sự tái tạo của tế bào não mà thôi.
Nếu một cao thủ có đủ tu vi thì hoàn toàn có thể vận dụng phương pháp chữa bệnh như thế này.
Ví dụ sống động nhất chính là hai võ giả tối cao của nhân loại, Jesus và Thích Ca Mâu Ni. Họ tu luyện võ thuật đến một mức độ có thể nói là sắp phi thăng đến nơi luôn rồi.
Hai người bọn họ kiến lập tôn giáo, nếu không có bản lĩnh chân chính thì ai dám theo mà tin phục. Đặc biệt hơn nữa là lời nói của họ phát ra đều có sức mê hoặc rất lớn, nếu nói một cách báng bổ thì đó chính là ‘mị dân’.
Trong kinh thánh cũng đã từng đề cập đến việc Chúa Jesus phát ngôn làm cho người chết sống lại căn bản chính là phương pháp chấn động âm thanh như thế này, một lời nói ra làm cho tim đập lại và não cũng tái hoạt động, loại sự tình bá đạo như thế đồng chí Nhật Vũ của chúng ta vẫn chưa đủ khả năng nhưng nếu hắn kiên trì trong một quãng thời gian dài thì không chừng sẽ thành công.
…
Hai tiếng sau, Nhật Vũ chậm rãi ngừng đọc.
Hắn nhẹ nhàng dùng bàn tay đặt lên trán Tuyết Mai, khẽ động chân khí làm ấm các dây thần kinh.
Một lúc lâu sau, hai mí mắt của người bệnh dường như khẽ động, chi tiết này làm cho mọi người vui mừng không thôi, đặc biệt là cha mẹ của nàng.
Nhật Vũ biết bổn phận đã xong cũng lặng lẽ cáo từ, cha mẹ của Tuyết Mai sống chết muốn ngày sau tạ ơn hắn, hắn cũng chẳng quan tâm.
Trên xe, Lê Linh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn hỏi: “Dường như anh rất suy tư nha.”
Nhật Vũ cũng chẳng buồn nói chuyện, hắn thấy gia đình Tuyết Mai vui vẻ bên nhau như vậy thì cảm thấy rất tủi thân cho chính mình.
Nhật Vũ vẫn luôn tự hỏi biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại được cha mẹ? Họ là ai? Bản thân mình có anh chị em gì không?
Hắn buồn nhưng chẳng hiểu sao mãi vẫn không khóc được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.