Tận Thế Đến Ôm Chặt Đùi Của Đại Lão
Chương 1:
Miêu Thư
01/09/2024
Bầu trời âm u ảm đạm, tựa như một chiếc nắp vung nặng trĩu, che phủ cái thế giới này.
Gió lớn vù vù, xen lẫn với gió tuyết lạnh thấu xương, lướt qua da mặt, đã không còn cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.
Trong tầm nhìn nửa mở của Ninh Đại xuất hiện một khuôn mặt thối rữa, gầy còm, tái xanh, tỏa ra một mùi hôi thối còn gay mũi hơn cả mùi chuột chết trong cống rãnh. Cổ họng của con thây ma này phát ra tiếng "..." thét gào phấn khích như một cỗ máy rỉ sét bị kẹt.
Két két... Tiếng bước chân kéo lê trên băng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng gần hơn. Những con thây ma ngửi thấy mùi máu tươi khoái khẩu, cuối cùng cũng kéo đến như thủy triều, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Ninh Đại đang nằm trong góc tường, khắp người tràn máu tươi, toàn thân lạnh đến mức đông cứng ngắc không thể cử động.
Cơn đau bị cắn xé cùng với tiếng nhai chóp chép, tựa như được phóng đại vô số lần, ngang tàng xông vào tai cô, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trong cơn mê man, dường như xuyên qua khe hở giữa những con thây ma đang vùi đầu gặm nhấm thân thể mình, cô đã nhìn thấy một khuôn mặt.
Một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, từng góc độ đều được khắc họa tinh tế, cứng cáp, luôn để lộ vẻ mặt lạnh lùng, Bạch Kiền Nhân.
Khuôn mặt ấy luôn hiện hữu trong tâm trí cô, khuôn mặt khiến cho cô yêu hận đan xen. Giờ phút này lại hiện ra rõ ràng trước mắt cô, tựa như có thể nhìn thấy cả lớp lông mịn phát ra ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ tuyết trắng, tinh tế và đẹp đẽ như bao lần cô đã vẽ nên trong tâm trí.
Trong đôi mắt trống rỗng như ngọn nến sắp tắt của Ninh Đại, bỗng bừng lên sự sống mãnh liệt, rực rỡ như pháo hoa cháy hết mình. Cô gom hết sức lực cuối cùng để thốt ra từ cổ họng: "Cứu... Đứa bé..."
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Bạch Kiền Nhân, hình như có thoáng qua một vẻ ngạc nhiên, vẻ không nỡ. Vẻ không nỡ ấy tựa như đã từng tồn tại, nhưng cũng như chưa bao giờ xuất hiện, thoáng qua rồi biến mất. Sau đó, hắn ta hờ hững quay người, bóng dáng như cây tùng cao lớn thẳng tắp dần dần biến mất.
Nơi nương tựa cuối cùng trong lòng Ninh Đại, tín ngưỡng cuối cùng, cũng biến mất theo bóng dáng của hắn ta...
Giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, cô thì thầm trong lòng: "Mười hai năm, bây giờ ngay cả chút liên hệ cuối cùng của chúng ta, đứa bé, cũng đã biến mất, rốt cuộc cũng chỉ là cưỡng cầu."
Gió lớn vù vù, xen lẫn với gió tuyết lạnh thấu xương, lướt qua da mặt, đã không còn cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.
Trong tầm nhìn nửa mở của Ninh Đại xuất hiện một khuôn mặt thối rữa, gầy còm, tái xanh, tỏa ra một mùi hôi thối còn gay mũi hơn cả mùi chuột chết trong cống rãnh. Cổ họng của con thây ma này phát ra tiếng "..." thét gào phấn khích như một cỗ máy rỉ sét bị kẹt.
Két két... Tiếng bước chân kéo lê trên băng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng gần hơn. Những con thây ma ngửi thấy mùi máu tươi khoái khẩu, cuối cùng cũng kéo đến như thủy triều, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Ninh Đại đang nằm trong góc tường, khắp người tràn máu tươi, toàn thân lạnh đến mức đông cứng ngắc không thể cử động.
Cơn đau bị cắn xé cùng với tiếng nhai chóp chép, tựa như được phóng đại vô số lần, ngang tàng xông vào tai cô, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trong cơn mê man, dường như xuyên qua khe hở giữa những con thây ma đang vùi đầu gặm nhấm thân thể mình, cô đã nhìn thấy một khuôn mặt.
Một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, từng góc độ đều được khắc họa tinh tế, cứng cáp, luôn để lộ vẻ mặt lạnh lùng, Bạch Kiền Nhân.
Khuôn mặt ấy luôn hiện hữu trong tâm trí cô, khuôn mặt khiến cho cô yêu hận đan xen. Giờ phút này lại hiện ra rõ ràng trước mắt cô, tựa như có thể nhìn thấy cả lớp lông mịn phát ra ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ tuyết trắng, tinh tế và đẹp đẽ như bao lần cô đã vẽ nên trong tâm trí.
Trong đôi mắt trống rỗng như ngọn nến sắp tắt của Ninh Đại, bỗng bừng lên sự sống mãnh liệt, rực rỡ như pháo hoa cháy hết mình. Cô gom hết sức lực cuối cùng để thốt ra từ cổ họng: "Cứu... Đứa bé..."
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Bạch Kiền Nhân, hình như có thoáng qua một vẻ ngạc nhiên, vẻ không nỡ. Vẻ không nỡ ấy tựa như đã từng tồn tại, nhưng cũng như chưa bao giờ xuất hiện, thoáng qua rồi biến mất. Sau đó, hắn ta hờ hững quay người, bóng dáng như cây tùng cao lớn thẳng tắp dần dần biến mất.
Nơi nương tựa cuối cùng trong lòng Ninh Đại, tín ngưỡng cuối cùng, cũng biến mất theo bóng dáng của hắn ta...
Giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, cô thì thầm trong lòng: "Mười hai năm, bây giờ ngay cả chút liên hệ cuối cùng của chúng ta, đứa bé, cũng đã biến mất, rốt cuộc cũng chỉ là cưỡng cầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.