Tận Thế Đến Ôm Chặt Đùi Của Đại Lão
Chương 2:
Miêu Thư
01/09/2024
"Tùng tùng tùng..." Ninh Đại giật mình tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa dồn dập, đập vào mắt là một căn phòng ngủ có tông màu tối, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở của tấm rèm vừa dày vừa nặng chiếu thẳng vào mắt cô, ánh nắng chói chang chiếu cho cô hoang mang một hồi
Cái phòng này rõ ràng là phòng tân hôn của cô và Bạch Kiền Nhân.
Nói là phòng tân hôn nhưng lại không hề được trang trí như những phòng tân hôn thông thường.
Thông thường, phòng tân hôn sẽ được trang trí theo sở thích của cô dâu, phần lớn sẽ tràn đầy ấm áp và nữ tính.
Thế mà bây giờ căn phòng này lại có tông màu u ám, bày biện vô cùng tối giản, đường nét đồ đạc cứng rắn, tất cả của căn phòng này đều toát lên vẻ nam tính.
Lúc đó kết hôn, cô đã từng nói muốn trang trí lại một chút, nhưng Bạch Kiền Nhân nói hắn ta không thích người khác đụng chạm đến đồ của mình.
Khi đó, Ninh Đại cảm thấy rất thỏa mãn khi được gả cho hắn ta, nên cô đã bỏ qua khuyết điểm nhỏ này.
Chỉ cần được ở bên hắn ta, những thứ khác đều không quan trọng.
Thực ra, dù cô có ý kiến cũng vô ích thôi, vì Bạch Kiền Nhân chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô, vì thế căn phòng này luôn được giữ nguyên trạng.
Nhưng cô nhớ là căn biệt thự này không phải đã bị hủy hoại trong vụ nổ hạt nhân mấy năm trước rồi sao?
Lúc đó, Bạch gia nhận được tin tức nội bộ nên đã vội vàng rút lui. Căn biệt thự này nằm ở trung tâm thành phố Bắc Thị, khi ấy mục tiêu của quả bom hạt nhân chính là nơi ở của chính phủ tại trung tâm thành phố Bắc Thị. Vậy thì căn nhà này chắc chắn đã bị hóa thành tro bụi vào lúc đó rồi.
Nhưng sao bây giờ cô lại ở đây?
Trong đầu Ninh Đại bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm rền cuồn cuộn. Cô nhìn thấy trên màn hình hiển thị đầu giường hiện lên ánh sáng xanh của ngày 1 tháng 10 năm 2063, lúc 13:05. Có trời mới biết tại sao cô lại đột nhiên trở về ba năm trước khi tận thế bắt đầu?
Ninh Đại đờ đẫn ngồi dậy trong tiếng gõ cửa dai dẳng không ngừng, làn da mịn màng trắng nõn của cô toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ ông trời cũng cảm thấy mắc nợ cô quá nhiều, nên đã cho cô trọng sinh? Trọng sinh về thời điểm cô và Bạch Kiền Nhân đã kết hôn được ba năm. Lúc này Ninh Đại mới 25 tuổi, mọi chuyện đều chưa quá muộn.
Vào giờ khắc này, Ninh Đại đột nhiên cất tiếng cười to.
Cô nắm tóc, cúi gập người, cười đến điên dại, khuôn mặt đỏ bừng vì cảm xúc dâng trào mà tỏa ra hơi nóng.
Cười rồi lại cười, rồi cô lại khóc. Cô ôm mặt vừa cười vừa khóc, trông như bị điên.
Cái phòng này rõ ràng là phòng tân hôn của cô và Bạch Kiền Nhân.
Nói là phòng tân hôn nhưng lại không hề được trang trí như những phòng tân hôn thông thường.
Thông thường, phòng tân hôn sẽ được trang trí theo sở thích của cô dâu, phần lớn sẽ tràn đầy ấm áp và nữ tính.
Thế mà bây giờ căn phòng này lại có tông màu u ám, bày biện vô cùng tối giản, đường nét đồ đạc cứng rắn, tất cả của căn phòng này đều toát lên vẻ nam tính.
Lúc đó kết hôn, cô đã từng nói muốn trang trí lại một chút, nhưng Bạch Kiền Nhân nói hắn ta không thích người khác đụng chạm đến đồ của mình.
Khi đó, Ninh Đại cảm thấy rất thỏa mãn khi được gả cho hắn ta, nên cô đã bỏ qua khuyết điểm nhỏ này.
Chỉ cần được ở bên hắn ta, những thứ khác đều không quan trọng.
Thực ra, dù cô có ý kiến cũng vô ích thôi, vì Bạch Kiền Nhân chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô, vì thế căn phòng này luôn được giữ nguyên trạng.
Nhưng cô nhớ là căn biệt thự này không phải đã bị hủy hoại trong vụ nổ hạt nhân mấy năm trước rồi sao?
Lúc đó, Bạch gia nhận được tin tức nội bộ nên đã vội vàng rút lui. Căn biệt thự này nằm ở trung tâm thành phố Bắc Thị, khi ấy mục tiêu của quả bom hạt nhân chính là nơi ở của chính phủ tại trung tâm thành phố Bắc Thị. Vậy thì căn nhà này chắc chắn đã bị hóa thành tro bụi vào lúc đó rồi.
Nhưng sao bây giờ cô lại ở đây?
Trong đầu Ninh Đại bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm rền cuồn cuộn. Cô nhìn thấy trên màn hình hiển thị đầu giường hiện lên ánh sáng xanh của ngày 1 tháng 10 năm 2063, lúc 13:05. Có trời mới biết tại sao cô lại đột nhiên trở về ba năm trước khi tận thế bắt đầu?
Ninh Đại đờ đẫn ngồi dậy trong tiếng gõ cửa dai dẳng không ngừng, làn da mịn màng trắng nõn của cô toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ ông trời cũng cảm thấy mắc nợ cô quá nhiều, nên đã cho cô trọng sinh? Trọng sinh về thời điểm cô và Bạch Kiền Nhân đã kết hôn được ba năm. Lúc này Ninh Đại mới 25 tuổi, mọi chuyện đều chưa quá muộn.
Vào giờ khắc này, Ninh Đại đột nhiên cất tiếng cười to.
Cô nắm tóc, cúi gập người, cười đến điên dại, khuôn mặt đỏ bừng vì cảm xúc dâng trào mà tỏa ra hơi nóng.
Cười rồi lại cười, rồi cô lại khóc. Cô ôm mặt vừa cười vừa khóc, trông như bị điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.