Tận Thế Song Sủng

Chương 184: Sẽ không thể yên tĩnh?

Bạch Tiểu Trinh

08/03/2019

Dừng xe lại, Phan Đại Vĩ đem dây leo bao quanh xong thì mọi người mới tiến về trạm dừng chân.

Bao trùm xe cũng là sợ vạn nhất, tính toán phòng ngừa trộm.

Ngày xưa lối vào sạch sẽ nay đã loạn thất bát tao, cái gì cũng bị ném ra bên ngoài.

Đạp lên vài bước bậc thang, mười hai người đi vào bên trong.

Sau khi tiến vào mới phát hiện bên trong ngoại trừ mình ra còn có một người khác đã nghỉ ngơi.

Hiện tại 4 giờ, sắc trời đã đen hẳn.

Nơi này cách thành phố H cũng không xa, mà trên đường cũng chỉ co một trạm dừng chân, có người ở chỗ này qua đêm ngược lại cũng bình thường.

Đoàn đội đến sớm chút đã an vị ở bên trong một nhà hàng bị vỡ của sổ, dùng các loại bàn ghế ngăn cửa ra vào.

Bọn họ trông thấy đoàn đội Tùy Tiện.

Đều thấy kinh dị.

Đầu tiên là, bọn họ không tin địa phương và đường xa như vậy, sẽ có người đến chỗ này qua đêm.

Thứ hai là nhìn trình độ sạch sẽ của đoàn đội Tùy Tiện không giống như là loại người sẽ ra ngoài đi săn.

Thợ săn ở tận thế trong căn cứ thành phố H cũng lưu hành mấy tháng, thợ săn đi ra ngoài để thu thập vật tư ở tận thế, hằng ngày bất kỳ nơi hẻo lánh đều có thể chìm vào giấc ngủ, tiện tay nhét hai khối bánh quy đều có thể ăn no, nên sẽ không giữ được độ sạch sẽ như đoàn đội Tùy Tiện.

Trừ phi là những đoàn đội rất lớn.

Nhưng mà, đoàn đội như vậy ở thành phố H ít càng thêm ít.

Hồ Hạo Thiên mới vừa rồi không thấy ô tô tại cửa ra vào, mà ở bên trong lại nhìn thấy một đoàn đội, cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Khẽ đếm, người còn rất nhiều, khoảng hai mươi mấy người.

Anh nhìn trên mặt đối phương không mang theo thiện ý, bước lên vài bước, khẽ cười với người bên trong đang bày trận địa sẵn sang đón quân địch: “Trời tối đường nguy hiểm, chúng tôi cũng chỉ đi ngang qua đây vượt qua một đêm, không có mục đích khác… Không bằng chúng ta dùng chỗ này làm chuẩn, phân đất làm ranh giới, OK?”

EQ của Hồ Hạo Thiên cao hơn nữa xử sự khéo léo, trong lúc nói chuyện biểu hiện hào phóng không một tia sơ hở.

Câu đằng sau cũng là anh nhìn thấy đối phương có vài người có vẻ hung ác mới nói vậy.

Anh hiểu rõ tại tình huống sinh tồn, sau tận thế, tín nhiệm cơ bản người xa lạ cùng người xa lạ càng thêm đạm bạc.

Ở trong căn cứ có điều lệ ước thúc còn may, ở bên ngoài chỉ sợ có khá nhiều giết người cướp vật tư.

Ở thành phố H hai ngày, anh đã hiểu rõ hiện trạng rất nhiều đội xe đi ra ngoài làm nhiệm vụ có đi không có về rồi.

Nghe xong Hồ Haoh Thiên nói chuyện, một người có vẻ là đội trưởng đi ra từ đoàn đội đối phương: “Các anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ sao?”

“Chúng tôi trở lại thành phố A đấy.”

Biểu lộ của đối phương càng thêm giật mình.

Bây giờ muốn đi thành phố A, một mực phải thông qua vô số bầy zombie.



Không có quân đội cỡ lớn mở đường, đội ngũ rất khó đi xuyên qua.

Đội ngũ như vậy mà muốn đi thành phố A, thì chứng minh thực lực bọn họ vô cùng mạnh.

Người vừa nói cũng không phải loại người chưa thấy các mặt của xã hội, đi ra ngoài không có khả năng chỉ muốn người sống ta chết, vì vậy chỉ vào đối diện nói: “Bên kia tùy các anh, chúng tôi bên này không quấy nhiễu.”

Đối diện nhà hàng chính là một cái siêu thị.

Trong siêu thị đã sớm bị cướp đoạt không còn gì.

Thứ tự trước sau, vả lại qua đệm tại siêu thị cũng không có gì không tốt.

Hồ Hạo Thiên gật đầu: “Như vậy trước cảm ơn.”, sau đó mang theo đồng đội đi về phía siêu thị.

Bọn họ không biết nơi này còn có người ngoài nên mới vừa rồi còn rất yên tâm dừng xe ở bên ngoài…

Phan Đại Vĩ và Hồ Hạo Thiên liếc nhau. Hồ Hạo Thiên gật đầu một cái, lại nhìn Bạch Thất.

Mười một người mỗi ngày ở cùng nhau, tự nhiên đã đầy đủ ăn ý.

Bạch Thất xem xét ánh mắt Hồ Hạo Thiên, cũng biết anh muốn nói gì.

Giống như hỏi: Xe bên ngoài cùng vật tư làm sao giờ?

Bạch Thất nghĩ nghĩ, chỉ có thể lắc đầu.

Cái lắc đầu này ý tứ không phải anh cũng không biết làm sao bây giờ, mà là không gian Đường Nhược cùng không gian Phan Hiểu Huyên đã không còn chỗ để.

Hồ Hạo Thiên há miệng ra, giang hai tay ra với Phan Đại Vĩ.

Bất lực, không gian không để được ah.

Bạch Thất đi qua kéo Đường Nhược: “Đợi chút đi ngủ sớm, trong đêm tốt nhất không cần thức.”

Bạch Thất như vậy một phen, không chỉ Đường Nhược, tất cả mọi người đều nghe hiểu rồi.

Đường Nhược có tinh thần lực.

Ý Bạch Thất là buổi tối lại để cho Đường Nhược chú ý tình huống bên ngoài một chút.

Chẳng qua đối diện nhiều người như vậy, nói hàm xúc một chút mà thôi.

Dù sao hiện tại giác quan của dị năng giả đều lịnh mẫn, không bài trừ khả năng mọi người đang thương lượng sự tình đồng thời có người dựng thẳng lỗ tai nghe lén.

Tuy nói ý hại người không thể có, nhưng ý thức phòng người khác thật sự không thể không có.

Đường Nhược đã hiểu rồi gật đầu.

Bạch Thất nói vậy xong mọi người lại yên tâm.

Đi đến góc rẽ, tìm được một chỗ coi như sạch sẽ, Phan Đại Vĩ bắt đầu dùng dây leo “quét dọn”.

Bọn người Hồ Hạo Thiên lại dùng tường đất vây quanh một chút, che ánh mắt của bọn người đối diện.

Như vậy, chỗ này cũng coi như một chỗ qua đêm tốt rồi.



Tốt rồi sau đó tự nhiên là ăn cơm.

Phan Hiểu Huyên lấy ra bát tô cùng một ít đồ gia vị bắt đầu nấu mì.

Dưới tình huống có người lạ, mọi người trải các loại giường chiếu đều dựa vào túi ngủ trong ba lô của mình.

Ăn cũng đều một ít đồ đơn giản nhất là mì sẽ không khiến cho người khác nghi ngờ.

Nếm qua bữa trưa sung túc, mặc dù buổi chiều còn đại chiến một trận kích thích nhưng mà mọi người cũng không quá đói, ăn không nhiều.

Đang lúc ăn mì xong, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ thì lại nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng vang “C-K-Í-T-T-T…T——– RẦM—-“

Đường Nhược há mồm “A” một tiếng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng loạt quay đầu về hướng cô.

“Làm sao vậy?”

Đường Nhược không biết hình dung bên ngoài như thế nào, nghĩ nghĩ, nói: “Đại khái tai nạn xe cộ rồi.”

Kỳ thật nghe thấy tiếng vang thì mọi người cũng đoán được có chuyện gì rồi.

Tiếng vang như vậy, hiện trường tai nạn xe cộ trong phim cũng nghe được nhiều.

Nhìn nhau xong rồi đi ra xem đến cùng là có chuyện gì.

Đêm nay người tới nơi này ở nhờ đúng thật là nhiều.

Đoàn đội Tùy Tiện đi ra ngoài, trông thấy đội trong nhà ăn còn ở bên trong, động cũng không động.

Bọn họ biết bên ngoài phát sinh động tĩnh, lại không có ý định tìm tòi xem có chuyện gì.

Hồ Hạo Thiên đảo mắt, cảm thấy cái đội này cũng không thể khinh thường.

Thực lực thì tạm thời không biết, nhưng mà dựa theo nhân số, đối phương có thể ở chỗ này qua đêm, cũng nói rõ thực lực của bọn họ còn rất được.

Hơn nữa, đối mặt với tiếng ầm ĩ như vậy mà phản ứng rõ ràng đạm mạc.

Ngoại trừ có thể nói rõ bọn họ không quan tâm bên ngoài, còn có thể nói bọn họ cũng rất ổn định, lòng hiếu kỳ ít hơn người bình thường tại tận thế cơ hội sống sót càng lớn.

Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất khó khăn lắm mới bước ra cửa ra vào, mở đèn pin lên, đã nhìn thấy cái ô tô từ đường cao tốc dừng tại bên ngoài trạm dừng chân, bánh sau ô tô dừng lại vang ra tiếng phanh phanh.

Xe cứ xông đến theo quán tính mạnh mẽ trực tiếp không khống chế trượt vào, vọt tới kiến trúc bên cạnh.

Kiến trúc bên cạnh là khu toilet công cộng.

Những điều này không tính là gì.

Chính yếu là, phía sau bọn họ đưa tới một sóng zombie lớn.

Trong đêm tối, tiếng zombie gào thét càng thêm rõ ràng.

Hồ Hạo Thiên đưa vợ mình đi vào: “Bà mẹ nó, lúc nào cũng không thể yên tĩnh một lúc!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế Song Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook