Tận Thế Song Sủng

Chương 185: Xe của chúng ta

Bạch Tiểu Trinh

11/03/2019

Ban đêm đã muộn lại có nhiều zombie như vậy, khẳng định người trong xe đã nỏ mạnh hết đà, hơn nữa không bài trừ bên trong có người bị thương.

Cửa trạm dừng chân đã bị nghiền nát, một khi cửa bị hỏng thì những cái bàn này liệu ngăn cản được bao lâu?

Địa phương mở rộng như vậy, nhiều zombie như vậy, an toàn sẽ thành vấn đề!

Cùng một thời gian, Bạch Thất phóng ra mấy đóa băng liên đấu võ rồi.

Theo dị năng của Bach Thất bắt đầu, những người khác trong đội cũng không nhàn rỗi đồng loạt ra tay.

Cứu người chỉ tiện tay, hiện tại mọi người ở trạm dừng chân, nếu như không có hoàn cảnh an toàn, mình cũng khó lo thân mình, vì mình giải quyết một chút đi.

Buổi tối ra ngoài phòng, zombie bên ngoài đều ngửi thấy mùi hương mà đến.

“Ngày càng nhiều, làm sao bây giờ?” Lưu Binh kêu lên.

Hồ Hạo Thiên vừa dựng tường đất vừa hô: “Nhanh kéo người bên trong ra, nếu không niêm phong cửa thì zombie đến không dứt kìa!”

Lưu Binh chạy tới rất nhanh, càng tiếp cận cái xe kia, mùi máu tươi càng dày đặc.

Rất nhanh gõ cửa, Lưu Binh nói: “Người bên trong đi ra, lại mất thời gian nữa, chúng tôi muốn niêm phong cửa rồi.”

Bên trong tổng cộng có 5 người, trông thấy có người ra tay trợ giúp bọn họ thì rất cao hứng, nghe được Lưu Binh nói như vậy ở bên ngoài, người đàn ông trên ghế lái mở cửa lăn ra.

Người đàn ông đằng sau muốn giờ tay ra giữ cậu ta lại: “Cẩm Long!”

Nhưng mà người ở ghế lái phụ tốc độ cực nhanh, khi người đàn ông giơ tay ra đã xuống xe rồi.

Người đàn ông tên Cẩm Long rất nhanh chạy đến chỗ ngồi phía sau mở cửa: “Anh Kỳ, mau xuống đây, nơi này có người giúp chúng ta.”

Cửa xe cũng mở ra, cho dù anh Kỳ cố tình hoài nghi cũng không thể tránh được, mang theo đồng đội xuống xe.

Năm người trên xe đều xuống.

“Mau mau mau mau, lại đây nhanh lên!” Lưu Binh ngoắc mấy người kia, “ Lại không nhanh chút không thì chêt người đó.”

Anh Kỳ khiêng người nọ vào bên trong, bọn người Hồ Hạo Thiên bắt đầu dựng tường vây lên.

Bên ngoài rất nhiều zombie, một tường đất bắt đầu bị zombie đánh sụp.

“Như vậy có thể… không quá bảo hiểm.” Phan Hiểu Huyên nghe tiếng va đập bên ngoài nói.

Cái này là rõ ràng, zombie bên ngoài vẫn có thể ngửi thấy hơi người bên trong, cho nên cứ đụng mà thôi.

Cũng may trong đội Tùy Tiện có nhiều người dị năng hệ Thổ.

Một lần dựng được ba bức tường đất dày.

Mà năm người bên ngoài tới thấy ân nhân cứu mạng Hồ Hạo Thiên, tự nhiên cảm tạ.

“Cảm ơn mọi người xuất thủ giúp đỡ.” Người đàn ông tên Cẩm Long xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, đến gần cúi đầu.



Những người khác cũng nói những lời cảm ơn.

Hồ Hạo Thiên nhìn người bị thương trong đội của họ, cau mày nói: “Anh ta có phải bị trúng thi độc hay không?”

Hiện tại người bị zombie cắn mà không chết không thay đổi được gọi là nhiễm thi độc, nói đúng là, người này có thể bị biến thành zombie nguy hiểm.

Người đàn ông này không còn tay trái, đang bị một chiếc áo sơ mi bao lấy.

Nhìn qua giống Dương Quá trong Thần Điêu Hiệp Lữ như đúc.

Anh Kỳ bên cạnh người bị hôn mê không nói gì, chợt nghe Cẩm Long nói: “ Ôn Văn bị zombie cắn một cái trên tay, nhưng mà chính bản thân cậu ta đã tại thời điểm nhanh nhất cắt tay mình, mới không bị biến đổi đấy.”

Cho dù người này muốn biến dị cũng phải đợi thêm mấy ngày.

Hồ Hạo Thiên nghĩ bọn họ ngày mai sẽ rời đi nên cũng không nói thêm gì nữa.

Bận bịu giúp đỡ, không có khả năng tiễn phật tiễn tận Tây phương, còn giúp đưa họ về căn cứ làm gì.

Bèo nước gặp nhau vậy là đủ rồi.

Bọn họ cũng không phải Ngộ Không phải bảo vệ Tạm Tạng đi Tây Thiên!

Anh Kỳ đem người hôn mê đặt ở vị trí héo lánh, sau đó xoay người nhìn bọn người Hồ Hạo Thiên đsng muốn rời đi, đưa tay nói: “Mời mọi người, đợi một chút, có thể cho chút nước dùng thuốc hay không?

Hồ Hạo Thiên nhìn bộ dáng đối phương, cũng không cự tuyệt, chọn một túi, từ trong túi lấy ra đồ vật bọn họ muốn đưa tới, nước này tự nhiên cũng không phải nước không gian của Đường Nhược.

Anh cũng không muốn từ làm chuyện tốt mà rước họa vào thân.

Lúc trước anh là doanh nhân chú ý cẩn thận, huống chi hiện tại anh đã là đội trưởng một đội. Đi ra ngoài không mang đầu óc là việc vĩnh viễn không xuất hiện trên người anh đấy!

Anh Kỳ tiếp nhận nói: “Cảm ơn.” Chợt nghe được được tiếng cười nhạo truyền ra từ nhà ăn cách đó không xa.

Anh Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy một người, giật mình nói: “Phương Cận Viễn, sao anh lại ở chỗ này?”

Người đàn ông vừa cùng Hồ Hạo Thiên phân ranh giới đất – Phương Cận Viễn: “Tại sao tôi không thể ở đây?”

“Có phải anh biết rõ chúng tôi đi ra căn cứ làm nhiệm vụ nên cố ý đi theo?”

“Trước khi nghi ngờ nhờ anh hiểu rõ một chút chân tướng.”

Đồng đội của Phương Cận Viễn cũng kêu lên: “Sao các anh không nhìn xem bọn tôi đến nơi này sớm hơn mấy người, loại người tiểu nhân vô sỉ như anh cũng chỉ biết oan uổng người khác.”

“Các anh nói ai tiểu nhân vô sỉ!”

“Tự nhiên nói các anh!”

“Loại người không có năng lực có tư cách gì nói người khác!”

“Ha ha ha, thật khôi hài, hôm nay các anh chết thành như vậy, còn muốn tự xưng chính mình có năng lực?”

Mọi người đội Tùy Tiện liếc nhau, có chút im lặng.

Đường Nhược trông thấy Phan Hiểu Huyên le lưỡi với mình.



Có bát quái…

Miệng của cô chậm rãi mở ra, im lặng nói.

Đường Nhược mím môi nở nụ cười một chút, dùng ngón tay làm thủ thế im lặng.

Bát quái người ta cái gì, nhóm người mình vẫn im lặng nghe thì tốt rồi.

Đội Tùy Ttiện đứng giữa hai phe nhân mã nghe phim truyền hình trước khi đi ngủ.

Bát quái bên kia vẫn còn tiếp tục.

“Chúng tôi biến thành như vậy, các người rất vui đúng không?”

“Đương nhiên vui, các người bọn tiểu nhân vô sỉ!”

“Các anh…”

Tới tới lui lui mắng chiến thì mọi người đội Tùy Tiện cũng không có hứng thú nghe hết, vẫn nên đi ngủ đủ về nhà là tốt nhất.

Bạch Thất giữ chặt tay Đường Nhược đưa cô trở về.

Hồ Hạo Thiên ôm Dương Lê cũng chuẩn bị đi.

Phương Cận Viễn từ xa nhìn bóng lưng Hồ Hạo Thiên nói một câu: “Trông giữ tốt vật tư của các anh.”

Hồ Hạo Thiên cũng không biết có phải nói với mình hay không, thời điểm anh quay đầu lại, Phương Cận Viễn đã ngồi xuống trong nhà ăn rồi.

Cho nên Hồ Hạo Thiên cho rằng đối phương nói cho đoàn đội đối phương nghe đấy.

Nhưng mà đội Tùy Tiện cũng không dám khinh thường hai đội nhân mã ở chỗ này, ban đêm đi ngủ không sâu.

Ngày kế tiếp, trời vừa mờ sáng.

Tất cả mọi người còn không có rời giường, chợt nghe được động tĩnh bên ngoài.

Trong mộng Đường Nhược cảm giác có đoàn người ra ngoài, cũng không để ý.

Nhưng mà… vị trí đối phương giống như không đúng.

Đường Nhược tự nhiên bừng tỉnh từ trong mộng: “Xe của chúng ta!”

Cô vừa ngồi dạy, Bạch Thất cũng lập tức mở mắt, ánh mắt phát lạnh, lập tức ôm Đường Nhược đang dựa vào vai mình ngủ đứng lên.

Hai người đứng vững về sau, Bạch Thất lập tức hướng chỗ cửa lớn chạy đi.

Tại chỗ để xe ở cửa ra vào, năm người ngày hôm qua mở cửa chiếc xe của Hồ Hạo Thiên, bò vào bên trong.

Trông thấy Bạch Thất đi ra, tốc độ nhanh đến 0.1s.

Đóng cửa một cái, lại để đồng đội dẫm chân ga.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế Song Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook