Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 67: Bang Chủ Đang Ở Trong Tay Ngươi
Miên Y Vệ
09/11/2024
“CMN, ngươi...!”
Hàn Tá bị Đỗ Cách chọc giận đến mức đầu muốn bốc khói, tay nắm trường kiếm siết chặt lại thả lỏng, rất muốn không màng mọi thứ mà xông lên chém tên Phùng Thất này thành tám khúc, nhưng lại không dám ra tay, hắn ta không thể gánh vác nỗi trách nhiệm hại chết bang chủ, nếu bang chủ chết, Thiết Chưởng Bang cũng tiêu đời thật rồi.
“Hàn sư huynh bình tĩnh đừng nóng nảy, cứu bang chủ trước đã.”
Một vị đường chủ không thích nói chuyện nhìn lướt qua Đỗ Cách, lạnh nhạt nói:
“Chờ bang chủ tỉnh lại sẽ tự giải quyết mọi chuyện trong bang.”
“Vị đường chủ này họ gì?”
Đỗ Cách nhìn hắn ta hỏi.
“Liễu Thành.”
Người nọ nói.
“Thì ra là Liễu đường chủ.”
Đỗ Cách cười cười:
“Ta thấy Liễu đường chủ bình tĩnh trầm ổn, là người có thể làm chuyện lớn, không biết chuyện đêm nay ngươi có thông báo cho những đường chủ khác và người thân của bang chủ biết chưa?”
Liễu Thành hơi sững sờ:
“Thông báo rồi.”
“Vậy chừng nào bọn họ sẽ đến?”
Đỗ Cách hỏi.
“Người ở gần thì ngày mai sẽ đến, ở xa thì hai ba hôm cũng sẽ chạy đến nơi.”
Liễu Thành vô cùng phối hợp, Đỗ Cách hỏi gì đáp nấy.
“Chắc là Liễu đường chủ đang định tạm thời trấn an ta, sau đó chờ những người khác đến đây lại bàn bạc xem làm cách nào để đối phó với ta đúng không?”
Đỗ Cách cười cười hỏi.
“Không dám.”
Liễu Thành chỉ vào Khâu Nguyên Lãng đã hôn mê, lời ít ý nhiều nói:
“Bang chủ đang ở trong tay ngươi.”
“Một người không thể không ăn không uống, chỉ cần ăn uống thì luôn có cơ hội hạ độc. Nhưng rất hiếm có độc dược nào có thể làm người chết hay mất đi năng lực hành động ngay lập tức, cho nên khả năng cao là ngươi sẽ không làm như thế.”
Đỗ Cách cười nhìn hắn ta:
“Vậy thì chỉ còn có một cách chính là tranh thủ lúc ta thả lỏng lại sắp xếp người ám sát ta, sẵn sàng cứu bang chủ bất cứ lúc nào. Dù sao thì sức người có hạn, không thể nào không ngủ mãi được. Nói không chừng hiện tại ngươi đã sắp xếp cung thủ ở bên ngoài, chỉ chờ đến khi ta ngủ gục là bắn chết ta ngay.”
Vương Tam ngước mắt nhìn Liễu Thành, suy nghĩ xem có phải đã đến lúc hắn ta lên sân khấu rồi không.
Nhưng Đỗ Cách không nói gì, hắn ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Từ lúc Đỗ Cách đột nhiên bùng nổ kiếm chuyện đến bây giờ, bên cạnh bọn họ luôn có người giám thị, hai người không có cơ hội thương lượng với nhau.
Tình hình hiện tại không nằm trong kế hoạch, hắn ta muốn phối hợp thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tác dụng phụ của Kiều chi sợ hãi quá lớn, nếu sử dụng nó phá hỏng mọi chuyện của Phùng Thất thì ngược lại không tốt, hắn ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi, dựa vào cánh tay bị chặt đứt này để giữ vững nhân thiết, yên lặng tăng cao thuộc tính của bản thân.
Sắc mặt Liễu Thành vẫn không hề thay đổi:
“Ta sẽ không dùng sinh mạng của bang chủ để mạo hiểm, ta không thể gánh vách nỗi hậu quả khi cung thủ thất bại.”
“Trong lúc lão ta còn đang hôn mê thì ngươi đương nhiên sẽ không dám dùng lão ta để mạo hiểm. Cho nên ngươi mới nói là chờ bang chủ tỉnh lại sẽ tự giải quyết mọi chuyện trong bang.”
Đỗ Cách giống như đã nhìn thấu mọi chuyện chậm rãi nói:
“Khâu Nguyên Lãng hôn mê, đương nhiên là ta muốn làm gì thì làm, nhưng chỉ cần lão ta tỉnh lại, dựa vào công lực của lão ta, muốn tạm thời thoát khỏi sự khống chế của ta cũng không có gì khó, nói không chừng các ngươi không chỉ triệu tập các đường chủ ở các nơi mà còn sẽ mời những cao thủ khác đến để bảo đảm an toàn chắc chắn. Dù sao thì cũng đã lăn lộn trên chốn giang hồ lâu như thế rồi, ai mà không có vài ba người tri kỷ có thân thủ cực giỏi chứ, đúng không?”
“Thất tiên sinh đúng là cẩn thận tỉ mỉ thật.”
Liễu Thành cười lạnh, ngắt lời Đỗ Cách:
“Ta không có nhiều ý đồ sâu xa như thế, ngươi cứ việc yên tâm đi, nếu bang chủ đã đồng ý hợp tác với ngươi thì trước khi lão ta tỉnh lại, sẽ không có ai làm gì ngươi cả.”
“Trước khi lão Khâu tỉnh lại, sẽ không có ai dám đụng đến ta?”
Đỗ Cách cười nói.
Lão Khâu?
Trán Liễu Thành nổi gân xanh, cố nén lửa giận trong lòng xuống:
“Đương nhiên.”
“Vậy nếu như lão ta vĩnh viễn đều không tỉnh lại thì thế nào?”
Đỗ Cách quay đầu nhìn về phía Khâu Nguyên Lãng đã hôn mê bất tỉnh, rất muốn thử:
“Giống như bây giờ, không tỉnh lại, cũng không chết, vậy chẳng phải ta sẽ luôn an toàn không cần lo lắng gì sao.”
Tay của đại phu khẽ run lên, nhẹ đến mức không ai phát hiện ra được.
“Mẹ nó!”
Liễu Thành đột nhiên siết chặt nắm đấm, muốn nhào về phía Đỗ Cách, nhưng giây tiếp theo, Đỗ Cách lại hơi di chuyển mũi kiếm một chút, hắn ta lập tức dừng hành động lại. Hắn ta hít thở sâu, xanh mặt trừng mắt nhìn Đỗ Cách, cuối cùng cũng biết vì sao chỉ trong chốc lát là Hàn Tá lại nổi trận lôi đình rồi. Mẹ nói cái tên này ăn nói thật sự làm người ta ứa gan mà.
Hàn Tá bị Đỗ Cách chọc giận đến mức đầu muốn bốc khói, tay nắm trường kiếm siết chặt lại thả lỏng, rất muốn không màng mọi thứ mà xông lên chém tên Phùng Thất này thành tám khúc, nhưng lại không dám ra tay, hắn ta không thể gánh vác nỗi trách nhiệm hại chết bang chủ, nếu bang chủ chết, Thiết Chưởng Bang cũng tiêu đời thật rồi.
“Hàn sư huynh bình tĩnh đừng nóng nảy, cứu bang chủ trước đã.”
Một vị đường chủ không thích nói chuyện nhìn lướt qua Đỗ Cách, lạnh nhạt nói:
“Chờ bang chủ tỉnh lại sẽ tự giải quyết mọi chuyện trong bang.”
“Vị đường chủ này họ gì?”
Đỗ Cách nhìn hắn ta hỏi.
“Liễu Thành.”
Người nọ nói.
“Thì ra là Liễu đường chủ.”
Đỗ Cách cười cười:
“Ta thấy Liễu đường chủ bình tĩnh trầm ổn, là người có thể làm chuyện lớn, không biết chuyện đêm nay ngươi có thông báo cho những đường chủ khác và người thân của bang chủ biết chưa?”
Liễu Thành hơi sững sờ:
“Thông báo rồi.”
“Vậy chừng nào bọn họ sẽ đến?”
Đỗ Cách hỏi.
“Người ở gần thì ngày mai sẽ đến, ở xa thì hai ba hôm cũng sẽ chạy đến nơi.”
Liễu Thành vô cùng phối hợp, Đỗ Cách hỏi gì đáp nấy.
“Chắc là Liễu đường chủ đang định tạm thời trấn an ta, sau đó chờ những người khác đến đây lại bàn bạc xem làm cách nào để đối phó với ta đúng không?”
Đỗ Cách cười cười hỏi.
“Không dám.”
Liễu Thành chỉ vào Khâu Nguyên Lãng đã hôn mê, lời ít ý nhiều nói:
“Bang chủ đang ở trong tay ngươi.”
“Một người không thể không ăn không uống, chỉ cần ăn uống thì luôn có cơ hội hạ độc. Nhưng rất hiếm có độc dược nào có thể làm người chết hay mất đi năng lực hành động ngay lập tức, cho nên khả năng cao là ngươi sẽ không làm như thế.”
Đỗ Cách cười nhìn hắn ta:
“Vậy thì chỉ còn có một cách chính là tranh thủ lúc ta thả lỏng lại sắp xếp người ám sát ta, sẵn sàng cứu bang chủ bất cứ lúc nào. Dù sao thì sức người có hạn, không thể nào không ngủ mãi được. Nói không chừng hiện tại ngươi đã sắp xếp cung thủ ở bên ngoài, chỉ chờ đến khi ta ngủ gục là bắn chết ta ngay.”
Vương Tam ngước mắt nhìn Liễu Thành, suy nghĩ xem có phải đã đến lúc hắn ta lên sân khấu rồi không.
Nhưng Đỗ Cách không nói gì, hắn ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Từ lúc Đỗ Cách đột nhiên bùng nổ kiếm chuyện đến bây giờ, bên cạnh bọn họ luôn có người giám thị, hai người không có cơ hội thương lượng với nhau.
Tình hình hiện tại không nằm trong kế hoạch, hắn ta muốn phối hợp thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tác dụng phụ của Kiều chi sợ hãi quá lớn, nếu sử dụng nó phá hỏng mọi chuyện của Phùng Thất thì ngược lại không tốt, hắn ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi, dựa vào cánh tay bị chặt đứt này để giữ vững nhân thiết, yên lặng tăng cao thuộc tính của bản thân.
Sắc mặt Liễu Thành vẫn không hề thay đổi:
“Ta sẽ không dùng sinh mạng của bang chủ để mạo hiểm, ta không thể gánh vách nỗi hậu quả khi cung thủ thất bại.”
“Trong lúc lão ta còn đang hôn mê thì ngươi đương nhiên sẽ không dám dùng lão ta để mạo hiểm. Cho nên ngươi mới nói là chờ bang chủ tỉnh lại sẽ tự giải quyết mọi chuyện trong bang.”
Đỗ Cách giống như đã nhìn thấu mọi chuyện chậm rãi nói:
“Khâu Nguyên Lãng hôn mê, đương nhiên là ta muốn làm gì thì làm, nhưng chỉ cần lão ta tỉnh lại, dựa vào công lực của lão ta, muốn tạm thời thoát khỏi sự khống chế của ta cũng không có gì khó, nói không chừng các ngươi không chỉ triệu tập các đường chủ ở các nơi mà còn sẽ mời những cao thủ khác đến để bảo đảm an toàn chắc chắn. Dù sao thì cũng đã lăn lộn trên chốn giang hồ lâu như thế rồi, ai mà không có vài ba người tri kỷ có thân thủ cực giỏi chứ, đúng không?”
“Thất tiên sinh đúng là cẩn thận tỉ mỉ thật.”
Liễu Thành cười lạnh, ngắt lời Đỗ Cách:
“Ta không có nhiều ý đồ sâu xa như thế, ngươi cứ việc yên tâm đi, nếu bang chủ đã đồng ý hợp tác với ngươi thì trước khi lão ta tỉnh lại, sẽ không có ai làm gì ngươi cả.”
“Trước khi lão Khâu tỉnh lại, sẽ không có ai dám đụng đến ta?”
Đỗ Cách cười nói.
Lão Khâu?
Trán Liễu Thành nổi gân xanh, cố nén lửa giận trong lòng xuống:
“Đương nhiên.”
“Vậy nếu như lão ta vĩnh viễn đều không tỉnh lại thì thế nào?”
Đỗ Cách quay đầu nhìn về phía Khâu Nguyên Lãng đã hôn mê bất tỉnh, rất muốn thử:
“Giống như bây giờ, không tỉnh lại, cũng không chết, vậy chẳng phải ta sẽ luôn an toàn không cần lo lắng gì sao.”
Tay của đại phu khẽ run lên, nhẹ đến mức không ai phát hiện ra được.
“Mẹ nó!”
Liễu Thành đột nhiên siết chặt nắm đấm, muốn nhào về phía Đỗ Cách, nhưng giây tiếp theo, Đỗ Cách lại hơi di chuyển mũi kiếm một chút, hắn ta lập tức dừng hành động lại. Hắn ta hít thở sâu, xanh mặt trừng mắt nhìn Đỗ Cách, cuối cùng cũng biết vì sao chỉ trong chốc lát là Hàn Tá lại nổi trận lôi đình rồi. Mẹ nói cái tên này ăn nói thật sự làm người ta ứa gan mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.