Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 66: Chỉ Có Hai Ngày
Miên Y Vệ
09/11/2024
Lèm bèm thì lèm bèm, hắn ta cũng không dám chậm trễ, hung dữ trừng mắt nhìn Đỗ Cách, tung người vài lần đã chạy về trong bang tìm đại phu.
Các bang chúng còn lại vẫn cứ bao vây Đỗ Cách như hổ rình mồi, sợ hắn chạy.
Đỗ Cách hơi mỉm cười, dùng một tay bóp cổ Khâu Nguyên Lãng, một tay khác cầm phi đao gác trên cổ họng lão ta, nhìn về những đường chủ còn lại:
“Vị đường chủ này, phiền ngươi quản lý bang chúng, ta và bang chủ vừa mới bàn xong việc hợp tác, ta cũng không muốn bởi vì cái chết của lão ta mà phá hủy toàn bộ thời đại hòa bình sắp đến của võ lâm, vậy thì Phùng Thất sẽ trở thành tội nhân của cả giang hồ.”
...
Vương Tam liếc nhìn Đỗ Cách, trong lòng cực kỳ chấn động, má ơi, không ngờ vậy mà cũng có thể thành công!
Bây giờ mới chỉ có hai ngày thôi đó!
Vậy mà Phùng Thất đã bắt cóc được một cao thủ chuẩn nhất lưu, biến bang phái lớn nhị tuyến thành trợ lực của bản thân, còn có thiên lý hay không vậy?
Hắn âm thầm mở tư liệu cá nhân ra, xem thấy thứ hạng của bản thâ đã leo lên đến hạng 33, bất giác nuốt nước bọt, hắn ta chỉ đi theo cổ vũ thôi mà thứ hạng đã tăng lên gần hai trăm hạng, chỉ e là Phùng Thất chủ đạo tất cả mọi thứ đã trở thành ngươi xếp hạng nhất trong khu mô phỏng này rồi!
...
Một tiểu lâu la đứng xen lẫn trong các đệ tử của Thiết Chưởng Bang nhìn thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối, trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Đỗ Cách và Vương Tam, muốn phát điên.
Hai tên này là ai thế?
Mạnh dữ vậy!
Hắn ta khó khăn lắm mới có thể đứng vững gót chân trong Thiết Chưởng Bang, đang định tìm cơ hội tiếp tục bò về phía trước, các ngươi đã cướp Thiết Chưởng Bang mất rồi, làm như thế có vẻ như hắn ta rất vô dụng!
…
Không bao lâu sau đại phu đã vội vàng chạy đến, thoa kim sang dược cho Khâu Nguyên Lãng, sau khi cầm máu đơn giản xong, lập tức ra lệnh cho người nâng lão ta về nhà, tiếp tục trị liệu.
Từ đầu đến cuối, Đỗ Cách vẫn luôn đứng sát ở bên cạnh Khâu Nguyên Lãng canh chừng, tay cầm trường kiếm đứng đó quan tâm chăm sóc, thỉnh thoảng còn hỏi đại phu về tình hình bệnh nhân. Nếu trường kiếm của hắn không gác trên cổ bang chủ thì hắn chính là người thân nhất của bang chủ.
Thấy Phùng Thất tự dấn thân vào chốn nguy hiểm, Vương Tam há mồm định nói gì đó, suy xét một lúc lại nuốt trở vào, yên lặng đi đến bên cạnh Đỗ Cách.
Khâu Nguyên Lãng bị thương nặng, nếu mang theo lão ta bỏ trốn, người của Thiết Chưởng Bang cũng sẽ đuổi theo, lỡ như trong lúc di chuyển xốc nảy làm Khâu Nguyên Lãng chết, bọn họ sẽ càng không có đường lui, ngược lại nếu đi vào bên trong Thiết Chưởng Bang, để Khâu Nguyên Lãng có thể yên tâm chữa thương thì an toàn hơn nhiều...
Phùng Thất luôn có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong thời gian ngắn nhất, nếu so với hắn thì những gì hắn ta nghĩ vẫn còn rất nhiều thiếu sót.
...
Thiết Chưởng Bang là môn phái giang hồ, đệ tử trong bang bị thương đều là chuyện thường, đại phu xử lý cũng đã rất thành thạo, nhưng đây là lần đầu tiên lão ta nhìn thấy cảnh người bị thương bị người ta gác kiếm lên cổ để trị liệu, từ trước đến nay đều chỉ thấy đại phu bị gác kiếm lên cổ đe dọa chữa trị cho người bị thương...
Ngươi sợ lão ta chết thì ngươi đâm lão ta nhiều nhát như thế làm gì?
Đại phu điên cuồng nói thầm trong lòng, lại không dám lỗ mãng, bởi vì bên cạnh Đỗ Cách còn có một tên điên ôm cánh tay bị chặt đứt thỉnh thoảng cười ngớ ngẩn, hai tên làm việc khác người như thế đi hành thích người khác, chắc chắn không phải người bình thường.
Trong lúc đại phu xử lý vết thương đều nơm nớp lo sợ, sợ bản thân lỡ tay, như thế không chỉ có đường chủ không tha cho hắn ta, mà hai tên điên bắt cóc bang chủ cũng sẽ đâm cho hắn ta vài nhát.
“Đại phu, tay của lão vững vàng một chút, đây là bang chủ của các ngươi đó, nhất định phải cứu sống lão ta, nếu không, Thiết Chưởng Bang coi như tiêu rồi.”
Đỗ Cách dặn dò đại phu, lại nhìn về phía mấy người Hàn Tá đang đứng gần kế bên, quát lớn:
“Mấy người khác ngươi đứng xích ra một chút, đừng có cản đường đại phu.”
“Phùng Thất, ngươi có còn lương tâm không hả? Bang chủ đã đồng ý điều kiện của ngươi rồi, ngươi không thể thả lão ta ra trước, để đại phu chữa thương cho lão ta sao?”
Hàn Tá nhìn Đỗ Cách, tức giận tột độ.
“Hàn đường chủ, liên minh giữa chúng ta còn rất yếu ớt, ta lo rằng sẽ có người xấu hãm hại ta hoặc là bang chủ, phá hư cục diện tốt đẹp mà ta và bang chủ vất vả lắm mới tạo ra được này. Đạo nghĩa cần trường kiếm đến bảo vệ, đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, xin ngươi tha lỗi.”
Đỗ Cách im lặng một lúc, nghiêm túc nói.
Vương Tam nhìn Đỗ Cách, yên lặng học tập nghệ thuật ngôn ngữ của hắn, sẵn tiện tự kiểm điểm lại bản thân, nếu so với hắn thì những gì hắn ta giải nghĩa về bệnh kiều vẫn còn quá cứng ngắc, còn xa mới tự nhiên hài hòa bằng hắn, cách nói năng và hành động vô cùng đương nhiên, giống như Phùng Thất vốn là có tính cách như thế, không thể không phục được.
Các bang chúng còn lại vẫn cứ bao vây Đỗ Cách như hổ rình mồi, sợ hắn chạy.
Đỗ Cách hơi mỉm cười, dùng một tay bóp cổ Khâu Nguyên Lãng, một tay khác cầm phi đao gác trên cổ họng lão ta, nhìn về những đường chủ còn lại:
“Vị đường chủ này, phiền ngươi quản lý bang chúng, ta và bang chủ vừa mới bàn xong việc hợp tác, ta cũng không muốn bởi vì cái chết của lão ta mà phá hủy toàn bộ thời đại hòa bình sắp đến của võ lâm, vậy thì Phùng Thất sẽ trở thành tội nhân của cả giang hồ.”
...
Vương Tam liếc nhìn Đỗ Cách, trong lòng cực kỳ chấn động, má ơi, không ngờ vậy mà cũng có thể thành công!
Bây giờ mới chỉ có hai ngày thôi đó!
Vậy mà Phùng Thất đã bắt cóc được một cao thủ chuẩn nhất lưu, biến bang phái lớn nhị tuyến thành trợ lực của bản thân, còn có thiên lý hay không vậy?
Hắn âm thầm mở tư liệu cá nhân ra, xem thấy thứ hạng của bản thâ đã leo lên đến hạng 33, bất giác nuốt nước bọt, hắn ta chỉ đi theo cổ vũ thôi mà thứ hạng đã tăng lên gần hai trăm hạng, chỉ e là Phùng Thất chủ đạo tất cả mọi thứ đã trở thành ngươi xếp hạng nhất trong khu mô phỏng này rồi!
...
Một tiểu lâu la đứng xen lẫn trong các đệ tử của Thiết Chưởng Bang nhìn thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối, trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Đỗ Cách và Vương Tam, muốn phát điên.
Hai tên này là ai thế?
Mạnh dữ vậy!
Hắn ta khó khăn lắm mới có thể đứng vững gót chân trong Thiết Chưởng Bang, đang định tìm cơ hội tiếp tục bò về phía trước, các ngươi đã cướp Thiết Chưởng Bang mất rồi, làm như thế có vẻ như hắn ta rất vô dụng!
…
Không bao lâu sau đại phu đã vội vàng chạy đến, thoa kim sang dược cho Khâu Nguyên Lãng, sau khi cầm máu đơn giản xong, lập tức ra lệnh cho người nâng lão ta về nhà, tiếp tục trị liệu.
Từ đầu đến cuối, Đỗ Cách vẫn luôn đứng sát ở bên cạnh Khâu Nguyên Lãng canh chừng, tay cầm trường kiếm đứng đó quan tâm chăm sóc, thỉnh thoảng còn hỏi đại phu về tình hình bệnh nhân. Nếu trường kiếm của hắn không gác trên cổ bang chủ thì hắn chính là người thân nhất của bang chủ.
Thấy Phùng Thất tự dấn thân vào chốn nguy hiểm, Vương Tam há mồm định nói gì đó, suy xét một lúc lại nuốt trở vào, yên lặng đi đến bên cạnh Đỗ Cách.
Khâu Nguyên Lãng bị thương nặng, nếu mang theo lão ta bỏ trốn, người của Thiết Chưởng Bang cũng sẽ đuổi theo, lỡ như trong lúc di chuyển xốc nảy làm Khâu Nguyên Lãng chết, bọn họ sẽ càng không có đường lui, ngược lại nếu đi vào bên trong Thiết Chưởng Bang, để Khâu Nguyên Lãng có thể yên tâm chữa thương thì an toàn hơn nhiều...
Phùng Thất luôn có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong thời gian ngắn nhất, nếu so với hắn thì những gì hắn ta nghĩ vẫn còn rất nhiều thiếu sót.
...
Thiết Chưởng Bang là môn phái giang hồ, đệ tử trong bang bị thương đều là chuyện thường, đại phu xử lý cũng đã rất thành thạo, nhưng đây là lần đầu tiên lão ta nhìn thấy cảnh người bị thương bị người ta gác kiếm lên cổ để trị liệu, từ trước đến nay đều chỉ thấy đại phu bị gác kiếm lên cổ đe dọa chữa trị cho người bị thương...
Ngươi sợ lão ta chết thì ngươi đâm lão ta nhiều nhát như thế làm gì?
Đại phu điên cuồng nói thầm trong lòng, lại không dám lỗ mãng, bởi vì bên cạnh Đỗ Cách còn có một tên điên ôm cánh tay bị chặt đứt thỉnh thoảng cười ngớ ngẩn, hai tên làm việc khác người như thế đi hành thích người khác, chắc chắn không phải người bình thường.
Trong lúc đại phu xử lý vết thương đều nơm nớp lo sợ, sợ bản thân lỡ tay, như thế không chỉ có đường chủ không tha cho hắn ta, mà hai tên điên bắt cóc bang chủ cũng sẽ đâm cho hắn ta vài nhát.
“Đại phu, tay của lão vững vàng một chút, đây là bang chủ của các ngươi đó, nhất định phải cứu sống lão ta, nếu không, Thiết Chưởng Bang coi như tiêu rồi.”
Đỗ Cách dặn dò đại phu, lại nhìn về phía mấy người Hàn Tá đang đứng gần kế bên, quát lớn:
“Mấy người khác ngươi đứng xích ra một chút, đừng có cản đường đại phu.”
“Phùng Thất, ngươi có còn lương tâm không hả? Bang chủ đã đồng ý điều kiện của ngươi rồi, ngươi không thể thả lão ta ra trước, để đại phu chữa thương cho lão ta sao?”
Hàn Tá nhìn Đỗ Cách, tức giận tột độ.
“Hàn đường chủ, liên minh giữa chúng ta còn rất yếu ớt, ta lo rằng sẽ có người xấu hãm hại ta hoặc là bang chủ, phá hư cục diện tốt đẹp mà ta và bang chủ vất vả lắm mới tạo ra được này. Đạo nghĩa cần trường kiếm đến bảo vệ, đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, xin ngươi tha lỗi.”
Đỗ Cách im lặng một lúc, nghiêm túc nói.
Vương Tam nhìn Đỗ Cách, yên lặng học tập nghệ thuật ngôn ngữ của hắn, sẵn tiện tự kiểm điểm lại bản thân, nếu so với hắn thì những gì hắn ta giải nghĩa về bệnh kiều vẫn còn quá cứng ngắc, còn xa mới tự nhiên hài hòa bằng hắn, cách nói năng và hành động vô cùng đương nhiên, giống như Phùng Thất vốn là có tính cách như thế, không thể không phục được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.