Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 15: Bị Lừa Rồi
Miên Y Vệ
08/11/2024
Trở thành kẻ mạnh?
Có nhiều tiếng nói hơn trên giang hồ?
Bên trong phòng nghị sự, ánh mắt người Phùng gia nhìn Đỗ Cách tựa như nhìn một kẻ ngốc, lớn giọng thật đó! Giang hồ lớn như vậy, Phùng gia cùng lắm chỉ là một thế gia nhị lưu, muốn công pháp không có công pháp, cần thiên tài chẳng có thiên tài, trở thành kẻ mạnh? Đúng là mơ mộng hão huyền!
Chỉ cần dựa vào mấy tên Thiên Ma?
Nhìn hai kẻ dễ dàng bị người khống chế trước mặt xem, đúng là khoác lác không ngượng mồm!
......
Cái gì mà một Thiên Ma như ta?
Cái gì mà ngàn vàn mua xương ngựa?
Quyết định gia nhập vào Phùng gia vốn là của ta, sao ngươi mới nói hai ba câu mà đã biến nó thành vì ngươi nên ta mới gia nhập thế?
Ngươi là cái thá gì?
......
Từ khoá của ngươi căn bản không phải ‘bảo vệ’, mà là ‘mê hoặc’ đúng không?
Phùng Cửu lần thứ hai bị Đỗ Cách chọc tức, đang muốn mở miệng phản kích thì bất chợt trái tim run lên, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Gian lận!
Từ khoá của Đỗ Cách có thể là ‘gian lận’, hoặc là ‘lừa dối’.
Ngay từ lúc ban đầu, mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều đang lừa gạt người khác, lừa gạt – cũng có thể có được hiệu quả khôi phục.
Mẹ kiếp!
Chủ quan rồi!
Có lẽ mình bị ngu rồi nên mới tin vào việc từ khoá của hắn là ‘bảo vệ’ ngay từ đầu.
Con mẹ nó!
Lúc ở trường học, có lẽ cái tên khốn kiếp này đã từng nghiên cứu về các từ khoá thuộc loại hình lừa dối như này. Vận dụng thành thạo như thế, sợ là thức tỉnh cả kỹ năng thăng cấp rồi.
Nếu không với tính cách của hắn, lúc Phùng Thất hỏi hắn bố cục của Phùng phủ thì lẽ ra phải dàn sẵn cho hắn mấy cái hố, chứ không phải là có gì nói đó, thẳng thắn hoàn toàn như kia...
Từ khi nào mà mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát?
Là lúc hắn lấy thân làm mồi nhử dụ dỗ Phùng Thất?
Không phải.
Là sau khi Phùng Thất cho mình uống máu của hắn, sự cảnh giác của mình đối với hắn cũng bắt đầu hạ thấp.
Phùng Cửu hít một hơi khí lạnh, một lần nữa nhìn về phía Đỗ Cách, ép buộc mình tỉnh táo lại, nghiêm túc phân tích tình huống trước mắt.
Vào lúc này, kẻ đang nắm thế là Phùng Thất, nếu hắn muốn sống được trong thế giới mô phỏng này thì có lẽ phải cười cười nói nói với hắn. ngoài ra, nếu hắn muốn diệt trừ Phùng Thất thì điều đầu tiên là phải điều tra xem từ khoá thật sự của hắn là gì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Hắn len lén quan sát xung quanh, sau khi thấy được vẻ mặt khinh bỉ của người Phùng gia thì thầm cười lạnh trong lòng. Tên này quá tự tin, người bản xứ nào có dễ lừa như vậy, trước đó học viện luôn nhấn mạnh rằng không thể bại lộ từ khoá của mình cho dân bản xứ, lúc đó cứ ngỡ là nói chơi, không ngờ đó chính là kinh nghiệm mà người đi trước đúc kết sau khi trải qua đau khổ trong chiến trường dị tinh...
Tên ngu ngốc này, dù có muốn lừa gạt Phùng gia thì cũng phải đợi bản thân lớn mạnh đã chứ!
Lời nói của kẻ yếu đuối không có trọng lượng, bọn hắn mà nghe ngươi nói mới là lạ đấy!
Câu chuyện Thiên Ma xâm lấn nhiều sơ hở như thế, chỉ cần tìm mấy người chơi để chứng thực thì lập tức sẽ bị vạch trần!
......
"Thất tiên sinh, Thiên Ma đều có thần thông giống như hai vị tiên sinh sao?”
Phùng Thế Nhân vuốt râu hỏi.
"Gia chủ, ma vực cằn cỗi, mỗi người đều lại là Thiên Ma, ai cũng giống ai, dù có muốn phát huy thuộc tính của bản thân thì cũng không phát huy ra được. Nhưng mà sau khi đi tới nhân gian thì lại khác, nơi này nhân khẩu đông đảo, tài nguyên phong phú, Thiên Ma có được không gian trưởng thành, tất nhiên là không gì không làm được. Đây chính là nguyên nhân vì sao Thiên Ma dù biết rõ sẽ đánh mất sự vĩnh cửu cũng muốn đến nhân gian, mảnh đất này quá thích hợp cho Thiên Ma sinh tồn, về phần thần thông, tự nhiên là có..."
Đỗ Cách có Mắt Sau Gáy, thứ Phùng Cửu thấy hắn đương nhiên cũng có thể thấy, hơn nữa sau khi ngũ quan được tăng cấp thì còn trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Xả Thân Vì Nghĩa chỉ có thể hạ thấp tính cảnh giác của người khác, chứ không thể hạ thấp chỉ số thông minh của họ được.
Tuy nhiêu, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc bịa chuyện của hắn, chỉ cần lời nói và hành động của hắn phù hợp với từ khoá thì mục đích trưởng thành của hắn sẽ nhanh chóng được hoàn thành.
"Như Thất tiên sinh nói Thiên Ma không gì không làm được. như vậy chờ Thiên Ma trưởng thành, thế giới này cuối cùng là của Thiên Ma hay là của chúng ta?"
Phùng Vân Kiệt hỏi.
"Tam công tử lo lắng nhiều rồi, Thiên Ma có được bao nhiêu người chứ? Hơn nữa mỗi người đều có nhược điểm riêng, với lại sau khi đoạt xá, Thiên Ma chỉ có thể sống bằng cơ thể con người, mất đi bản tính bất tử bất diệt, sao còn có thể khống chế được nhân gian?"
Đỗ Cách nói.
"Giống như Phùng Cửu, nếu cắt giảm lương thực của hắn thì hắn sẽ từ từ suy yếu, sau cùng sẽ đói chết. Thiên Ma khác cũng vậy, chỉ cần nắm được nhược điểm là có thể khống chế họ, sử dụng họ làm việc cho mình...”
Ngu xuẩn!
Có nhiều tiếng nói hơn trên giang hồ?
Bên trong phòng nghị sự, ánh mắt người Phùng gia nhìn Đỗ Cách tựa như nhìn một kẻ ngốc, lớn giọng thật đó! Giang hồ lớn như vậy, Phùng gia cùng lắm chỉ là một thế gia nhị lưu, muốn công pháp không có công pháp, cần thiên tài chẳng có thiên tài, trở thành kẻ mạnh? Đúng là mơ mộng hão huyền!
Chỉ cần dựa vào mấy tên Thiên Ma?
Nhìn hai kẻ dễ dàng bị người khống chế trước mặt xem, đúng là khoác lác không ngượng mồm!
......
Cái gì mà một Thiên Ma như ta?
Cái gì mà ngàn vàn mua xương ngựa?
Quyết định gia nhập vào Phùng gia vốn là của ta, sao ngươi mới nói hai ba câu mà đã biến nó thành vì ngươi nên ta mới gia nhập thế?
Ngươi là cái thá gì?
......
Từ khoá của ngươi căn bản không phải ‘bảo vệ’, mà là ‘mê hoặc’ đúng không?
Phùng Cửu lần thứ hai bị Đỗ Cách chọc tức, đang muốn mở miệng phản kích thì bất chợt trái tim run lên, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Gian lận!
Từ khoá của Đỗ Cách có thể là ‘gian lận’, hoặc là ‘lừa dối’.
Ngay từ lúc ban đầu, mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều đang lừa gạt người khác, lừa gạt – cũng có thể có được hiệu quả khôi phục.
Mẹ kiếp!
Chủ quan rồi!
Có lẽ mình bị ngu rồi nên mới tin vào việc từ khoá của hắn là ‘bảo vệ’ ngay từ đầu.
Con mẹ nó!
Lúc ở trường học, có lẽ cái tên khốn kiếp này đã từng nghiên cứu về các từ khoá thuộc loại hình lừa dối như này. Vận dụng thành thạo như thế, sợ là thức tỉnh cả kỹ năng thăng cấp rồi.
Nếu không với tính cách của hắn, lúc Phùng Thất hỏi hắn bố cục của Phùng phủ thì lẽ ra phải dàn sẵn cho hắn mấy cái hố, chứ không phải là có gì nói đó, thẳng thắn hoàn toàn như kia...
Từ khi nào mà mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát?
Là lúc hắn lấy thân làm mồi nhử dụ dỗ Phùng Thất?
Không phải.
Là sau khi Phùng Thất cho mình uống máu của hắn, sự cảnh giác của mình đối với hắn cũng bắt đầu hạ thấp.
Phùng Cửu hít một hơi khí lạnh, một lần nữa nhìn về phía Đỗ Cách, ép buộc mình tỉnh táo lại, nghiêm túc phân tích tình huống trước mắt.
Vào lúc này, kẻ đang nắm thế là Phùng Thất, nếu hắn muốn sống được trong thế giới mô phỏng này thì có lẽ phải cười cười nói nói với hắn. ngoài ra, nếu hắn muốn diệt trừ Phùng Thất thì điều đầu tiên là phải điều tra xem từ khoá thật sự của hắn là gì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Hắn len lén quan sát xung quanh, sau khi thấy được vẻ mặt khinh bỉ của người Phùng gia thì thầm cười lạnh trong lòng. Tên này quá tự tin, người bản xứ nào có dễ lừa như vậy, trước đó học viện luôn nhấn mạnh rằng không thể bại lộ từ khoá của mình cho dân bản xứ, lúc đó cứ ngỡ là nói chơi, không ngờ đó chính là kinh nghiệm mà người đi trước đúc kết sau khi trải qua đau khổ trong chiến trường dị tinh...
Tên ngu ngốc này, dù có muốn lừa gạt Phùng gia thì cũng phải đợi bản thân lớn mạnh đã chứ!
Lời nói của kẻ yếu đuối không có trọng lượng, bọn hắn mà nghe ngươi nói mới là lạ đấy!
Câu chuyện Thiên Ma xâm lấn nhiều sơ hở như thế, chỉ cần tìm mấy người chơi để chứng thực thì lập tức sẽ bị vạch trần!
......
"Thất tiên sinh, Thiên Ma đều có thần thông giống như hai vị tiên sinh sao?”
Phùng Thế Nhân vuốt râu hỏi.
"Gia chủ, ma vực cằn cỗi, mỗi người đều lại là Thiên Ma, ai cũng giống ai, dù có muốn phát huy thuộc tính của bản thân thì cũng không phát huy ra được. Nhưng mà sau khi đi tới nhân gian thì lại khác, nơi này nhân khẩu đông đảo, tài nguyên phong phú, Thiên Ma có được không gian trưởng thành, tất nhiên là không gì không làm được. Đây chính là nguyên nhân vì sao Thiên Ma dù biết rõ sẽ đánh mất sự vĩnh cửu cũng muốn đến nhân gian, mảnh đất này quá thích hợp cho Thiên Ma sinh tồn, về phần thần thông, tự nhiên là có..."
Đỗ Cách có Mắt Sau Gáy, thứ Phùng Cửu thấy hắn đương nhiên cũng có thể thấy, hơn nữa sau khi ngũ quan được tăng cấp thì còn trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Xả Thân Vì Nghĩa chỉ có thể hạ thấp tính cảnh giác của người khác, chứ không thể hạ thấp chỉ số thông minh của họ được.
Tuy nhiêu, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc bịa chuyện của hắn, chỉ cần lời nói và hành động của hắn phù hợp với từ khoá thì mục đích trưởng thành của hắn sẽ nhanh chóng được hoàn thành.
"Như Thất tiên sinh nói Thiên Ma không gì không làm được. như vậy chờ Thiên Ma trưởng thành, thế giới này cuối cùng là của Thiên Ma hay là của chúng ta?"
Phùng Vân Kiệt hỏi.
"Tam công tử lo lắng nhiều rồi, Thiên Ma có được bao nhiêu người chứ? Hơn nữa mỗi người đều có nhược điểm riêng, với lại sau khi đoạt xá, Thiên Ma chỉ có thể sống bằng cơ thể con người, mất đi bản tính bất tử bất diệt, sao còn có thể khống chế được nhân gian?"
Đỗ Cách nói.
"Giống như Phùng Cửu, nếu cắt giảm lương thực của hắn thì hắn sẽ từ từ suy yếu, sau cùng sẽ đói chết. Thiên Ma khác cũng vậy, chỉ cần nắm được nhược điểm là có thể khống chế họ, sử dụng họ làm việc cho mình...”
Ngu xuẩn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.