Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 14: Cãi Càng To Càng Tốt
Miên Y Vệ
08/11/2024
Đỗ Cách cười, lắc đầu nói.
"Gia chủ, đừng nghe hắn khiêu khích, bảo vệ là bản năng của ta. Nếu phản bội đối tượng bảo vệ thì thần thông sẽ suy yếu trên phạm vi lớn, ta sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy. Huống chi hiện tại ta đã là người của Phùng gia, tùy tiện đi ra ngoài bảo vệ người khác thì còn phải để người ta tin tưởng ta nữa. nếu ta bảo vệ Phùng gia thì làm ít công nhiều, nhưng nếu đi bảo vệ người khác thì sẽ mất nhiều hơn được.
“Phùng Thất, để tay lên ngực rồi tự vấn mình xem, chẳng lẽ ngươi không phản bội ta ư? bây giờ ngươi có thể bán đứng ta để đổi lấy sự ủng hộ của Phùng gia, thì tương lai ngươi cũng có thể bán Phùng gia để đổi lấy lợi ích lớn hơn. Chỉ cần cam đoan người hoặc thế lực mà người bảo vệ mạnh mẽ hơn người trước thì sự suy yếu của ngươi cũng sẽ không biểu hiện ra quá nhiều.”
Phùng Cửu đối chọi gay gắt.
Ở thời gian đầu, Thao Thiết có quá nhiều hạn chế, Đỗ Cách lại âm hiểm, hắn ta phải cam đoan mình có thể sống sót trước rồi mới có thời gian làm những việc khác.
Hơn nữa, nếu dạ dày của hắn không giúp hắn ăn nhiều thì hắn chỉ đành dời điều kiện tiên quyết để trưởng thành lên chất lượng thực phẩm. dù sao thì giữa việc uống máu của Phùng Thất và việc gặm chiếu cỏ thì việc đầu có hiệu quả hơn nhiều. nói như vậy, ở lại Phùng gia chính là một lựa chọn rất tốt.
Dù sao thì Phùng gia gia nghiệp lớn, an toàn vả bảo đảm hơn việc hắn đi ra ngoài lang bạt một mình. Lỡ đâu hắn ở bên ngoài ăn lung tung, bị ung thư dạ dày chết thì hối hận không kịp.
“Cửu ca, ngươi nói thế mà không ngượng miệng à? Ta chọn lựa một con đường rộng lớn hơn, tốt hơn so với việc lúc trước ngươi định rời khỏi Phùng gia không biết bao nhiêu lần. đây gọi là bảo vệ lợi ích chung cho cộng đồng, sao có thể gọi là phản bội được?”
Đỗ Cách nói.
"Mặc cho ai phán xét thì cũng sẽ cho rằng con đường ta chọn tốt hơn so với ngươi. Đối với ta mà nói, việc rời khỏi Phùng gia mới là việc bội tín bội nghĩa, sẽ dẫn đến việc Phùng gia đuổi giết, sống trong phập phồng lo sợ. Một ngày bảo vệ chính là cả đời bảo vệ, nếu đã quen với sự phản bội, lặp đi lặp lại thì biết khi nào mới có thể phát triển?”
“..."
Phùng Cửu hừ lạnh một tiếng.
“Nhanh mồm nhanh miệng.”
Đỗ Cách cười.
“Cửu ca, ‘bảo vệ’ trong suy nghĩ của huynh chỉ là một nghĩa hẹp mà thôi, còn đối với ta, ý nghĩa của nó rộng lớn hơn rất nhiều...”
...
Phùng Thế Nhân vuốt râu nhìn hai người tranh chấp, mắt mang theo ý cười.
Tranh cãi tiếp đi!
Tranh cãi càng dữ dội thì càng tốt!
Các ngươi càng cãi to, tin tức lộ ra sẽ càng nhiều.
…
“Dù cho ngươi có ba hoa chích choè thế nào thì phản bội cũng chính là phản bội.”
Phùng Cửu cắt lời Đỗ Cách.
“Gia chủ, đừng tin tưởng hắn. Thiên Ma xảo quyệt, còn biết cả việc nguỵ tạo từ khoá của mình. Ngươi không thể nghe hắn nói, mà phải xem việc mà hắn làm. Một Thiên Ma chỉ cần ăn là đã có thể trưởng thành như ta mới chính là Thiên Ma dễ khống chế nhất...”
Đập được mặt nạ của Đỗ Cách, Phùng Cửu chỉ cảm thấy như vừa mới phun ra được một ngụm ác khí, sảng khoái vô cùng.
“Cửu ca, ngươi làm ta đau lòng quá. ngươi có thể chà đạp thân thể của ta, nhưng không thể bôi nhọ danh dự của ta."
Đỗ Cách lắc đầu, thở dài một tiếng
"Lúc trước, người đưa ra yêu cầu hợp tác là ngươi, bây giờ thì tình thế thay đổi, người nhằm vào ta cũng chính là ngươi. Sao ngươi không nghĩ thử xem, nếu ta muốn giết ngươi thì lúc cho ngươi uống máu, mảnh ngói kia đã cắt đứt cổ họng của ngươi rồi. tiêp đó ta còn dẫn theo Tam công tử và Kiều Nhị gia đến thăm ngươi, khuyên bảo ngươi đi lạc đường thì cũng phải biết quay về, còn đưa ngươi về Phùng gia?”
" ..."
Phùng Cửu khoanh tay trước ngực nhìn Đỗ Cách, lạnh lùng nói:
"Nếu ngươi không tra tấn ta đến chết đi sống lại thì ta sẽ tin.”
"Thôi, ta không muốn giải thích thêm gì nữa. Nhưng dù Cửu ca ngược đãi ta trăm ngàn lần thì đối với Cửu ca cũng như mối tình đầu.”
Đỗ Cách lắc đầu nhìn Phùng Cửu, sau đó xoay người ôm quyền hành lễ với Phùng Thế Nhân, nghiêm túc nói.
“Gia chủ, mong ngươi đừng so đo chuyện Phùng Cửu lỗ mãng. Có câu ngàn vàng mua xương ngựa, ngay cả Thiên Ma như Phùng Cửu cũng bị Phùng gia hấp dẫn đến làm thượng khách, thì ngươi còn sợ gì chuyện Thiên Ma khác không chịu gia nhập? Hôm nay ma quỷ hàng lâm, thế đạo thay đổi. Đừng nhìn chúng ta bây giờ còn yếu đuối. Nhưng trong tương lai, ai nắm giữ nhiều Thiên Ma hơn thì mới là kẻ mạnh, có được càng nhiều tiếng nói trên giang hồ. người có được thiên cơ thì mới có thể hơn người một bước...”
Lời này nói ra vừa bảo vệ Phùng Cửu vừa bảo vệ được Phùng gia, Đỗ Cách chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, sức mạnh tăng gấp đôi, mỗi một tế bào từ trên xuống dưới đều tràn ngập lực lượng.
Sảng khoái!
"Gia chủ, đừng nghe hắn khiêu khích, bảo vệ là bản năng của ta. Nếu phản bội đối tượng bảo vệ thì thần thông sẽ suy yếu trên phạm vi lớn, ta sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy. Huống chi hiện tại ta đã là người của Phùng gia, tùy tiện đi ra ngoài bảo vệ người khác thì còn phải để người ta tin tưởng ta nữa. nếu ta bảo vệ Phùng gia thì làm ít công nhiều, nhưng nếu đi bảo vệ người khác thì sẽ mất nhiều hơn được.
“Phùng Thất, để tay lên ngực rồi tự vấn mình xem, chẳng lẽ ngươi không phản bội ta ư? bây giờ ngươi có thể bán đứng ta để đổi lấy sự ủng hộ của Phùng gia, thì tương lai ngươi cũng có thể bán Phùng gia để đổi lấy lợi ích lớn hơn. Chỉ cần cam đoan người hoặc thế lực mà người bảo vệ mạnh mẽ hơn người trước thì sự suy yếu của ngươi cũng sẽ không biểu hiện ra quá nhiều.”
Phùng Cửu đối chọi gay gắt.
Ở thời gian đầu, Thao Thiết có quá nhiều hạn chế, Đỗ Cách lại âm hiểm, hắn ta phải cam đoan mình có thể sống sót trước rồi mới có thời gian làm những việc khác.
Hơn nữa, nếu dạ dày của hắn không giúp hắn ăn nhiều thì hắn chỉ đành dời điều kiện tiên quyết để trưởng thành lên chất lượng thực phẩm. dù sao thì giữa việc uống máu của Phùng Thất và việc gặm chiếu cỏ thì việc đầu có hiệu quả hơn nhiều. nói như vậy, ở lại Phùng gia chính là một lựa chọn rất tốt.
Dù sao thì Phùng gia gia nghiệp lớn, an toàn vả bảo đảm hơn việc hắn đi ra ngoài lang bạt một mình. Lỡ đâu hắn ở bên ngoài ăn lung tung, bị ung thư dạ dày chết thì hối hận không kịp.
“Cửu ca, ngươi nói thế mà không ngượng miệng à? Ta chọn lựa một con đường rộng lớn hơn, tốt hơn so với việc lúc trước ngươi định rời khỏi Phùng gia không biết bao nhiêu lần. đây gọi là bảo vệ lợi ích chung cho cộng đồng, sao có thể gọi là phản bội được?”
Đỗ Cách nói.
"Mặc cho ai phán xét thì cũng sẽ cho rằng con đường ta chọn tốt hơn so với ngươi. Đối với ta mà nói, việc rời khỏi Phùng gia mới là việc bội tín bội nghĩa, sẽ dẫn đến việc Phùng gia đuổi giết, sống trong phập phồng lo sợ. Một ngày bảo vệ chính là cả đời bảo vệ, nếu đã quen với sự phản bội, lặp đi lặp lại thì biết khi nào mới có thể phát triển?”
“..."
Phùng Cửu hừ lạnh một tiếng.
“Nhanh mồm nhanh miệng.”
Đỗ Cách cười.
“Cửu ca, ‘bảo vệ’ trong suy nghĩ của huynh chỉ là một nghĩa hẹp mà thôi, còn đối với ta, ý nghĩa của nó rộng lớn hơn rất nhiều...”
...
Phùng Thế Nhân vuốt râu nhìn hai người tranh chấp, mắt mang theo ý cười.
Tranh cãi tiếp đi!
Tranh cãi càng dữ dội thì càng tốt!
Các ngươi càng cãi to, tin tức lộ ra sẽ càng nhiều.
…
“Dù cho ngươi có ba hoa chích choè thế nào thì phản bội cũng chính là phản bội.”
Phùng Cửu cắt lời Đỗ Cách.
“Gia chủ, đừng tin tưởng hắn. Thiên Ma xảo quyệt, còn biết cả việc nguỵ tạo từ khoá của mình. Ngươi không thể nghe hắn nói, mà phải xem việc mà hắn làm. Một Thiên Ma chỉ cần ăn là đã có thể trưởng thành như ta mới chính là Thiên Ma dễ khống chế nhất...”
Đập được mặt nạ của Đỗ Cách, Phùng Cửu chỉ cảm thấy như vừa mới phun ra được một ngụm ác khí, sảng khoái vô cùng.
“Cửu ca, ngươi làm ta đau lòng quá. ngươi có thể chà đạp thân thể của ta, nhưng không thể bôi nhọ danh dự của ta."
Đỗ Cách lắc đầu, thở dài một tiếng
"Lúc trước, người đưa ra yêu cầu hợp tác là ngươi, bây giờ thì tình thế thay đổi, người nhằm vào ta cũng chính là ngươi. Sao ngươi không nghĩ thử xem, nếu ta muốn giết ngươi thì lúc cho ngươi uống máu, mảnh ngói kia đã cắt đứt cổ họng của ngươi rồi. tiêp đó ta còn dẫn theo Tam công tử và Kiều Nhị gia đến thăm ngươi, khuyên bảo ngươi đi lạc đường thì cũng phải biết quay về, còn đưa ngươi về Phùng gia?”
" ..."
Phùng Cửu khoanh tay trước ngực nhìn Đỗ Cách, lạnh lùng nói:
"Nếu ngươi không tra tấn ta đến chết đi sống lại thì ta sẽ tin.”
"Thôi, ta không muốn giải thích thêm gì nữa. Nhưng dù Cửu ca ngược đãi ta trăm ngàn lần thì đối với Cửu ca cũng như mối tình đầu.”
Đỗ Cách lắc đầu nhìn Phùng Cửu, sau đó xoay người ôm quyền hành lễ với Phùng Thế Nhân, nghiêm túc nói.
“Gia chủ, mong ngươi đừng so đo chuyện Phùng Cửu lỗ mãng. Có câu ngàn vàng mua xương ngựa, ngay cả Thiên Ma như Phùng Cửu cũng bị Phùng gia hấp dẫn đến làm thượng khách, thì ngươi còn sợ gì chuyện Thiên Ma khác không chịu gia nhập? Hôm nay ma quỷ hàng lâm, thế đạo thay đổi. Đừng nhìn chúng ta bây giờ còn yếu đuối. Nhưng trong tương lai, ai nắm giữ nhiều Thiên Ma hơn thì mới là kẻ mạnh, có được càng nhiều tiếng nói trên giang hồ. người có được thiên cơ thì mới có thể hơn người một bước...”
Lời này nói ra vừa bảo vệ Phùng Cửu vừa bảo vệ được Phùng gia, Đỗ Cách chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, sức mạnh tăng gấp đôi, mỗi một tế bào từ trên xuống dưới đều tràn ngập lực lượng.
Sảng khoái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.